Chương 51
Buổi sáng tinh mơ đẹp trời, cơn mưa dông đêm qua có lẽ làm hôm nay âm hưởng cái lạnh vẫn còn đâu đây. Kỳ Tuấn mở mắt, Minh Thư vẫn còn đang ngủ say và đang xoay mặt sang phía anh. Tuấn cố xích lại gần hơn một chút, gần như lúc này mũi anh đã chạm vào mũi của Thư. Tuấn cố thở thật nhẹ không để Thư tỉnh giấc. Anh xích lại gần, gần và gần thêm nữa. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán, lên mũi rồi hồi hộp hôn lên môi Thư. Tất cả đều thực hiện suôn sẻ. Tuấn muốn làm điều đó thêm một lần nữa, nhưng lần này thì Minh Thư đã thức giấc. Cô mở to mắt nhìn Kỳ Tuấn, Kỳ Tuấn cũng giật mình và nằm bất động nhìn Thư. Thư hốt hoảng ngồi bật dậy, Kỳ Tuấn cũng lật đật trở mình:
- Anh làm em hết hồn!
- Xin lỗi vì đã làm em sợ. Anh…
- Anh đang làm gì vậy?
- Anh chỉ… muốn hôn em thôi.
Minh Thư im lặng, Kỳ Tuấn nắm lấy tay cô và hỏi:
- Từ đây về sau, anh có thể làm điều đó, mà không cần xin phép em. Được chứ?
Thấy Minh Thư không trả lời, Kỳ Tuấn xích lại mỗi lúc thêm gần cô hơn. Rồi Tuấn nhẹ nhàng nâng cằm Minh Thư lên, anh hôn Minh Thư. Từ chạm môi đến hôn đắm đuối. Có lẽ đây là lần đầu tiên Minh Thư đáp lại Kỳ Tuấn thứ cảm xúc mạnh mẽ mà anh đã trao cho cô. Đây mới chính là những nụ hôn của hạnh phúc, mạnh mẽ, mãnh liệt. Đang lúc đó thì điện thoại reo lên, Kỳ Tuấn dĩ nhiên nhanh tay nắm lấy bàn tay Thư lại không cho cô dứt ra khỏi nụ hôn ấy. Anh tắt điện thoại và quăng nó ra một góc phòng. Nhưng cái điện thoại lì lợm vẫn cứ reo.
- Thôi nào anh, em phải nghe điện thoại.
- Em không thể để anh yêu em một lát nữa sao?
Minh Thư mỉm cười khệ nệ với cái bụng bầu lại nhặt cái điện thoại…
“Alô.”
“Là em đây.”
“Trúc. Em về khi nào?”
“Mới về thôi. Chị đang làm gì vậy?”
“Em gọi chị sớm quá. Chị chưa ra khỏi giường.”
“Vậy hả? Hôm nay em thức sớm. Định rủ chị đi ăn sáng.”
“Ơ…”
“Sao chị?”
“Cũng được.”
“Ok!”
Quay lại nhìn Kỳ Tuấn, Minh Thư nói:
- Anh có đi ăn sáng cùng bọn em không?
- Thôi. Anh sẽ rủ Đàm Phúc đi café.
Minh Thư và Nhã Trúc đang cùng nhau đi shopping, chọn được một vài món ưng ý, cả hai lên xe ra về. Đang lái xe Nhã Trúc trông thấy một bộ bikini treo và cô cực kết, Minh Thư đang ngồi chợt bị quay đầu xe làm cô giật mình:
- Chuyện gì vậy em?
- Có bộ bikini rất tuyệt, em nghĩ nó hợp với chị.
- Đừng có đùa. Chị đang mang thai hơn 7 tháng.
- Chị không biết người phụ nữ đẹp nhất là khi đang mang bầu à?
- Em thích thì cứ mua. Chị không mặc đâu.
- Tại sao chứ? Vào đây vào đây!
Minh Thư bị Nhã Trúc kéo vào và cô chọn hai bộ bikini hai mảnh cực mát. Táo bạo hơn nữa Nhã Trúc lại chọn bộ không dây. Nhã Trúc nói:
- Hay là về nhà em. Hồ bơi nhà em cũng đủ rộng mà.
- Thôi. Chị ngại lắm!
- Có gì đâu.
- Vậy… chọn hồ bơi VIP nhé. Em biết một vài chỗ.
Kỳ Tuấn đang design ảnh của một người mẫu làm ảnh bìa cho tạp chí, anh nhận được tin nhắn từ Minh Thư, Kỳ Tuấn mỉm cười quay sang hỏi Vương Khang:
- Chiều nay có rảnh không?
- Đi đâu?
- Lâu rồi không bơi. Có hứng thú thi bơi không nào?
- Thắng được gì?
