← Quay lại trang sách

Chương 488 Hỏi Thăm (Thượng)

Ngạo Vô Song cảm khái trong lòng: ͏ ͏ ͏

Ngay cả tuyệt thế thiên kiêu Độc Cô Kiếm, cũng không bằng Độc Cô Cầu Bại. Ta không bằng hắn thì có là gì? ͏ ͏ ͏

Độc Cô Cầu Bại chính là một yêu nghiệt, một kẻ biến thái. Chúng ta, những người bình thường, làm sao có thể so sánh với hắn được? ͏ ͏ ͏

Ở phía xa, Ngạo Minh đại sư vẫn nhìn chằm chằm vào hồ kiếm thai, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Hắn truyền âm nhắc lại: “Hắn thiên phú cao thật, nhưng ngươi đã ba lần quan sát rèn đúc Thánh binh." ͏ ͏ ͏

"..." ͏ ͏ ͏

Ngạo Vô Song cảm giác tâm trạng mình sắp tan vỡ. ͏ ͏ ͏

Có thể hay không đừng nhắc mãi chuyện này? ͏ ͏ ͏

Ta đổi chủ đề, được không? ͏ ͏ ͏

Ngạo Vô Song thở dài, vẻ mặt đen kịt, miễn cưỡng cười khổ, truyền âm nói: “Ngạo Minh đại sư, vãn bối thiên tư ngu dốt, đã cô phụ tấm lòng khổ tâm của các vị đúc kiếm đại sư. Vãn bối sau này nhất định sẽ cố gắng gấp bội, sớm ngày lĩnh ngộ được áo nghĩa." ͏ ͏ ͏

Được rồi, ta nhận sai. Lão tử nhận hết. Lần này ngươi vừa lòng chưa? ͏ ͏ ͏

Ngạo Vô Song thầm nghĩ, lòng đầy phiền muộn. ͏ ͏ ͏

Lần này, Ngạo Minh đại sư không nói gì thêm. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Cách đó không xa, Tiêu Vân liếc nhìn Ngạo Vô Song một cái. Trong lòng hắn thoáng nghi hoặc: ͏ ͏ ͏

Vị Vạn Kiếm sơn trang đệ nhất thánh tử này, sao trông giống như vừa trải qua một cú sốc lớn? ͏ ͏ ͏

Chẳng lẽ hắn đã gặp phải đả kích gì nghiêm trọng sao? ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Nếu Ngạo Vô Song biết được những suy nghĩ hiện tại trong lòng Tiêu Vân, chắc chắn sẽ tức giận mà mắng chửi không thôi. ͏ ͏ ͏

Mã đức! Lão tử đồi phế, lão tử bị đả kích, còn không phải đều là bởi vì ngươi hay sao? ͏ ͏ ͏

Ngạo Vô Song lườm Tiêu Vân một cái, trong lòng đầy phiền muộn. Hắn cảm thấy rằng việc mời vị này đến tham gia kiếm hội chính là một sai lầm lớn. Nếu biết Tiêu Vân biến thái như thế, hắn đã không mời đến rồi. ͏ ͏ ͏

Loại yêu nghiệt như Tiêu Vân, hoàn toàn không nên ở chung với những người bình thường như bọn hắn. ͏ ͏ ͏

Càng ở gần hắn, tâm tính càng dễ sụp đổ. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Phía trước, Ngạo Minh đại sư đứng lặng lẽ bên hồ kiếm thai, mặt không biểu tình, không nói lời nào. ͏ ͏ ͏

Thực ra, hắn không phải là cố ý đả kích Ngạo Vô Song, cũng không phải do ác ý. Chỉ là… tâm tính của chính hắn cũng có chút hỏng mất. ͏ ͏ ͏

188 lần! ͏ ͏ ͏

Trước đó, khi Tiêu Vân dùng tinh thần lực bắt chước chùy gõ hư không, với cảnh giới của Ngạo Minh đại sư, hắn tự nhiên cảm nhận được Tiêu Vân đã đạt thành tựu cực cao trong áo nghĩa "Chấn động" – 188 lần.

