← Quay lại trang sách

Chương 737 Thế Lực Ngang Nhau (1/3)

Nhưng dù biết vậy, Đông Thần vương vẫn dám để Thiên Nhất đến khiêu chiến hắn. Điều này chứng tỏ, Đông Thần vương có tuyệt đối tự tin vào thực lực của Thiên Nhất. ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân cảm thấy người tên Thiên Nhất này không hề tầm thường. Hắn phải nhắc nhở Triệu Vô Cực cẩn thận, tránh để xảy ra sơ suất, mất mặt bản thân. ͏ ͏ ͏

Cùng lúc đó, Thánh chủ Hỗn Độn Thánh địa cũng bắt đầu triệu tập tất cả các Thái Thượng trưởng lão. ͏ ͏ ͏

Rất nhanh, toàn bộ Hỗn Độn thánh địa đều lan truyền tin tức Đông Thần vương mang về một thiên tài, muốn khiêu chiến Tiêu Vân để tranh đoạt vị trí Thần tử. ͏ ͏ ͏

Tin tức này khiến mọi người vô cùng chấn kinh và đầy nghi hoặc. ͏ ͏ ͏

Phải biết rằng, dù Tiêu Vân trước đây chỉ là Chuẩn Thần Tử, nhưng trong lòng của tất cả mọi người, hắn đã được xem như Thần tử thật sự. Theo suy nghĩ của họ, trong thế hệ trẻ tuổi, căn bản không có ai có khả năng đánh bại Tiêu Vân. ͏ ͏ ͏

Huống chi, trong Hỗn Độn thánh địa hiện tại, căn bản không có thiên tài nào đủ tầm. Những Thánh tử được xem là mạnh nhất của thánh địa, chỉ e còn không bằng được Triệu Vô Cực, nói gì đến việc khiêu chiến Tiêu Vân. ͏ ͏ ͏

Đông Thần vương quả thực khiến người ta khó hiểu. Chẳng lẽ hắn ta lại điên đến mức tùy tiện tìm một người trẻ tuổi bên ngoài, rồi liền mang về để khiêu chiến Tiêu Vân? ͏ ͏ ͏

Nếu thực sự có một thiên tài tuyệt thế như vậy, làm sao có thể đến lượt Đông Thần vương thu nhận làm đồ đệ? Chỉ e người này từ lâu đã bị những thế lực lớn khác tranh giành rồi. ͏ ͏ ͏

Trong lúc nhất thời, rất nhiều Thái Thượng trưởng lão mang lòng hiếu kỳ, đều dồn dập chạy tới Hỗn Độn Phong để xem trận chiến này. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Thiên Nhất phong. ͏ ͏ ͏

Thiên Nhất Thái Thượng trưởng lão cũng vừa nhận được tin tức từ Thánh chủ Hỗn Độn thánh địa. ͏ ͏ ͏

Hắn quay đầu nhìn sang đồ đệ bên cạnh mình, Sở Kinh Tiêu vừa từ trên trời ngã xuống và bị gãy mấy cái xương sườn. Thiên Nhất Thái Thượng trưởng lão cau mày nói: “Đồ nhi, vi sư phải đến Hỗn Độn Phong một chuyến. Có người khiêu chiến Tiêu Vân, tranh đoạt vị trí Thần tử. Thánh chủ triệu tập tất cả các Thái Thượng trưởng lão đến để làm chứng." ͏ ͏ ͏

"Khiêu chiến Tiêu Vân?" Sở Kinh Tiêu vừa nuốt xuống một viên đan dược chữa thương, mặt mũi đầy kinh ngạc nói: “Dù ta cảm thấy khó chịu với Tiêu Vân, nhưng thiên phú của hắn thì ai cũng rõ như ban ngày.

Trong thế hệ trẻ, ngoại trừ vài người sở hữu Chí Tôn thể, còn ai đủ tư cách khiêu chiến hắn?" ͏ ͏ ͏

"Nghe nói là Đông Thần vương mang về một thiên tài tán tu." ͏ ͏ ͏

Thiên Nhất Thái Thượng trưởng lão hừ lạnh một tiếng, rồi nói tiếp: “Hơn nữa, tên tiểu tử này cũng tên là Thiên Nhất, trùng tên với ta. Thật đáng ghét!" ͏ ͏ ͏

Hiển nhiên, chuyện trùng tên này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. ͏ ͏ ͏

Sở Kinh Tiêu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Sư tôn, vậy ngài cứ đi trước. Đồ nhi sẽ tiếp tục tham ngộ áo nghĩa." ͏ ͏ ͏

"Tốt! Nhưng ngươi nhớ kỹ, tuyệt đối không được lười biếng. Thầy trò chúng ta dù đã định trước không thể so được với sư đồ Đế Thiên, nhưng cũng không thể bỏ cuộc. Chúng ta phải chăm chỉ khổ luyện, chờ một ngày cả hai thầy trò cùng nhau thành Thánh, đó cũng sẽ là một giai thoại đáng ghi nhớ." ͏ ͏ ͏

Thiên Nhất Thái Thượng trưởng lão hài lòng nhìn Sở Kinh Tiêu, gật gật đầu, rồi lập tức đạp mây bay về phía Hỗn Độn Phong. ͏ ͏ ͏

Sở Kinh Tiêu dõi theo bóng lưng của sư tôn rời đi, ánh mắt lóe lên một tia kiên định. ͏ ͏ ͏

Hắn nắm chặt tay, cắn răng, thề thốt: “Tiêu Vân, đời này ta dù không bằng ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cam chịu sa sút. Ta sẽ dựa vào nỗ lực của chính mình để thành Thánh, thành Đại Thánh, thậm chí trở thành Chuẩn Đế. Một ngày nào đó, ta sẽ đứng trước mặt ngươi và bắt ngươi phải lau mắt mà nhìn!" ͏ ͏ ͏

Dứt lời, Sở Kinh Tiêu ngẩng đầu nhìn lên trời cao, trong mắt tràn đầy quyết tâm. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

"Cái gì a miêu a cẩu đều muốn ta ra tay? Muốn đánh thì chính ngươi đi đánh! Dù sao ta cũng không có hứng thú với cái vị trí Thần tử của Hỗn Độn thánh địa các ngươi. Các ngươi muốn tranh thì cứ việc tranh, đừng quấy rầy ta tu luyện!" ͏ ͏ ͏

Triệu Vô Cực có chút không kiên nhẫn, liếc nhìn Tiêu Vân trước mặt. ͏ ͏ ͏

"Lão tử đang yên lành tu luyện, ngươi lại đến làm phiền ta, đúng là không coi ta ra gì mà!" ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân cười tủm tỉm, không chút để tâm đến vẻ khó chịu của Triệu Vô Cực, nói: “Đối thủ lần này không phải hạng người bình thường. Mặc dù ta không để hắn vào mắt, nhưng thực lực của hắn chắc chắn rất mạnh, không kém ngươi chút nào đâu. Ngươi không phải thích nhất giao đấu với mấy kẻ thực lực ngang mình sao?" ͏ ͏ ͏

"Thực lực ngang ta?" ͏ ͏ ͏

Triệu Vô Cực nghe vậy, lập tức khinh thường cười lạnh: “Ngươi nói là Lý Thành Đế hay Diệp Phi? Trong thế hệ trẻ tuổi, ngoại trừ hai người này, chỉ sợ chẳng có ai xứng đáng để ta coi là đối thủ ngang hàng." ͏ ͏ ͏