← Quay lại trang sách

Chương IX ISSUS, NỮ THẦN CỦA ĐỜI SỐNG VĨNH CỬU

Sự thú nhận tình yêu trong cơn hoảng hốt của cô gái khiến tôi vô cùng cảm động, nhưng nó cũng làm tôi thấy nhục nhã. Có lẽ một lời nói hay hành động thiếu suy nghĩ nào đó của tôi đã khiến nàng tin rằng tôi muốn đáp lại tình cảm của nàng.

Tôi chưa bao giờ là một người đàn ông hào hoa phong nhã. Có lẽ với tôi, việc chú tâm đến chiến đấu và những bộ môn liên quan có ích cho một người đàn ông hơn là việc thả hồn thẫn thờ trên một cái găng tay nhỏ xíu, hay việc hôn lên một bông hoa chết đã bắt đầu bốc mùi cải thối. Vì thế tôi hoàn toàn không biết phải nói gì hay làm gì. Tôi thà đối mặt với những bầy quái vật của các đáy biển chết một ngàn lần còn hơn là nhìn vào đôi mắt của thiếu nữ xinh đẹp này, và nói với nàng điều mà tôi phải nói.

Nhưng không còn điều gì khác để làm, vì thế tôi phải nói. Rất vụng về nữa, tôi e là vậy.

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay nàng khỏi cổ tôi, và vẫn giữ chúng trong tay tôi, tôi kể cho nàng nghe câu chuyện về tình yêu tôi dành cho Dejah Thoris. Rằng trong tất cả những người phụ nữ của cả hai thế giới mà tôi từng biết và ngưỡng mộ trong suốt đời tôi, tôi chỉ yêu mỗi mình vợ tôi thôi.

Câu chuyện dường như không làm cho nàng vui lòng thỏa dạ. Như một con cọp cái, nàng nhảy dựng lên, thở hổn hển. Gương mặt xinh đẹp bị biến dạng đi trong sự biểu hiện của một dã tâm khủng khiếp. Đôi mắt nàng rọi thẳng vào mắt tôi.

“Đồ khốn!” Nàng rít lên. “Đồ khốn báng bổ thần linh! Mi nghĩ Phaidor, con gái của Matai Shang phải van xin sao? Nàng ta ra lệnh. Đối với nàng ta, tình cảm bé nhỏ ở thế giới bên ngoài của mi đối với thứ sinh vật đê tiện mà mi đã chọn trong một đời sống khác có nghĩa lý gì?

“Phaidor đã tôn vinh mi với tình yêu của nàng ta, và mi đã hắt hủi nàng ta. Mười ngàn cái chết tàn bạo không thể tưởng cũng không thể chuộc lại được sự sỉ nhục mà mi mang đến cho ta. Cái đứa mà mi gọi là Dejah Thoris sẽ chết một cái chết kinh khủng nhất. Mi đã đóng dấu niêm phong cho cái chết của nó rồi.

“Còn mi! Mi sẽ là tên nô lệ hèn hạ nhất để phục vụ cho nữ thần mà mi đã cố làm nhục. Các hình phạt và những nỗi nhục nhằn sẽ đổ xuống đầu mi cho đến khi mi quỳ xuống chân ta để cầu xin ân huệ được chết.

“Với lòng khoan dung tử tế, cuối cùng ta sẽ ban cho mi được tròn ý nguyện, và từ gờ đá cao trên vách núi vàng, ta sẽ ngắm nhìn những con khỉ đột trắng xé xác mi ra thành từng mảnh.”

Nàng đã ấn định xong tất cả. Toàn bộ chương trình thật đáng yêu từ khởi đầu đến kết thúc! Nó làm tôi kinh ngạc khi nghĩ rằng một người đẹp tuyệt trần như thế lại có thể đồng thời vô cùng tàn ác. Tuy nhiên, tôi chợt nảy ra một ý, rằng nàng đã bỏ qua một nhân tố nhỏ trong cuộc báo thù, và thế là, không muốn tăng thêm sự bối rối cho nàng, mà để cho nàng sắp xếp lại những kế hoạch của mình một cách thực tế hơn, tôi chỉ ra ô cửa sổ gần nhất.

