← Quay lại trang sách

Chương 1268 Nhục Nhã (Hạ)

Một trận mưa, dính ướt một cái mùa mưa!" ͏ ͏ ͏

Lời nói đầy ẩn ý vừa dứt, thân hình Độc Cô Cầu Bại hóa thành một vệt kim quang, tan biến vào bầu trời trên Kiếm Các. ͏ ͏ ͏

Lần này đại náo Kiếm Các, đánh bại Thiếu Các Chủ, cuối cùng cũng khiến hắn giải tỏa được mối hận trong lòng từ nhiều năm trước. Tâm trạng nhẹ nhõm, hắn thầm nghĩ: “Tính toán thời gian, lão già âm hiểm Lôi Chiến hẳn cũng sắp trở về." ͏ ͏ ͏

Với suy đoán như vậy, Độc Cô Cầu Bại kịp thời rời khỏi Kiếm Các, tiến đến hội hợp cùng bản tôn Tiêu Vân. ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏

Kiếm Các. ͏ ͏ ͏

Không lâu sau khi Độc Cô Cầu Bại rời đi, một đạo thân ảnh xuất hiện giữa bầu trời trên phế tích Kiếm Các. Người này mang theo Bất Hủ Kiếm trên lưng, chính là Lôi Chiến,Kiếm Thánh tối cường. Hắn đang hân hoan trở về với vẻ mặt đầy phấn khởi. ͏ ͏ ͏

Tuy nhiên, khi nhìn thấy phía dưới chỉ còn là một vùng phế tích, Lôi Chiến lập tức trở nên ngơ ngác. ͏ ͏ ͏

"Đây là nơi nào?" ͏ ͏ ͏

Hắn lẩm bẩm tự hỏi, ánh mắt đầy vẻ ngốc trệ. Sau đó, Lôi Chiến nhìn xung quanh một hồi, rồi nhanh chóng hóa thành một tia chớp, biến mất vào bầu trời. ͏ ͏ ͏

"Hẳn là ta quá vui mừng, đến mức quên cả đường về nhà." ͏ ͏ ͏

Lôi Chiến lắc đầu cười một tiếng, vẻ mặt vẫn tràn đầy hân hoan. Đối với hắn, niềm vui này chẳng khác gì ngày sau Chứng Đạo Đại Đế. Vì vậy, việc lẫn lộn hay sai sót nhỏ cũng là điều dễ hiểu. ͏ ͏ ͏

Thế nhưng, sau khi tìm kiếm bốn phương tám hướng suốt một khoảng thời gian dài, Lôi Chiến vẫn không thể tìm thấy Kiếm Các quen thuộc của mình. ͏ ͏ ͏

Dần dần, nụ cười trên gương mặt hắn tan biến, thay vào đó là ánh mắt nghi hoặc và sự khó hiểu. ͏ ͏ ͏

"Hưu!" ͏ ͏ ͏

Một lần nữa, Lôi Chiến xuất hiện trên không trung, nhìn xuống vùng phế tích trước mặt. Lúc này, Thiếu Các Chủ Kiếm Các nằm dưới đất đã tỉnh lại. Dù trước đó lửa giận công tâm khiến hắn bất tỉnh, nhưng với thân thể mạnh mẽ của một Đại Thánh, năng lực khôi phục đã giúp hắn nhanh chóng lấy lại trạng thái. ͏ ͏ ͏

Tuy nhiên, khi cảm nhận tóc và gương mặt mình ướt nhẹp, Thiếu Các Chủ Kiếm Các lại một lần nữa tức đến mức phun ra một ngụm máu tươi. ͏ ͏ ͏

"Phụ thân!" ͏ ͏ ͏

Thiếu Các Chủ Kiếm Các nhìn lên bầu trời, thấy Lôi Chiến vừa xuất hiện. Hắn hét lên một tiếng đầy bi phẫn, gương mặt chẳng khác nào một đứa trẻ lạc mẹ nay tìm lại được. ͏ ͏ ͏

Lôi Chiến nhìn xuống con trai mình, thấy trên mặt Thiếu Các Chủ tràn đầy khuất nhục và bi phẫn, ánh mắt hắn cuối cùng cũng dừng lại ở mảnh phế tích phía dưới.

