← Quay lại trang sách

Chương 20 .

Twenty

Sáng hôm sau, Savannah đứng bên hiên nhà, vẫy tay khi tôi lái xe vào. Em tiến nhanh về phía tôi khi tôi đỗ xe lại. Tôi đã mong Tim xuất hiện trong cửa vào phía sau em nhưng lại chẳng nhìn thấy anh ấy đâu.

“Chào anh,” em nói, khoác tay tôi. “Cảm ơn vì anh đã đến.”

“Ừ,” tôi nói, nhún vai một cách miễn cưỡng.

Tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy một tia cảm thông trong mắt em trước khi em hỏi, “Anh ngủ ngon không?”

“Cũng không hẳn.” Tôi gượng cười.

“Anh sẵn sàng chưa?”

“Anh sẽ.”

“Được rồi,” em nói. “Đưa em chìa khóa nào. Trừ phi anh muốn cầm lái.”

Đầu tiên, tôi đã không hiểu ý em. “Chúng ta sẽ đi đâu à?” Tôi hất đầu về phía ngôi nhà. “Anh tưởng chúng ta sắp đi gặp Tim chứ.”

“Thì chúng ta đang đi nè,” em nói. “Anh ấy không ở đây.”

“Chứ anh ấy đâu?”

Như thể em không nghe thấy câu hỏi của tôi. “Anh có muốn lái không?”

“Anh đoán là có,” tôi nói, chẳng buồn giấu đi nỗi thắc mắc trong giọng nói của mình nhưng cũng biết rằng em sẽ giải thích khi em sẵn sàng.

Tôi mở cửa xe cho em và đi vòng ra phía bên kia rồi trượt mình vào phía sau vô lăng. Savannah trượt tay trên bảng điều khiển, như thể cố chứng mình với bản thân mình rằng nó đang tồn tại.

“Em vẫn nhớ cái xe này.” Em trầm ngâm. “Nó là của cha anh phải không? Wow, em không thể tin là nó vẫn còn chạy được.”

“Ông ấy cũng không dùng nó nhiều lắm,” tôi nói. “Chỉ để đi làm và tới cửa hàng thôi.”

“Vẫn vậy.”

Em thắt dây an toàn, và dù tôi thắc mắc rẳng liệu có phải tối qua em đã ở một mình.

“Đường nào?” tôi hỏi.

“Ra tới đường thì rẽ trái,” em nói. “Thẳng hướng thị trấn.”

Chẳng ai trong chúng tôi nói gì thêm. Thay vào đó em nhìn chăm chú qua cửa xe với hai tay bắt chéo qua người. Lẽ ra tôi đã phải cảm thấy bị xúc phạm, nhưng có gì đó trong biểu hiện của em mách bảo tôi rằng em chẳng hề bận tâm tới tôi, và tôi để lại em một mình với dòng suy nghĩ của em.

Vào đến vùng ven thị trấn, em lắc đầu như thể đột nhiên nhận thức được không khí im ắng đang bao trùm trong xe. “Em xin lỗi,” em nói. “Em đoán sự bầu bạn của em cũng không đáng được ng muốn lắm.”

“Không sao mà,” tôi nói, cố che dấu sự tò mò đang mỗi lúc một dâng cao của mình.

Em chỉ về phía kính chắn gió. “Tại góc đường kế tiếp, rẽ phải.”

“Chúng ta đang đi đâu đây?”

Em không trả lời ngay. Thay vào đó, em quay đi và lại hướng mắt về phía cửa sổ.

“Bệnh viện,” cuối cùng em đáp.

Tôi theo em qua một hành lang dường như dài vô tận, cuối cùng dừng ở quầy đăng ký. Phía sau bàn làm việc, một tình nguyện viên đứng tuổi đưa ra một bảng điện tử. Savannah với lấy cây bút và bắt đầu ký tên. "Chờ chút nhé, Savannah?"

"Đang xét nghiệm," Savannah thì thầm.

"Tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.Toàn bộ thị trấn đang cầu nguyện cho anh ấy mà."

"Cám ơn," Savannah nói. Cô trao chiếc bảng lại, sau đó nhìn về phía tôi. "Anh ấy trên tầng thứ ba", cô giải thích. "Mấy cái thang máy chỉ vừa xuống thôi."

Tôi theo em, dạ dày của tôi bắt đầu bị khuấy tung lên. Chúng tôi đến thang máy ngay lúc người nào đó vừa ra, và bước vào bên trong. Khi cánh cửa đóng kín lại, nó làm tôi có cảm giác tôi đang ở trong một ngôi mộ vậy.

Khi chúng tôi lên đến tầng thứ ba, Savannah bắt đầu bước xuống hành lang và tôi theo sát gót. Em dừng lại trước một phòng bệnh, cửa đang mở he hé và sau đó quay sang đối diện tôi.

"Em nghĩ có lẽ em nên vào trước một chút", cô nói. "Anh có thể chờ ngoài này được không?"

"Tất nhiên."

Em nhìn tôi với vẻ biết ơn rồi quay đi. Em hít một hơi dài trước khi bước vào phòng. "Chào anh, anh yêu," giọng em vẳng ra thật vui vẻ. "Anh ổn không?"

Tôi chẳng nghe thấy gì trong vài phút kế tiếp. Thay vào đó tôi đứng ở hành lang, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc như cái hồi tôi chăm sóc cha nằm viện. Không khí nồng nặc của mùi chất khử trùng không tên, và tôi nhìn thấy một một người lớn tuổi đẩy một xe đồ ăn vào trong một căn phòng cuối hành lang. Giữa hành lang, tôi thấy một nhóm các y tá đang tụ tập ở một quầy trực. Đằng sau những cánh cửa dọc hành lang, tôi có thể nghe thấy ai đó rên rỉ.

"Được rồi," Savannah nói, thò đầu ra ngoài cửa. Bên dưới vẻ ngoài đang cố tỏ ra dũng cảm của em, tôi vẫn có thể nhìn thấy một nỗi buồn sâu thẳm. "Anh vào đi. Anh ấy đã sẵn sàng gặp anh rồi."

Tôi bước theo em, chuẩn bị tinh thần cho tình huống tồi tệ nhất. Tim ngồi dựa vào thành giường với một IV nối với cánh tay. Anh trông thật kiệt quệ, với làn da nhợt nhạt gần như trong suốt.

Anh thậm chí còn bị sụt cân thê thảm hơn cả cha tôi, và khi tôi nhìn ngắm anh, tất cả tôi có thể nghĩ là anh đang hấp hối. Chỉ có sự tử tế trong đôi mắt anh là không bị ảnh hưởng. Ở phía bên kia của căn phòng là một chàng trai trẻ khoảng mười chín hai mươi tuổi, có lẽ đang nghẹo đầu sang hai bên và ngay lập tức tôi biết đó là Alan. Căn phòng tràn ngập hoa tươi: hàng chục bó hoa và thiệp xếp chồng lên nhau trên mỗi chiếc bàn có sẵn.

Savannah ngồi trên giường bên cạnh chồng em và nắm lấy tay anh ấy.

"Chào, Tim," tôi nói.

Anh nhìn quá mệt mỏi để có thể mỉm cười, nhưng anh vẫn cố. "Chào, John. Thật mừng được gặp lại cậu.”

"Tôi cũng vậy," tôi nói. "Anh vẫn khỏe chứ?"

Ngay sau khi tôi nói câu đó, tôi đã biết nó nghe lố bịch đến nhường nào. Tim có vẻ đã quen với chuyện này nên anh đã không hề khó chịu.

"Tôi không sao," ông nói. "Giờ tôi đã khá hơn rồi."

Tôi gật đầu. Alan tiếp tục nghẹo đầu sang một bên, và tôi nhìn cậu, cảm giác giống như một kẻ đột nhập vào các sự việc tôi ước mình có thể tránh

"Đây là em trai tôi, Alan," anh nói.

"Chào, Alan."

Khi Alan không trả lời, tôi nghe Tim thì thầm với cậu, "Này, Alan? Không sao mà anh ấy không phải là bác sĩ.. Anh ấy là một người bạn. Đến chào anh ấy đi."

Phải mất một vài giây, nhưng Alan cuối cùng cũng đứng bật dậy. Cậu bước qua căn phòng một cách cứng nhắc, và mặc dù cậu không nhìn tôi, nhưng cậu vẫn xòe bàn tay mình ra. "Chào, tôi là Alan," cậu nói giọng đều đều và sâu lắng một cách đáng ngạc nhiên.

