Chương XI NỔI DẬY
Sáng sớm hôm sau, Xodar và tôi bắt đầu vạch kế hoạch tẩu thoát. Trước hết, tôi bảo anh vạch trên nền đá một sơ đồ vùng Nam cực, càng chính xác càng tốt, với những công cụ mà chúng tôi có được - một cái khóa tháo ra từ đai của tôi, và cạnh sắc của viên ngọc quý mà tôi thu được của Sator Throg.
Từ đó, tôi ước tính hướng của Helium và khoảng cách từ thành phố đến cửa sông đổ xuống biển Omean.
Rồi tôi bảo anh vẽ một bản đồ biển Omean, xác định rõ vị trí của đảo Shador và đầu kia của con đường dẫn tới thế giới bên ngoài.
Tôi nghiên cứu hai tấm bản đồ này cho tới khi thuộc nằm lòng. Nhờ Xodar, tôi đã nắm được các nhiệm vụ và thói quen của bọn lính tuần tra trên đảo Shador. Hình như trong giờ ngủ, chỉ có một tên duy nhất trong một phiên gác. Hắn đi một vòng quanh nhà tù, cách tòa nhà khoảng ba mươi mét.
Nhịp bước của những tên lính tuần tra rất chậm, Xodar bảo, mất gần mười phút để đi hết một vòng. Điều này có nghĩa là trên thực tế cứ mỗi vòng đi của hắn, một phía của nhà tù sẽ không được kiểm soát trong khoảng năm phút, khi hắn đang thả những bước chậm như rùa ở phía đối diện.
“Thông tin mà anh hỏi,” Xodar nói, “sẽ rất có giá trị sau khi chúng ta ra khỏi đây, nhưng những gì anh hỏi chẳng quan hệ gì tới điều đầu tiên và quan trọng nhất.”
“Chúng ta sẽ ra được thôi mà.” Tôi cười to đáp. “Cứ để tôi lo chuyện đó.”
“Khi nào chúng ta bắt đầu?”
“Vào đêm đầu tiên tìm ra một con tàu nhỏ đậu gần bờ đảo Shador.” Tôi đáp.
“Nhưng làm sao anh biết được là có tàu đậu gần bờ hay không? Cửa sổ nằm quá xa tầm với của chúng ta.”
“Không xa lắm đâu, anh bạn Xodar ạ, xem này!”
Với một cú nhảy, tôi phóng lên những thanh chấn song của cánh cửa sổ đối diện, và khảo sát nhanh quang cảnh phía ngoài.
Nhiều tàu nhỏ và hai tàu chiến lớn nằm trong vòng một trăm thước Anh từ bờ đảo.
“Đêm nay…” Tôi nghĩ, và tính nói quyết định của mình với Xodar thì cánh cửa tù đột ngột mở ra không một dấu hiệu nào báo trước, và một tên lính canh bước vào.
Nếu tên này nhìn thấy tôi, những cơ may tẩu thoát sẽ nhanh chóng bị dập tắt ngay, vì tôi biết rằng chúng sẽ nhốt tôi vào lồng sắt nếu biết tí gì về khả năng của tôi.
Tên đó đã vào phòng và đang đứng đối diện với khu chính giữa của căn phòng, quay lưng lại phía tôi. Bên trên, cách tôi năm bộ, là đầu của một vách ngăn cách ly phòng tôi với phòng bên cạnh.
Đó là cơ may duy nhất của tôi để tránh bị phát hiện. Nếu tên này quay lại, tôi sẽ thua; và cũng không hy vọng có thể nhảy xuống mà không bị phát hiện, vì hắn không ở ngay bên dưới để tôi có thể tấn công chớp nhoáng.
“Tên da trắng đâu?” Tên lính canh hỏi giật giọng. “Issus có lệnh cho đòi hắn ta.” Hắn quay lại để xem tôi có ở mé kia của căn phòng không.
Tôi bò lên tấm lưới sắt của cửa sổ cho tới khi có thể đặt chân một bàn chân trên ngưỡng cửa. Rồi tôi đu người phóng lên đầu vách ngăn.
“Gì thế?” Tôi nghe giọng của tên da đen hỏi khi những đồ kim loại của tôi va chạm lanh canh vào vách đá. Rồi tôi nhảy nhẹ nhàng xuống nền nhà của gian phòng bên cạnh.
