← Quay lại trang sách

Chương 369 Kiếm Linh (Hạ)

Nhìn thấy thanh thần kiếm bảy màu ấy, linh hồn Tiêu Vân như run rẩy. Cảm giác này khiến hắn nhớ tới khi Lôi Tổ sử dụng Hỗn Độn Chung trước đây; khi đó hắn cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi đến từ linh hồn. ͏ ͏ ͏

Không còn nghi ngờ gì nữa, thanh thần kiếm bảy màu này chính là một kiện Đế binh. ͏ ͏ ͏

Đây là một thanh Đế Kiếm, Đại Đế chi kiếm. ͏ ͏ ͏

"Thật không thể tin nổi!" ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân mở to mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn vào thanh thần kiếm trước mặt. Hắn không ngờ bên trong hang núi này lại ẩn giấu một kiện Đế binh. ͏ ͏ ͏

Tất cả mọi chuyện bỗng trở nên sáng tỏ. ͏ ͏ ͏

Khó trách Kiếm Thần Sơn lại có kiếm ý mạnh mẽ đến vậy, khó trách ngay cả Chuẩn Đế khi đến đây cũng bị áp chế. ͏ ͏ ͏

Đế binh mạnh mẽ đủ để áp chế Chuẩn Đế. ͏ ͏ ͏

Cho dù là một Đế binh vô chủ, Chuẩn Đế cũng không thể chống lại. ͏ ͏ ͏

"Nhưng có điều kỳ lạ là, vì sao Lôi Chiến không mang thanh kiếm này đi?" Tiêu Vân thấp giọng tự nói, trong lòng dấy lên nghi hoặc. ͏ ͏ ͏

Lôi Chiến được mệnh danh là Kiếm Thánh mạnh nhất thiên hạ, nhưng không phải là người mạnh nhất. Tuy nhiên, nếu hắn có được thanh Đại Đế chi kiếm này, rất có thể hắn sẽ trở thành kẻ mạnh nhất thiên hạ. Một vị Kiếm Thánh như Lôi Chiến, thứ hắn cần nhất chính là thanh Đế Kiếm trước mặt, một sự kết hợp hoàn hảo. ͏ ͏ ͏

"Bởi vì hắn không thể sử dụng thanh kiếm này!" ͏ ͏ ͏

Đúng lúc Tiêu Vân còn đang nghi ngờ, một giọng nói non nớt đột ngột vang lên trong hư không. ͏ ͏ ͏

"Ai đó?" Tiêu Vân biến sắc, lập tức nhìn quanh, nhưng không thấy ai cả. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở thanh thần kiếm bảy màu trước mặt. Ngoài hắn ra, ở đây chỉ còn mỗi thanh kiếm này. ͏ ͏ ͏

"Là ngươi đang nói chuyện?" Tiêu Vân nhìn chằm chằm vào thanh thần kiếm bảy màu, trầm giọng nói: "Đế binh có linh, chẳng lẽ ngươi là Kiếm Linh của thanh kiếm này?" ͏ ͏ ͏

"Hưu!" ͏ ͏ ͏

Thanh thần kiếm bảy màu đột nhiên bay đến trước mặt Tiêu Vân, khiến hắn giật mình, không kìm được mà kêu lên một tiếng. ͏ ͏ ͏

"Không cần sợ, ta chính là Kiếm Linh của thanh kiếm này. Qua bao năm tháng dài đằng đẵng, ngươi là người thứ chín xuất hiện ở nơi này. Ta thật sự rất cô đơn, lâu lắm mới gặp được một người sống." Giọng nói của Kiếm Linh vô cùng non nớt, nghe như một đứa trẻ đang trò chuyện. ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân nhìn thanh thần kiếm ở khoảng cách gần trong gang tấc, trong lòng có chút rung động. Hắn hít sâu một hơi, tò mò hỏi: "Người thứ chín? Vậy ngoài Lôi Chiến ra, còn có những ai đã đến đây? Là Đại Đế sao?" ͏ ͏ ͏

"Không sai, bảy người trước đều là Đại Đế. Còn Lôi Chiến là Chuẩn Đế. Trong số họ, ngươi là kẻ yếu nhất.