"Rất vui được gặp cậu," tôi nói, và bắt tay cậu. Một cách khập khiễng, cậu siết tay tôi một lần, sau đó thả ra và trở lại chỗ ngồi của mình. "Vẫn còn một chiếc ghế nếu cậu muốn ngồi," Tim nói.

Tôi lang thang qua một góc phòng xa hơn và ngồi xuống. Trước khi tôi thậm chí có thể hỏi, tôi nghe Tim đã trả lời các câu hỏi trong tâm trí của tôi.

"U hắc tố," ông nói. "Trong trường hợp cậu đang thắc mắc."

"Nhưng anh sẽ ổn mà, phải không?"

Alan thậm chí còn ngúc ngắc đầu nhanh hơn và cậu ta bắt đầu vỗ bồm bộp vào đùi. Savannah quay đi. Tôi biết mình đã hỏi câu không nên hỏi. “Đó là điều bác sỹ nói,” Tim đáp. “Tôi đang được chăm sóc tốt.” Tôi biết anh đang trả lời cho Alan nhiều hơn là cho tôi, và Alan bắt đầu dịu đi.

Tim nhắm mắt lại, rồi lâi mở ra rất nhanh, như thế cố tập trung sức mạnh. “Tôi rất vui khi nhìn thấy cậu trở về nguỵên vẹn thế này,” anh nói. “Tôi đã luôn cầu nguyện cho cậu suốt thời gian cậu ở Iraq.”

“Cảm ơn anh,” tôi nói.

“Dạo này cậu làm gì? Vẫn ở trong quân đội hả, tôi đoán thế.” Anh hất đầu về phía mái đầu đinh của tôi, và tôi luồn tay vào tóc. “Vâng. Dường như tôi sắp trở thành tù chung thân

“Tốt,” anh nói. “Quân đội cần những người như cậu.”

Tôi chẳng nói gì. Quang cảnh này đối với tôi như là chốn siêu thực vậy, giống như tôi đang nhìn thấy mình trong một gấic mơ. Tim quay sang Savannah, “Em yêu, em có thể đi dạo cùng Alan và lấy cho nó một lon soda được không? Nó đã chẳng uống gì từ lúc sáng sớm rồi. Và nếu được thì em bảo nó ăn gì đó đi.”

“Chắc chắn rồi,” em nói. Em hôn lên trán anh ấy và đứng dậy. Em ngừng lại ở lối vào. “Đi nào Alan. Đi kiếm cái gì uống nhé?”

Đối với tôi, có vẻ như Alan đang chầm chậm hiểu từng từ. Cuối cùng, cậu đứng dậy và bước theo Savannah; trên đường ra cửa em nhẹ nhàng đặt một bàn tay trên lưng cậu ta. Khi họ đi ra, Tim ngồi đối diện với tôi một lần nữa.

"Toàn bộ chuyện này thực rất khó khăn với Alan. Nó không tiến bộ nhiều lắm."

"Làm thế nào cậu ấy?"

“Dù thế, đừng để cái trò nghẹo đầu đó đánh lừa cậu. Chẳng liên quan gì tới chứng tự kỷ hay trí tuệ của nó đâu. Chỉ là một thói quen khi nó cảm thấy bồn chồn thôi. Tương tự thế với chuyện nó bắt đầu tự vỗ vào đùi. Nó biết chuyện gì đang diễn ra đấy, nhưng điều đó tác động đến nó theo một cách sẽ khiến người ta cảm thấy không thoải mái. "

Tôi siết chặt bàn tay mình. "Nó không làm cho tôi khó chịu," tôi nói. "Cha tôi cũng đã làm những việc theo cách của ông ấy. Cậu ấy là em trai anh, và rõ ràng là cậu ta đang lo lắng. Chuyện đó rất tự nhiên."

Tim mỉm cười. "Cậu thật tử tế khi nói vậy. Rất nhiều người đã hoảng sợ."

"Không phải tôi," tôi nói, lắc đầu. "Tôi biết tôi có thể chấp nhận điều đó."

Ngạc nhiên thay, anh bật cười, mặc dù dường như nó khiến anh hao tổn sức lực. "Tôi chắc là cậu có thể," anh nói. “Alan rất nhẹ. Có lẽ là quá nhẹ. Thậm chí nó sẽ không cố đập cánh bay đi.

(Nguyên văn: "Not me," I said, shaking my head. "I know I could take him."

Remarkably, he laughed, although it seemed to take a lot out of him. "I'm sure you could," he said. "Alan's gentle. Probably too gentle. He won't even swat flies."

=> Đặt trong văn phong tiếng Việt thì hơi khó hiểu một chút. Tim đang chơi chữ, anh í nói đùa í mà.)

Tôi gật đầu, nhận ra rằng toàn bộ cuộc trò chuyện nho nhỏ này chỉ là để khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn. Nó đã không có tác dụng mấy.

"Anh phát hiện ra hồi nào?"

"Một năm trước. Một nốt ruồi trên phần sau cẳng chân của tôi bắt đầu ngứa, và khi tôi làm nó trầy xước, nó bắt đầu chảy máu. Tất nhiên, tôi không nghĩ nhiều về nó, cho đến khi nó chảy máu một lần nữa sau đó, khi tôi làm nó trầy xước. Sáu tháng trước, tôi đã đi đến gặp bác sĩ. Đó là một ngày Thứ Sáu. Tôi đã phải phẫu thuật vào thứ bảy và bắt đầu điều trị kháng tế bào vào thứ hai. Giờ thì tôi ở đây. "

"Anh đã nằm viện toàn thời gian sao?"

"Không, tôi điều trị xong từng đợt, ra viện rồi lại nhập viện lại. Thông thường, điều trị kháng tế bào ung thư có thể điều trị ngoại trú, nhưng tôi không hợp với hình thức điều trị này lắm. Nên giờ họ giữ tôi ở đây. Trong trường hợp tôi quá yếu và mất nước giống như hôm qua. "

"Tôi rất tiếc," tôi nói.

"Tôi cũng vậy"

Tôi đảo mắt quanh phòng, ánh nhìn tôi hạ xuống trên một khung ảnh rẻ tiền cạnh giường ngủ, Tim và Savannah đứng khoác tay lên Alan. "Làm thế nào của Savannah chịu đựng nổi?" Tôi hỏi.

"Giống như cậu kỳ vọng vậy." Tim lần theo một đường biểu đồ đi lên trên bảng theo dõi của mình với bàn tay rảnh rang. "Cô ấy đã rất tuyệt vời. Không chỉ với tôi mà cả với trang trại nữa. Gần đây, cô ấy đã phải xử lý tất cả mọi việc, nhưng cô chưa từng bao giờ. Và bất cứ khi nào cô ấy ở quanh tôi, cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Cô ấy cứ nói mãi với tôi là mọi việc đang suôn sẻ. " Anh mỉm cười nhợt nhạt. " Tôi thậm chí đã nửa rằng tin cô ấy nói thật."

Khi tôi không trả lời, anh vật lộn để ngồi cao lên một chút. Anh co rúm người lại, nhưng khi cơn đau qua, và anh lại trở lại là chính mình. "Savannah nói với tôi cậu đã ăn tối tại trang trại đêm qua."

"Vâng," tôi nói. "Tôi cược là cô ấy đã rất vui mừng khi gặp cậu. Tôi biết cô ấy luôn cảm thấy tồi tệ khi mọi chuyện kết thúc theo cách đó. Và tôi cũng vậy. Tôi nợ cậu một lời xin lỗi."

"Không." Tôi giơ tay của tôi. "Không sao mà."

Anh gượng cười. "Cậu chỉ nói vậy vì tôi đang bị bệnh, và cả hai chúng ta biết điều đó. Nếu tôi được khỏe mạnh, cậu có thể đã muốn đấm vỡ mũi tôi lần nữa."

"Dám lắm," tôi thừa nhận, và mặc dù anh bật cười một lần nữa, lần này tôi có thể nghe thấy những âm thanh của bệnh tật trong đó. "Tôi đáng bị vậy mà", anh nói, không biết gì về những suy nghĩ của tôi. "Tôi biết có thể cậu không tin, nhưng tôi cảm thấy thật tồi tệ vì những gì đã xảy ra. Tôi biết hai người thực sự quan tâm đến người kia."

Tôi nghiêng người ra phía trước, chống người trên khuỷu tay. “Cái gì thuộc về quá khứ thì cứ để nó qua đi,” tôi nói. Tôi cũng không tin vào điều đó, mà anh ấy cũng chẳng tin điều tôi nói. Nhưng câu nói của tôi là đủ để hai chúng tôi không khơi lại vấn đề này nữa.

