Chương 1316 Tiểu Hài Tử (Hạ)
Ở nơi xa, một thân ảnh lao nhanh tới, chính là con trai của Lôi Chiến, Thiếu Các Chủ của Kiếm Các. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Thiếu Các Chủ vừa nhìn thấy phụ thân mình vội vã ra tận cửa liền đoán rằng chắc hẳn đã có chuyện lớn xảy ra. Nhưng khi thấy người mà phụ thân tiếp đón chỉ là một lão giả tóc trắng, hắn liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc. ͏ ͏ ͏
Phải biết rằng, phụ thân hắn là một Kiếm Thánh tối cường, hiện nay còn có Đế binh trong tay, thiên hạ mấy ai địch nổi? Ngoại trừ Cổ Thiên Nhất, cơ hồ không còn ai có thể sánh ngang. Vậy mà, một cường giả như vậy lại đích thân ra ngoài tiếp đón một lão giả tóc trắng. Lão giả này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? ͏ ͏ ͏
"Phụ thân, tiền bối!" Dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng thấy cha mình cung kính như vậy, Thiếu Các Chủ lập tức cúi người hành lễ. ͏ ͏ ͏
"Tiền bối, đây là khuyển tử của ta!" Lôi Chiến ở bên cạnh giới thiệu. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân khẽ gật đầu, vẫn giữ dáng vẻ hiền lành, ánh mắt mang theo chút ý cười nhìn Thiếu Các Chủ Kiếm Các. Sau đó, hắn bước lên trước, nhẹ nhàng xòe bàn tay ra... ͏ ͏ ͏
"Ây..." Thiếu các chủ Kiếm Các sững sờ, nhìn bàn tay của Tiêu Vân đang đưa tới. Hắn rất muốn né tránh, nhưng khi nghĩ đến phụ thân mình đang ở đây, hắn đoán rằng đối phương hẳn sẽ không làm gì hại đến mình. ͏ ͏ ͏
Cũng trong khoảnh khắc chần chừ đó, bàn tay của Tiêu Vân đã đặt lên đầu của Thiếu các chủ Kiếm Các, nhẹ nhàng vuốt ve. ͏ ͏ ͏
"Ừm, Tiểu Lôi Chiến, ngươi có một đứa con thật tốt. Còn trẻ như vậy đã bước là Đại Thánh, cách Đại Thánhđỉnh phong cũng không còn xa." ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân vừa xoa đầu Thiếu các chủ Kiếm Các, vừa quay sang Lôi Chiến cười nói. ͏ ͏ ͏
"...!" ͏ ͏ ͏
Thiếu các chủ Kiếm Các lúc này chỉ muốn tìm một chỗ mà chui xuống cho rồi. Ni mã, ngươi xoa đủ chưa? Ngươi là trộm chó sao? Lão tử là Đại Thánh, sống hơn hai nghìn năm rồi, lão tử không phải là tiểu hài tử! ͏ ͏ ͏
Khóe miệng của Lôi Chiến cũng giật nhẹ. Hắn không cảm thấy việc Tiêu Vân xoa đầu con trai mình là vấn đề, nhưng cách Tiêu Vân gọi hắn lại khiến hắn hơi khó chịu. ͏ ͏ ͏
"Tiểu Lôi Chiến"? ͏ ͏ ͏
Ngươi nhìn mặt con ta thế này mà gọi ta như vậy, thật sự là muốn làm ta khó xử trước mặt mọi người đây mà. ͏ ͏ ͏
Nhưng nghĩ đến thanh Đế Kiếm cầm trong tay, Lôi Chiến chỉ đành nén lại. Dẫu sao thì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để đắc tội với vị tiền bối trước mặt. ͏ ͏ ͏
"Tiền bối quá khen, khuyển tử tư chất ngu dốt, đến nay vẫn chưa tấn thăng lên Đại Thánh đỉnh phong, còn bị một vài hậu bối vượt qua, thật sự không xứng đáng với lời khen của tiền bối.