Hiển nhiên nàng đã hoàn toàn quên đi ngoại cảnh và tình thế hiện thời của mình, vì khi liếc ra làn nước tối tăm cuồn cuộn bên ngoài, nàng sụp xuống một cái băng ghế thấp, rồi giấu mặt vào cánh tay, nàng khóc nức nở như một cô bé đau buồn hơn là một nữ thần kiêu hãnh đầy quyền lực.

Chúng tôi tiếp tục chìm xuống sâu, xuống nữa, cho tới khi lớp kính dầy của các ô cửa sổ bắt đầu ấm lên do nhiệt độ của nước bên ngoài. Chúng tôi đã cách rất xa lớp vỏ cứng trên bề mặt sao Hỏa.

Rồi chuyển động đi xuống dừng lại, và tôi có thể nghe thấy tiếng những chiếc chân vịt quay trong làn nước ở đuôi tàu, đẩy chúng tôi về trước với một tốc độ cao. Ở đó tối đen, nhưng ánh sáng từ các ô cửa sổ và ánh phản chiếu, có lẽ từ một ngọn đèn pha cực mạnh ở mũi chiếc tàu ngầm, cho thấy chúng tôi đang lao nhanh qua một hành lang hẹp, vách đá, tròn như cái ống.

Sau vài phút, những chiếc chân vịt dừng quay. Chúng tôi dừng lại hẳn và bắt đầu trồi nhanh lên mặt nước. Chẳng bao lâu ánh sáng từ bên ngoài đã tăng dần và chúng tôi đến chỗ dừng chân.

Xodar bước vào căn phòng cùng bọn lính.

“Đi.” Hắn nói, và chúng tôi theo hắn đi qua lối cửa ngầm đã được một thủy thủ mở sẵn.

Chúng tôi thấy mình đang đứng trong một cái vòm ngầm dưới lòng đất, ở giữa là cái hồ mà chiếc tàu ngầm đang đậu, nổi dập dềnh và chỉ ló lên phần lưng màu đen như lúc chúng tôi thấy nó lần đầu.

Xung quanh bờ hồ là một cái bệ bằng phẳng, và sau đó những bức vách của hang động dựng lên thẳng đứng chừng vài bộ rồi uốn cong về phía giữa của cái mái thấp. Dọc trên những bức vách này là một số lối ra các hành lang lờ mờ sáng.

Những người bắt giữ chúng tôi dẫn chúng tôi đi về phía một trong những lối ra đó, và sau một quãng ngắn chúng dừng lại trước một cái lồng thép nằm ở đáy một ống thông hơi chọc thẳng lên cao trên đầu đến mút tầm mắt.

Cái lồng chắc chắn là một trong những kiểu thang máy thông dụng mà tôi đã từng nhìn thấy ở nhiều vùng khác của Barsoom. Chúng được vận hành bằng lực từ trường ở đầu của ống thông hơi. Mức độ từ trường và vận tốc của chiếc thang máy được điều chỉnh bởi một thiết bị điện.

Chúng di chuyển với một tốc độ rất nhanh, đặc biệt khi đi lên, vì lực trọng trường thấp tạo rất ít trở kháng cho lực hút bên trên.

Cánh cửa thang máy gần như khép lại ngay khi chúng tôi bước vào, và quãng đường đi lên của chúng tôi cũng rất nhanh.

Khi bước ra khỏi gian phòng chứa thang máy ở đầu trên, chúng tôi nhận thấy mình đang đứng giữa một vùng đất cổ tích thật sự tuyệt vời. Ngôn từ trái đất không đủ để chuyên chở đến tâm trí những vẻ đẹp mê hồn của quanh cảnh ở đây.

Người ta có thể nói về cánh đồng cỏ màu đỏ thắm và những thân cây đẹp tựa ngà voi với những chùm hoa tím ngát. Về những lối đi uốn lượn khảm đầy hồng ngọc, lục ngọc, lam ngọc, thậm chí cả kim cương. Về một ngôi đền lộng lẫy dát vàng óng ánh và những hình họa tuyệt vời. Nhưng làm sao có đủ ngôn từ để mô tả những sắc màu rực rỡ mà những đôi mắt trên trái đất chưa từng trông thấy? Làm sao có đầu óc hay trí tưởng tượng nào có thể hình dung hết những màu sắc lóng lánh mê hồn của những tia sáng chưa hề được nghe nói tới phát ra từ hàng ngàn châu báu không tên của Hỏa tinh?

