Chương 327 Bầy Yêu Hội Tụ (Thượng)
Yên tâm đi, ta ra tay rất nhanh." Tiêu Vân từ tốn đáp. ͏ ͏ ͏
Con thỏ lo lắng đến mức trán lấm tấm mồ hôi, vội vàng nói: "Ma Tăng đại nhân, ta nói thật mà! Yêu Đế Đại Mộ kia thật sự là một cơ duyên lớn. Dù không còn Đế Binh hay Đế Kinh, nhưng dù sao cũng là nơi an nghỉ của một vị Đại Đế. Nơi đó hội tụ nồng đậm Đạo ý của Đại Đế, chỉ cần tu luyện bên trong một tháng có thể bù đắp được vài năm khổ tu ở bên ngoài. Hơn nữa, trong đó còn có những cảm ngộ mà Đại Đế khi tuổi già đã khắc lên vách mộ, đây đều là những chân lý nối thẳng tới Đại Đạo. Ngài là thiên tài, chắc chắn có thể lĩnh ngộ rất nhiều từ đó." ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân nghe vậy động tâm. Dù hắn không ưa yêu tộc, nhưng một Yêu Đế vẫn là một vị Đại Đế chân chính. Nếu là Đại Đế, điều đó có nghĩa đối phương đã Chứng Đạo thành công, nắm giữ một Đại Đạo riêng. ͏ ͏ ͏
Những cường giả cấp bậc này, dù chỉ một câu nói tùy ý cũng là chân lý sâu sắc, là những mảnh ghép quý báu của Đại Đạo. Nếu có thiên phú tốt, hoàn toàn có thể lĩnh ngộ nhiều điều từ những cảm ngộ này, thậm chí học hỏi được một phần công pháp hay chiến kỹ của Đại Đế cũng không phải là không thể. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân rất tự tin vào khả năng của mình. Dù sao thì hắn cũng có... không phải hack, mà là hệ thống! Chỉ cần tiêu tốn một chút lần đốn ngộ, hắn chắc chắn có thể lĩnh ngộ được những điều hữu ích từ những lời khắc lại của Đại Đế. ͏ ͏ ͏
Ý nghĩ lóe lên trong đầu rồi vụt tắt, Tiêu Vân nhìn con thỏ trước mặt đang run rẩy, mỉm cười hỏi: "Ngươi tên là gì?" ͏ ͏ ͏
"Ta... ta tên là Bạch Ngọc Lan!" Con thỏ vội đáp, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi. ͏ ͏ ͏
"Ồ, vậy gọi ngươi là Tiểu Bạch đi. Từ giờ ngươi sẽ đi theo ta, làm tọa kỵ của ta. Dù sao cũng là một tôn Thánh Thú, miễn cưỡng đủ tư cách làm tọa kỵ cho ta." Tiêu Vân nói. ͏ ͏ ͏
"Tên ta không phải là Tiểu Bạch!" Bạch Ngọc Lan tức giận, nhưng lại không dám phản kháng Tiêu Vân. Uy danh đáng sợ của hắn khiến nàng chỉ có thể âm thầm bất mãn. Tuy nhiên, nghe Tiêu Vân muốn nàng làm tọa kỵ, trong lòng nàng hết sức bực bội. Nàng đâu có muốn bị người khác cưỡi, huống chi Tiêu Vân lại là nam nhân, còn nàng... là một con thỏ cái. ͏ ͏ ͏
Nghĩ tới đây, ánh mắt Bạch Ngọc Lan láo liên một chút, nhanh trí nói: "Ma Tăng đại nhân..." ͏ ͏ ͏
"Về sau gọi ta là chủ nhân, nghe rõ chưa?" Tiêu Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Lan, còn liếm môi một cái.
Ánh mắt đó chẳng khác gì đang nhìn một nồi thịt thỏ kho tàu béo ngậy. ͏ ͏ ͏
Bạch Ngọc Lan run rẩy, vội vàng gật đầu: "Vâng, chủ nhân... Chủ nhân, ta muốn nói là, ngài là thiên tài vô song của nhân tộc, cái thế thiên kiêu. Dùng một con thỏ làm tọa kỵ thực sự không xứng với thân phận của ngài." ͏ ͏ ͏
Nghe thấy lời nịnh nọt của Bạch Ngọc Lan, Tiêu Vân mỉm cười nhìn nàng, hỏi: "Vậy theo ngươi, yêu thú nào mới xứng làm tọa kỵ cho ta?" ͏ ͏ ͏
Bạch Ngọc Lan tưởng rằng mình đã thuyết phục được Tiêu Vân, vội vàng cười làm lành: "Đương nhiên, kém nhất cũng phải là thần thú! Như Kim Sí Đại Bằng mà ngài đã giết, ngũ sắc thần điểu, Tất Phương, Thái Cổ Long Tượng, những thần thú này mới đủ tư cách làm tọa kỵ cho ngài. Còn ta chỉ là một con thỏ, có ai lại cưỡi thỏ bao giờ đâu? Ra ngoài sẽ chỉ làm ngài bị chê cười thôi!" ͏ ͏ ͏
"Ngươi nói cũng có lý!" Tiêu Vân trầm ngâm, gật đầu đồng ý. ͏ ͏ ͏
Trong lòng Bạch Ngọc Lan mừng rỡ, vội vàng nói: "Chủ nhân, lần này Yêu Đế Đại Mộ mở ra, chắc chắn sẽ có không ít thần thú đến tham gia. Với thực lực của ngài, đến lúc đó nhất định có thể thu phục được một hoặc hai con thần thú." ͏ ͏ ͏
"Ừm, vậy ngươi dẫn đường cho ta đến Yêu Đế Đại Mộ đi!" Tiêu Vân gật đầu nhẹ, rồi bất ngờ đạp không mà bay lên, đáp thẳng lên lưng Bạch Ngọc Lan, tay nắm lấy hai cái tai dài của nàng. ͏ ͏ ͏
"...!" Bạch Ngọc Lan ngẩn người. Không phải đã nói là sẽ đi bắt thần thú làm tọa kỵ sao? Sao ngươi lại cưỡi lên ta rồi? Này, tay ngươi đặt chỗ nào vậy hả? ͏ ͏ ͏
Bạch Ngọc Lan tức giận đến mức suýt nữa phun ra máu, nhưng dưới tình thế "yêu ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.” nàng đành phải nén giận. Nàng lo sợ nếu phản kháng, mình sẽ lập tức bị Tiêu Vân "làm thịt" thật sự, mà nàng thì hoàn toàn không muốn trở thành một chậu thịt thỏ kho tàu! ͏ ͏ ͏
"Chủ nhân, ngài ngồi vững vào, ta sẽ dẫn ngài đi Yêu Đế Đại Mộ!" Bạch Ngọc Lan hậm hực nói, sau đó khẽ quát một tiếng. Thân thể nàng bỗng nhiên biến lớn, hóa thành một con thỏ khổng lồ, chở Tiêu Vân đằng không bay về phía xa. ͏ ͏ ͏
"Ai… cuộc đời đôi khi như bị cưỡng ép, không thể phản kháng thì đành hưởng thụ thôi.” Bạch Ngọc Lan buồn bực nghĩ thầm trong lòng. ͏ ͏ ͏
Hiện tại, nàng chỉ còn hy vọng rằng khi tới Yêu Đế Đại Mộ, có thể gặp được thật nhiều thần thú cường đại. Biết đâu chúng sẽ giúp nàng trừ khử Tiêu Vân. ͏ ͏ ͏
Trên bầu trời, một người một thỏ đang tiến về Yêu Đế Đại Mộ. ͏ ͏ ͏