“Tên nô lệ da trắng ở đâu?” Tên lính gác lại hét lên.
“Ta không biết.” Xodar đáp. “Anh ta vừa ở đây khi mi vào. Ta không phải là người giữ anh ta, tự đi mà tìm.”
Tên da đen càu nhàu gì đó mà tôi không hiểu được, rồi tôi nghe hắn mở khóa cánh cửa đi vào các gian phòng kế bên. Lắng nghe chăm chú, tôi nhận ra tiếng cánh cửa đóng lại sau lưng hắn. Tôi phóng trở lên đầu vách ngăn rồi nhảy xuống phòng mình bên cạnh Xodar đang kinh ngạc.
“Anh đã thấy cách chúng ta sẽ thoát rồi chứ?” Tôi khẽ hỏi.
“Tôi thấy anh làm sao rồi,” Xodar đáp, “nhưng tôi vẫn không biết làm sao tôi có thể vượt qua những bức tường đó. Rõ ràng tôi không thể nhảy qua chúng như anh được.”
Chúng tôi nghe tiếng chân của tên lính đi từ phòng này sang phòng khác, và cuối cùng, khi rảo hết một vòng, hắn quay trở lại phòng chúng tôi. Khi nhìn thấy tôi, mắt hắn gần như lồi ra khỏi tròng.
“Lạy cái vỏ của tổ tiên tôi!” Hắn gầm lên. “Anh đã đi đâu?”
“Tôi ở trong tù từ lúc anh nhốt tôi vào đây hôm qua.” Tôi đáp. “Tôi ở trong phòng khi anh vào lúc nãy. Tốt hơn anh nên xem lại đôi mắt mình.”
Hắn nhìn tôi trừng trừng trong cơn giận dữ trộn lẫn với sự nhẹ nhõm.
“Đi thôi, Issus ra lệnh đưa anh tới.”
Hắn dẫn tôi ra khỏi phòng, bỏ Xodar ở lại. Ở ngoài, có nhiều tên lính gác khác, và cả cậu bé da đỏ bị nhốt ở gian phòng khác trong nhà tù.
Cuộc hành trình đến đền Issus vào ngày hôm trước được lặp lại. Những tên lính gác cách ly tôi và cậu bé da đỏ, vì thế chúng tôi không có cơ hội tiếp tục cuộc chuyện trò đã bị cắt ngang đêm hôm trước.
Gương mặt cậu bé ám ảnh tôi. Hẳn tôi đã gặp nó ở đâu rồi trước đó. Có cái gì đó quen thuộc lạ lùng ở mỗi đường nét của nó; trong dáng đi, cách nói, cử chỉ. Tôi có thể thề rằng tôi từng biết nó, thế nhưng tôi cũng biết rằng tôi chưa bao giờ gặp nó trước đây.
Khi tới những khu vườn của Issus, chúng tôi được dẫn ra xa khỏi ngôi đền thay vì tiến về phía nó. Con đường quanh quẹo qua những công viên dẫn tới một bức tường đồ sộ cao tới một trăm bộ chọc thẳng lên bầu trời.
Có nhiểu cổng lớn dẫn vào một khu đất trống, vây quanh là những cánh rừng lộng lẫy mà tôi từng nhìn thấy ở chân vách núi vàng.
Hàng đàn người da đen đang lững thững đi về hướng mà bọn lính gác đang dẫn chúng tôi đi, và lẫn lộn trong bọn họ là những người quen cũ của tôi, bọn người thực vật và những con khỉ đột trắng khổng lồ.
Những con quái thú hung tợn đi giữa đám đông tựa như những chú chó cưng. Nếu chúng đi chen vào con đường, bọn da đen thúc mạnh vào hông chúng, hoặc lấy má gươm đập chúng, và lũ quái thú né ra xa một cách sợ hãi.
Lúc này chúng tôi đã đến nơi, một cái khán đài lớn nằm ở đầu bên kia của khu đất trống, và dài khoảng nửa dặm bên ngoài những bức tường của khu vườn.
Bọn da đen băng qua một cánh cổng lớn hình vòm tràn vào những chỗ ngồi, trong khi bọn lính gác của tôi dẫn tôi tới một lối vào nhỏ hơn gần một đầu của khán đài.
