Chương 594 Uy Hiếp (Thượng)
Đáng tiếc, "Thiên Ngoại Phi Tiên" không phải công pháp, mà chỉ là một môn thần thông. Tuy nhiên, ít nhất nó có liên quan đến ảo diệu của thời gian. Cho dù không thể giúp hắn lĩnh ngộ thời gian kiếm ý, nó cũng có thể trở thành tài liệu tham khảo. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân luôn tìm kiếm một công pháp kiếm đạo thời gian để hoàn thiện "Vũ Trụ Kiếm Điển". Hiện tại có cơ hội, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua. Nếu không tranh thủ lúc này mà lấy "Thiên Ngoại Phi Tiên", sau này e rằng không dễ gì lấy được. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
"Hưu!" ͏ ͏ ͏
Một tia sáng trắng lao thẳng về phía Tiêu Vân. Hắn nhanh chóng nắm lấy, cúi đầu nhìn, phát hiện đó chính là "Thiên Ngoại Phi Tiên" mà Quân Thần Thông đã nhắc đến. ͏ ͏ ͏
Không có thời gian để xem xét kỹ lưỡng, Tiêu Vân lập tức thu vào. Hắn tin rằng Quân Thần Thông sẽ không dám lừa gạt mình. ͏ ͏ ͏
Sau khi đoạt được “Thiên Ngoại Phi Tiên”, Tiêu Vân không lập tức rời đi, mà vẫn đứng lơ lửng trên không trung vùng trời Quân gia. Đế uy mạnh mẽ từ hắn tràn ra, ép cho mọi người trong Quân gia sợ hãi đến mức kinh hồn táng đảm, sắc mặt xanh mét, lòng đầy tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏
Quân Thần Thông cẩn trọng nhìn lên Tiêu Vân, giọng nói run rẩy: “Đại Đế còn có gì phân phó?" ͏ ͏ ͏
Chỉ cần có thể bảo toàn Quân gia, hắn nguyện trả bất cứ giá nào. Dù sao, bảo vật mất đi sau này có thể tìm lại, nhưng một khi mất đi con người, dòng truyền thừa của Quân gia sẽ chấm dứt tại đây. Quân gia đã duy trì suốt bao thế hệ, hắn không thể để nó diệt vong trong tay mình. ͏ ͏ ͏
Có lẽ Đại Đế khác sẽ không dễ dàng tiêu diệt Quân gia, bởi vì Đại Đế đều phải bước vào tiên lộ, nơi mà họ có thể gặp nhau, nên chẳng ai muốn tùy tiện đắc tội một vị Đại Đế. Nhưng vị trước mắt này lại là Hỗn Độn đại đế, một tồn tại hoàn toàn khác. ͏ ͏ ͏
Trận chiến trước đó đã cho thấy Hỗn Độn đại đế vượt xa Tiêu Dao đại đế, hoàn toàn không bận tâm đến uy hiếp từ Tiêu Dao. ͏ ͏ ͏
Trong lòng Quân Thần Thông đầy lo lắng, chỉ mong Hỗn Độn đại đế cao cao tại thượng, xem bọn họ như sâu kiến mà bỏ qua. Tuy nhiên, hắn lại không hề hay biết rằng, sau lớp sương mù hỗn độn bao phủ khuôn mặt kia, thực chất không phải là Hỗn Độn đại đế, mà chính là Tiêu Vân. ͏ ͏ ͏
Giờ phút này, vị “Đại Đế” đang trấn áp Quân gia không phải là Hỗn Độn đại đế, mà là Tiêu Vân, Tiêu Đại Đế. ͏ ͏ ͏
⚝ ✽ ⚝
͏ ͏ ͏
Tiêu Vân lạnh lùng nhìn xuống Quân Thần Thông, cất giọng uy nghiêm: “Một môn ‘Thiên Ngoại Phi Tiên’ nhỏ bé, sao có thể đủ đền bù cho cái giá mà Quân gia các ngươi phải trả vì dám xâm phạm Hỗn Độn thánh địa?" ͏ ͏ ͏
Hắn sẽ không vì nhận được “Thiên Ngoại Phi Tiên” mà dễ dàng bỏ qua cho Quân gia. Có thể Hỗn Độn đại đế sẽ làm như vậy, nhưng Tiêu Vân thì không. Hắn chưa phải Đại Đế thực sự, nên không cần phải giữ tấm lòng rộng lượng như Đại Đế. ͏ ͏ ͏
Lần này, cho dù không tiêu diệt hoàn toàn Quân gia, Tiêu Vân cũng quyết buộc họ phải trả một cái giá thật đắt. Chỉ có đánh cho Quân gia đau đớn, đánh cho họ tàn phế, thì sau này họ mới không dám trở thành mối đe dọa với Hỗn Độn thánh địa. ͏ ͏ ͏
Đối với kẻ thù, Tiêu Vân luôn dùng thủ đoạn tàn nhẫn. Hắn không bao giờ dễ dàng bỏ qua như vậy. ͏ ͏ ͏
Cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trong mắt Tiêu Vân, Quân Thần Thông vội vã cúi đầu, cung kính nói: “Đại Đế có yêu cầu gì, Quân gia chúng ta nhất định sẽ làm theo!" ͏ ͏ ͏
Hắn biết hôm nay Quân gia sẽ phải trả giá rất đắt. Nhưng vì sự sống còn của Quân gia, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài cúi đầu. Đương nhiên, trước mặt một vị Đại Đế, ngay cả khi không muốn, hắn cũng chẳng thể làm khác. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
"Phải không?" ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân nghe vậy, bật ra một tiếng cười lạnh. Ánh mắt sắc bén của hắn xuyên qua đế trận, nhìn thẳng về phía Quân Dật Tiên và Quân Cuồng Nhân, hai vị Đại Thánh cường giả mạnh nhất của Quân gia. ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của Tiêu Vân giống như lưỡi dao tử thần, khiến cả Quân Dật Tiên lẫn Quân Cuồng Nhân đều run rẩy, toàn thân cứng đờ. Lúc này, bọn họ có cảm giác như tử thần đang chăm chú nhìn mình, linh hồn như bị đóng băng trong nỗi kinh hoàng. ͏ ͏ ͏
Quân Thần Thông theo ánh mắt của Tiêu Vân, quay lại nhìn về phía Quân Dật Tiên và Quân Cuồng Nhân. Khi nhìn rõ, sắc mặt hắn đại biến, một linh cảm xấu ập đến khiến lòng hắn lạnh toát. ͏ ͏ ͏
"Phạm thiên uy Hỗn Độn thánh ta, bất kể là ai cũng phải chết!" ͏ ͏ ͏
Giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Vân vang vọng, như lời tuyên án tử thần giáng xuống Quân gia. ͏ ͏ ͏
Không thể không nói, câu nói " Phạm thiên uy Hỗn Độn thánh ta, bất kể là ai cũng phải chết!" vừa rồi của Tiêu Vân khiến lòng hắn thoải mái vô cùng. Một cảm giác như vô địch thiên hạ, khí thế thôn sơn hà vạn dặm, tuyệt thế phong thái tràn đầy. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng, trong khi Tiêu Vân cảm thấy hả hê, thì sắc mặt của Quân Thần Thông, Quân Dật Tiên, và Quân Cuồng Nhân lại đại biến, đầy kinh hoàng. ͏ ͏ ͏