← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Có người nói Chúa luôn nhân từ và khoan dung nhưng Dennis biết điều đó chẳng hề đúng. Cứ xem bản tin truyền hình là có thể thấy những bằng chứng về sự bất công rành rành ở khắp mọi nơi trên thế giới. Chỉ có một phần trăm dân số thế giới đi trượt tuyết ở Gstaad hay nằm phơi mình trên những bãi biển vùng đảo Nevis trong khi hàng triệu người đang chết đói ở châu Phi. Rồi còn đại dịch AIDS, cơn bão Katrina và dân nghèo ở Ấn Độ, những người sống trên đường phố và bới rác kiếm ăn thì sao? Gần hơn, có thể thấy những kẻ không xứng đáng đang nắm giữ quyền lực, làm việc trong những văn phòng sang trọng nhìn ra khu Công viên Trung tâm chỉ vì chúng có tiền trong khi người tài năng thực sự - như Dennis Levy chẳng hạn - thì đổ mồ hôi sôi nước mắt trong những phòng làm việc chật chội và phải khúm núm trước lũ người kia.

Dennis nghĩ tới mấy chuyện đó khi mệt mỏi lê bước từ phòng làm việc của mình tới căn phòng xa hoa của Martha Brice, sếp của anh ở tờ Tin tức Thế giới. Levy lớn lên trong một gia đình thuộc tầng lớp dưới mức trung lưu ở Long Island. Khi học trung học, anh làm việc vất vả như cu li hòng kiếm một suất học bổng vào một trường đại học danh tiếng trong nhóm Ivy League*. Trong khi Levy bận dọn bàn trong quán ăn của trường Princeton thì lũ con thừa tự đần độn ở lớp anh ung dung nhận tiền trợ cấp hằng tuần từ mấy ông bố già yêu quý của chúng. Rồi khi anh lao vào học hành từ tờ mờ sớm và tốt nghiệp với điểm GPA* là 3,8 hẳn hoi thì lũ con nhà giàu mải mê rượu chè say sưa, lên giường với bất kì ai mà vẫn yên tâm rằng những công việc đáng mơ ước ở công ty bố mẹ chúng đang sẵn sàng đợi chúng tiếp nhận chẳng cần biết điểm số của chúng ra sao. Công bằng ở chỗ quái nào nhỉ và bao công sức làm việc vất vả cùng bảng thành tích học tập xuất sắc đã đem lại cho anh những gì cơ chứ? Đám bạn học nhà giàu của anh kiếm bộn tiền với nghề luật sư và buôn chứng khoán; những kẻ thậm chí chẳng viết nổi từ nào ra hồn thì được giao những chuyên mục ngon lành trong tờ Tin tức Thế giới, còn Levy thì chỉ được viết mấy chuyện tầm phào vô thưởng vô phạt, những mục chẳng bao giờ có thể đem lại cho anh danh tiếng mà anh xứng đáng.

Ivy League là cụm từ dùng để chỉ nhóm tám trường đại học hàng đầu nước Mỹ.

GPA (grade point average) là điểm trung bình cuối khóa học được xét theo thang điểm 4 (khác với ở Việt Nam, điểm trung bình cuối khóa được quy đổi theo thang điểm 10).

Levy ép mình nặn ra một nụ cười khi anh thông báo về sự có mặt của mình với người được gắn cái danh trợ lí điều hành cho bà Brice, cô nàng Daphn St. John mà anh sẵn sàng đánh cược rằng đó chẳng phải tên thật của cô ta. Daphn là một ả tự cao tự đại, đã từ chối thẳng toẹt khi Dennis mời ả đi uống thứ gì đó sau khi ả vào làm được ít lâu. Dennis vẫn còn nhớ như in cái lần từ chối ấy nhưng anh sẽ bị nguyền rủa nếu như để cho ả lễ tân ngạo mạn của Brice biết được điều đó.

“Bà Brice đang có một cuộc đàm thoại quan trọng ” , Daphn nói, ám chỉ rõ ràng rằng cuộc gặp giữa bà Brice và Dennis chẳng có gì quan trọng cả. “Anh cứ ngồi đi. Khi nào bà ấy sẵn sàng gặp anh thì tôi sẽ báo.”

Dennis gieo mình xuống chiếc sofa và cố nén cơn giận dữ trong khi lật giở xem những mục cập nhật nhất của tờ Tin tức Thế giới. Lúc anh vừa kết thúc việc soát lỗi một bài viết rất tệ về vùng Trung Đông của một tác giả kì cựu thì cũng là lúc Daphn bảo anh bước vào thánh địa của bà Brice.

