← Quay lại trang sách

Chương 575 Ác Lang Nhìn Chung Quanh (Thượng)

Đa tạ!" Tiêu Vân vui mừng gật đầu. Với lời khẳng định của Hỗn Độn Chung, kiện Đế binh này coi như đã hoàn toàn thuộc về hắn. ͏ ͏ ͏

Những người khác trong Hỗn Độn Thánh Địa, dù tu luyện cùng một loại công pháp “Hỗn Độn Dẫn”, cũng không có cách nào đoạt quyền khống chế Hỗn Độn Chung trước mặt Tiêu Vân. Chỉ khi có khí linh của Hỗn Độn Chung hiện diện, Tiêu Vân mới là Chưởng Khống Giả chân chính của Đế binh này. ͏ ͏ ͏

"Nhớ kỹ, bất cứ vấn đề gì ngươi đều có thể tìm ta. Với Hỗn Độn Thể, ta biết chắc chắn nhiều hơn ngươi." ͏ ͏ ͏

Nói xong, ý chí mênh mông của Hỗn Độn Chung nhanh chóng như thủy triều rút đi, lập tức rời khỏi cơ thể Tiêu Vân. ͏ ͏ ͏

Cuối cùng, Tiêu Vân một lần nữa nắm lại quyền khống chế thân thể mình. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

"Chuông tới!" ͏ ͏ ͏

"Chuông tới…!" ͏ ͏ ͏

Ngay khi khôi phục quyền kiểm soát thân thể, Tiêu Vân mở mắt, liền nghe thấy tiếng kêu gào của Lôi Tổ. ͏ ͏ ͏

Nhìn về phía xa, hắn thấy Lôi Tổ đang bị Quân Dật Tiên cùng Quân Cuồng Nhân liên thủ đè ép điên cuồng. Lôi Tổ không ngừng hô hoán Hỗn Độn Chung, nhưng tiếng kêu gào của hắn rốt cuộc cũng vô ích, vì Hỗn Độn Chung không hề có ý muốn đáp lại. ͏ ͏ ͏

Lôi Tổ trợn tròn hai mắt, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ, mồ hôi tuôn đầy đầu. ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân không khỏi âm thầm mặc niệm cho Lôi Tổ một chút. ͏ ͏ ͏

Ngươi dù có kêu gào thêm một vạn lần, Hỗn Độn Chung cũng sẽ không đến đâu. ͏ ͏ ͏

"Chuông tới!" ͏ ͏ ͏

"Chuông tới!" ͏ ͏ ͏

"Chuông tới..." ͏ ͏ ͏

Lôi Tổ không ngừng hô hoán Hỗn Độn Chung, trong lòng vừa lo lắng vừa giận dữ. Hắn gầm lên: “Ngươi mẹ nó, mau tới đây đi! Bằng không lão tử liền toi mạng!" ͏ ͏ ͏

Dưới sự vây công của Quân Dật Tiên và Quân Cuồng Nhân, Lôi Tổ đã rơi vào tình thế nguy hiểm. Một đấu hai, trong thời gian ngắn thì còn có thể chống đỡ, nhưng kéo dài thêm nữa thì không cách nào trụ nổi. ͏ ͏ ͏

Việc Lôi Tổ có thể cầm cự đến giờ phút này, kỳ thật đã là minh chứng cho thực lực mạnh mẽ của hắn. ͏ ͏ ͏

"Trương Đại Lôi, xem ra ngươi vẫn không cách nào điều khiển được Hỗn Độn Chung! Ha ha ha!" Quân Cuồng Nhân vừa điên cuồng tấn công Lôi Tổ, vừa cười nhạo. ͏ ͏ ͏

Sắc mặt Lôi Tổ càng thêm khó coi.

Bị một kẻ ngốc bức như Quân Cuồng Nhân cười nhạo, đúng là không thể chịu đựng nổi! ͏ ͏ ͏

Cách đó không xa, Bất Diệt Lão Tổ vẫn đang giao chiến với Mộc Thất. Thế nhưng, cuộc chiến giữa hai người trông không quá kịch liệt, mà giống như đang thăm dò lẫn nhau, không ai ra chiêu quyết tử. ͏ ͏ ͏

Đây là bởi vì Mộc Thất không muốn cùng Hỗn Độn Thánh Địa liều mạng sống chết, trong khi Bất Diệt Lão Tổ biết rõ mình không thể duy trì trạng thái Chuẩn Đế quá lâu. Vì vậy, cả hai đều vui vẻ dây dưa mà không vội vàng hạ sát chiêu. ͏ ͏ ͏

Lúc này, Bất Diệt Lão Tổ vẫn rảnh rỗi quan sát tình hình của Lôi Tổ. Nhìn thấy Lôi Tổ mãi mà không thể triệu hồi được Hỗn Độn Chung, hắn lập tức giận dữ mắng lớn: “Đồ đần độn! Tu luyện nhiều năm như vậy, Hỗn Độn Dẫn vẫn chưa luyện đến nơi đến chốn, ngươi làm mất sạch mặt mũi Hỗn Độn Thánh Địa chúng ta!" ͏ ͏ ͏

Nghe vậy, mặt Lôi Tổ đỏ bừng lên vì xấu hổ. Hắn bất giác nhớ lại quá trình mình học được Hỗn Độn Dẫn, một sự việc đúng là khó mà mở miệng. May thay, không ai biết rõ chuyện này. ͏ ͏ ͏

Thở phào nhẹ nhõm, Lôi Tổ nhìn về phía Hỗn Độn Chung cách đó không xa. Trong lòng hắn đầy phiền muộn. Thường ngày, Hỗn Độn Chung luôn nghe theo sự điều khiển của hắn, vậy mà hôm nay lại đột nhiên mất linh? ͏ ͏ ͏

Hắn nào ngờ được, hiện tại Hỗn Độn Chung đang bận trò chuyện với Tiêu Vân, căn bản không có thời gian để ý đến hắn! ͏ ͏ ͏

"Chuông tới…!" ͏ ͏ ͏

Lôi Tổ vẫn kiên trì gào to, nhưng mặc cho hắn thi triển thế nào đi nữa, Hỗn Độn Dẫn vẫn không thể triệu hồi được Hỗn Độn Chung. ͏ ͏ ͏

Quân Cuồng Nhân và Quân Dật Tiên liếc nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ. Kỳ thật, khi Lôi Tổ bắt đầu triệu hoán Hỗn Độn Chung, bọn họ đã cố ý giảm tốc độ công kích, vì lo ngại rằng Lôi Tổ có thể bất ngờ điều khiển Đế binh để tấn công mình. ͏ ͏ ͏

Hơn nữa, cả hai còn lo đây có thể là kế sách của Lôi Tổ. Hắn cố tình giả vờ không thể điều khiển Hỗn Độn Chung, chờ thời cơ để phản công khi bọn họ mất cảnh giác. ͏ ͏ ͏

Bọn họ không phải là những kẻ ngốc! ͏ ͏ ͏

Quân Dật Tiên và Quân Cuồng Nhân đều tỏ vẻ khinh thường, nhưng cũng không dám lơ là. ͏ ͏ ͏

"Chuông tới…!" ͏ ͏ ͏

Lôi Tổ vẫn không ngừng rống lớn. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Giờ phút này, Tiêu Vân đã hoàn toàn nắm lại quyền kiểm soát thân thể của mình. Nghe thấy tiếng kêu gọi của Lôi Tổ, hắn vội nói với Hỗn Độn Chung: “Hỗn Độn Chung, mau qua giúp Lôi Tổ đi!" ͏ ͏ ͏