“Cơn gió nào mang cậu tới đây? Sau chừng ấy năm?”

“Cha tôi vừa mất,” tôi nói. “Tuần trước.”

Mặc cho đang bệnh, khuôn mặt anh vẫn hiển hiện niềm cảm thông sâu sắc. “Tôi rất tiếc, John. Tôi biết ông ấy có ý nghĩa nhiều thế nào với cậu. Ông mất đột ngột hả?”

“Vào lúc cuối thì nó luôn như vậy. Nhưng ông cũng bệnh một thời gian rồi.”

“Điều đó cũng chẳng khiến nọi việc dễ chấp nhận hơn.”

Tôi băn khoăn không biết có phải anh đang nói về tôi hay Savannah và Alan nữa. “Savannah kể với tôi là anh đã mất cả cha lẫn mẹ.”

“Tai nạn xe hơi,” anh nói. “Thật…khó tin. Chúng tôi chỉ vửa mới ăn tối cùng họ vài đêm trước, và điều tiếp theo tôi nhận thức được là tôi đang phải sắp xếp cho lễ tang của họ. Đến giờ nó vẫn có vẻ như là chuyện hoang đường. Bất cứ khi nào tôi về nhà, tôi vẫn mong được nhìn thấy mẹ trong bếp hay cha đang tha thẩn trong vườn.” Anh ngập ngừng tôi biết anh đang mường tượng lại những hình ảnh đó. Rồi anh lắc đầu. “Chuyện đó có xảy ra với cậu không? Những khi cậu ở nhà ấy?”

“Từng phút một.”

Anh ngả đầu ra sau. “Tôi đoán sẽ mất chừng vài năm nữa chúng ta mới quen được chuyện này. Điều đó đủ để kiểm chứng đức tin của cậu.”

“Ngay cả với anh sao?”

“Tôi chỉ nói chung chung thế. Tôi không nói là chúng ta sẽ quên được.”

“Không, tôi cũng không cho là chúng ta sẽ.”

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của y tá, và dù tôi đã tưởng cô sẽ bước vào nhưng cô đã bứơc qua để vào phòng khác.

“ Tôi mừng là cậu đã đến gặp Savannah,” anh nói. “Tôi biết điều đó nghe có vẻ sáo rỗng sau những chuyện xảy ra giữa hai người, nhưng ngay lúc này đây cô ấy đang rất cần một người bạn.”

Cổ họng tôi nghẹn lại. “Vâng,” đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Anh trở nên lặng lẽ và tôi biết anh sẽ chẳng nói gì thêm về điều đó nữa. Trong lúc đó anh chìm vào giấc ngủ, và tôi ngồi đó trông chừng anh, đầu óc tôi trống rỗng.

“Em xin lỗi vì đã không kể với anh ngày hôm qua,” Savannah nói với tôi khoảng một tiếng sau đó. Khi em và Alan trở về và nhìn thấy Tim đã ngủ, em ra hiệu cho tôi theo em xuống căn tin dưới lầu. “Em đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, và em biết lẽ ra em nên nói với anh trước, nhưng cứ mỗi lần em thử em chẳng thể nói ra.”

Hai ly trà được mang ra, cả hai chúng tôi đều cảm thấy chẳng muốn ăn gì. Savannah nâng ly trà lên và rồi lại đặt xuống. “Chuyện này giống y như chuyện ngày trước, anh biết không? Em ở trong bệnh viện hàng giờ liền, và y tá trao cho em cái nhìn thương hại và.. à, cảm giác như em đang bị giết chết từng chút từng chút một. Em biết nghe thật lố bịch nhất là khi so với những gì Tim đang trải qua, nhưng thật khó khi phải giương mắt nhìn anh ấy bệnh như vậy. Em ghét điều đó. Em biết em phải động viên anh ấy, và vấn đề là em cũng muốn ở đó, nhưng nó luôn tệ hơn em kỳ vọng. Anh ấy quá kiệt quệ sau đợt điều trị hôm qua, em đã tưởng là anh ấy đang hấp hối cơ. Anh ấy không ngừng nôn và sau đó chằng có gì xảy ra nữa, anh ấy chỉ nôn khan. Mỗi năm hay muời phút, anh ấy lại bắt đầu rên rỉ và xoay vòng quanh giường cố chặn nó lại, nhưng anh chẳng thể làm gì. Em đã ôm anh ấy và an ủi, nhưng em thậm chí còn chả thể tả được làm nó khiến em cảm thấy vô dụng thế nào.” Em nhấc nhấc cái túi trà trong ly. “Luôn là như vậy.” em nói.

Tôi nghịch nghịch cái quai tách.“Anh ước làm sao để biết mình phải nói gì.”

“Anh chẳng thể nói gì hết và em biết vậy. Vì thế mà em đang nói với anh đây. Bởi vì em biết chắc anh có thể tiếp thu nó. Em thực sự chẳng có ai khác cả. Không một người bạn nào hiểu những gì em đang phải trải qua. Cha mẹ em đều rất tốt. Gần như vậy. Em biết họ đã làm mọi điều em yêu cầu, và họ luôn đề nghị được giúp đỡ, và mẹ luôn mang đồ ăn đến cho chúng em, nhưng mỗi khi đặt thức ăn xuống bà như mang đầy nỗi lo âu khắc khoải. Cứ như bà đang chuẩn bị bật khóc vậy. Như thể bà sợ đã nói ra hoặc làm việc gì sai trái, cho nên khi bà cố gắng giúp đỡ, giống như là em cũng phải động viên bà vậy, thay vì ngược lại. Thêm vào đó, lúc nào cũng gần như là quá nhiều. Em ghét phải nói điều đó là do bà bởi vì bà đang cố gắng hết sức và bà là mẹ em và em yêu quý bà, nhưng em chỉ ước bà có thể mạnh mẽ hơn, anh hiểu không?”

Nhớ đến mẹ em, tôi gật đầu. “Thế còn bố em thì sao?”

“Cũng vậy, nhưng theo một cách khác. Ông luôn tránh né chủ đề này. Ông không hề muốn nói về điều này. Khi ở cạnh ông, ông thường trò chuyện về nông trại hay công việc của em – tất cả trừ Tim. Như thể ông đang cố bù đắp cho nỗi lo lắng triền miên của mẹ vậy, nhưng ông không bao giờ hỏi mọi chuyện thế nào rồi hay em phải chịu đựng như thế nào.” Em gật đầu. “Và còn Alan nữa. Tim đã đối xử rất tốt với cậu ấy, và em rất thích khi nghĩ rằng em đang dần khá hơn với cậu ta, nhưng vẫn còn…nhiều lúc khi cậu ấy bắt đầu tự làm đau mình và đập vỡ mọi thứ, và em rốt cuộc chỉ có thể bật khóc vì em không biết phải làm cái gì hết. Đừng hiểu sai ý em- em đã cố nhưng em không phải là Tim và chúng ta đều biết như thế.”

Mắt em khóa chặt mắt tôi một lúc trước khi tôi phải quay đi. Tôi nhấp một ngụm trà, cố tưởng tượng cuộc sống của em dạo này.

“Tim có nói với anh tình hình thế nào không? Với cái khối u ác tính đó?”

“Một chút,” tôi nói “Không đủ để biết hết toàn bộ câu chuyện. Anh ấy bảo nhìn thấy một nốt ruồi và đang chảy máu. Anh ấy băng nó lại một lúc rồi cuối cùng đi đến bác sĩ.”

Em gật đầu. “Nó thật là một chuyện điên rồ, phải không? Ý em là, nếu như Tim đã dành hầu hết thời gian ở dưới nắng, cứ cho là em hiểu được điều đó. Nhưng nó lại ở bắp chân của anh ấy cơ mà, Anh biết anh ấy mà – anh có thể tưởng tượng ra anh ấy trong cái quần đùi Bermuda không? Anh ấy thường không hay mặc quần đùi, ngay cả khi ở bãi biển, và anh ấy luôn là người cằn nhằn chúng em về chuyện bôi kem chống nắng. Anh ấy không uống rượu, không hút thuốc, luôn quan tâm đến những gì anh ấy ăn. Nhưng bằng lý do nào đó, mà anh ấy lại bị khối u ác tính. Họ đã cắt bỏ phần chung quanh nốt ruồi, và vì kích thước của nó, họ đã lấy ra 18 khối u trong người anh ấy rồi. Hơn 18, một trong số đó có thể là ác tính. Anh ấy bắt đầu điều trị kháng tế bào ung thư– đó mới chỉ là bước căn bản thôi, và nó kéo dài gần cả năm trời- và chúng em đã cố gắng tỏ ra lạc quan. Nhưng sau đó mọi chuyện lại bắt đầu xấu đi. Đầu tiên là với điều trị interferon, và khoảng vài tuần sau ca phẫu thuật, da anh ấy trở nên đỏ tấy ở vùng háng.”