Dennis có dáng người cao lênh khênh và nước da xanh xao của những anh chàng phóng viên với mức lương quèn chỉ đủ để sống bằng đồ ăn nhanh. Mái tóc đen của anh gợn sóng và đôi mắt xanh có ánh nhìn mãnh liệt. Trông anh có vẻ luôn căng thẳng - mặc dù rõ ràng anh là người thông minh - và phản ứng chậm với các chuyện đùa tếu bởi lẽ anh thiếu mất cái gọi là khiếu hài hước. Dennis cũng là kiểu người lạc lõng trong giao tế xã hội. Anh không có khiếu thẩm mĩ và chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi ở trong một nhà hàng hạng sang hay xuất hiện trong một buổi lễ quan trọng, nơi người tham dự phải mặc lễ phục.

Martha Brice thì lại hoàn toàn thoải mái như ở nhà khi có mặt tại nhà hàng Le Bernardin cũng như khi tham dự một bữa tiệc sang trọng. Dennis phải miễn cưỡng thừa nhận rằng Brice quả là có một bộ óc hàng đầu, được minh chứng bởi những bằng cấp chứng chỉ của Đại học Yale và Khoa Báo chí - Đại học Columbia treo đầy trên tường phòng làm việc của bà ta. Nhưng bà ta hơn Dennis chưa đến mười tuổi mà đã giữ chức vụ tổng biên tập một tờ tin tức lớn như vậy. Điều khiến Dennis tức giận là ở chỗ, bà ta có được cái ghế đó nhờ vụ kết hôn với Harvey Brice, chủ sở hữu của tờ Tin tức Thế giới và già hơn bà ta ít nhất cũng hai mươi tuổi. Dĩ nhiên, Dennis không thể nói rằng bà ta không phải là một nhà điều hành xuất sắc, nhưng anh cảm thấy mình cũng đủ khả năng để điều hành một tờ tạp chí lớn như Brice đang làm, và anh cũng có thể ngồi vào cái ghế hiện giờ của Brice nếu trời ban cho anh số mệnh tốt đẹp, được sinh ra trong một gia đình giàu có chứ không phải là con trai của một ông chủ tiệm giặt là và một giáo viên dạy lớp một.

Dennis cũng phải thừa nhận rằng Martha Brice rất quyến rũ, nếu như, đấy là theo ý kiến của anh, tăng cân thêm một chút. Mái tóc đen sẫm cắt ngắn ôm lấy khuôn mặt hình trái tim. Đôi môi dày, căng mọng thoa chút son màu đỏ tươi. Mái tóc bóng mượt và màu môi rực rỡ tương phản mạnh mẽ với nước da trắng hơi xanh. Hôm nay bà ta bận một chiếc quần đen hiệu Armani kết hợp với áo sơ mi cắt may riêng màu kem. Đôi khuyên tai ngọc trai đen hình giọt nước trang nhã và chiếc dây chuyền cùng bộ ám chỉ ràng bà là người giàu có nhưng chẳng cần rêu rao về chuyện đó.

“Thật vui được gặp anh, Dennis,” Brice vừa nói vừa ra hiệu cho Dennis ngồi xuống. “Anh dạo này thế nào?”

Dennis không hiểu bà ta đang hỏi về cái gì, về cuộc sống riêng tư của anh hay là muốn biết anh có thích công việc này không? Anh quyết định trả lời kiểu an toàn.

“Cũng ổn,” Dennis trả lời.

“Tôi luôn để mắt tới anh và tôi rất hài lòng về công việc của anh.”

Dennis đỏ mặt lên. Anh không quen nhận được lời khen.

“Tôi biết anh chưa được giao những việc quan trọng,” Brice nói tiếp, “nhưng có một cách để tôi đánh giá được mức độ tận tụy và năng lực của các phóng viên chính là xem xem họ xử lí thế nào với những nhiệm vụ mà họ không mấy hứng thú. Giờ đã đến lúc anh tiến thêm một bước. Liệu anh có hứng thú không?”

“Tất nhiên là có chứ,” Dennis đáp, ngồi thẳng người dậy mà không hề ý thức về hành động của mình.

“Dennis này, anh bao nhiêu tuổi nhỉ?”

“Hai mươi lăm, thưa bà.”