Qua cửa vào này, chúng tôi băng qua một hàng rào bên dưới các chỗ ngồi, ở đó chúng tôi gặp một số tù nhân khác đang tập trung dưới sự canh gác. Một số người tỏ ra cứng rắn, nhưng hầu hết đều tỏ ra khá sợ sệt trước sự hiện diện của bọn lính gác nhằm loại trừ bất kỳ khả năng tìm cách chạy trốn nào.
Trong chuyến đi từ đảo Shador, tôi chưa có cơ hội nào để nói chuyện với người bạn tù, nhưng lúc này chúng tôi đang an toàn trong khu chấn song, bọn lính gác nới lỏng việc theo dõi, và tôi có thể tới gần cậu bé da đỏ có sức thu hút lạ lùng đối với tôi.
“Đối tượng của cuộc họp này là gì?” Tôi hỏi nó. “Có phải chúng ta sẽ đánh nhau cho bọn da đen thưởng thức, hay một điều gì đó tồi tệ hơn thế?”
“Đây là một phần của nghi lễ hàng tháng của Issus,” nó đáp, “trong đó những người da đen sẽ rửa sạch những tội lỗi trong linh hồn của họ trong máu của những người ở thế giới bên ngoài. Nếu ngẫu nhiên người da đen bị giết, thì đó là chứng cứ cho sự bất trung của hắn ta đối với Issus - một tội lỗi không thể thứ tha. Nếu hắn sống sót sau cuộc đấu, hắn được tha bổng khỏi hình phạt của các nghi lễ.
“Có nhiều hình thức thi đấu. Một số chúng ta có thể được cho xuống hố cùng nhau để chống với một số lượng da đen tương đương, hay gấp đôi; hoặc chúng ta có thể đơn độc chiến đấu với lũ quái thú, hay một chiến binh da đen nổi tiếng nào đó.”
“Nếu chúng ta chiến thắng thì sao, được tự do?” Tôi hỏi.
Nó cười to.
“Tự do, còn gì phải ngờ nữa. Tự do duy nhất của chúng ta là cái chết. Không ai bước vào đất của người da đen có thể bước ra. Nếu chúng ta tỏ ra là những chiến binh tài giỏi, chúng ta được phép chiến đấu thường xuyên. Nếu không…” Nó nhún vai. “Sớm muộn gì chúng ta cũng chết trong đấu trường.”
“Và cậu đã chiến đấu thường xuyên?”
“Rất thường xuyên.” Nó đáp. “Đó là niềm vui duy nhất của tôi. Trong gần một năm hành lễ của Issus, tôi đã hóa kiếp cả trăm tên da đen rồi. Mẹ tôi hẳn rất tự hào nếu người có thể biết rằng tôi đã gìn giữ tốt thế nào truyền thống dũng cảm của cha tôi.”
“Cha cậu chắc phải là một chiến binh xuất sắc.” tôi nói. “Tôi từng biết hầu hết những chiến binh ở Barsoom vào thời của tôi; có lẽ tôi biết anh ta. Anh ta là ai vậy?”
“Cha tôi là…”
“Đến đây, bọn chó!” Giọng thô lỗ của một tên lính gác. “Đến mà vào chỗ chết!” Và chúng tôi bị đẩy vào bậc thang đi xuống dẫn tới những căn phòng nằm bên dưới có lối thông lên đấu trường.
Khán đài, như tất cả những loại tôi từng thấy trên sao Hỏa, được xây dựng trong một lòng chảo lớn. Chỉ có những chỗ ngồi cao nhất, tạo thành một bức tường thấp quanh cái hố, là cao hơn mặt đất. Bản thân đấu trường nằm chìm sâu bên dưới mặt đất.
Ngay bên dưới những dãy chỗ ngồi thấp nhất là một chuỗi lồng có chấn song nằm ngang với bề mặt của đấu trường. Chúng tôi được đẩy vào đó. Nhưng, không may thay, người bạn trẻ của tôi không vào chung một lồng với tôi.