Thấy tôi cau mày, em vội nói “ Xin lỗi, em quen nói chuyện với bác sĩ mấy ngày nay. Đó là một triệu chứng về da và với Tim rất nghiêm trọng. Anh ấy mất tới 10 ngày trong khu điều trị đặc biệt vì chuyện đó. Em đã nghĩ em chắc sẽ mất anh ấy rồi, nhưng anh ấy là một đấu sĩ, anh biết không? Anh ấy đã vượt qua chuyện đó và tiếp tục việc điều trị của mình, nhưng tháng trước họ lại tìm thấy một tế bào ung thư gần khối u ác tính lúc trước. Điều đó, có nghĩa là, thêm một ca phẫu thuật nữa, nhưng sẽ tệ hơn, như vậy có nghĩa phương pháp interferon có vẻ như không hiệu quả như trông đợi. Và anh ấy phải chụp cắt lớp lẫn MRI, và hiển nhiên là, họ tìm thấy thêm vài khối u di căn ở phổi anh ây nữa.”

Em nhìn chằm chằm vào tách cà phê của mình. Tôi thấy không thể nói bất cứ điều gì và thấy mình như kiệt sức, và một lúc lâu sau, chúng tôi chìm vào i

“Anh rất tiếc,” cuối cùng tôi thì thầm. Những lời nói của tôi kéo em về với thực tại. “Em sẽ không từ bỏ đâu,” em nói, giọng em bắt đầu vỡ vụn. “Anh ấy là một ngừơi tốt. Anh ấy rất ngọt ngào và nhẫn nại, và em yêu anh ấy nhiều lắm. Thật không công bằng. Tụi em mới kết hôn chưa đầy hai năm.” Em nhìn tôi và hít vài hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh. “Anh ấy cần phải ra khỏi đây. Ra khỏi bệnh viện này. Tất cả những gì họ làm là điều trị kháng tế bào ung thư, và như em nói rồi đấy, nó không hiệu quả như mong đợi. Anh ấy cần phải tới một nơi khác như MD Anderson hay Mayo Clinic hay Johns Hopkins. Ở đó họ phát triển những kỹ thuật nghiên cứu tiên tiến. Nếu điều trị kháng tế bào ung thư không hiệu quả, có lẽ sẽ có thuốc nào đó họ có thể cho anh ấy thêm – họ luôn cố thử những kết hợp khác nhau mà, thậm chí kể cả họ đang thử nghiệm cũng được. Họ đang tiến hành thí nghiệm sinh hóa và các thử nghiệm lâm sàng ở những nơi khác.

MD Anderson thậm chí đang bắt đầu thử nghiệm thuốc chủng ngừa trong tháng mười môt không chỉ có tác dụng phòng chủng như hầu hết các loại vắc-xin, mà còn dùng trong điều trị và các dữ liệu sơ bộ cho thấy kết quả rất tốt. Em muốn anh ấy trở thành tham gia quá trình thử nghiệm.”

“Vậy thì làm đi,” tôi đề xuất. Em bật ra một tràng cười ngắn. “Đâu có dễ thế.”

“Sao thế? Nó nghe khá là rõ ràng với anh mà. Anh ấy ra khỏi đây, em vào xe và đi đến đó.”

“Bảo hiểm của tụi em sẽ không chi trả cho việc này,” em nói. “Dù sao thì cũng không phải là bây giờ. Anh ấy đang hưởng một chế độ chăm sóc phù hợp – và tin hay không thì công ty bảo hiểm cũng đã thanh toán hết những chi phí từ trước tới nay. Họ trả hầu hết viện phí, điều trị kháng tế bào ung thư, và tất cả các khoản phí tăng thêm mà chẳng hề tranh cãi gì. Họ thậm chí còn phân công cho em một nhân viên bảo trợ xã hội riêng, và tin em đi, bà ấy rất thông cảm cho hoàn cảnh của tụi em. Nhưng bà ấy chẳng thể làm gì, bởi vì bác sỹ nghĩ rằng tốt nhất là chúng em nên điều trị bằng kháng tế bào ung thư thêm một thời gian nữa. Không một công ty bảo hiểm nào trên thế giới chịu chi trả cho một cuộc điều trị thử nghiệm. Và không một nhân viên bảo hiểm nào chịu chi trả cho việc điều trị ngoài bệnh viện, đặc biệt là nếu họ không phải là công dân của bang đó và đang cố thử một việc có thể khiến khiến những nhân viên này mất việc.”

“Chắc chắn là họ sẽ chấp thuận nếu em phải làm

"John, vấn đề là công ty bảo hiểm của chúng em hoàn toàn dửng dưng trong việc chi trả tất cả các chi phí thêm vào hay những khoản chăm sóc chuyên sâu nào nữa, và sự thật hiển nhiên là Tim được cung cấp một chế độ điều trị thích hợp rồi. Vấn đề là, em không thể chứng minh được rằng Tim sẽ khá lên khi được điều trị ở nơi khác, và nhận được thêm những chế độ điều trị. Em nghĩ chúng sẽ giúp được anh ấy, em hy vọng thế, nhưng chẳng ai có thể chắc chắn được chuyện này cả." Em lắc đầu. "Dù gì thì, ngay cả khi em kiện và công ty bảo hiểm chịu chi trả cho mọi thứ em yêu cầu thì chuyện đó cũng tốn thời gian lắm.. và đó là thứ mà chúng em không có." Em thở dài. " Điều em muốn nói là, không phải là chuyện tiền bạc mà chính là vì vấn đề thời gian thôi."

"Ý em là bao nhiêu?"

"Nhiều lắm, và nếu Tim kết thúc trên giường bệnh với chế độ điều trị và chăm sóc – như anh ấy đã có trước đây – em thậm chí không muốn đoán nữa. Nhiều hơn số em hy vọng có thể trả, chắc chắn vậy rồi."

"Vậy em định làm gì?"

"Kiếm tiền," em nói. "Em chẳng có lựa chọn nào nữa. Và cộng đồng cũng đã giúp đỡ nhiều rồi. Ngay khi tin tức về Tim lan ra, đã có một phần thông tin được đưa vào kênh thông tin địa phương và báo chí cũng viết một bài, rồi mọi người quanh vùng cũng hứa sẽ bắt đầu quyên góp tiền. Họ lập một tài khoản ngân hàng đặc biệt rồi nhiều thứ nữa. Bố mẹ em cũng giúp. Chỗ em làm cũng giúp đỡ nữa. Phụ huynh của những đứa trẻ ở chỗ em cũng tham gia một tay. Em còn nghe rằng họ đã để những chiếc lọ ở rất nhiều cửa hàng nữa."

Tâm trí tôi nhá lên hình ảnh của chiếc lọ ở cuối quần bar trong khu vực chơi bidavào ngày tôi đến Lenoir. Tôi đã thảy vào đó vài đồng đô la, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy thiếu thiếu và trống rỗng thế nào.

"Em đã gần đến đích chưa?"

"Em chẳng thể nào biết được." Em lại lắc đầu, như thể chưa sẵn sàng để nghĩ về điều đó." Tất cả những điều này chỉ đột nhiên xuất hiện một lúc trước, và từ khi Tim vào viện điều trị, em làm việc ở nông trại. Nhưng chúng ta đang nói đến rất nhiều tiền đó." Em đặt ly trà qua một bên và nở một nụ cười buồn. "Em còn chẳng biết tại sao em lại nói điều này với anh nữa. Ý em là, em chẳng thể chắn chắn rắng bất cứo có thể giúp anh Tim. Em chỉ có thể nói rằng nếu chúng em ở lại, em biết Tim không thể khỏi bệnh được. Anh ấy cũng có thể sẽ không khỏe lên nếu điều trị ở nơi khác, nhưng ít nhất có một cơ hội… và ngay lúc này đây, đó là tất cả những gì em có."

Em dừng lại, không thể tiếp tục, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc bàn kính màu.