“Vậy là mười hai năm trước anh ở tuổi mười ba,” Brice nói, có vẻ là tự nói với mình hơn là với Dennis. “Cái tên Charlie Marsh hay Gabriel Sun có ý nghĩa gì với anh không?”

Dennis nhíu mày. “Có phải đó là người đã khởi xướng một thứ gọi là tín ngưỡng Thời đại Mới và rồi bị kết án giết người không?”

Bà tổng biên tập gật đầu. “Báo chí gọi anh ta là Guru của quỷ Sa-tăng và vụ án của anh ta xuất hiện trên trang nhất của mọi tờ báo nước Mỹ. Ban đầu, Marsh trở nên nổi tiếng trong vụ lộn xộn ở nhà tù của bang khi anh ta cứu mạng một viên cai tù. Nhờ thế, anh ta được tha bổng trước thời hạn và đã viết một cuốn tự truyện thuộc diện ăn khách nhất có tên là Ánh sáng Nội tâm, trong đó anh ta cho rằng sự khám phá ra ánh sáng của Chúa bên trong con người anh ta chính là nguyên nhân của quá trình chuyển hóa kì diệu biến anh ta từ một tên tội phạm tầm thường thành một vị anh hùng và đó cũng là thứ tạo ra con người nhân văn. Các chương trình truyền hình rất hứng thú với chuyện đó.”

“Marsh bắt đầu tự gọi mình là Gabriel Sun và rao giảng các khái niệm về tự mặc khải và sự cứu rỗi qua các buổi hội thảo chuyên đề về Ánh sáng Nội tâm mà anh ta đứng ra tổ chức khắp nơi trong cả nước. Mười hai năm trước, nghị sĩ Quốc hội Mỹ Arnold Pope con đã bị bắn tại một trong những buổi hội thảo đó. Marsh và bà vợ của viên nghị sĩ đó bị kết tội giết người và Marsh chuồn ra nước ngoài.”

Brice kéo một tập hồ sơ dày trên bàn.

“Đây là hồ sơ lí lịch của vị guru này. Nó sẽ cung cấp cho anh đủ thông tin để tiến hành một cuộc phỏng vấn với anh ta.”

Dennis giở nhanh tập hồ sơ trong đó đầy những bài báo được cắt ra và những bản in từ máy tính.

“Marsh đang lẩn trốn ở châu Phi phải không?” anh vừa hỏi Brice vừa bắt đầu nhớ lại những sự kiện liên quan.

Brice gật đầu. “Anh ta đang ở Batanga.”

Dennis cau mày. “Chẳng phải đất nước đó nằm dưới quyền cai trị của một kẻ ăn thịt người hay sao?”

“Những lời đồn đại về việc tổng thống Baptiste đã ăn quả tim của người tiền nhiệm chưa bao giờ được xác thực cả. Tôi ngờ rằng ông ta cố tình gieo rắc những tin đồn đó về mình để khiến những kẻ có ý định chống đối phải khiếp sợ. Nhưng anh có thể hỏi Marsh về chuyện đó. Tôi nghe nói anh ấy biết rất rõ về ông ta.”

“Vậy, tôi sẽ tiến hành phỏng vấn theo cách nào đây, qua điện thoại ư?”

Brice nở một nụ cười nồng ấm. “Anh biết rõ ở Tin tức Thế giới chúng ta không làm như vậy mà. Tôi đã đặt vé cho anh bay tới Lagos, Nigeria rồi. Chuyến bay sẽ cất cánh lúc bảy giờ tối nay tại sân bay JFK.”

“Tối nay ư?”

“Chuyện đó không có gì khó khăn chứ?”

“Không, không đâu. Tối nay tôi đi được mà.”

“Thế thì tốt. Chỉ mất một chặng ngắn từ Lagos tới Baptisville.”

Dennis choáng váng với vận may này. Anh sắp sửa bay tới châu Phi để phỏng vần một nhân vật nổi tiếng thế giới tại một đất nước thuộc quyền cai trị của một kẻ ăn thịt người. Đúng là tuyệt cú mèo! Và mặc dù anh hầu như chẳng biết gì về Charlie Marsh nhưng anh là người học hỏi nhanh và giỏi xoay xở mà. Tới lúc hạ cánh ở Baptisteville thì anh cũng đã sẵn sàng vào cuộc rồi.

“Có vấn đề đặc biệt nào bà muốn tôi đưa ra trong cuộc phỏng vấn này không?” Dennis hỏi Brice.