Ngươi quá yếu, chỉ cần một hơi thổi là có thể chết rồi." Kiếm Linh nói thẳng. ͏ ͏ ͏

"..." Khuôn mặt Tiêu Vân sầm xuống. ͏ ͏ ͏

Dù vậy, hắn cũng tự hiểu mình còn kém xa so với Đại Đế hay Chuẩn Đế. Chỉ là lời của Kiếm Linh có chút… quá đâm lòng. ͏ ͏ ͏

"Đã như vậy, tại sao những Đại Đế đó không mang ngươi đi?" Tiêu Vân không muốn đôi co với một thanh kiếm, nên chuyển sang chủ đề khác. ͏ ͏ ͏

"Những Đại Đế đó không cùng đạo với ta, nếu dùng ta sẽ bị hạn chế sức mạnh. Họ đều có Đế binh của riêng mình, không cần đến ta." Kiếm Linh tiếc nuối nói. Đã ở đây đợi đằng đẵng suốt bao nhiêu năm, tự nhiên Kiếm Linh cũng hy vọng tìm được một chủ nhân để có thể rời khỏi nơi này. ͏ ͏ ͏

Huống chi, những người đó đều là Đại Đế, mà Đại Đế thường có Đế binh của riêng mình, hoàn toàn phù hợp với đạo của họ. Nếu sử dụng một thanh Đế binh không phù hợp, ngược lại còn làm suy yếu sức mạnh của họ. ͏ ͏ ͏

Còn thanh kiếm này lại mang tính chất đặc thù, ngoài Đại Đế ra, cho dù là Chuẩn Đế cũng không thể sử dụng. ͏ ͏ ͏

"Vậy còn Lôi Chiến? Lôi Chiến là Kiếm Thánh mạnh nhất đương thời!" Tiêu Vân tiếp tục hỏi. ͏ ͏ ͏

Kiếm Linh cười khổ: "Lôi Chiến quả thực rất mạnh, đáng tiếc kiếm đạo mà hắn lĩnh ngộ không cùng đạo với ta, nên cũng không thể sử dụng ta." ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân nghe vậy, không khỏi cảm thấy tiếc thay cho Lôi Chiến. Khó khăn lắm mới tìm được một kiện Đế binh, nhưng lại không thể sử dụng. Điều này chẳng khác gì thấy một kho báu nhưng không thể lấy đi, quá khó chấp nhận. ͏ ͏ ͏

Đế binh có linh hồn, muốn sử dụng được Đế binh phải hoặc là hoàn toàn luyện hóa nó, hoặc mượn nhờ thủ đoạn do Đại Đế lưu lại. ͏ ͏ ͏

Giống như Hỗn Độn Chung của Hỗn Độn Thánh Địa, nhờ có chuẩn bị từ Hỗn Độn Đại Đế từ trước, hậu bối của Hỗn Độn Thánh Địa mới có thể sử dụng Đế binh này. ͏ ͏ ͏

Nhưng thanh thất thải thần kiếm trước mặt lại là một Đế binh vô chủ, muốn sử dụng nó chỉ có cách duy nhất là tự mình luyện hóa. Điều này đòi hỏi thực lực và bản lĩnh cá nhân. ͏ ͏ ͏

Rõ ràng, Lôi Chiến không đủ khả năng này. ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân tự biết rằng mình cũng chưa chắc có hy vọng, nhưng vẫn ôm chút mong đợi, hỏi dò: "Kiếm Linh, vậy phải làm thế nào mới có thể mang ngươi rời đi?" ͏ ͏ ͏

"Đương nhiên là luyện hóa ta!" Kiếm Linh rung nhẹ thân kiếm, thả ra quầng sáng bảy màu rực rỡ hơn, giọng điệu hưng phấn: "Ta cảm nhận được trên thân thể ngươi có năm luồng khí tức quen thuộc, đó là năm loại Kiếm đạo. Chỉ cần ngươi lĩnh ngộ thêm hai loại Kiếm đạo nữa là có thể luyện hóa ta. Còn Lôi Chiến, hắn chỉ lĩnh ngộ được một loại Kiếm đạo, nên đã định trước là vô pháp luyện hóa ta." ͏ ͏ ͏