Ngay cả đôi mắt của tôi, vốn đã nhiều năm quen với những thứ vô cùng lộng lẫy của một vương triều Hỏa tinh, cũng phải sững sờ với vẻ huy hoàng của quang cảnh nơi đây.

Đôi mắt của Phaidor mở to đầy kinh ngạc.

“Đền Issus.” Nàng thì thầm như thể tự nhủ với chính mình.

Xodar ngắm nhìn chúng tôi với nụ cười tàn ác của hắn, vừa hài lòng vừa nham hiểm.

Những khu vườn đông nghẹt đàn ông và phụ nữ da đen trang phục thanh nhã. Trong số họ có những nữ nô da đỏ và da trắng phục vụ cho mọi ý muốn của họ. Những công chúa ở thế giới bên ngoài và những nữ thần ở các ngôi đền tu sĩ đã bị cướp về đây để biến thành nô lệ cho người da đen.

Chúng tôi băng qua cảnh này để đi tới ngôi đền. Ở lối đi chính, chúng tôi bị một toán lính gác vũ trang chặn lại. Xodar nói vài lời với một tên sĩ quan tiến tới gần chúng tôi để tra hỏi. Chúng cùng đi vào đền và ở lại trong đó một lúc lâu.

Khi quay ra, chúng thông báo rằng Issus muốn gặp mặt con gái của Matai Shang và sinh vật lạ lùng đến từ một thế giới khác, kẻ từng là một hoàng tử của xứ Helium.

Chúng tôi chậm rãi đi qua vô số hành lang đẹp không thể tả, đi qua những căn phòng lộng lẫy và những hội trường sang trọng. Cuối cùng, chúng tôi bị chặn lại trong một căn phòng rộng lớn nằm giữa ngôi đền. Một trong những tên sĩ quan đi cùng với chúng tôi tiến tới một cánh cửa lớn ở đầu xa của căn phòng. Ở đó, hẳn hắn đã thực hiện một loại ám hiệu nào đó vì ngay lập tức cánh cửa mở ra và một tên quan triều thần trang phục xa hoa hiện ra.

Chúng tôi được dẫn tới cánh cửa, ở đó, chúng tôi được lệnh phải quỳ xuống và quay ngược lưng vào căn phòng. Cánh cửa mở ra và sau khi được cảnh báo đừng quay đầu lại không sẽ bị xử tử ngay, chúng tôi được lệnh bò ngược vào phòng của Issus.

Trong đời, tôi chưa bao giờ ở vào một vị thế nhục nhã đến thế, và chỉ có tình yêu tôi dành cho Dejah Thoris và niềm hy vọng vẫn còn le lói trong tôi rằng tôi sẽ gặp lại nàng mới có thể ngăn tôi không vùng dậy đối mặt với mụ nữ thần của nòi giống Con Cả, đi tới cái chết như một gã đàn ông chân chính, mặt đối mặt với quân thù và hòa máu mình cùng máu chúng.

Sau khi chúng tôi bò theo kiểu đáng tởm này khoảng hai trăm bộ, tên áp giải bảo chúng tôi dừng lại.

“Cho chúng đứng lên.” Một giọng nói sau lưng chúng tôi cất lên, một giọng nói khẽ, run run, nhưng rõ là đã quen ra lệnh nhiều năm.

“Đứng lên,” tên áp giải nói, “nhưng đừng quay lại đối diện với Issus.”

“Cô gái khiến ta hài lòng,” giọng nói run rẩy lại cất lên sau một thoáng im lặng. “Nó sẽ phục vụ cho ta theo lịch phân công. Còn tên đàn ông mi có thể đưa về đảo Shador nằm giáp với bờ biển Omean phía bắc. Hãy để cô gái quay lại nhìn lên Issus, biết rằng những ai thuộc tầng lớp thấp hèn được nhìn lên gương mặt linh thiêng sáng chói của người sẽ được sống trong một năm vinh quang.”