Đối diện lồng tôi là ngai vàng của Issus. Mụ già kinh tởm ngồi chồm hỗm ở đó, vây quanh là hàng trăm nữ nô tỳ lấp lánh trong trang sức châu báu. Họ ngồi trên một cái bệ được che phủ bằng một tấm đệm mềm mại tạo thành từ nhiều thứ vải đủ màu sắc và kiểu mẫu.
Ở bốn phía của ngai vàng và bên dưới nó nhiều bộ, những hàng lính trang bị vũ khí tận răng đứng sát bên nhau. Ở phía trước bọn chúng là những chức sắc cao cấp của cái thiên đàng đầy mai mỉa này - những bộ da đen bóng được trang điểm với các loại đá quý, trên trán họ là những chiếc vòng vàng có khảm dấu hiệu đẳng cấp.
Ở hai bên ngai vàng, đám đông trải dài từ tận đầu trên đến đầu dưới của khán đài. Có nhiều phụ nữ cũng như đàn ông, và mỗi người đeo những dây đai biểu thị cho đẳng cấp của mình. Mỗi người da đen có từ một đến ba nô lệ, được lấy từ vùng đất của bọn tu sĩ hay từ thế giới bên ngoài. Tất cả những người da đen đều là “quý tộc”. Trong chủng tộc Con Cả không có thường dân. Ngay cả một tên lính canh quèn nhất cũng là một vị thần, và có nô lệ riêng cho mình.
Người da đen không làm việc. Đàn ông chiến đấu - đó là đặc quyền và cũng là nhiệm vụ thiêng liêng; chiến đấu và chết vì Issus. Phụ nữ chẳng làm gì cả, hoàn toàn chẳng làm gì. Nô lệ tắm cho họ, mặc cho họ, đút cho họ ăn. Thậm chí còn có một số người mà nô lệ sẽ nói thay cho họ. Tôi nhìn thấy một người phụ nữ ngồi nhắm mắt trong buổi lễ trong khi một nô lệ kể lại cho nàng ta nghe những sự kiện đang diễn ra trong đấu trường.
Sự kiện đầu tiên trong ngày là lễ triều cống cho Issus. Nó đánh dấu sự kết thúc của những người phụ nữ không may tội nghiệp đã nhìn mặt nữ thần một năm trước. Có mười người tất cả - những vẻ đẹp tuyệt vời từ các hoàng tộc kiêu hãnh của các đại thống lĩnh da đỏ hùng mạnh cho đến những người tu sĩ da trắng. Trong năm qua, họ đã phục vụ trong đoàn tùy tùng của Issus - hôm nay họ phải trả giá cho đặc ân thần thánh này bằng mạng sống; ngày mai họ sẽ trở thành món ngon trên bàn của các triều thần.
Một tên da đen cao lớn cùng vào đấu trường với những người thiếu nữ. Hắn cẩn thận xem xét họ, sờ nắn tay chân họ và chọc vào sườn họ. Hắn chọn ra một người và dẫn tới trước ngai vàng của Issus. Hắn nói với nữ thần vài lời gì đó mà tôi không nghe được. Issus gật đầu. Tên da đen giơ tay lên khỏi đầu để chào, rồi nắm lấy cổ tay người thiếu nữ, lôi nàng đi qua một lối nhỏ bên dưới ngai vàng.
“Issus sẽ có một bữa tối ngon lành đêm nay.” Một tù nhân bên cạnh tôi nói.
“Ý của anh là gì?” Tôi hỏi.
“Gã Thabis đó sẽ đưa cô gái vào bếp để làm món ăn cho bữa tối của bà ta. Không để ý thấy hắn đã cẩn thận chọn ra cô gái mập mạp và mềm mại trong số kia sao?”
Tôi ném một lời nguyền rủa vào mụ quái vật đang ngồi trên ngai vàng trước mặt.
“Đừng nổi giận,” người bạn tù khuyên, “anh sẽ còn thấy nhiều chuyện tệ hơn thế nếu anh sống được giữa bọn da den dù chỉ một tháng thôi.”
Tôi quay lại vừa kịp lúc nhìn thấy cánh cửa của một cái lồng gần đó mở ra và ba con khỉ đột trắng lao vào đấu trường. Mấy cô gái hoảng hốt chạy vào giữa hàng rào.