- Thì đãi cậu một bữa rượu và em út ra trò.
- Nghe cũng khá là thú vị đó.
- Thế có đi không?
- Ở đâu?
- Vậy là đồng ý nhé!
Đàm Phúc và Ánh Tuyết cũng được rủ tới, bể bơi cũng có một vài người, Minh Thư mỉm cười bắt tay với Đàm Phúc:
- Chào anh!
- Chào em. Chào baby!
Ánh Tuyết cũng gật đầu chào Đàm Phúc, còn Vương Khang thì nhanh nhảu khởi động rồi nhảy xuống lượn vài vòng làm mấy cô gần đó tròn mắt. Nhã Trúc tức giận quăng chiếc khăn tắm ra và khoe bộ bikini hai mảnh không dây trước mọi người. Kỳ Tuấn và Đàm Phúc cũng phải ngước nhìn. Đàm Phúc nhếch mép:
- Rõ hứng thú! Tớ cũng phải biểu diễn mới được. Gọi món đi nhé!
- Chúc vui vẻ!
Ánh Tuyết cũng bắt đầu ra khỏi ghế ngồi và tiến vào làn nước mát, chỉ còn Kỳ Tuấn và Minh Thư. Minh Thư hỏi:
- Sao anh không bơi?
- Em bơi với anh nhé!
- Em đi còn khó. Lấy gì mà bơi.
- Sao em trùm khăn kín thế?
- Nhã Trúc đấy. Em không muốn mặc những trang phục này khi con ngày càng lớn trong bụng.
Kỳ Tuấn mỉm cười và nói:
- Tin anh đi! Phụ nữ đẹp nhất là khi mang thai đấy.
Rồi Kỳ Tuấn nắm tay Minh Thư và từ từ bước xuống hồ bơi, nhưng Minh Thư khá nhát, cô chỉ vờn nước một lát rồi lại lên thành bể bơi ngồi và ngâm chân xuống làn nước. Thấy Ánh Tuyết cứ trầm tư suy nghĩ, Đàm Phúc tát nước vào mặt cô. Ánh Tuyết bực ra mặt:
- Này, làm quái gì thế?
- Hồ bơi VIP, không dễ để có cơ hội tới đây. Chỗ này không phải phòng tập yoga.
- Ai lại tập yoga trong nước hả đồ thiểu năng?
- Sao? Dám gọi tôi là đổ thiểu năng à?
- Ừ. Thì trông anh giống hệt như thế.
- Khó ưa thật!
- Đồ ế vợ.
- Này này, nói lại đi nhé. Tôi là một gã trai độc thân quyến rũ, không phải như cô nói đâu nha.
Vương Khang thì vẫn cố trêu ngươi Nhã Trúc, cô nàng dù rất tức giận nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Nhã Trúc hô to:
- Nào các bạn, mời dạt ra để chúng ta có thể chứng kiến cuộc so tài giữa ba chàng trai này.
Kỳ Tuấn, Đàm Phúc và Vương Khang cùng nhau bước lên và nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ từ các cô gái. Nhã Trúc nói:
- Hãy cổ vũ cho họ. Phần thưởng sẽ là một ngày đi chơi cùng với người đẹp là… Tôi!
Ba anh chàng nhìn nhau cười khúc khích, mấy anh chàng khác cũng đòi tham gia. Tiếng còi bắt đầu, cả ba cùng nhảy xuống và bơi xối xả, hồ bơi gây chú ý và náo nhiệt hẳn với mấy tiếng reo hò của các cô gái. Đàm Phúc là người bơi đầu tiên bởi những sải tay rất dài. Kỳ Tuấn là người đến đích thứ nhì còn Vương Khang chỉ bơi sau anh cách một sải tay. Tất nhiên, Đàm Phúc là người thắng cuộc. Anh chàng nhận được từ Nhã Trúc một nụ hôn, Nhã Trúc nói:
- Anh là người thắng cuộc, phần thưởng của anh là em.
- Sorry nhé! Nhưng tôi chỉ thích làm người độc thân quyến rũ. Tôi xin nhường lại phần thưởng cho bạn chơi của tôi.
Kỳ Tuấn thì nhún vai:
- Tôi đã đeo nhẫn ở ngón áp út.
Vương Khang quay sang Nhã Trúc rồi cười đểu:
- Chỉ còn anh có thể đi chơi với em thôi. Người đẹp!
Nhã Trúc nhìn Vương Khang, anh tiến lại định chạm môi vào cô thì bị Nhã Trúc tát một tát như trời giáng. Cô lạnh lùng:
- Anh không phải Đỗ Vương Khang mà tôi biết. Anh không xứng đáng!
