Chương XXVIII TRONG HANG ĐỘNG Ở ARIZONA
Khi tôi mở mắt ra trở lại trời đã tối. Trên người tôi là những lớp vỏ lạ lùng, cứng quèo; và chúng rách tả tơi thành mảnh vụn khi tôi ngồi dậy.
Tôi kiểm tra lại bản thân từ đầu đến chân, và từ đầu đến chân tôi có mặc quần áo, dù khi tôi bị ngất xỉu ở cánh cửa lớn của nhà máy khí quyển tôi đang trần truồng. Trước mặt tôi là một khoảng trời nhỏ ngập ánh trăng lọt qua một khe hở lởm chởm.
Khi những ngón tay của tôi lướt qua thân người, chúng bắt gặp những cái túi và trong một trong mấy cái túi là một hộp quẹt diêm nhỏ được gói lại bằng giấy dầu. Tôi quẹt một que diêm, và trong ánh lửa lờ mờ, nó soi sáng một cái gì đó giống như trong một hang núi lớn, ở phía sau hang núi, tôi phát hiện ra một thân hình kỳ lạ, bất động nằm trên một cái ghế dài nhỏ xíu. Khi tới gần, tôi thấy đó là xác ướp của một bà già bé nhỏ có mái tóc đen dài, và vật mà nó tựa lên là một cái đèn đốt bằng than nhỏ, bên trên là một cái lọ tròn bằng đồng chứa một ít bột màu xanh.
Phía sau xác ướp, treo lủng lẳng dưới những sợi dây da chưa thuộc buông xuống từ nóc hang và trải ngang qua hang là một hàng những bộ xương người. Những sợi dây treo đó nối với một sợi khác nằm trong tay của xác ướp bà già nhỏ bé. Khi tôi chạm vào chỗ nối, những bộ xương đu đưa với một tiếng động giống như tiếng lá khô xào xạc.
Trước hoạt cảnh hết sức quái đản và kinh dị đó, tôi vội vã lao ra khỏi cửa hang, vui mừng thoát khỏi một nơi khủng khiếp như thế.
Quang cảnh trước mắt khi tôi bước ra rìa một mỏm núi ở phía trước lối vào hang động làm lòng tôi tràn ngập sự kinh hoàng.
Một bầu trời mới và một phong cảnh mới trải ra trước mắt tôi. Những ngọn núi lấp lánh màu bạc ở xa xa, vầng trăng gần như bất động treo lơ lửng trên bầu trời, những thung lũng rải rác những bụi xương rồng bên dưới không phải là của Hỏa tinh. Tôi hầu như không tin vào đôi mắt của mình, nhưng sự thật chậm chạp sáng tỏ lại trong tôi: Tôi đang nhìn xuống Arizona từ cùng một mỏm núi mà tại đó mười năm trước tôi đã ngước nhìn lên Hỏa tinh với niềm khao khát.
Hai tay ôm lấy đầu, cõi lòng tan nát và phiền muộn, tôi quay xuống con đường bên dưới hang núi.
Trên đầu tôi, cách hơn bốn mươi tám triệu dặm xa, con mắt đỏ của Hỏa tinh vẫn sáng lên rực rỡ, nắm giữ niềm bí ẩn kinh khủng của mình.
Người Hỏa tinh đó có tới được phòng máy bơm không? Bầu không khí truyền sức sống có kịp thời tới được những người dân của hành tinh xa xôi đó để cứu sống họ không? Dejah Thoris của tôi có còn sống, hay thân hình xinh đẹp của nàng đã nằm chết lạnh lẽo bên cạnh cái lồng ấp bé nhỏ bằng vàng trong khu vườn ngầm trong cung điện của Tardos Mors, Vua xứ Helium?
Suốt mười năm tôi đã chờ đợi và nguyện cầu để có được lời giải đáp cho những câu hỏi đó. Suốt mười năm tôi đã chờ đợi và nguyện cầu để được đưa quay lại thế giới của tình yêu đã mất. Tôi thà nằm chết bên cạnh nàng còn hơn sống trên trái đất cách biệt nàng hàng triệu dặm xa xôi.
Cái mỏ cũ tôi đã tìm ra và vẫn chưa có ai động tới đã biến tôi thành một người vô cùng giàu có. Nhưng tôi nào có quan tâm tới bạc tiền!
Đêm nay, khi tôi ngồi đây trong căn phòng nhỏ nhìn ra dòng sông Hudson, đã có hai mươi năm trôi qua kể từ khi tôi mở mắt ra lần đầu tiên trên sao Hỏa.
Qua cánh cửa sổ nhỏ cạnh bàn viết, tôi có thể nhìn thấy Hỏa tinh đỏ rực lấp lánh giữa bầu trời. Đêm nay dường như nó lại cất tiếng kêu gọi tôi. Vì trước đó, kể từ cái đêm chết chóc xa xôi ấy, nó chưa bao giờ cất tiếng gọi tôi. Và tôi nghĩ tôi có thể nhìn thấy, xuyên qua vực thẳm kinh khủng của không gian, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen óng ả, đang đứng trong khu vườn của một cung điện. Bên cạnh nàng là một đứa bé trai. Nó vòng đôi tay quanh cổ nàng khi nàng chỉ lên bầu trời tới hành tinh Trái đất. Và ở dưới chân họ, là một con chó khổng lồ xấu xí với một trái tim quý như vàng.
Tôi tin rằng họ đang chờ đợi tôi ở đó, và có cái gì đó bảo với tôi rằng tôi sẽ sớm biết được điều này.
HẾT