Một cô quỳ xuống duỗi hai cánh tay về phía Issus. Nhưng mụ nữ thần gớm ghiếc chỉ hơi nghiêng tới trước một chút vì thích thú với trò giải trí sắp diễn ra. Cuối cùng, những con khỉ đột chú ý tới nhóm thiếu nữ đang kinh hoàng và lao vào tấn công họ với những tiếng gầm gừ hung tợn.
Một cơn điên giận trào lên trong tôi. Sự tàn ác hèn hạ của mụ già trong cách hành hạ kinh khủng đó đã khuấy động niềm căm ghét và nhân tính sâu thẳm nhất của tôi. Làn sương mù màu máu tiên báo cho cái chết của kẻ thù đã giăng kín trước mắt tôi.
Tên lính canh đi quanh quẩn trước cánh cửa lồng nhốt tôi. Một cú đấm hạ hắn ngã xuống mặt đất bất tỉnh. Vớ lấy thanh gươm dài của hắn, tôi phóng vào đấu trường. Lũ khỉ đột đã sắp chồm vào các cô gái, nhưng hai cú nhảy ghê gớm với toàn bộ sức lực của tôi đã đưa tôi đến giữa sân đấu trường rải cát.
Trong khoảnh khắc, sự im lặng ngự trị khắp khán đài rộng lớn, rồi một tiếng thét hoang dại nổi lên từ những chiếc lồng. Thanh gươm của tôi quét một vòng trong không trung, và một con khỉ đột trắng lăn ra, mất đầu, dưới chân của những cô gái mặt mày tái nhợt.
Những con khỉ khác quay lại tôi, và khi tôi đứng đối diện với chúng, một tiếng gầm giận dữ từ khán đài đáp lại những tiếng reo hò từ những cái lồng. Từ đuôi mắt, tôi nhìn thấy một đám lính canh vội vã băng qua nền cát lấp lánh chạy về phía tôi. Rồi một thân hình thoát ra từ một trong những cái lồng sau lưng chúng. Đó là cậu bé đã khiến tôi phải quan tâm thắc mắc.
Nó dừng lại một chút trước những cái lồng, với thanh gươm giơ cao.
“Tiến lên, những người ở thế giới bên ngoài!” Nó thét lên. “Hãy chết cho xứng đáng, và hãy ủng hộ cho người chiến binh vô danh đã biến ngày triều cống của Issus thành một cuộc truy hoan báo oán sẽ vang vọng lại nhiều thế hệ và khiến cho những lớp da đen phải tái nhợt đi mỗi lần lặp lại những nghi lễ của Issus. Tiến lên! Những cái giá ở phía ngoài lồng của các bạn có đầy vũ khí.”
Không chờ xem kết quả của lời kêu gọi, nó quay lại và phóng về phía tôi. Từ mọi cái lồng nhốt những người da đỏ, một tiếng thét như sấm động nổi lên để đáp lại lời hiệu triệu của cậu bé. Những tên lính gác bên trong gục xuống dưới tiếng gầm của đám đông, và từ những cái lồng tràn ra làn khói nóng bỏng khát khao chém giết.
Những cái giá đứng bên ngoài máng đầy những gươm, và những người tù tự trang bị vũ khí để bước vào cuộc chiến. Một đoàn chiến binh quyết chí đã lao ra để hỗ trợ chúng tôi.
Những con khỉ đột trắng, ngất ngưỡng với chiều cao mười lăm bộ, đã gục xuống trước lưỡi guơm của tôi trong khi những tên lính gác vẫn còn ở khá xa. Cậu bé đuổi theo sát gót chúng. Sau lưng tôi là những cô gái và tôi chiến đấu là vì họ, tôi vẫn đứng đó chờ đợi cái chết không thể tránh khỏi của mình, nhưng với quyết tâm sẽ tỏ ra xứng đáng cho đến khi nào còn được nhớ tới trên vùng đất của chủng tộc Con Cả.
Tôi chú ý tới tốc độ tuyệt vời của cậu bé da đỏ khi nó đuổi theo bọn lính canh. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một người Hỏa tinh nào có tốc độ như thế. Những cú nhảy và phóng người của nó na ná như của tôi nhưng ở quãng cách nhỏ hơn.
Bọn lính canh vẫn chưa chạy tới gần tôi thì nó đã lao vào chúng từ phía sau, và khi chúng quay lại, cả chục tên cùng tấn công nó, tôi cũng lao về chúng từ phía của mình.
