Chương 521 Cơ Hội (Thượng)
Ngươi dùng âm mưu quỷ kế để đánh bại Thần Tử của Quân gia chúng ta, khiến cho Quân gia phải chịu nhục trước mặt mọi người. Bây giờ ngươi muốn đi thẳng một mạch, thật sự cho rằng Quân gia chúng ta không có người sao?" ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân nghe vậy, không nhịn được cười lạnh, nói: “Âm mưu quỷ kế? Ta đường đường chính chính đánh bại Quân Tiêu Dao, chuyện này Vạn Kiếm Sơn Trang ai cũng thấy rõ ràng. Làm sao đến chỗ ngươi, liền thành âm mưu quỷ kế? Quân gia các ngươi thua không nổi thì nói thẳng ra, muốn lấy lớn hiếp nhỏ thì cứ công khai mà làm, cần gì phải giả vờ đạo mạo? Làm kỹ nữ rồi còn muốn lập đền thờ, ngươi thấy có buồn cười không?" ͏ ͏ ͏
Lời nói sắc bén của Tiêu Vân khiến sắc mặt lão giả tóc trắng càng thêm lạnh băng. Ánh mắt hắn tràn đầy sát ý, giọng nói mang theo vẻ âm trầm đáng sợ: “Người trẻ tuổi, ngươi dám khinh nhờn một vị Thánh Nhân? Thánh Nhân phía dưới đều là giun dế. Sâu kiến dám xúc phạm Thánh Nhân, đều sẽ bị trời tru đất diệt!" ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân nghe vậy, không chút nể nang mà đáp trả: “Khinh nhờn ông nội ngươi! Tiểu bối đấu đá, một lão già như ngươi cũng muốn xen vào. Đường đường là Đại Đế thế gia mà khí độ chỉ đến vậy thôi sao? Nếu Tiêu Dao Đại Đế còn sống, chắc chắn đã bị đám con cháu bất hiếu như các ngươi làm tức chết từ lâu rồi!" ͏ ͏ ͏
Sát ý trong mắt lão giả tóc trắng tăng vọt. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Vân, giọng nói trầm thấp, ẩn chứa phẫn nộ: “Tiểu bối giao đấu công bằng, chúng ta dĩ nhiên sẽ không nhúng tay. Nhưng ngươi, trước đó ở Luận Kiếm Đường, đã ấp ủ 'Kiếm Thế' để làm trọng thương Thần Tử của Quân gia. Sau đó lại lợi dụng lúc hắn bị thương mà hạ gục. Chuyện này nếu không phải âm mưu quỷ kế thì là gì?" ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân cười lạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ trào phúng: “Sự việc ở Luận Kiếm Đường là do hắn tự tìm, chẳng ai ép hắn cả. Huống chi, đã qua bao nhiêu ngày rồi, với thực lực của hắn, cộng thêm đan dược của Quân gia các ngươi, thương thế sớm đã hồi phục bảy tám phần. Hừ, nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ là kiếm cớ để ra tay với ta thôi. Đã giả vờ thì giả vờ cho trót, ngươi còn tỏ ra cao thượng làm gì?" ͏ ͏ ͏
Lão giả tóc trắng không hề dao động, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi, chỉ cần ngươi tiếp được một chưởng của lão phu, chuyện này liền chấm dứt." ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân cười lạnh trong lòng. "Tiếp ngươi một chưởng? Thánh Nhân một chưởng, đủ để giết sạch người tu hành dưới Thánh Nhân.
" ͏ ͏ ͏
Nếu hắn bước vào Siêu Phàm cảnh, có lẽ còn có chút năng lực tự bảo vệ. Nhưng hiện tại, hắn vẫn còn cách rất xa. ͏ ͏ ͏
Dẫu vậy, Tiêu Vân không hề hoảng sợ, bởi hắn biết Lôi Tổ đang ở đây. ͏ ͏ ͏
Nhìn lão giả tóc trắng trước mặt, Tiêu Vân khẽ cười lạnh, nói: “Quân gia các ngươi đúng là không biết xấu hổ. Để một kẻ mới Thức Tỉnh cảnh như ta tiếp nhận một chưởng của Thánh Nhân. Hừ, chuyện Bạch gia bị diệt, các ngươi chắc hẳn không phải chưa từng nghe qua đi?" ͏ ͏ ͏
Nghe vậy, trong mắt lão giả tóc trắng lóe lên một tia khinh miệt. Hắn nhìn Tiêu Vân, cười nhạo nói: “Bạch gia? Ngươi định so lão phu với tên phế vật của Bạch gia kia sao? Cùng là Thánh Nhân, cũng có phân chia cao thấp. Huống chi, lão phu đã bước nửa bước vào Đại Thánh cảnh. Ngươi nghĩ lão phu giống hạng tôm tép kia sao?" ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
"Ầm ầm!" ͏ ͏ ͏
Lời vừa dứt, lão giả tóc trắng lập tức ra tay. Một bàn tay khổng lồ từ trên cao ập xuống, che khuất cả bầu trời, bao trùm thương khung. Khí thế đó khiến toàn bộ thế giới rơi vào bóng tối, không gian như đông cứng lại. ͏ ͏ ͏
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một đạo lôi đình đáng sợ đột nhiên xuất hiện, xé toạc thương khung, phá tan hư không. Tia sét ấy đánh thẳng vào người lão giả tóc trắng, khiến hắn bị chấn bay ra ngoài. ͏ ͏ ͏
"Phốc!" ͏ ͏ ͏
Lão giả tóc trắng phun ra một ngụm máu lớn. Gương mặt tràn đầy kinh hãi, hắn vội vàng nhìn về phía sau lưng Tiêu Vân, con ngươi co rụt lại trong sợ hãi. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Đứng phía sau Tiêu Vân, Lôi Tổ chậm rãi hiện thân. ͏ ͏ ͏
Hắn có thân hình cao lớn khôi ngô, mái tóc tung bay theo từng luồng sấm sét, ánh mắt sâu thẳm phản chiếu hình ảnh vũ trụ bị hủy diệt, cùng những cảnh tượng lôi đình tận thế kinh hoàng. Khí tức mênh mông tỏa ra từ hắn như ngưng đọng toàn bộ thiên địa, tựa một vị Lôi Thần hạ phàm. ͏ ͏ ͏
Lão giả tóc trắng nhìn thấy Lôi Tổ, toàn thân không khỏi run rẩy, miệng lắp bắp kinh hãi thốt lên: “Đại... Đại Thánh!" ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy Lôi Tổ đứng sau lưng Tiêu Vân, Quân Chiến Thiên hít sâu một hơi, gương mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Lúc này, hình tượng cao thủ của hắn hoàn toàn tan biến, thay vào đó là ánh mắt trợn to đầy kinh ngạc, trong lòng không thể tin nổi. ͏ ͏ ͏
"Độc Cô thế gia vậy mà điều động một vị Đại Thánh làm Hộ Đạo giả cho Độc Cô Cầu Bại!" ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng, Quân gia của hắn cũng chỉ phái một vị nửa bước Đại Thánh âm thầm bảo hộ Quân Tiêu Dao mà thôi. ͏ ͏ ͏