← Quay lại trang sách

Chương 714 Diệp Vệ (Hạ)

Ta đột phá rồi, nên đương nhiên xuất quan." Tiêu Vân cười đáp. ͏ ͏ ͏

"Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ!" ͏ ͏ ͏

Đế Thiên nhìn kỹ Tiêu Vân, nhận ra tu vi của hắn đã tăng lên một cấp độ nhỏ. Ánh mắt Đế Thiên đầy kinh ngạc: "Ngươi tu luyện kiểu gì mà nhanh như vậy?!" ͏ ͏ ͏

Ba ngày, chỉ vỏn vẹn ba ngày, mà tiểu tử này lại có thể tăng thêm một cảnh giới? Thật không thể tin nổi! ͏ ͏ ͏

Phải biết rằng, tu vi càng cao, việc đột phá lại càng khó khăn. Tăng cấp liên tục như trước đây là điều hoàn toàn không thể xảy ra. ͏ ͏ ͏

"Sư tôn, phân thân của ta đã đúc thành Hỗn Độn thể, nên ta thuận tiện đột phá một tiểu cảnh giới." Tiêu Vân thản nhiên giải thích, không giấu giếm gì. ͏ ͏ ͏

"Thì ra là vậy!" ͏ ͏ ͏

Đế Thiên nghe vậy thì bừng tỉnh, gật gù như hiểu ra mọi chuyện. ͏ ͏ ͏

"Sư tôn, ngươi vừa làm gì trong đại điện? Có phải tìm Lữ tiền bối không?" Tiêu Vân nghi hoặc hỏi, ánh mắt lại nhìn về phía cửa đại điện phía sau lưng Đế Thiên. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó, Tiêu Vân dường như nghĩ ra điều gì đó. Hắn nở một nụ cười gian xảo, ánh mắt đầy vẻ hiểu rõ: “Sư tôn, các ngươi... cái kia cái kia?" ͏ ͏ ͏

Nói đến đây, Tiêu Vân dùng một tay nắm thành vòng tròn, tay kia thì đưa ngón tay vào trong vòng, làm một động tác ám chỉ rõ ràng. ͏ ͏ ͏

Đế Thiên nhìn thấy động tác này, mặt lập tức đỏ bừng, suýt chút nữa thì muốn đào cái hố để chui xuống. ͏ ͏ ͏

"Ngươi này, thằng ranh con, trong đầu toàn nghĩ mấy thứ dơ bẩn!" Đế Thiên trừng mắt mắng, giọng đầy xấu hổ và bối rối. "Cút xa một chút cho vi sư, vi sư không phải loại người bỉ ổi như ngươi nghĩ!" ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân cười hắc hắc nói: “Sư tôn, ngươi đừng gạt ta, ngươi cùng sư nương cái kia... cái kia động tĩnh quá lớn, toàn bộ Đế Phong đều lay động. Ngươi có phải quên bố trí trận pháp?" ͏ ͏ ͏

"Không có khả năng! Ta tự tay bố trí trận pháp, làm sao lại có động tĩnh truyền đi." Đế Thiên lập tức lắc đầu, khẳng định. ͏ ͏ ͏

"Ồ..." Tiêu Vân cố ý kéo dài âm thanh, cười hắc hắc, một mặt đầy vẻ "Quả là thế". ͏ ͏ ͏

Đế Thiên sững sờ, ngay sau đó lập tức kịp phản ứng, khuôn mặt dày của hắn không khỏi đỏ lên, giận đến nổi trận lôi đình. ͏ ͏ ͏

"Ngươi, cái tên nghiệt đồ này, dám giễu cợt ta!" ͏ ͏ ͏

Đế Thiên cắn răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Tiêu Vân đầy tức giận. ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân thấy tình thế không ổn, vội xoay người chạy trốn. Đáng tiếc thực lực của hắn kém xa Đế Thiên, chỉ trong nháy mắt liền bị Đế Thiên dùng đại thủ bắt lại, sau đó bị trực tiếp ném ra ngoài Đế Phong.