Trong trận chiến cực nhanh sau đó, tôi không có cơ hội để chú ý tới điều gì khác hơn những cử động của các đối thủ trước mắt, nhưng thỉnh thoảng, tôi thoáng thấy một lưỡi gươm xoay tròn và một thân hình gục xuống. Tim tôi trào lên một niềm tự hào mãnh liệt và lạ lùng nhưng không thể lý giải.
Trên gương mặt đẹp trai của cậu bé nở một nụ cười, và nó lại tung gươm vào những kẻ thù đang đối mặt. Theo cách này cách khác, cung cách chiến đấu của nó tương tự như cung cách đã tạo dấu ấn cho tôi trên chiến địa.
Có lẽ sự giống nhau mơ hồ này khiến tôi yêu mến thằng bé, trong lúc sự kinh hoàng mà lưỡi gươm của nó đang gieo rắc giữa những tên da đen lại làm lòng tôi trào lên một sự tôn trọng lớn lao đối với nó.
Về phần tôi, tôi chiến đấu như đã từng chiến đấu hàng ngàn lần trước đó - lúc thì đâm một nhát tạt ngang, lúc thì bước nhanh tới để cắm sâu mũi gươm vào lồng ngực của một đối thủ, trước khi nó bị một đồng bọn của nó nuốt tươi.
Trong lúc cả hai người chúng tôi đang trải qua một khoảng thời gian vui vẻ, một toán cận vệ của Issus được lệnh tiến xuống đấu trường. Chúng lao tới chúng tôi với tiếng hét dữ tợn, trong khi đó, những người tù có vũ khí cũng đang tràn lên chúng.
Trong khoảng nửa giờ, như thể toàn bộ địa ngục đã nổ tung. Trong những bức tường của đấu trường, chúng tôi chiến đấu trong sự hỗn loạn tột cùng - những con quỷ la rú, nguyền rủa, bê bết máu; và lưỡi gươm của cậu bé da đỏ luôn chớp lên bên cạnh tôi.
Dần dần, với những mệnh lệnh, tôi đã tập hợp được những người tù thành một đội hình vững chắc quanh chúng tôi. Cuối cùng chúng tôi đã tạo ra một vòng tròn lớn mà ở giữa là mấy cô gái tội nghiệp.
Cả hai bên đã có nhiều người chết, nhưng đến lúc này sự kinh hoàng nghiêng về phía những tên lính của Issus. Tôi có thể nhìn thấy những tên truyền lệnh sứ chạy nhanh qua khán đài, và khi chúng chạy qua, đám quý tộc ở đó tuốt gươm ra và lao xuống đấu trường. Chúng sẽ tiêu diệt chúng tôi bởi sức mạnh của số đông - rõ ràng kế hoạch của chúng là như vậy.
Tôi thoáng thấy Issus nghiêng người về phía trước trên ngai vàng của bà ta. Gương mặt ghê tởm của bà ta toát ra một sự căm ghét và cuồng nộ xấu xí, và trong đó, tôi nghĩ tôi có thể nhận ra một biểu hiện của sự sợ hãi. Chính nét mặt đó đã gợi cho tôi điều sẽ xảy ra.
Tôi nhanh chóng ra lệnh cho năm mươi tù nhân lùi lại phía sau và tạo thành một vòng tròn mới quanh các cô gái.
“Hãy ở đây bảo vệ họ cho đến khi tôi quay lại.” Tôi ra lệnh.
Rồi quay lại với những người đã tạo thành tuyến chiến đấu bên ngoài, tôi hét lên. “Cùng chết với Issus! Theo tôi lên ngai vàng, chúng ta sẽ báo thù ở nơi đáng báo thù.’
Cậu bé bên cạnh tôi là người đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi: “Chết cùng Issus!” Rồi từ mọi phía trước và sau tôi, một tiếng thét vang động nổi lên. “Kéo lên ngai vàng! Kéo lên ngai vàng!”
Chúng tôi di chuyển như chỉ là một người, một khối chiến binh không thể cưỡng kháng, lướt bên trên những thi thể của kẻ thù hướng tới cái ngai vàng lộng lẫy của nữ thần sao Hỏa. Những đoàn chiến binh da đen can đảm nhất tràn từ khán đài xuống để ngăn bước tiến của chúng tôi. Chúng tôi hạ gục chúng như thể chúng là những hình nhân bằng giấy.
