Chương 1245 Năm Trăm Năm (Thượng)
Nói xong, hắn liền hất tay Tiêu Vân ra, bay lên không trung. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân sững sờ, ngẩng đầu nhìn theo. ͏ ͏ ͏
Chỉ thấy nam tử kia một lần nữa rơi xuống từ bầu trời, y như cũ, với một tư thế rơi tự do thẳng tắp, rồi lại mạnh mẽ đập xuống đất. ͏ ͏ ͏
Cảnh tượng quen thuộc này khơi dậy một sợi ký ức chôn sâu trong tâm trí Tiêu Vân. ͏ ͏ ͏
Ngọa tào, sao cảnh tượng này lại quen thuộc như vậy? ͏ ͏ ͏
"Đây chẳng phải là trò lừa gạt mà trước kia ta dùng để dỗ Thiên Nhất Thái Thượng trưởng lão và Sở Kinh Tiêu sao?" ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, Tiêu Vân cũng nhớ ra. ͏ ͏ ͏
Hình ảnh này in dấu rất sâu trong ký ức hắn. Ngày trước, để đỡ mất mặt vì vị đánh bay, hắn từng bịa ra rằng việc rơi từ trên trời xuống có thể giúp cảm ngộ áo nghĩa nhanh hơn. Thế là Thiên Nhất Thái Thượng trưởng lão cùng đồ đệ Sở Kinh Tiêu bị hắn lừa đến mức tin sái cổ. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà, nơi này rõ ràng không phải Hỗn Độn Thánh Địa. Vậy thì làm sao nam tử mày rậm mắt to này lại học được "phương pháp" kỳ lạ này? ͏ ͏ ͏
"Chẳng lẽ sau khi ta rời đi, 'phương pháp' này đã được Thiên Nhất và Sở Kinh Tiêu phát dương quang đại?" ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Tiêu Vân co giật. ͏ ͏ ͏
"Bành!" ͏ ͏ ͏
Nam tử mày rậm mắt to lại một lần nữa đập mạnh xuống đất. Lần này, hắn không sử dụng bất kỳ phương pháp bảo vệ nào, toàn thân bị va đập đến mức miệng phun ra máu tươi. Vậy mà, chỉ sau vài giây nhắm mắt cảm ngộ, hắn lại lộ ra biểu cảm hưng phấn như thể vừa lĩnh ngộ được điều gì quan trọng. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân: "... " ͏ ͏ ͏
Σ( ° △ °|||)︴ ͏ ͏ ͏
Hắn cảm thấy thế giới này thật quá điên rồ. Một phương pháp lừa người rõ ràng như vậy, vậy mà vẫn có người tin tưởng sao? ͏ ͏ ͏
Thảo, Thiên Nhất và Sở Kinh Tiêu thật đúng là hai kẻ kỳ tài. Nhưng không biết bây giờ tình cảnh của họ thế nào? Té chết rồi, hay vẫn đang ngã đến bẹp dí? ͏ ͏ ͏
"Đại ca, ngươi dậy sớm vậy sao!" ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, từ trong rừng có một thanh niên trẻ tuổi bước ra. Thấy nam tử mày rậm mắt to nằm bẹp dưới đất, hắn liền cười nói. ͏ ͏ ͏
Nam tử mày rậm mắt to nhìn thanh niên vừa xuất hiện, nhếch miệng cười sảng khoái: “Có một cái gọi là thiên đạo thù cần, chúng ta cảm ngộ áo nghĩa, đương nhiên phải càng thêm nỗ lực. Một điểm mồ hôi chính là một điểm thu hoạch. Nhị đệ, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng!" ͏ ͏ ͏
"Được, đại ca! Chúng ta cùng nhau tu luyện!" ͏ ͏ ͏
Nghe vậy, thanh niên lập tức hăng hái theo chân nam tử mày rậm mắt to, cả hai cùng nhảy lên không trung, rồi lại đồng loạt rơi tự do xuống đất.
͏ ͏ ͏
Tiêu Vân đứng bên cạnh quan sát, không khỏi sửng sốt, cảm giác đau răng trước tình cảnh này. ͏ ͏ ͏
Hắn lắc đầu, quyết định không để ý đến cặp "đồ ngốc" này nữa, tiếp tục băng qua rừng cây, cuối cùng cũng đến được khu vực có cụm công trình kiến trúc. ͏ ͏ ͏
Nhưng mà… ͏ ͏ ͏
"Bành! Bành! Bành! Bành! Bành!..." ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân chưa kịp đến gần, đã thấy từ bầu trời, liên tục có từng bóng người rơi xuống. ͏ ͏ ͏
Có nam, có nữ, có người già, có trẻ nhỏ... Tổng cộng hàng trăm người đồng loạt đập xuống mặt đất, để lại vô số hố sâu hình chữ "nhân". ͏ ͏ ͏
"... " ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân ngây ngẩn cả người, ánh mắt đờ đẫn nhìn khung cảnh trước mặt. ͏ ͏ ͏
Quá rung động! ͏ ͏ ͏
Quá kinh ngạc! ͏ ͏ ͏
Ta, Tiêu Thiên Đế, đây là lạc vào ổ đồ đần sao? ͏ ͏ ͏
Cái loại phương pháp "hố cha" này, thế mà lại có cả trăm người tin tưởng? ͏ ͏ ͏
Đặc biệt, đây không chỉ là một vài người, mà là cả một gia tộc đồng lòng rơi tự do xuống đất! ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân nhìn đám người đang nằm rạp trên mặt đất, mắt nhắm nghiền, toàn thân chìm trong suy ngẫm, khóe miệng của hắn không ngừng co giật dữ dội. ͏ ͏ ͏
Hắn thực sự không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này ra sao. ͏ ͏ ͏
Càng khiến Tiêu Vân kinh ngạc hơn, là từ phía xa bay tới một lão giả tóc bạc da hồng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. ͏ ͏ ͏
Lão giả này nhìn đám người đang nằm dưới đất, không những không tức giận, mà ngược lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng, vui mừng. ͏ ͏ ͏
Với tu vi hiện tại của mình, Tiêu Vân chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra, lão giả tóc bạc da hồng kia chính là một Đại Thánh! ͏ ͏ ͏
Ni mã! Chẳng lẽ ngay cả một Đại Thánh cũng bị lừa què rồi?! ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân đứng im tại chỗ. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân thực sự khó mà tưởng tượng được, một cường giả cấp bậc Đại Thánh, thế mà cũng bị cái "phương pháp" này lừa gạt. ͏ ͏ ͏
Đến cùng là thế giới này quá điên cuồng, hay là thầy trò Thiên Nhất và Sở Kinh Tiêu thực sự quá "kiệt xuất"? ͏ ͏ ͏
Ta, Tiêu Thiên Đế, có cần phát cho bọn họ một tấm giấy khen không? ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân cảm thấy khóe miệng giật liên hồi, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu như để người khác biết được cái 'phương pháp' này bắt nguồn từ Tiêu Thiên Đế ta, vậy thì anh danh một đời của ta chẳng phải sẽ tan thành mây khói sao?" ͏ ͏ ͏
Ừm, phải rồi. Sau khi trở về, ta nhất định phải đánh chết đôi thầy trò kia. Giết người diệt khẩu là thượng sách! ͏ ͏ ͏