Chương 537 Quân Cuồng Nhân (Hạ)
Quân Vô Lượng hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, cung kính nói: “Cuồng Nhân lão tổ, tôn bối Quân Vô Lượng mang theo khuyển tử Quân Tiêu Dao đến bái kiến." ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Dứt lời, lão giả tóc bạc vẫn không mở mắt, nhưng trong đầu Quân Vô Lượng vang lên một giọng nói cuồng bá: “Chuyện gì?" ͏ ͏ ͏
Quân Vô Lượng khẽ giật mình, sau đó thấp giọng đáp: “Chiến Thiên thúc tổ đã vẫn lạc!" ͏ ͏ ͏
"Bạch!" ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức, lão giả tóc bạc đột ngột mở mắt. ͏ ͏ ͏
Mái tóc rối bù không gió mà bay, tỏa ra khí thế kinh người. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Đôi mắt của lão... ͏ ͏ ͏
Đó là ánh mắt như của Thái Cổ Hung thú. ͏ ͏ ͏
Trong mắt lão tràn ngập sát lục, điên cuồng và huyết tinh, mang theo một loại cảm giác tàn nhẫn đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng. ͏ ͏ ͏
Chỉ vừa liếc qua một cái, Quân Tiêu Dao lập tức cúi gằm đầu, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm lưng áo. ͏ ͏ ͏
Quân Vô Lượng cũng phải gồng mình chịu đựng áp lực đáng sợ này. Thân thể hắn như bị trói buộc, không thể cử động. Không gian xung quanh dường như bị đông cứng lại. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
"Người nào giết hắn?" ͏ ͏ ͏
Giọng nói lão giả vang lên, ánh mắt lóe lên kim quang sắc bén, khí tức tỏa ra tựa như vực sâu biển lớn, làm linh hồn người khác run rẩy. ͏ ͏ ͏
Đôi mắt của lão giống như dã thú, bộc lộ ánh sáng lạnh lẽo, hung hãn, khiến kẻ đối diện phải khiếp đảm. ͏ ͏ ͏
Quân Cuồng Nhân, một chữ "Cuồng" đã xỏ xuyên suốt cả đời lão. ͏ ͏ ͏
Cả đời lão, lão không biết sợ hãi là gì, chiến tận quần hùng thiên hạ. Thậm chí, lão từng khiêu chiến cả Chuẩn Đế. ͏ ͏ ͏
Mặc dù thất bại, nhưng đó là một thất bại đầy vinh quang! ͏ ͏ ͏
Quân Cuồng Nhân từng để lại một câu danh ngôn nổi tiếng: “Đại trượng phu có chim, dám chiến thiên hạ!" ͏ ͏ ͏
Nếu diễn giải theo cách thô thiển hơn, ý nghĩa câu này chính là: "Nam nhân chỉ cần có dũng khí, liền có thể nghênh chiến thiên hạ bầy địch!" ͏ ͏ ͏
Quân Vô Lượng trong đầu thoáng hiện lên những chiến tích huy hoàng của vị lão tổ này, ánh mắt hiện rõ sự kính nể, rồi cung kính nói: “Chúng ta phỏng đoán hung thủ chính là người của Độc Cô thế gia. Chiến Thiên thúc tổ đã đến đó để giáo huấn một đệ tử của Độc Cô thế gia. Kết quả là không bao giờ quay trở lại, trước đây không lâu, thánh ấn cũng đã tan biến." ͏ ͏ ͏
"Ta biết rồi!" ͏ ͏ ͏
Quân Cuồng Nhân nghe xong chỉ thốt ra ba chữ, không thể hiện bất kỳ phản ứng dư thừa nào.
͏ ͏ ͏
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của lão chuyển sang nhìn Quân Tiêu Dao, người đang đứng một bên với thân thể hơi run rẩy. Lão nhướng mày, hừ lạnh, giọng nói đầy vẻ khinh miệt: “Đường đường là Chí Tôn thể, mà ý chí lại yếu kém như thế! Loại đóa hoa bên trong nhà ấm như ngươi, đừng nói đến Chứng Đạo, ngay cả tư cách bước chân lên Đế lộ cũng không có!" ͏ ͏ ͏
Rõ ràng, Quân Cuồng Nhân chỉ cần liếc qua cũng đã nhìn thấu sự non nớt của Quân Tiêu Dao. Lão hoàn toàn thất vọng về người thừa kế Chí Tôn thể này. ͏ ͏ ͏
Quân Vô Lượng cười khổ, giải thích: “Lão tổ có chỗ không biết. Các vị lão tổ khác lo lắng khuyển tử có sơ xuất, nên không cho nó trải qua bất kỳ nguy hiểm hay ma luyện nào." ͏ ͏ ͏
"Hừ! Một đám đầu óc mục nát, đồ đần độn!" Quân Cuồng Nhân thẳng thừng mắng, giọng điệu đầy khinh bỉ. ͏ ͏ ͏
Quân Vô Lượng không dám phản bác, chỉ cúi đầu im lặng. Dù gì, Quân Cuồng Nhân là người duy nhất trong Quân gia dám mắng các vị lão tổ khác, nhưng bản thân Quân Vô Lượng thì không dám hé răng. ͏ ͏ ͏
Lão lườm Quân Tiêu Dao một cái, rồi quay đầu lại nói với Quân Vô Lượng: “Ta sẽ đi Độc Cô thế gia một chuyến. Sau khi trở về, ngươi phải dẫn nó ra ngoài ma luyện. Nếu đã có được Chí Tôn thể, vậy cũng chỉ có hai con đường để đi: hoặc là chết, hoặc là Chứng Đạo!" ͏ ͏ ͏
Dứt lời, Quân Cuồng Nhân đứng lên, thân ảnh của lão khẽ động, một bước đạp phá hư không, chuẩn bị rời đi. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Nhìn thân ảnh Quân Cuồng Nhân sắp tan biến vào hư không, Quân Vô Lượng vội vàng nói: “Lão tổ, có cần mang theo Vấn Thiên kính không?" ͏ ͏ ͏
"Không cần!" ͏ ͏ ͏
Quân Cuồng Nhân khinh thường hừ một tiếng, đáp: “Chỉ là một Độc Cô thế gia nho nhỏ, không đáng để vận dụng Đế binh!" ͏ ͏ ͏
Sau đó, lão chắp tay sau lưng, thân ảnh tan biến vào trong hư không, để lại một cơn gió lạnh ùa qua hang núi. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Mãi đến khi Quân Cuồng Nhân rời đi, Quân Tiêu Dao mới dám ngẩng đầu lên. Hắn khẩn trương nhìn Quân Vô Lượng, giọng nói lộ vẻ bất an: “Phụ thân, vừa rồi Cuồng Nhân lão tổ nói... nói muốn mang ta ra ngoài ma luyện?" ͏ ͏ ͏
Quân Vô Lượng nhẹ gật đầu, trầm giọng đáp: “Đúng vậy, một khi Cuồng Nhân lão tổ đã ra mặt, các vị lão tổ khác cũng không thể ngăn cản được nữa." ͏ ͏ ͏
"Vậy ta có gặp nguy hiểm không?" Quân Tiêu Dao hỏi, ánh mắt co rụt lại. Hắn thấp thỏm và khẩn trương, bởi từ lâu hắn đã nghe qua những câu chuyện đáng sợ về Cuồng Nhân lão tổ. ͏ ͏ ͏
Quân Vô Lượng nhìn thẳng vào Quân Tiêu Dao, ánh mắt trở nên sắc bén, giọng nói nghiêm nghị: “Ngươi sợ nguy hiểm sao?" ͏ ͏ ͏