“Một vài bạn hãy tiến lên chỗ khán đài!” Tôi hét lên khi chúng tôi tới sát bức tường rào của đấu trường, vì tôi đã nhìn thấy phần lớn bọn lính canh của Issus đã lao vào cuộc xung đột trong đấu trường.
Những người tù từ bên phải và bên trái tôi ập về phía khán đài, nhảy vọt qua bức tường rào thấp với những thanh gươm nhỏ máu đang thèm khát nạn nhân.
Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ khán đài đã tràn ngập tiếng kêu la của những kẻ hấp hối và bị thương, pha trộn với tiếng va chạm của vũ khí và tiếng thét thắng thế của những người chiến thắng.
Kề vai sát cánh bên nhau, tôi và cậu bé da đỏ cùng khoảng chục người khác mở đường đến chân ngai vàng. Số lính canh còn lại, dưới áp lực của phẩm giá và lòng tự tôn quý tộc cao độ của dòng dõi Con Cả, dồn sát lại giữa chúng tôi và Issus. Bà ta ngồi khom người về trước trên chiếc trường kỷ chạm trổ công phu, khi hô lên những mệnh lệnh lanh lảnh chói tai, khi ném những lời nguyền rủa lên những người đang cố hạ bệ ngôi vị thần linh của mình.
Những người nô lệ sợ hãi quanh bà run rẩy mở to mắt mong chờ, không biết là cầu nguyện cho chiến thắng hay thất bại của chúng tôi. Trong số họ, chắc chắn có nhiều thiếu nữ là con gái của những chiến binh sao Hỏa cao quý nhất, họ cướp gươm từ trong tay của những tên ngã xuống và lao vào bọn lính canh của Issus, nhưng chẳng bao lâu họ đã bị hạ gục - những người tử đạo vinh quang cho một chính nghĩa tuyệt vọng.
Những người theo tôi chiến đấu rất khá, nhưng chưa bao giờ kể từ khi Tars Tarkas và tôi chiến đấu kề vai sát cánh bên nhau trong buổi chiều dài, nóng nực chống lại những đoàn quân Waarhoon ở đáy biển chết trước xứ Thark, tôi từng nhìn thấy hai người chiến đấu cho một mục đích cao đẹp đến thế và với sự dũng mãnh không thể kháng cự như cậu bé da đỏ và tôi chiến đấu trong ngày hôm đó, trước ngai vàng của Issus, Nữ thần của Cái chết và Sự sống Vĩnh cửu.
Từng người một, những tên địch giữa chúng tôi và chiếc trường kỷ gỗ quý chạm khắc cầu kỳ ngã xuống trước lưỡi gươm của chúng tôi. Những tên khác tràn tới để lấp chỗ hở, nhưng từng phân một, từng bước một, chúng tôi ngày càng tiến tới gần mục tiêu.
Lúc này, một tiếng thét nổi lên từ một phía khán đài gần đó: “Vùng lên đi chị em nô lệ! Vùng lên đi!” Nó cất cao rồi hạ xuống cho tới khi hợp thành một những làn sóng âm thanh rền rền quét qua toàn bộ khán đài.
Trong khoảnh khắc, như thể có một sự thống nhất chung, chúng tôi ngừng chiến đấu để tìm kiếm ý nghĩa của câu này. Từ mọi nơi trên khán đài, những người nữ nô đang lao vào chủ nhân của họ với bất kỳ thứ vũ khí nào lọt vào tay: một con dao găm giật ra từ đai của một người chủ nô đang được một nô lệ dũng cảm giơ cao, lưỡi dao lấp lánh đỏ với dòng máu của người chủ của nó; những lưỡi gươm giật ra từ các thi thể quanh họ; những thứ trang sức nặng có thể biến thành những cái dùi cui - với những thứ vũ khí đó, những người thiếu nữ can đảm cố hết sức đáp trả lại những hành động tàn ác và hạ nhục không thể nói thành lời mà bọn chủ nhân da đen đã trút xuống họ. Những người không tìm ra vũ khí thì dùng những ngón tay khoẻ mạnh và bộ răng sáng bóng của mình.