Khi nhận ra rằng nơi này chính là Kiếm Các của mình, vẻ mặt Lôi Chiến lập tức trở nên khó tin. ͏ ͏ ͏

"Chuyện gì đã xảy ra?" ͏ ͏ ͏

Lôi Chiến khẽ lắc mình, lập tức xuất hiện trước mặt Thiếu Các Chủ Kiếm Các. Ánh mắt hắn quét qua tàn tích xung quanh, vẻ mặt đầy khó hiểu, rồi trầm giọng hỏi: “Là ai... là kẻ nào đã phá hủy Kiếm Các của ta?" ͏ ͏ ͏

Lôi Chiến nghiến răng, lửa giận bốc lên trong ánh mắt. ͏ ͏ ͏

Chẳng lẽ kẻ đó không coi ta ra gì? Hay thanh đại kiếm của ta đã bị rỉ sét? Hoặc là danh hiệu Kiếm Thánh tối cường của ta đã trở nên vô dụng? ͏ ͏ ͏

Trong lòng Lôi Chiến lửa giận bùng lên dữ dội, một cỗ kiếm ý cường đại phóng thẳng lên trời, khí thế như muốn xé toạc cả không gian. Hắn thực sự quá phẫn nộ. ͏ ͏ ͏

Hôm nay vốn dĩ là ngày hắn vui mừng nhất sau bao năm dài chờ đợi, nhưng kết quả lại gặp phải biến cố kinh hoàng như vậy. ͏ ͏ ͏

"Phụ thân, đều là Độc Cô Cầu Bại! Là hắn phá hủy Kiếm Các của chúng ta, còn đả thương ta, giết chết không ít đệ tử của Kiếm Các." ͏ ͏ ͏

Thiếu Các Chủ Kiếm Các, như một đứa trẻ bất lực, lao đến ôm chặt lấy Lôi Chiến, nước mắt gần như trào ra vì uất hận và nhục nhã. ͏ ͏ ͏

"Lại là Độc Cô Cầu Bại!" ͏ ͏ ͏

Đôi con ngươi của Lôi Chiến co rút lại, sát khí lăng lệ tràn ngập trong ánh mắt. ͏ ͏ ͏

Trước đây, hắn từng kiêng dè Độc Cô Cầu Bại bởi muốn thông qua người này để giành được Bất Hủ Kiếm. Nhưng hiện tại, khi đã nắm chắc sức mạnh của Bất Hủ Kiếm, Lôi Chiến không còn cần đến Độc Cô Cầu Bại nữa. ͏ ͏ ͏

"Độc Cô Cầu Bại!" Lôi Chiến lạnh lùng gằn từng chữ, sát ý thấm vào từng lời nói. "Vô luận ngươi trốn chạy đến đâu, Lôi Chiến ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!" ͏ ͏ ͏

"Hảo hài tử, đừng đau lòng nữa, hết thảy đều đã qua rồi." ͏ ͏ ͏

Cảm nhận được thân thể con trai mình đang run rẩy kịch liệt, Lôi Chiến đưa tay vỗ nhẹ lên vai Thiếu Các Chủ để an ủi. Hắn có thể tưởng tượng được con trai mình đã phải chịu đựng loại sỉ nhục khủng khiếp nào, bằng không sẽ không đau đớn, thống khổ đến mức này. ͏ ͏ ͏

Nhưng ngay khi ôm lấy Thiếu Các Chủ Kiếm Các, ánh mắt Lôi Chiến đột nhiên lóe lên, hắn nín thở, khẽ cau mày. ͏ ͏ ͏

"A... trên người ngươi có thứ mùi gì đó? Hình như có chút quen thuộc... Không đúng, đây là..." ͏ ͏ ͏

Đôi mắt Lôi Chiến sầm xuống. Nhận ra điều bất thường, hắn lập tức đẩy mạnh Thiếu Các Chủ ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc xen lẫn sự ác cảm. ͏ ͏ ͏

Hắn đã nhận ra thứ mùi trên người con trai mình là gì. ͏ ͏ ͏

"Phụ thân..." ͏ ͏ ͏