Tôi liếc sang Phaidor. Nét mặt nàng tái nhợt. Chậm chạp, rất chậm chạp, nàng quay lại, như thể bị hút bởi một lực vô hình nhưng không thể cưỡng lại nào đó. Nàng đứng rất gần tôi, gần đến nỗi cánh tay trần của nàng chạm vào cánh tay tôi khi nàng ngẩng lên nhìn Issus, Nữ thần của Sự Sống Vĩnh Cửu.

Tôi không thể trông thấy nét mặt của cô gái khi mắt nàng bắt gặp Nữ thần tối cao của Hỏa tinh lần đầu tiên, nhưng cảm thấy một cơn rùng mình chạy xuyên qua người nàng bởi sự run rẩy của cánh tay đang chạm vào tôi.

“Chắc hẳn bà ta phải đẹp cực kỳ,” tôi nghĩ, “để gây ra một cảm xúc như thế trong lồng ngực của một vẻ đẹp rực rỡ như Phaidor, con gái của Matai Shang.”

“Để cô gái ở lại. Đem gã đàn ông đi.” Issus nói, và bàn tay nặng nề của tên sĩ quan đáp xuống vai tôi. Theo hướng dẫn của hắn, tôi mọp xuống lần nữa và bò ra. Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng của nữ thần, nhưng phải thú nhận rằng tôi chẳng có ấn tượng gì cho lắm.

Một lần nữa cánh cửa sập lại sau lưng chúng tôi và tôi được cho phép đứng lên. Xodar tới bên tôi, và cùng nhau, chúng tôi chầm chậm đi trở ra khu vườn.

“Anh đã tha chết cho tôi trong khi anh dễ dàng tước nó đi.” Hắn nói sau khi chúng tôi đã đi một quãng trong im lặng. “Tôi sẽ giúp anh nếu có thể. Tôi có thể giúp cho cuộc sống của anh dễ chịu hơn, nhưng số phận anh thì không thể tránh khỏi. Anh không thể hy vọng quay lại thế giới bên ngoài.”

“Số phận của tôi là gì?” Tôi hỏi.

“Điều đó tùy thuộc rất lớn vào Issus. Miễn là bà ấy chưa cho gọi anh và để cho anh nhìn thấy mặt, anh có thể sống nhiều năm trong cảnh nô lệ nhẹ nhàng nhất mà tôi có thể sắp xếp cho anh.”

“Vì sao bà ấy sẽ cho gọi tôi?”

“Bà ta thường dùng những người đàn ông thấp kém để giải khuây theo nhiều cách. Ví dụ, một chiến binh như anh sẽ biểu diễn trong các buổi lễ hàng tháng của đền. Đàn ông đọ sức với đàn ông và với quái thú để giúp vui và bổ sung cho tủ thức ăn của bà ta.”

“Bà ta ăn thịt người?” Tôi hỏi. Tuy nhiên tôi không hề hoảng hốt, vì từ lúc hiểu về các Thánh sư tôi đã chuẩn bị cho bất kỳ chuyện gì trong cái thiên đàng vẫn còn ít người léo hánh này, nơi tất cả mọi thứ đều được ấn định bởi một Thượng đế toàn năng duy nhất; nơi hàng bao nhiêu thế hệ của sự cuồng tín hẹp hòi và tự tôn đã tiêu diệt mọi bản năng con người cao cả hơn mà có lẽ chủng tộc này cũng đã từng sở hữu.

Họ là những kẻ say sưa với quyền lực và thành công, nhìn xuống các dân cư khác của Hỏa tinh giống như chúng ta nhìn những con thú trong đồng cỏ và rừng rậm. Vì vậy, bảo sao họ không ăn thịt của những tầng lớp thấp hơn, những kẻ mà họ chẳng hiểu biết gì về cuộc sống và tính cách cũng như chúng ta không hiểu biết gì về những suy nghĩ và cảm giác của những súc vật mà chúng ta giết thịt cho những bữa ăn trên trái đất.

“Bà ta chỉ ăn thịt các Thánh sĩ và những người da đỏ. Thịt của những người khác dành cho chúng tôi. Những người nô lệ thì ăn thịt thú. Bà ta cũng ăn cả những món ngon lành khác.”