Đó là một cảnh tượng cùng lúc khiến người ta vừa rùng mình vừa muốn reo to vui sướng; nhưng trong một giây ngắn ngủi chúng tôi lại quay về với cuộc chiến của mình. Tiếng hét đấu tranh không thể dập tắt của những người phụ nữ nhắc chúng tôi rằng họ vẫn còn chiến đấu. “Vùng lên đi chị em nô lệ!”
Bây giờ chỉ còn một hàng quân cận vệ mỏng giữa chúng tôi và Issus. Mặt bà ta xanh tái vì kinh hoàng. Bọt mép trào ra khoé môi của bà ta. Dường như bà ta bị tê liệt vì sợ hãi nên không di chuyển được. Lúc này chỉ còn cậu bé và tôi chiến đấu. Những người khác đã ngã xuống, và tôi suýt chút nữa cũng ngã theo họ bởi một nhát gươm nếu không có một bàn tay từ sau lưng kẻ thù tôi nắm lấy khuỷu tay của hắn khi lưỡi gươm đang hạ xuống người tôi. Cậu bé lao sang bên cạnh tôi và xuyên lưỡi gươm qua tên đó trước khi hắn có thể hồi phục để tiếp tục một đường gươm khác.
Lúc đó lẽ ra tôi đã chết vì gươm của tôi bị mắc kẹt vào sương sườn của một tên Dator da đen. Khi tên kia ngã xuống, tôi giật lấy gươm của hắn và qua thân hình nằm dài của hắn tôi bắt gặp đôi mắt của người đã cứu tôi thoát chết với bàn tay nhanh nhẹn. Đó là Phaidor, con gái của Matai Shang.
“Chạy đi, hoàng tử của em!” Nàng la lên. “Chiến đấu với chúng thêm chỉ vô ích thôi. Tất cả mọi người trong đấu trường đã chết. Tất cả những ai tấn công ngai vàng cũng đã chết trừ chàng và cậu bé này. Chỉ còn một số người của chàng trên khán đài này, và họ cùng những nữ nô sẽ nhanh chóng bị hạ gục. Nghe xem! Chàng khó mà nghe thấy tiếng hét chiến đấu của họ nữa vì hầu hết đã chết rồi. Có tới mười ngàn tên da đen trong lãnh địa này để đối phó với mỗi người của chàng. Hãy mở đường rút về lối ra và tới biển Korus. Với cánh tay cầm gươm mạnh mẽ của chàng, chàng có thể tới được vách núi vàng và khu vườn đền thờ của các Thánh sư. Ở đó, chàng hãy kể lại chuyện mình cho Matai Shang, cha em nghe. Người sẽ bảo vệ chàng, và có thể chàng sẽ tìm ra cách cứu em. Chạy trốn ngay đi khi còn có chút cơ may.”
Nhưng đó không phải là sứ mệnh của tôi, mà tôi cũng chẳng ưa lòng quảng đại tàn ác của bọn Thánh sĩ hơn chút nào so với bọn Con Cả.
“Cùng chết với Issus!” Tôi hét lên và cùng với cậu bé, tôi tiếp tục cuộc chiến một lần nữa. Hai tên da đen ngã xuống với gươm của chúng tôi cắm vào tim chúng, và chúng tôi đứng đối diện với Issus. Khi gươm của tôi vung lên để kết thúc sự nghiệp xấu xa của bà ta, bà ta thoát khỏi sự tê liệt, và với một tiếng thét chói tai, bà ta quay lưng bỏ chạy. Ngay sau lưng bà ta đột ngột mở toang một cái hố đen ngòm trên nền của cái bục. Bà ta nhảy vào lối thoát, cậu bé và tôi bám theo sát gót. Những tên cận vệ rải rác gom lại sau tiếng hét của bà ta và lao theo chúng tôi. Một nhát gươm hạ xuống đầu cậu bé. Nó lảo đảo và suýt ngã, nhưng tôi đã giữ nó lại trong cánh tay trái của tôi và quay sang đối diện với một đám đông cuồng tín đang giận dữ vì sự lăng nhục của tôi trút xuống nữ thần của chúng, vừa khi Issus mất dạng vào cái hố sâu bên dưới chỗ tôi.