Cuối cùng em nói. "Anh biết chuyện điên rồ ở đây là gì không?". "Anh là người duy nhất em tâm sự chuyện này. Bằng cách nào đó, em biết rằng chỉ có anh là có thể thấu hiểu những gì mà em đang trải qua, mà khi nói về nó em không cần phải cẩn thận với từng lời em nói." Em khẽ nhấc chiếc tách lên, rồi lại chậm rãi hạ xuống. "Em biết thật là không công bằng khi mà cha anh …"

"Không sao mà." Tôi đảm bảo với em.

"Có lẽ," em nói. "Nhưng cũng ích kỷ nữa. Anh đang cố gắng vượt qua những cảm xúc về việc mất cha, và em ngồi đây, càng làm anh buồn thêm về những chuyện có thể hoặc không xảy ra nữa." Em quay đi, nhìn ra ngoài những khung cửa sổ của quán ăn, nhưng tôi biết em chẳng hề nhìn thấy bãi cỏ dốc nghiêng bên ngoài.

"Này," tôi nói, chạm vào tay em. "Ý anh thật sự là không sao mà. Anh mừng vì em đã nói chuyện với anh, nếu việc đó có thể làm em nhẹ lòng."

Savannah nhún vai. "Vậy là, chúng ta, hai chiến binh bị thương tìm kiếm sự an ủi lẫn nhau ư?"

Đôi mắt em khẽ nâng lên, chạm vào ánh nhìn của tôi. "Nâng ly vì may mắn, cho cả hai chúng ta," em khẽ nói. Bất chấp mọi thứ, tôi thấy tim mình đập lỡ mất một nhịp.

“Ừ," Tôi nhắc lại. "Vì may mắn, cho cả hai chúng ta."

Chúng tôi dành hầu hết buổi chiều trong phòng bệnh của Tim. Anh đã ngủ khi chúng tôi đến đó, thức giấc trong một vài phút, rồi lại ngủ vùi. Alan vẫn thức trông chừng Tim, ngồi ở phía cuối giường, lờ đi sự có mặt của tôi và tập trung hết sự chú ý vào anh trai cậu. Savannah lưỡng lự trong việc nên ngồi kế bên Tim trên giường bệnh hay ngồi vào ghế bên cạnh tôi. Khi em ngồi gần bên tôi, chúng tôi nói về tình trạng của Tim, hay về bệnh ung thư da, rồi những vấn đề cụ thể của những chế độ điều trịó tính khả thi. Em đã dành nhiều tuần tìm kiếm trên Internet và em biết rõ từng chi tiết của mỗi chế độ chăm sóc y tế. Giọng em chẳng bao giờ cao hơn một tiếng thì thầm khe khẽ, em không muốn Alan tình cờ nghe được bất cứ điều gì. Khi em kết thúc, tôi biết rõ về khối u ác tính hơn cả mức mà tôi tưởng tượng trước đây.

Khi đã muộn hơn một chút so với bữa tối, rốt cuộc Savannah cũng đứng lên.

Tim đã ngủ gần hết cả buổi chiều, và bằng cái cách dịu dàng mà em hôn tạm biệt Tim, tôi biết em tin rằng anh ấy cũng ngủ hầu hết các đêm. Em hôn anh ấy lần thứ hai, rồi siết chặt tay anh ấy, và khẽ khàng đi về phía cửa. Chúng tôi bước ra trong sự im lặng.

"Đến chỗ xe nào," em nói khi chúng tôi ở trên hành lang.

"Khi nào em quay lại?"

"Ngày mai. Nếu anh ấy còn thức, em không cần phải cho anh ấy lý do để thao thức vì em. Anh ấy cần phải nghỉ ngơi."

"Còn về Alan?"

"Cậu ấy đi xe đạp đến," em nói. "Cậu ấy đến vào mỗi buổi sáng và rời đi khi đã rất trễ. Cậu ấy không đến cùng với em, ngay cả khi em yêu cầu. Nhưng cậu ấy ổn, cậu ấy đã làm chuyện này cả hàng tháng trời rồi."

Vài phút sau, chúng tôi rời bãi đỗ xe của bệnh viện rồi hòa vào dòng xe cộ. Bầu trời chuyển sang một màu xám xịt, và những đám mây nặng nề nổi lên gần đường chân trời, báo trước cơn giông sẽ kéo đến, chuyện thường thấy ở miền duyên hải. Savannah suy nghĩ đâu đâu và lời em nói rời rạc. Trên khuôn mặt em, tôi thấy sự mệt mỏi hiển hiện như tôi cũng cảm thấy. Tôi không thể tưởng tượng được việc mình sẽ phải quay lại vào ngày mai, rồi ngày tiếp theo, rồi ngày kế tiếp nữa, trong tất cả những khoảng thời gian ấy thầm mong rằng sẽ có một khả năng anh ấy sẽ khỏe lại khi được chữa trị ở đâu đó.

Khi chúng tôi ngồi trong xe, tôi nhìn qua Savannah và thấy một giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống gò má em. Nhìn thấy giọt lệ làm tan vỡ cả trái tim tôi, nhưng khi em thấy tôi đang nhìn em, em đưa tay quệt vội giọt nước mắt, ngạc nhiên vì sự hiện diện của nó. Tôi kéo xe vào bãi đỗ bên dưới cây liễu, kế bên chiếc xe tải cũ kòn vẹt.

Sau đó, từng giọt mưa bắt đầu đậu lên kính chắn gió của xe. Khi chiếc xe đã ngay ngắn vào chỗ, tôi cân nhắc liệu đây có phải là lời tạm biệt không. Trước khi tôi có thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói, Savannah quay sang tôi. "Anh đói không?", em hỏi. "Có cả đống thức ăn trong tủ lạnh đó."

Có gì đó trong ánh nhìn của em cảnh báo tôi nên từ chối, nhưng tôi lại thấy mình gật đầu. "Anh rất muốn." tôi nói vậy.

"Rất vui lòng," em nói với giọng mềm mỏng. "Em không muốn chỉ có một mình tối nay đâu."

Chúng tôi bước ra khỏi xe khi cơn mưa trở nên bắt đầu trở nên nặng hạt. Chúng tôi mở cánh cửa trước, nhưng ngay khi tôi đến tới hàng hiên, tôi có thể cảm thấy sự ẩm ướt thấm qua từng sợi vải trên quần áo mình. Molly nghe tiếng chúng tôi, và khi Savannah đẩy cánh cửa mở ra, con chó sủa vào tôi qua căn bếp như thể nơi của tôi chỉ ở phòng khách thôi vậy. Khi tôi quan sát con chó, tôi nghĩ về khoảnh khắc tôi đến đây một ngày trước và mọi thứ đã thay đổi nhiều thế nào trong khoảng thời gian chúng tôi xa lìa nhau. Quá nhiều thứ để phải tiêu hóa vào lúc này. Nhiều như khi tôi phải tham gia vào các cuộc trinh sát ở Iraq, nơi tôi bắt buộc chỉ tập trung vào hiện tại, nhưng vẫn nghe ngóng cẩn thận những gì xảy ra tiếp theo.

"Mỗi thứ chúng ta có một ít đây," em nói vọng ra từ căn bếp. "Đó là cách mẹ em xử lý mọi thứ ở đây. Nấu nướng. Chúng ta có món hầm, ớt, chicken pot pie, thịt heo nướng, lasagna..." Em ló đầu ra khỏi tủ lạnh khi tôi bước vào bếp. "Có thứ gì khoái khẩu anh không?"

"Không quan trọng," Tôi nói. "Bất cứ thứ gì em thích."

Ngay khi câu trả lời thoát ra, tôi thấy một ánh nhìn thất vọng nhá lên trên khuôn mặt em và tôi biết ngay rằng em mỏi mệt vì phải ra quyết định nhiều rồi. Tôi hắng giọng.

"Lasagna có vẻ được đấy."

"Được rồi," em nói. "Em sẽ xong ngay đây. Anh đang đói ngấu hay chỉ đói thôi?"

Tôi nghĩ một chút. "Đói thôi, anh nghĩ vậy."

"Salad nha? Em có oliu đen và cà chua để thêm vào cho phong phú. Sẽ tuyệt lắm nếu có thêm chút sốt đi kèm và bánh mì nướng."

"Nghe tuyệt đấy."

"Tốt rồi," em nói. "Sẽ không lâu đâu."

Tôi nhìn em khi Savannah lôi một bó rau diếp cùng cà chua ra khỏi ngăn trên tủ lạnh. Em rửa chúng qua vòi nước, thái hạt lựu cà chua cùng rau, rồi bỏ tất cả vào một cái tô bằng gỗ. Rồi em rải oliu lên trên rau, sau đó bày lên bàn. Em xúc ra một phần lasagna vào hai dĩa rồi cho cái đầu tiên vào lò vi sóng. Có một sự vững vàng chắc chắn trọng chuyển động của em, như thể em thấy những công việc đơn giản làm em yên lòng.