Khi đó, tôi không hiểu rằng có một ẩn ý đặc biệt khi hắn ám chỉ tới những món ngon lành khác. Tôi nghĩ giới hạn của sự ghê tởm đã đạt tới trong việc kể ra thực đơn của Issus. Tôi vẫn còn phải học nhiều điều về độ sâu của sự độc ác và thú tính mà quyền uy tối thượng có thể lôi người sở hữu nó tới.

Chúng tôi sắp tới căn phòng và hành lang cuối dẫn ra những khu vườn thì một tên sĩ quan đuổi kịp chúng tôi.

“Issus muốn nhìn lại gã này. Cô gái đã kể cho bà ta nghe rằng hắn đẹp đẽ lạ thường và chiến đấu giỏi đến nỗi đã một mình hạ bảy người Con Cả, và với tay không đã bắt được Xodar, trói anh ta lại bằng chính dây đai của anh ta.”

Xodar tỏ ra khó chịu. Rõ ràng hắn không ưa cái ý nghĩ rằng Issus đã biết về thất bại nhục nhã của hắn.

Không nói một lời, hắn quay lại và chúng tôi đi theo tên sĩ quan quay lại những cánh cửa khép chặt trước căn phòng rộng của Issus, Nữ thần của Sự Sống Vĩnh Cửu.

Tại đây, nghi thức vào phòng đươc lặp lại. Một lần nữa Issus ra lệnh cho tôi đứng lên. Trong nhiều phút mọi thứ đều im lặng như một nấm mồ. Đôi mắt của vị thần đang đánh giá tôi.

Rồi giọng nói nhỏ nhẹ run rẩy phá toang sự im lặng, lặp lại một cách đều đều những từ mà suốt bao thế hệ qua đã đóng dấu niêm cái chết cho vô số nạn nhân.

“ Hãy để cho hắn quay lại và nhìn lên Issus, biết rằng những ai thuộc tầng lớp thấp hèn được nhìn lên vẻ đẹp linh thiêng sáng chói của Người sẽ được sống trong một năm vinh quang .”

Tôi quay lại theo mệnh lệnh, mong chờ sẽ được thưởng thức vẻ đẹp thần thánh rực rỡ bằng đôi mắt của một người khả tử. Cái mà tôi nhìn thấy là một đội lính vũ trang đứng giữa tôi và một cái bệ trên đặt một cái trường kỷ lớn làm bằng gỗ quý được chạm trổ công phu. Trên cái trường kỷ, hay ngai vàng này, một người đàn bà da đen ngồi chồm hỗm. Rõ ràng bà ta đã rất già. Trên cái sọ nhăn nheo của bà ta không còn sợi tóc nào. Ngoài hai cái răng nanh, răng của bà ta đã rụng sạch. Ở hai bên đầu cánh mũi mỏng như mũi diều hâu, đôi mắt bà ta cháy lên từ hai hốc mắt sâu hoắm khủng khiếp. Lớp da của bà ta đầy sẹo và nhăn nhúm với hàng triệu nếp nhăn sâu. Thân hình bà ta cũng nhăn nhúm và đáng tởm như gương mặt.

Đôi cánh tay và đôi chân khẳng khiu gắn vào một thân mình dường như chỉ là một cái bụng méo mó hoàn tất cái gọi là “vẻ đẹp linh thiêng sáng chói của Người.”

Quanh bà ta là một số nữ nô, trong đó có Phaidor, tái nhợt và run lẩy bẩy.

“Đây là người đã hạ bảy người Con Cả, và với tay không, đã trói Dator Xodar bằng đai da của chính hắn?” Issus hỏi.

“Thưa nữ thần vinh quang lộng lẫy, chính hắn.” Tên sĩ quan đứng cạnh tôi đáp.

“Cho gọi Dator Xodar.” Bà ta ra lệnh.

Xodar được đưa vào từ phòng bên cạnh.

Issus nhìn hắn chằm chặp, một ánh sáng nham hiểm lóe lên trong đôi mắt đáng ghê tởm của bà ta.