" Lôi Chiến khiêm tốn nói. ͏ ͏ ͏
"Không cần nói như vậy. Có một số người đã định sẵn là tài năng nở muộn. Khuyển tử của ngươi thiên phú không tồi, lại có ngươi kề bên chỉ bảo, tấn thăng lên Đại Thánh đỉnh phong chỉ là vấn đề thời gian thôi." ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân vừa nói vừa tiếp tục xoa đầu Thiếu các chủ Kiếm Các. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, thầm nghĩ: Ừm, xúc cảm cũng không tệ, có thể so với đại chất tử của ta. ͏ ͏ ͏
Thiếu các chủ Kiếm Các bị xoa đầu thì mặt đầy xấu hổ và giận dữ. Hắn thực sự muốn đâm đầu vào tường chết quách cho rồi, nhất là khi nghe Tiêu Vân nói xong. Trong lòng hắn cảm thấy rõ ràng, lão gia hỏa này đang cố ý trêu chọc hắn, dường như mang ác ý với hắn. ͏ ͏ ͏
"Cái gì gọi là 'Khuyển tử của ngươi'? ͏ ͏ ͏
Phụ thân ta gọi ta 'khuyển tử' là khiêm tốn, nhưng ngươi, lão gia hỏa này, cũng dám gọi ta như vậy sao?" ͏ ͏ ͏
Dẫu trong lòng đầy khó chịu, nhưng thấy cha mình trước mặt Tiêu Vân lại cực kỳ cung kính, Thiếu các chủ Kiếm Các cũng chỉ đành nhịn. Có điều, mái tóc của hắn đã bị xoa đến rối bù. ͏ ͏ ͏
Ánh mắt hắn quét xung quanh, thấy có một vài đệ tử Kiếm Các đang tiến đến gần, liền vội truyền âm bảo họ rời đi. Hắn thật sự không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng của mình hiện tại. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, sau một hồi lâu, Tiêu Vân cũng chịu thu tay lại. ͏ ͏ ͏
Thiếu các chủ Kiếm Các thở phào nhẹ nhõm, lập tức lùi về sau lưng Lôi Chiến, không dám lại gần Tiêu Vân. ͏ ͏ ͏
"Ai, đừng vội đi chứ. Đứa nhỏ này, ta còn có lễ vật muốn tặng cho ngươi đây." ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân thấy hắn bỏ chạy liền gọi lại. ͏ ͏ ͏
Thiếu các chủ Kiếm Các bĩu môi. Lễ vật gì? Ta mới không thèm. Ngươi nghĩ ta là loại người thiếu thốn sao? Ta là cường giả Đại Thánh, dù ngươi có tặng ta một kiện Đại Thánh binh, ta cũng chẳng quan tâm. ͏ ͏ ͏
Dẫu nghĩ vậy, nhưng hắn nhất quyết không muốn lại gần Tiêu Vân nữa, sợ bị lão già này xoa đầu thêm lần nữa. ͏ ͏ ͏
Lôi Chiến đại khái cũng đoán được tâm tư của con trai mình, liền đứng một bên, nét mặt đầy vẻ khách khí, từ chối: “Tiền bối khách khí rồi. Khuyển tử nhà ta đã không còn là tiểu hài tử, thật sự không cần ngài tặng lễ vật đâu." ͏ ͏ ͏
Ý tứ trong lời nói của hắn, Tiêu Vân sao lại không hiểu. ͏ ͏ ͏
Câu này rõ ràng là nói: Con trai ta không còn là tiểu hài tử, ngài cũng không cần tiếp tục sờ đầu nó nữa, như vậy có chút khiến người ta khó xử. ͏ ͏ ͏
"Ai, là lỗi của ta." Tiêu Vân thở dài: "Ta sống mấy ngàn năm, năm xưa cùng Chiến Tổ nâng cốc làm ca, giờ nhìn ai cũng thấy giống tiểu hài tử." ͏ ͏ ͏