͏ ͏ ͏

Ngạo Minh đại sư trong lòng hồi tưởng, bản thân mình năm đó lĩnh ngộ áo nghĩa "Chấn động" đến 188 lần, đã phải mất bao lâu? ͏ ͏ ͏

Hình như mất hơn 500 năm! ͏ ͏ ͏

Mã đức! Cảm giác hơn 500 năm khổ luyện của lão phu còn không bằng tiểu tử này một ngày?! ͏ ͏ ͏

Không đúng. Tiểu tử này thậm chí còn chưa dùng hết một ngày! ͏ ͏ ͏

Hắn rèn đúc kiếm thai cũng chỉ mới qua vài canh giờ mà thôi, vậy mà đối phương đã đạt đến trình độ này. ͏ ͏ ͏

Khóe miệng Ngạo Minh đại sư giật nhẹ. Trong lòng hắn bỗng cảm thấy những năm tháng tu luyện của mình giống như sống uổng phí. ͏ ͏ ͏

Cũng may là kiếm thai đã được rèn đúc hoàn tất. Nếu quá trình tiếp tục, và Tiêu Vân còn tiến bộ nữa, có lẽ tâm tính của Ngạo Minh đại sư sẽ thật sự tan vỡ. ͏ ͏ ͏

Đây cũng chính là lý do hắn cứ lặp đi lặp lại để "đả kích" Ngạo Vô Song. ͏ ͏ ͏

Nhìn xem Độc Cô Cầu Bại kìa! ͏ ͏ ͏

Uổng cho ngươi vẫn là đệ nhất thánh tử của Vạn Kiếm sơn trang, đệ nhất thiên tài cơ mà. So với Độc Cô Cầu Bại, ngươi chỉ là thứ cặn bã mà thôi! ͏ ͏ ͏

Dĩ nhiên, những lời này, Ngạo Minh đại sư sẽ không nói thẳng với Ngạo Vô Song. Tất cả chỉ là sự oán giận mà hắn phát tiết lên người đối phương. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

"Ngạo huynh!" ͏ ͏ ͏

Đúng lúc này, Tiêu Vân bước đến bên cạnh Ngạo Vô Song, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, thậm chí còn có chút nhiệt tình vượt mức. ͏ ͏ ͏

Bên cạnh, Kiếm Nhất, Hoa Lang Tâm và những người khác đều ngạc nhiên nhìn Tiêu Vân. Trong ánh mắt của họ, nụ cười của Tiêu Vân có chút... dối trá. ͏ ͏ ͏

Ngạo Vô Song liếc nhìn Tiêu Vân, vẫn còn chút khó chịu trong lòng, không muốn để ý tới hắn. ͏ ͏ ͏

Tuy nhiên, khi nghĩ đến thiên phú đáng sợ của Tiêu Vân, Ngạo Vô Song vẫn nhẫn nhịn và giữ thái độ hoà nhã. Hắn hỏi: “Độc Cô huynh có điều gì chỉ giáo?" ͏ ͏ ͏

"Chỉ giáo thì không dám nhận!" Tiêu Vân khiêm tốn khoát tay, sau đó tiến lại gần Ngạo Vô Song, thấp giọng hỏi: “Ta muốn hỏi Ngạo huynh một chút, làm thế nào để có thể tiếp tục quan sát các vị đúc kiếm đại sư của Vạn Kiếm sơn trang rèn đúc thánh binh?" ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Ngạo Vô Song thoáng sững sờ, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Vân trước mặt. Hắn lập tức hiểu rõ ý đồ của Tiêu Vân, tên này muốn tiếp tục quan sát đúc kiếm đại sư rèn đúc thánh binh. ͏ ͏ ͏

Mã đức! Ngươi đã lĩnh ngộ áo nghĩa, còn muốn tiếp tục lĩnh ngộ cái thứ hai? ͏ ͏ ͏

Thảo, còn có để người khác sống hay không? ͏ ͏ ͏