← Quay lại trang sách

Chương 1189 Cuối Cùng Gặp Được Đầu Đảng (Thượng)

Phật vốn là Ma, Ma cũng là Phật!" ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân chỉ vào Tề Thiên hòa thượng, bóng lưng của đối phương được chia thành hai màu: một nửa vàng kim, một nửa đen tuyền, rồi tiếp tục nói: “Bản thân Tề Thiên tiền bối chính là đáp án. Ngài là Phật, cũng là Ma. Nếu đã nói chúng sinh bình đẳng, thì Phật cũng là chúng sinh, Ma cũng là chúng sinh, cả hai đều bình đẳng, hoàn toàn không có gì khác nhau." ͏ ͏ ͏

"Không có gì khác nhau..." ͏ ͏ ͏

Bắc Sơn Thiên Hùng, Liệt Dương Cung, Ngao Cửu Thập Cửu, thậm chí cả Sở Nhất Đao vừa tập tễnh bước tới, đều toàn thân chấn động. ͏ ͏ ͏

Hóa ra, đáp án lại đơn giản như vậy. Phật và Ma thực chất không hề khác nhau. ͏ ͏ ͏

Khó trách trước đây tất cả bọn họ đều trả lời sai. ͏ ͏ ͏

Tất cả mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía Tề Thiên hòa thượng, chờ đợi xem ngài có chấp nhận đáp án này hay không. ͏ ͏ ͏

Nhưng đúng vào lúc này, bóng lưng của Tề Thiên hòa thượng bắt đầu mờ dần. ͏ ͏ ͏

Từ một thực thể rõ ràng, dần trở nên trong suốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong hư không. ͏ ͏ ͏

Chỉ còn lại một sợi tóc, lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng dịu nhẹ. ͏ ͏ ͏

"Chúc mừng Tiêu huynh!" ͏ ͏ ͏

"Vẫn là Tiêu huynh có đại trí tuệ, chúng ta thật sự thua kém xa." ͏ ͏ ͏

"Tiêu huynh tài năng xuất chúng, xứng đáng trở thành đồ đệ của Thiên Đế." ͏ ͏ ͏

Nhìn thấy Tiêu Vân thành công vượt qua sát hạch, Bắc Sơn Thiên Hùng, Liệt Dương Cung, và Sở Nhất Đao dù trong lòng không tránh khỏi có chút ghen tị, nhưng vẫn chân thành chúc mừng hắn. ͏ ͏ ͏

Thực lực không bằng, thiên phú không bằng, ngay cả trí tuệ và ngộ tính cũng thua kém, bọn họ chỉ có thể thừa nhận thất bại, thua tâm phục khẩu phục. ͏ ͏ ͏

"Đa tạ, đa tạ..." ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân mỉm cười, khiêm tốn chắp tay cảm ơn, sau đó bước tới, nhặt lấy sợi tóc mà Tề Thiên hòa thượng để lại sau khi tan biến. ͏ ͏ ͏

Nhưng khi cầm sợi tóc này vào tay, Tiêu Vân không khỏi sửng sốt. ͏ ͏ ͏

Sợi tóc màu đen ấy, vừa chạm vào lòng bàn tay hắn, lập tức biến thành một sợi lông màu vàng óng ánh. Thoạt nhìn, nó không giống như tóc người, mà giống bộ lông của một loại yêu thú nào đó. ͏ ͏ ͏

Thật kỳ quái! ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng không nghĩ nhiều, liền cẩn thận thu sợi lông này vào nhẫn trữ vật. ͏ ͏ ͏

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua chiếc bồ đoàn nơi Tề Thiên hòa thượng từng ngồi xếp bằng. Trong lòng tràn ngập tò mò.

͏ ͏ ͏

Ban đầu, hắn vốn muốn trò chuyện với vị hòa thượng thần bí này, tìm hiểu thân phận thực sự của đối phương. Nhưng ai mà ngờ được, hòa thượng kia nói đi là đi, không để lại chút tung tích. ͏ ͏ ͏

Dựa theo những thông tin Bắc Sơn Thiên Hùng và những người khác đã tìm hiểu, Tề Thiên hòa thượng đã ngồi ở nơi này suốt mấy chục vạn năm. Chẳng lẽ, toàn bộ khoảng thời gian đó chỉ để thực hiện sát hạch thu đồ đệ cho Thiên Đế? ͏ ͏ ͏

Hay nói cách khác, hòa thượng này thực chất chính là một phân thân của Thiên Đế? ͏ ͏ ͏

Trong lòng Tiêu Vân dâng lên vô số nghi vấn, nhưng không có lời giải đáp. ͏ ͏ ͏

"Tiêu huynh…" ͏ ͏ ͏

Bắc Sơn Thiên Hùng vừa định nói gì đó, nhưng đột nhiên im bặt. ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân nghe được giọng nói liền quay đầu lại nhìn, lập tức con ngươi co rút, sắc mặt trở nên ngưng trọng. ͏ ͏ ͏

Bởi vì hắn phát hiện, Bắc Sơn Thiên Hùng, Sở Nhất Đao, Liệt Dương Cung, và cả Ngao Cửu Thập Cửu đều đã rơi vào trạng thái bất động. ͏ ͏ ͏

Bắc Sơn Thiên Hùng mở miệng, tựa như muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo lại cứng đờ, ngay cả ánh mắt cũng không hề nhúc nhích, giống như bị định thân. ͏ ͏ ͏

Liệt Dương Cung và Sở Nhất Đao thì đối mặt nhau, tựa hồ đang nói dở câu chuyện, nhưng cả hai cũng bất động hoàn toàn. ͏ ͏ ͏

Ngao Cửu Thập Cửu thì càng buồn cười hơn. Tên này đang giơ long trảo lên để móc mũi, thế mà cũng bị định trụ ngay tại động tác này, trông vô cùng kỳ quái. ͏ ͏ ͏

"Các ngươi làm sao vậy?" ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân nhíu mày, trong lòng tràn ngập nghi hoặc và cảnh giác. Hắn định bước lên lay động Bắc Sơn Thiên Hùng, nhưng ngay lúc đó, từ ngoài miếu vang lên một giọng nói ôn hòa, rõ ràng nhưng mang theo uy nghiêm vô tận. ͏ ͏ ͏

"Bọn họ không sao. Ta chỉ dừng lại dòng chảy thời gian bên trong ngôi miếu này. Ngươi đã vượt qua sát hạch, từ nay trở thành đệ tử thứ tư dưới trướng của ta." ͏ ͏ ͏

Âm thanh vang lên trong tai Tiêu Vân, nhẹ nhàng nhưng khiến người ta không rét mà run. ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó, một luồng kim quang chói mắt từ ngoài miếu chiếu vào, lan tỏa khắp không gian. ͏ ͏ ͏

Ầm! ͏ ͏ ͏

Toàn thân Tiêu Vân run lên dữ dội. Trong nháy mắt, hắn lập tức nhận ra thân phận của người vừa tới. ͏ ͏ ͏

Đây chính là Thiên Đế! ͏ ͏ ͏

Không có gì khó hiểu khi người này có thể làm cho thời gian trong miếu thờ ngừng trôi. ͏ ͏ ͏

Có được ba quyển Thiên Đế Kinh, Tiêu Vân tự nhiên hiểu rõ Thiên Đế đã đạt thành tựu cao đến mức khó tưởng tượng trên con đường thời không. ͏ ͏ ͏