"Em không biết ý anh thế nào, nhưng em sẽ dùng một ly rượu." Em chỉ vào một cái giá trên dãy bàn bếp gần bồn rửa. "Em có một chai Pinot Noir được lắm."

"Anh cũng muốn thử một ly," tôi nói. "Em có cần anh mở nó ra không? "

"Không, em có nó đây rồi. Cái mở nút chai của em hay dở chứng lắm."

Em mở chai rượu và đổ vào hai chiếc ly. Rồi em ngồi đối diện tôi, dĩa trước mặt. Món lasagna đã được hâm lại, và hương vị của món ăn nhắc tôi nhớ mình thật sự đói như thế nào. Sau khi nếm một miếng, tôi thấy nĩa của mình di chuyển liên tục trên món ăn.

"Ôi," Tôi bình luận. "Ngon thật đấy."

"Phải không?" em đồng ý. Thay vào việc nếm một chút, em uống một hớp rượu. "Đó cũng là món khoái khẩu của Tim. Sau khi chúng em cưới nhau, anh ấy luôn kèo nài mẹ em làm cho anh ấy một mẻ bánh. Bà ấy thích nấu nướng, và điều đó làm bà hành phúc khi có ai đó thật sự khoái món bà nấu."

Qua chiếc bàn, tôi quan sát em xoay ngón tay quanh vành ly. Món rượu óng ánh đỏ bắt lấy ánh sáng như những cạnh của viên ruby vậy.

"Nếu anh muốn nữa thì còn nhiều lắm," em thêm vào. "Tin em đi, anh đang giúp em đấy. Hầu hết thời gian, đồ ăn cứ bị lãng phí đi. Em biết em nên nói mẹ ít thôi, nhưng bà cứ mang nhiều hoài."

"Thật là một quãng thời gian khó khăn cho bà ấy mà," tôi nói. "Bà ấy biết em đang buồn và bị tổn thương." "Em biết chứ." Em uống thêm một ngụm rượu nữa.

"Em sẽ ăn chứ?" tôi phác một cử chỉ về phía phần ăn chưa được đụng đến của em.

"Em không đói," em nói với tôi. "Nó cứ như thế này khi Tim vào viện... em hâm nóng mọi thứ, em trông chờ đến giờ ăn, nhưng khi nó bày ra trước mặt em rồi, thì bụng em chẳng có động tĩnh gì nữa." Em nhìn chằm chằm vào phần ăn của mình như thể em sẵn sàng thử, rồi lại lắc đầu. "Thật khôi hài."

Tôi giục em. "Nhanh ăn một miếng đi. Em phải ăn gì đi chứ."

"Em ổn mà."

Tôi dừng lại, cái nĩa dừng nửa chừng. "Ăn một tý đi, coi như là vì anh. Anh không quen với việc người khác ngồi nhìn anh ăn đâu. Kỳ cục lắm."

"Được thôi." Em nhấc nĩa lên, nhón một miếng tý ti, rồi nếm thử. "Vừa lòng rồi chứ?"

"Ừ," tôi khịt mũi. "Đấy là chính xác điều anh muốn nói. Anh thấy thoải mái hơn nhiều lắm. Còn món tráng miệng, chúng ta có thể nhón vài miếng vụn bánh. Từ đây đến đó, cứ giữ lấy cái nĩa của em đi nhé và để nó làm việc."

Em bật cười. "Em mừng là anh ở đây." Em nói. "Những ngày này, anh là người duy nhất nói chuyện với em kiểu đấy."

"Kiểu gì? Kiểu thật lòng ấy hả?"

"Vâng," em nói. "Tin hay không thì tùy, chứ ý em chính xác là vậy đó."

Em đặt nĩa của mình xuống rồi đẩ dĩa sang một bên, phớt lờ yêu cầu của tôi. "Anh luôn tốt như thế."

"Anh nhớ mình cũng nghĩ như thế về em."

Em thả cái khăn ăn lên bàn. "Ngày trước đó hả?"

Cách em nhìn tôi như làm cho quá khứ quay trở lại, và trong một thoáng trong tôi như sống lại từng cung bậc cảm xúc, mỗi hy vọng và từng giấc mơ mà tôi đã có cho hai chúng tôi. Em đã từng là một thiếu nữ trẻ tính tình thẳng thắn tôi gặp trên bãi biển với cuộc đời rộng mở phía trước, một cuộc đời mà tôi từng muốn cùng xây đắp chung một phần với cuộc đời tôi.

Rồi em lùa tay vào tóc, và chiếc nhẫn trên tay em bắt lấy ánh sáng mà lấp lánh. Tôi hạ thấp ánh mắt, chăm chú nhìn vào dĩa của tôi. "Vài thứ đại loại vậy đó."

Tôi dùng nĩa xúc một miếng, cố gắng rồi thất bại trong việc xóa đi những hình ảnh đó. Ngay khi tôi nuốt xuống, tôi chọc vào món lasagna lần nữa.

"Chuyện gì vậy?" em hỏi. "Anh điên à?"

"Không," Tôi nói dối.

"Anh cư xử như điên ấy."

Em vẫn vẹn nguyên là người phụ nữ mà tôi khắc khoải nhớ - ngoại trừ một việc là em đã có chồng. Tôi uống một ngụm rượu – cả một ngụm rượu, tôi để ý thế, bằng tất cả những hớp nhỏ mà em uống nãy giờ. Tôi dựa lưng vào ghế. "Sao anh lại ở đây, Savannah?"

"Em không hiểu ý anh," em nói.

"Việc này," tôi nói, phác một cử chỉ xung quanh bếp. "Mời anh ở lại ăn tối, mặc dù em chả dùng chút gì. Gợi nhớ những ngày xưa cũ. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Chẳng có việc gì hết," em khăng khăng.

"Thế những thứ này là gì? Sao em lại mời anh vào?"

Thay vì trả lời câu hỏi, em đứng lên rồi rót đầy ly rượu. "Có lẽ em chỉ cần ai đó để tâm sự," em thì thầm. "Như em đã nói, em không thể nói chuyện với cha hay mẹ, em còn không thể nói chuyện với Tim như vậy nữa." Em nói xuôi xị. "Ai cũng cần có người tâm sự cả."

Em đã đúng, và tôi biết điều đó. Chính vì vậy mà tôi tới

"Anh hiểu," tôi nói, nhắm mắt lại. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy Savannah đang đánh giá tôi. "Anh chỉ không chắc phải làm gì với tất cả những thứ này. Quá khứ. Chúng ta. Em đã kết hôn. Ngay cả những chuyện xảy ra cho Tim nữa. Chẳng có gì có lý cả."

Nụ cười em đầy vẻ buồn nản thất vọng. "Chứ anh nghĩ chuyện này thì có lý với em à?"

Khi tôi không nói gì cả, em đặt ly của mình qua một bên. "Anh muốn nghe sự thật ư?", em hỏi, chẳng đợi câu trả lời. "Em chỉ cố gắng sống cho qua ngày, gom góp vừa đủ sức lực để đối mặt với ngày mai đến thôi." Em nhắm đôi mắt như thể sự thừa nhận này quá sức đau đớn với em, rồi lại mở mắt ra. "Em biết anh vẫn có tình cảm với em, và em cũng muốn nói với anh rằng em có những xúc cảm thầm kín khi biết mọi thứ mà anh phải trải qua từ khi em gởi anh cái lá thư khủng khiếp đó, nhưng thật lòng mà nói thì?" Em ngập ngừng. "Em không biết liệu rằng em có muốn biết hay không. Tất cả mọi thứ em biết là anh xuất hiện trước cửa nhà em ngày hôm qua, em thấy …. ổn. Không tuyệt, không tốt mà cũng không tệ chút nào. Và đó chính là vấn đề. Cả 6 tháng qua, tất cả những gì em cảm thấy đều là tệ. Em thức dậy mỗi ngày, tràn ngập trong phiền muộn và căng thẳng rồi tức giận rồi mỏi mệt và sợ hãi rằng em sẽ mất người đàn ông mà em đã kết hôn cùng. Đó là tất cả những gì em cảm thấy cho đến khi mặt trời lặn xuống." em tiếp tục. "Mỗi một ngày, cả ngày dài trôi qua, trong sáu tháng vừa qua. Đó là cuộc đời em bây giờ, nhưng phần khó khăn nhất là từ bây giờ, em biết mọi thứ chỉ tồi tệ thêm mà thôi. Bây giờ còn chồng chất thêm những trách nhiệm trong việc cố gắng tìm cách nào đó để giúp đỡ chồng em, tìm cách để tìm ra một phương pháp chữa trị, tìm cách để cứu sống anh ấy."