“Đừng bận tâm về cuộc phỏng vấn. Marsh sẽ quay về Mỹ cùng anh và rồi anh sẽ có khối thì giờ để mà chuyện trò với anh ta.”

Dennis nhíu mày. “Chẳng phải anh ta đang bị cáo buộc giết người hay sao?”

“Đúng vậy. Chính vì thế mà anh ta quay về. Anh ta luôn cho rằng mình vô tội trong vụ đó và muốn rửa sạch thanh danh cho mình.”

“Ổ! Đó có thể là một câu chuyện thật sự ra trò nhỉ?”

“Nó chắc chắn sẽ là một câu chuyện thực sự ra trò và sẽ là câu chuyện của chính anh. Anh có cho là mình xử lí được vụ này không?”

“Hoàn toàn chắc chắn!”

“Có khi ta còn có cả một cuốn sách ấy chứ. Anh sẽ hiểu ý tôi sau khi đọc xong tập hồ sơ này.”

Một cuốn sách! Một câu chuyện lớn và một cuốn sách! Dennis thấy khó thở quá.

“Tuy nhiên, có một việc anh cần làm,” Martha nói. Bà ta với ra phía sau bàn và lôi ra một chiếc va-li trông như thể đã đi qua cả một cuộc chiến tranh. “Tôi muốn anh dùng cái va-li này để đựng đồ dùng cho chuyến đi.”

“Tôi có một chiếc va-li rất tốt ở nhà mà.”

“Tôi chắc là va-li của anh tốt hơn cái này rất nhiều nhưng nó không giấu bảy mươi lăm ngàn đô la bên trong, phải không?”

“Bảy mươi lăm...”

“Marsh đang gặp nguy hiểm. Anh ta có thể đã chết khi anh tới đó vào ngày mai. Hi vọng anh ta vẫn còn sống và anh có thể đưa anh ta số tiền này. Tiền đó được dùng để giúp anh ta trốn thoát.”

“Chuyện này có vẻ nguy hiểm.” Dennis thận trọng nói.

“Đúng là có nguy hiểm đấy nhưng việc đưa tin trong vùng có chiến tranh hay bay ngang qua mắt bão cũng nguy hiểm y như vậy. Các phóng viên hàng đầu đều phải đối mặt với hiểm nguy. Tôi vẫn cho rằng anh là típ người sẵn sàng chấp nhận rủi ro để có được một câu chuyện có thể giành giải Pulitzer. Hay là tôi nhầm chăng? Nếu anh cho rằng việc này hơi quá sức với mình thì...”

“Không, không, tôi làm được mà, nhưng chẳng phải Marsh sẽ bị bắt ngay khi anh ta về tới nước Mỹ hay sao? Chẳng lẽ ở quầy nhập cảnh, người ta lại không kiểm tra trên máy tính xem một người nào đó có phải là một tội phạm bị truy nã hay không khi anh ta đến từ một nước khác?”

Brice gật đầu. “Đó chính là lí do anh ta sẽ dùng một cuốn hộ chiếu với một cái tên khác.”

“Nhưng như vậy là vi phạm pháp luật.”

“Có thể là vậy.”

“Tôi sẽ bị bắt nếu giúp anh ta lén về nước một cách bất hợp pháp.”

“Có lẽ thế, nhưng chúng tôi sẽ thuê những luật sư giỏi nhất biện hộ cho anh. Thêm nữa, tôi cho là anh sẽ được bảo vệ theo Tu chính án số một.”

“Bà nói thật không? Bà đã hỏi các luật sư về chuyện đó chưa?”

“Không còn thời gian cho việc đó nữa. Mạng sống của Marsh đang trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Anh muốn đánh liều để mặc Marsh bị bắt, bị tra tấn và bị giết trong khi anh đi tham vấn luật sư à?”

Tất nhiên là không rồi.

“Anh sẽ là người tôi chọn, Dennis, hay tôi nên giao vụ này cho Shelby Pike?”

Shelby và Dennis bắt đầu vào làm cho tờ Tin tức Thế giới cùng một thời điểm. Dennis luôn cho rằng Pike chỉ là một kẻ xu nịnh chẳng có tài cán gì. Không đời nào anh lại nhường cơ hội có được tiền tài danh vọng cho Shelby Pike.

“Tôi nhận vụ này, thưa bà Brice.”

“Vậy thì khẩn trương về nhà và sắp xếp đồ đạc đi,” Brice nói.