͏ ͏ ͏

"Hưu!" ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân vẽ ra một đường vòng cung mỹ lệ trên không trung, cuối cùng ngã mạnh xuống dưới chân núi Thiên Nhất Phong. ͏ ͏ ͏

"Oanh!" ͏ ͏ ͏

Mặt đất rung lên bần bật. ͏ ͏ ͏

Lần này, Tiêu Vân té rất thảm, bởi vì vừa rồi Đế Thiên phong ấn tu vi của hắn, khiến hắn không thể dùng linh lực phòng ngự. Do đó, dù thân thể hắn cường hãn, cú ngã này vẫn khiến hắn chật vật không chịu nổi. ͏ ͏ ͏

Trên Thiên Nhất Phong. ͏ ͏ ͏

Sư đồ hai người Thái Thượng trưởng lão của Thiên Nhất Phong và Sở Kinh Tiêu vừa lúc nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng. Hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều mang biểu cảm "Quả là thế". ͏ ͏ ͏

"Ngày mai là ngày đại hôn của Đế Thiên, vậy mà Tiêu Vân vẫn còn chăm chỉ tu luyện thế này." ͏ ͏ ͏

"Hai thầy trò chúng ta cũng không thể lười biếng." ͏ ͏ ͏

"Thiên hàng trách nhiệm, trước phải khổ kỳ tâm chí..." ͏ ͏ ͏

"Ngươi và ta, tuy thiên phú không cao, nhưng chỉ cần kiên trì bền bỉ, nhất định có thể dùng cần cù bù kém cỏi." ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Một ngày sau: ͏ ͏ ͏

Trước sơn môn của Hỗn Độn Thánh Địa, Tiêu Vân mặc trường bào màu tím, mang theo Triệu Vô Cực, tự mình nghênh đón các khách khứa đến chúc mừng. ͏ ͏ ͏

Từ Thiên Kiếm Thánh Địa, Hoang Cổ Thánh Địa, Thiên Đao Thánh Địa, Bá Thiên Thánh Địa, hầu như tất cả các thế lực lớn đều phái người tới. Chỉ duy nhất Thái Sơ Thánh Địa là không có mặt. ͏ ͏ ͏

Ngoài ra, còn có những môn phái như Sơn Thủy Tông, Bá Vương Tông, thậm chí từ xa xôi như Vạn Kiếm Sơn Trang cũng cử người đến. ͏ ͏ ͏

Đội ngũ chúc mừng kéo dài, người đông nghìn nghịt, chật ních toàn bộ sơn môn của Hỗn Độn Thánh Địa. ͏ ͏ ͏

Các đệ tử và trưởng lão của Hỗn Độn Thánh Địa nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng xúc động, nước mắt tuôn đầy mặt. Đã rất lâu rồi Hỗn Độn Thánh Địa mới có được sự náo nhiệt như thế. Tình cảnh vạn người đến chúc mừng này thực sự đã không xuất hiện trong nhiều năm qua. ͏ ͏ ͏

Giờ khắc này, Hỗn Độn Thánh Địa dường như triệt để quật khởi. ͏ ͏ ͏

"Không còn ai nữa sao? Có khả năng người đến đều đã vào rồi chứ?" ͏ ͏ ͏

Không biết bao lâu sau, khi dòng người đã đi hết vào trong, Triệu Vô Cực có chút không kiên nhẫn, thấp giọng than thở. ͏ ͏ ͏

Đứng một chỗ không nhúc nhích, lại phải giữ nguyên nụ cười suốt thời gian dài như vậy, thực sự khiến hắn cảm thấy khó chịu. So với việc lãng phí thời gian ở đây, hắn thà đi tu luyện. ͏ ͏ ͏

Hắn đã lạc hậu Tiêu Vân quá nhiều, nhất định phải cố gắng gấp bội. Nếu không, đời này làm sao có thể đuổi kịp được Tiêu Vân? ͏ ͏ ͏