Em dừng lại, nhìn tôi và cố gắng tìm hiểu đánh giá phản ứng của tôi.

Tôi biết phải dùng vài lời an ủi Savannah, nhưng như mọi khi, tôi lại không biết nói gì. Tất cả những gì tôi biết là em vẫn là người phụ nữ mà tôi đã từng yêu, người phụ nữ tôi vẫn yêu đến vô cùng nhưng không bao giờ có thể có được em.

"Em xin lỗi.", cuối cùng em nói, giọng nghe mệt lử và kiệt sức. "Em không có ý làm cho anh phải khó xử đâu." Em nở một nụ cười yếu ớt. "Em chỉ muốn anh biết là em rất vui vì anh ở đây>Tôi tập trung nhìn vào các thớ gỗ trên bàn, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. "Tốt." tôi nói.

Em lơ đễnh bước ngang qua bàn, rót thêm rượu vào ly cho tôi, mặc dù tôi vẫn chưa uống nhiều hơn một ngụm kể từ lúc trước. "Em trút hết cả tâm tư nỗi lòng mà anh chỉ nói mỗi từ "tốt" thôi à?"

"Chứ em muốn anh nói gì nữa đây?"

Savannah quay đi và hướng về phía cửa bếp. "Anh có thể nói rằng anh cũng rất vui khi đến đây, thế cũng được vậy." em nói bằng một tông giọng vừa đủ nghe nhưng đầy vẻ chán chường.

Với những từ ngữ như thế, em rời đi. Tôi không nghe thấy tiếng cửa mở, nên tôi đoán rằng em sẽ đi vào phòng khách.

Lời nhận xét của em làm tôi phiền lòng, nhưng tôi không muốn đi theo em. Mọi thứ giữa hai chúng tôi đã thay đổi, và không cách gì chúng có thể trở về như cũ nữa. Tôi xúc món lasagna cho vào miệng với sự thách thức cứng đầu, tự hỏi em muốn gì từ tôi. Em là người gửi bức thư, em là người kết thúc tất cả. Em cũng là người đi lấy chồng. Chẳng lẽ chúng tôi phải giả vờ rằng tất cả những chuyện này chưa xảy ra àh?

Tôi kết thúc bữa ăn rồi mang cả hai cái đĩa để vào bồn rửa rồi dội rửa chúng qua loa. Qua cánh cửa sổ đang bị mưa quất vào gây nên những âm thanh lộp bộp, tôi thấy xe hơi của mình và tôi biết rằng mình cứ thế đơn giản lên xe rồi rời đi mà không cần ngoái đầu nhìn lại. Đó có lẽ là cách tốt nhất cho cả hai chúng tôi. Khi tôi với tay vào túi lấy chùm chìa khóa, bất ngờ tôi đông cứng cả người. xuyên qua tiếng tí tách của mưa đậu trên mái nhà, tôi nghe thấy một âm thanh từ phòng khách, một âm thanh xoa dịu cơn giận dữ và những nỗi buồn phiền của tôi. Savannah, tôi nhận ra, đang khóc.

Tôi cố gắng lờ đi âm thanh ấy, nhưng tôi không thể. Lấy ly rượu của mình, tôi băng ngang để đi đến phòng khách. Savannah đang ngồi trên chiếc trường kỷ, ôm lấy ly rượu trong tay. Em nhìn lên và tôi bước vào. Bên ngoài, cơn gió bắt đầu mạnh lên và cơn mưa dường như nặng hạt hơn nữa. Phía bên trên những tấm kính phòng khách, những ánh chớp lóe lên, theo sau là những tiếng sấm rền rĩ, rống lên từng hồi dài.

Ngồi xuống kế bên em, tôi đặt ly rượu của mình lên bàn và xung quanh căn phòng. Trên đỉnh lò sưởi là mấy tấm hình của Savannah và Tim trong ngày cưới, một tấm lúc họ đang cắt bánh và tấm khác lúc ở nhà thờ. Em cười tươi rạng rỡ và tôi ước mình là người đứng cạnh em trong bức ảnh ấy.

"Xin lỗi," em nói. "Em biết mình không nên khóc, nhưng em không thể kìm được."

"Anh hiểu mà," tôi khẽ nói. "Em có quá nhiều thứ phải trải qua."

Trong sự im lặng, tôi lắng nghe tiếng mưa đập liên hồi vào ô cửa kính. "Nó gần như là một cơn bão rồi." tôi quan sát, cố tìm từ ngữ để lấp đầy sự im lặng căng thẳng.

"Vâng," em nói, lắng nghe một cách thờ ơ.

"Em nghĩ Alan ổn không?"

Em gõ nhẹ ngón tay lên cái ly. "Cậu ấy sẽ không rời đi cho đến khi mưa tạnh hẳn. Cậu ấy không thích sấm chớp. Nhưng chúng kéo dài không lâu đâu. Gió sẽ thổi cơn bão ra bờ biển. Ít nhất, đó là cách chúng diễn ra gần đây." Em lại ngập ngừng. "Anh có nhớ cơn bão mà chúng mình ngồi nhìn không? Khi em dẫn anh đến chỗ căn nhà tụi em đang xây đó?"

"Tất nhiên anh nhớ."

"Em vẫn nhớ đêm đó. Đó là lần đầu tiên em nói với anh rằng em yêu anh. Em vẫn nhớ tối đó vào những lúc sau này. Em đang ngồi đây, giống như lúc này. Tim đang ở bệnh viện và Alan ở cùng với anh ấy, và trong khi em ngắm nhìn cơn mưa, nó lại quay trở lại. Kỷ niệm ngày đó quá sống động và mạnh mẽ, cứ như là mới vừa xảy ra vậy đó. Và khi cơn mưa tạnh, em biết đã đến giờ cho ngựa ăn. Em lại quay trở về đời sống thường nhật lần nữa, và mọi lúc em đều cảm thấy như mình chỉ tưởng tượng ra mọi thứ. Cứ như nó xảy ra với người nào đó khác, người mà em còn không biết đó là ai nữa."

Em nghiêng người về phía tôi. "Thế điều gì làm anh nhớ nhất?" em hỏi.

"Tất cả các điều đó," tôi nói.

Em nhìn tôi dưới hàng mi rậm. "Không có gì nổi bật sao?" cơn bão bên ngoài làm cho căn phòng có vẻ tăm tối và riêng tư rồi tôi chợt cảm thấy một cảm giác tội lỗi về cách diễn ra. Tôi muốn em nhiều hơn tôi từng muốn bất cứ ai khác, nhưng sâu trong tiềm thức tôi, tôi biết Savannah không còn là của tôi nữa. tôi có thể thấy sự hiện diện của Tim quanh tôi, và tôi biết em không thật sự là em trong lúc này.

Tôi nhấp một ngụm rượu, rồi để ly rượu lại lên bàn.

"Không." Tôi giữ giọng mình đều đều. "Không có gì nổi bật cả. nhưng đó là lý do em luôn muốn anh ngắm trăng đúng không? Để anh có thể nhớ về tất cả những điều đó?"

Điều tôi không nói là tôi luôn ra ngoài nhìn ngắm trăng, và bất chấp những dằn vặt mà tôi cảm thấy lúc đó, tôi cũng đã tự hỏi không biết em có làm vậy hay chăng.

"Anh muốn biết em nhớ gì nhất ư?" em hỏi. "Khi anh đấm vỡ mũi Tim á?"

"Không." Em bật cười, rồi lại trở nên nghiêm trang. "Em nhớ lúc mình đi nhà thờ. Anh có nhận ra lúc đó là lần duy nhất em thấy anh thắt cà vạt không? Anh nên ăn diện nhiều lên, anh trông rất được đó." Em dường như đang hồi tưởng lại những điều đó trước khi hướng ánh mắt về tôi lần nữa.

"Anh có gặp gỡ ai không?" em hỏi. "Không."

Em gật đầu. "Em cũng nghĩ anh không. Em nhớ là hình như anh đã đề cập đến rồi."

Em nhìn về phía cửa sổ. Trong tầm nhìn, tôi có thể thấy một trong những con ngựa đang bồn chồn trong cơn mưa.

"Tý nữa em phải cho chúng ăn. Em chắc là chúng đang thắc mắc em đang ở đâu đấy."