“Thế mà mi cũng là Dator của dòng dõi Con Cả đấy?” Bà ta ré lên. “Vì sự ô nhục mà mi đã mang đến cho dòng giống bất tử, mi sẽ bị giáng xuống một cấp dưới cấp thấp nhất. Mi không còn là một Dator mà mãi mãi là một tên nô lệ cho những tên nô lệ, làm tay sai cho những tầng lớp thấp kém phục vụ trong những khu vườn của Issus. Tháo đai của hắn ra. Những tên hèn nhát và nô lệ không được đeo gì cả.”

Xodar đứng chôn chân. Không một bắp thịt nào nhúc nhích, và thân hình cao lớn của hắn cũng không chút rung động khi một tên lính thô bạo tháo những đai da ra khỏi người hắn.

“Cút đi.” Mụ già bé nhỏ tức tối hét lên. “Cút đi, nhưng thay vì ánh sáng của các khu vườn của Issus, mi hãy phục vụ như một nô lệ của tên nô lệ đã chinh phục mi trong nhà tù trên đảo Shador trong biển Omean. Đưa hắn cút khỏi tầm mắt thần thánh của ta.”

Chậm rãi, đầu ngẩng cao, Xodar kiêu hãnh quay ra và bước khỏi căn phòng. Issus đứng lên và quay lưng để rời khỏi căn phòng qua một cửa khác.

Quay sang tôi, bà ta nói: “Mi sẽ được đưa trở lại Shador ngay. Sau này Issus sẽ xem mi chiến đấu ra sao. Đi.” Rồi bà ta biến mất, theo sau là đoàn tùy tùng. Chỉ còn Phaidor tụt lại sau, và khi tôi bắt đầu đi theo tên lính gác đi ra các khu vườn, cô gái chạy theo tôi.

“Ồ, đừng bỏ tôi lại ở cái chốn kinh khủng này.” Nàng van lơn. “Hãy tha thứ cho những điều tôi đã nói với anh, hoàng tử của tôi. Tôi không định nói thế đâu. Đưa tôi đi với anh. Hãy để tôi chia sẻ với anh đời tù nhân ở Shador.” Những lời của nàng gần như là một chuỗi ý nghĩ rời rạc. Nàng nói thật nhanh: “Anh không biết vinh dự mà tôi dành cho anh đâu. Ở những người tu sĩ không có hôn nhân như ở các tầng lớp thấp kém của thế giới bên ngoài. Chúng ta có thể sống bên nhau mãi mãi trong tình yêu và hạnh phúc. Chúng ta đã nhìn lên Issus và một năm nữa chúng ta sẽ chết. Ít nhất hãy sống một năm đó bên nhau với những hoan lạc còn lại trong số phận hẩm hiu.”

“Tôi khó mà hiểu được cô, Phaidor,” tôi đáp, “cô không hiểu rằng có lẽ cô cũng khó mà hiểu những động cơ, tập quán và luật lệ xã hội đã dẫn dắt tôi hay sao? Tôi không muốn làm tổn thương cô, cũng không đánh giá thấp niềm vinh dự mà cô đã dành cho tôi, nhưng điều mà cô mong muốn là không thể. Bất kể niềm tin ngu xuẩn của những người ở thế giới bên ngoài, của các Thánh sĩ, hay của những người Con Cả, tôi vẫn chưa chết. Khi tôi sống, trái tim tôi chỉ đập vì một người phụ nữ, Dejah Thoris vô song của tôi, công chúa xứ Helium. Khi cái chết đến, tim tôi sẽ ngưng đập; nhưng điều gì xảy ra sau đó tôi không biết. Và với điều đó, tôi cũng khôn ngoan như Matai Shang, Chủ nhân của Sự sống và Cái chết ở Barsoom; hay như Issus, Nữ thần của Sự Sống Vĩnh Cửu.”

Phaidor đứng nhìn tôi chăm chú một lúc. Lần này mắt nàng không tỏ ra giận dữ, mà chỉ biểu lộ một nỗi u sầu tuyệt vọng.

“Tôi không hiểu.” Nàng nói, và quay lưng chầm chậm bước về hướng cánh cửa mà Issus và đoàn tùy tùng của bà ta đã đi qua. Một lúc sau, nàng khuất khỏi tầm mắt của tôi.