Chương 1047 Chương 1047 Ba Cái Danh Ngạch (Thượng)
… ͏ ͏ ͏
Tin tức Thiên Đế muốn thu đồ rất nhanh giống như một trận bão táp, làm chấn động toàn bộ Thanh Vân trấn. ͏ ͏ ͏
Các tộc trưởng của những gia tộc lớn ở Thanh Vân trấn đồng loạt trở về gia tộc mình, triệu tập con em trẻ tuổi để chọn ra những hậu bối thiên tài ưu tú nhất. ͏ ͏ ͏
Nếu có thể được Thiên Đế thu làm đệ tử, thì đó chẳng khác nào một bước lên trời, không chỉ bản thân người đó có thể đổi đời mà cả gia tộc cũng sẽ được hưởng lợi, danh vọng và địa vị đều sẽ tăng cao. ͏ ͏ ͏
Dĩ nhiên, họ cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Dù sao thì, chỗ bọn họ chỉ là một trấn nhỏ, bọn họ rất tự biết rõ năng lực mình không thể sánh được với những thiên tài xuất thân từ các đại thành trì. ͏ ͏ ͏
Thế nhưng, chỉ cần được sứ giả lựa chọn, có thể tiến vào Hoàng thành, thì ít nhất cũng có cơ hội gia nhập Hoàng thành học viện, tiền đồ tương lai có thể không giới hạn. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Tại hậu viện quảng trường của Trương gia. ͏ ͏ ͏
Tộc trưởng Trương gia đứng trên một đài cao, chắp hai tay sau lưng, sắc mặt nghiêm nghị. Khi hắn mở lời, âm thanh vang dội khắp quảng trường, khiến tất cả tộc nhân đều im lặng lắng nghe. ͏ ͏ ͏
"Vừa rồi, sứ giả từ Hoàng thành đã quang lâm Thanh Vân trấn chúng ta, mang đến một tin tức vô cùng quan trọng: Thiên Đế muốn thu nhận đồ đệ, Nhân Hoàng cũng đang chọn thiên tài từ các thành trì và trấn nhỏ trên khắp lãnh thổ." ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Tộc trưởng Trương gia nhìn xuống đám tộc nhân đang khiếp sợ, trầm giọng nói tiếp: “Đồ đệ của Thiên Đế, đó không phải là điều mà người của một trấn nhỏ như chúng ta dám mơ tưởng. Tuy nhiên, nếu có thể thông qua khảo nghiệm của sứ giả và đến được Hoàng thành, thì chắc chắn sẽ là một bước tiến lớn trong đời. Vì vậy, ta quyết định tổ chức tộc hội ngay lập tức. Chúng ta sẽ chọn ra ba thiên tài trẻ tuổi xuất sắc nhất trong tộc để tham gia khảo nghiệm của sứ giả." ͏ ͏ ͏
Lời vừa dứt, cả quảng trường lập tức bùng nổ. Một đám tộc nhân Trương gia tràn đầy phấn khích, ai nấy đều muốn thử sức, ánh mắt lấp lánh hy vọng. ͏ ͏ ͏
Đặc biệt là mấy thanh niên được coi là thiên tài trong gia tộc, bọn họ đã sớm khao khát cơ hội tiến vào Hoàng thành. Hiện tại, trong ánh mắt của họ hiện lên vẻ hào hứng xen lẫn tham vọng. ͏ ͏ ͏
Trương Tiểu Phàm cũng đứng trong đám đông cùng Tiêu Vân. ͏ ͏ ͏
Lúc này, vẻ mặt của Trương Tiểu Phàm tràn đầy xúc động và mong chờ.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Theo lời tiền bối nói, ngay sau đây chính là thời khắc ta ra sân để 'trang bức' và lật ngược tình thế." ͏ ͏ ͏
Hắn âm thầm tự nhủ: "Thiên không sinh ta Trương Tiểu Phàm, trang bức vạn cổ như trường dạ. Từ hôm nay trở đi, Trương Tiểu Phàm ta, sẽ bước từng bước lên đỉnh phong, thống lĩnh thiên hạ, đưa lưng về phía chúng sinh." ͏ ͏ ͏
Lời nói của tộc trưởng lại vang lên, kéo Trương Tiểu Phàm về thực tại: “Danh ngạch chỉ có ba. Ai tự tin có thực lực, hãy đứng ra trước, chấp nhận khiêu chiến từ những người khác. Khi mặt trời lặn, ba người còn đứng vững trên sân này sẽ là những người đại diện cho Trương gia đến gặp sứ giả ngày mai." ͏ ͏ ͏
Ngay khi lời nói vừa dứt, trong đám đông liền có ba thân ảnh bước ra. ͏ ͏ ͏
Trương Vân Hạc! Trương Hiểu Cúc! Trương Khôn Khôn! ͏ ͏ ͏
Ba người trẻ tuổi này vừa xuất hiện, cả quảng trường lập tức rơi vào yên lặng như tờ. ͏ ͏ ͏
Tộc nhân Trương gia, đặc biệt là những người đồng lứa, đều biết rõ thực lực của ba người này. Trong thế hệ trẻ tuổi của Trương gia, bọn họ được công nhận là ba người mạnh nhất, thiên tài hàng đầu của gia tộc. ͏ ͏ ͏
"Không ngờ ba người bọn họ lại lập tức đứng ra. Vậy thì còn đánh làm sao nữa?" ͏ ͏ ͏
"Nghe nói cả ba đều đã đạt đến Động Thiên cảnh, thậm chí Trương Khôn Khôn còn chạm tới Động Thiên cảnh đỉnh phong. Trong thế hệ trẻ tuổi, ai có thể đối đầu với bọn họ đây?" ͏ ͏ ͏
"Coi như toàn bộ Thanh Vân trấn, cũng không có nhiều người có khả năng đối đầu với bọn hắn." ͏ ͏ ͏
Một chút hào hứng ban đầu của các Trương gia tử đệ, dưới ánh mắt áp bức và thực lực mạnh mẽ của ba người Trương Khôn Khôn, dần như bị dội một chậu nước lạnh. Nhìn ba người đứng đó ngạo nghễ, không một ai dám bước lên khiêu chiến. ͏ ͏ ͏
Thấy thế, Trương Khôn Khôn, Trương Vân Hạc và Trương Hiểu Cúc đều lộ vẻ khinh thường. ͏ ͏ ͏
"Một đám rác rưởi, cũng dám mơ tranh danh ngạch với chúng ta!" ͏ ͏ ͏
Trương Khôn Khôn cười lạnh, ánh mắt khinh miệt, ngạo nghễ nói lớn: "Trong thế hệ trẻ của Trương gia, chỉ có ba người chúng ta đạt đến Động Thiên cảnh. Những kẻ còn lại chẳng qua đều ở Tụ Khí cảnh hoặc Thần Kiều cảnh. Ta thấy không cần lãng phí thời gian, ba cái danh ngạch này nhất định là của chúng ta. Ai đồng ý? Ai phản đối?" ͏ ͏ ͏
Cả quảng trường lặng ngắt như tờ. Dù nhiều người cảm thấy không thoải mái, nhưng chẳng ai dám phản bác. Dẫu sao, ai cũng biết rõ thực lực của ba người kia mạnh mẽ đến mức nào. ͏ ͏ ͏