"Chúng sẽ ổn thôi," tôi trấn an em.

"Anh nói thì dễ lắm. Tin em đi —chúng cũng đồng bóng y như người mỗi khi chúng đói."

"Chắc là khó khăn lắm cho em khi phải tự làm mọi thứ."

"Thật đấy chứ. Em còn lựa chọn nào khác đâu? Ít nhất nhân viên cũng hiểu. Tim thì luôn vắng mặt rồi và khi anh ấy ở bệnh viện, họ để em thoái mái tới chừng nào em rồi trong một tông giọng khôi hài, em thêm vào. "Giống như trong quân đội, hả?" "Ừ, đúng chính xác vậy đó."

Em cười khúc khích rồi lại nghiêm mặt lại ngay. "Ở Iraq thì thế nào?"

Tôi lại định nói về những hạt cát, nhưng thay vào đó tôi lại nói "Khó mà miêu tả lắm."

Savannah chờ đợi, rồi tôi với lấy ly rượu của mình, hơi chao đảo một chút.

Ngay cả với em, tôi không chắc là tôi muốn đi sâu vào chuyện này không nữa. Nhưng có điều gì đó đã xảy ra giữa hai chúng tôi, điều gì đó tôi đã muốn nhưng cũng không hoàn toàn muốn. tôi ép buộc bản thân mình nhìn vào nhẫn cưới của Savannah và tưởng tượng sự phản bội mà không nghi ngờ gì em cũng sẽ cảm thấy sau này. Tôi nhắm mắt lại và một đêm dài đằng đẵng trùm lấy tôi….

Tôi không biết mình đã nói bao lâu, nhưng lâu vừa đủ cho cơn mưa tạnh hẳn. Với mặt trời vẫn còn le lói chút ánh sáng trước khi lặn xuống, đường chân trời bắt đầu bừng lên màu sắc của một cầu vồng sau mưa. Savannah đổ đầy cốc của em lần nữa. Ngay khi tôi kết thúc chuyện của mình, tôi hoàn toàn kiệt sức và biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể kể lại chuyện đó nữa.

Savannah vẫn còn im lặng như lúc tôi nói, chỉ hỏi một vài câu lấy lệ cho tôi biết là em có lắng nghe mọi điều tôi nói.

"Thật là khác với những gì mà em đã hình dung," em bình luận. "Hở?" tôi hỏi.

"Khi anh nói đến những mốc thời gian của câu chuyện, hầu hết thời gian, tên những người lính và những thành phố chỉ đơn thuần là từ ngữ. Nhưng với anh, nó thật riêng tư và sống động như thật…quá thật."

Tôi không còn gì để nói thêm vào, và tôi thấy bàn tay em với lấy tay tôi. Sự động chạm của em như một thứ gì đó xẹt ngang trong tôi. "Em ước là anh chưa bao giờ phải trải qua những thứ như thế."

Tôi siết chặt tay em vàem đáp lại. Khi em cuối cùng cũng buông ra, cảm giác của cái chạm nơi em vẫn đọng lại và như một thói quen lâu ngày được khơi gợi lên, tôi nhìn em vén một sợi tóc ra sau tai và cảnh tượng đó làm tôi nhói lòng.

"Định mệnh thật đầy bất ngờ," em nói, giọng em như một tiếng thì thầm. "Anh có bao giờ tưởng tượng cuộc đời anh lại diễn ra như vậy không?"

"Không," tôi nói.

"Em cũng vậy," em nói."khi lần đầu anh quay trở lại Đức, em biết rằng anh và em sẽ cưới nhau vào một ngày nào đó. Điều đó đã chắc chắn hơn mọi điều khác trong cuộc đời em."

Tôi nhìn chăm chăm vào ly rượu của mình khi em tiếp tục.

"Và rồi, vào đợt nghỉ phép lần 2 của anh, em thậm chí còn chắc chắn hơn. Đặc biệt sau khi chúng ta làm tình."

"Đừng..." tôi lắc đầu."Đừng nói đến chuyện đó."

"Tại sao?" em hỏi."Anh hối hận ư?"

"Không." Tôi thậm chí còn không dám nhìn em. "Tất nhiên không. Nhưng giờ em đã là phụ nữ có chồng rồi."

"Nhưng nó đã xảy ra," em nói. "Anh muốn em cứ thế mà quên nó đi à?"

"Anh không biết." tôi nói. "Có lẽ thế."

"Em không thể," em nói, giọng nghe bất ngờ và tổn thương. "Đó là lần đầu tiên của em. Em không thể nào quên được, và bằng cách nó diễn ra, nó luôn đặc biệt với em. Những gì diễn ra giữa hai chúng ta tuyệt đẹp và đáng trân trọng."

Tôi không dám tin bản thân mình để trả lời, nhưng sau một khoảnh khắc, em dường như như suy nghĩ lung lắm. Nghiêng người về phía trước, em hỏi, "Khi anh nghe tin em lấy Tim, anh nghĩ gì vậy?"

Tôi chờ câu trả lời, chờ đợi để lựa chọn từ ngữ cho thích hợp. "Ý nghĩ đầu tiên của anh là nó dễ hiểu thôi. Anh ấy đã yêu em từng ấy năm trời. Anh biết điều đó ngay khi anh gặp anh ấy." Tôi lấy tay vuốt mặt. "Sau đó, anh thấy.. mâu thuẫn. Anh mừng là em chọn ai đó giống anh ấy, bởi vì anh ấy tử tế và hai người có nhiều điểm chung, nhưng sau đó thì anh chỉ … buồn. Chúng ta không có chừng ấy thời gian để đi chung. Anh ra khỏi quân đội cũng gần được hai năm rồi."

Em mím môi. "Em rất tiếc" em thì thầm.

"Anh cũng vậy." tôi cố mỉm cười. "Nếu em muốn nghe ý kiến chân thành của anh thì, anh nghĩ là em nên chờ anh."

Em cười vẻ không chắc chắn lắm, và tôi ngạc nhiên khi thấy ánh nhìn khát khao trên mặt em. Em lại với đến ly rượu.

"Em cũng suy nghĩ về chuyện đó. Những nơi chúng ta đi qua, những nơi chúng ta sống và những gì chúng ta đã làm trong đời chúng mình. Đặc biệt là sau này. Đêm hôm trước khi anh về rồi, đó là tất cả những gì em nghĩ đến. Em thấy mình thiệt là tệ, nhưng rồi qua nhiều năm, em lại cố thuyết phục bản thân rằng ngay cả khi tình yêu của chúng ta có thật, nó cũng không thể bền lâu." Cảm xúc của em hiện đầy vẻ tuyệt vọng. "Anh đáng lẽ cũng sẽ cưới em, đúng không?"

"Trong từng nhịp đập con tim. Anh sẽ làm nếu có thể."

Quá khứ đột nhiên dường như hiện ra, nhấn chìm chúng tôi trong sự mãnh liệt dữ dội của nó.

"Chuyện đó là thật, đúng không anh?" Giọng em run run. "Anh và em ấy?"

Màu xám của ánh sáng buổi chạng vạng phản chiếu trong mắt em và em chờ câu trả lời của tôi. Trong khoảnh khắc thoáng qua, tôi cảm thấy trọng lượng của sự tiên liệu về bệnh tình của Tim treo lơ lửng giữa hai chúng tôi. Những ý nghĩ vụt nhanh qua của tôi đầy sai trái và hư hỏng, nhưng chúng đã ở đó tự khi nào. Tôi căm ghét bản thân mình về chuyện nghĩ tới cuộc sống sau này khi không có Tim, rồi lại bỏ qua ý nghĩ đó.

Nhưng tôi không thể. Tôi muốn kéo em vào trong vòng tay tôi để ôm lấy em, để một lần nữa nắm lấy những thứ mà chúng tôi đã đánh mất trong thời gian qua. Tôi nghiêng người về phía em một cách bản năng. Savannah biết chuyện gì đang xảy ra nhưng em không quay đi. Không phải ngay lúc đầu. khi môi tôi gần em, đột nhiên, em quay người đi thật nhanh và ly rượu trong tay em sóng sánh đổ vào người hai chúng tôi.

Em nhảy lên, đặt vội ly lên bàn và phủi áo khoác ra xa khỏi người.

"Anh xin lỗi," tôi nói.

"Không sao," em nói. "Em đang định thay đồ đây, em làm ướt mất cái áo rồi, nó là cái em thích lắm đấy."

"Ừ," tôi nói.

Tôi nhìn theo khi em rời khỏi phòng khác