Nhã Trúc bỏ đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của nhiều cô gái. Vương Khang cũng đứng dậy bỏ về làm cuộc chơi mất vui. Còn lại Đàm Phúc và Ánh Tuyết dưới bể bơi, Ánh Tuyết hỏi:
- Họ làm sao vậy?
- Tốt nhất không nên tò mò.
- Nhưng chúng ta được rủ đến đây.
- Thì xong rồi. Tôi cho cô quá giang một đoạn.
- Còn Thư, bạn tôi thì sao?
- Nhìn họ đi! Cô nghĩ chúng ta cần ở đây không?
Kỳ Tuấn bơi lại gần phía Minh Thư đang ngồi. Minh Thư hơi dang rộng chân ra để Kỳ Tuấn bơi lại gần, anh mỉm cười nhìn Minh Thư. Cô tinh nghịch té nước vào mặt anh…
- Ôi trời, anh ngạt thở đấy!
Rồi cô lại âu yếm vuốt tóc Kỳ Tuấn, anh nhìn Minh Thư chăm chú rồi nói:
- Anh muốn hôn một nơi mà có lẽ em chưa bao giờ được người khác hôn.
- Ở đâu?
Kỳ Tuấn bơi sát lại, hai tay vòng sang bụng của Minh Thư rồi hôn lên cái bụng đang nhô ra của cô. Minh Thư mỉm cười:
- Là nơi đó hả?
- Ừ. Em đã được ai hôn chưa?
- … Anh muốn hôn baby chứ đâu phải là em.
- Anh hôn cả hai.
Rồi Kỳ Tuấn áp tai vào bụng Minh Thư rồi sau đó thì thầm:
- Con ơi, có nghe ba nói gì không? Ba là ba của con nè. Con đừng nghịch ngợm đạp làm đau mẹ nhiều nha. Ba rất háo hức gặp con, con hãy ra đời khỏe mạnh nhé. Ba và mẹ rất yêu thương con. Mai này, có chuyện gì xảy ra, con cũng nên nhớ điều này. Con là đứa trẻ ba yêu thương nhất trên đời. Trong lòng ba, con chỉ xếp sau duy nhất mẹ mà thôi. Con biết không?
Minh Thư ngạc nhiên:
- Anh không sợ con sẽ dỗi khi anh nói vậy sao? Trẻ con luôn muốn nó là số một.
- Con anh sẽ giống anh, rất thông minh và hiểu chuyện. Nó biết rồi sau này nó cũng sẽ lớn lên và tìm được một người yêu thương nó thật nhiều. Và khi đó, chỉ còn lại mình anh bên em mà thôi. Em là người quan trọng nhất trong lòng anh, người anh muốn trao yêu thương, chia sẻ vui buồn nhiều nhất. Anh chỉ muốn em mà thôi. Em sẽ ở bên anh suốt đời chứ?
Cô không trả lời Kỳ Tuấn mà chỉ đặt tay lên bụng và giọng nhẹ nhàng âu yếm:
- Con yêu! Hãy ghi nhớ lời ba con đấy nhé!
Cặp đôi đang trải qua những ngày tháng êm đềm nhất từ khi cuộc hôn nhân diễn ra, Kỳ Tuấn ở bên cạnh Minh Thư lúc nào cũng muốn dìm sâu cái lý do mà anh đến tiếp cận cô. Tuấn biết hai người chỉ có thể sống với nhau đến răng long đầu bạc nếu họ thành thật yêu nhau. Nhưng, anh cần có thời gian để thuyết phục Minh Thư hơn, để cô tin rằng anh yêu cô là sự thật. Bởi, tình yêu vừa mới chớm nở, nếu nó bị tổn thương thì sẽ vĩnh viễn không thể hàn gắn.
Một nỗi đau khác có thể hàn gắn hay không?
Ngồi một mình, Phương Dung lấy trong ví ra tấm ảnh yêu thương tình tứ của cô và Trương Gia Hòa. Cả hai đã ôm hôn nhau trên đỉnh của tháp Effiel. Có lẽ đó là khoảnh khắc đẹp nhất giữa cô và người đàn ông đa tình này.
“Anh yêu, em sắp kết hôn. Em không chắc em có yêu người đàn ông này như đã từng yêu anh hay không bởi cả anh lẫn anh ấy lẫn con át chủ bài của em đều dính tới một người phụ nữ mà em vô cùng thù hận. Em sợ rằng anh ấy cũng giống anh, rồi cũng ở bên em mà trong tim luôn thấp thoáng hình bóng người phụ nữ đó. Em đã từng đau khổ đến sống dở chết dở khi biết sự thật đó, rồi cái chết bí ẩn của anh không sao tìm được lời giải. Em phải làm gì bây giờ? Em luôn muốn tìm ra nguyên nhân cái chết của anh, em lại cũng cần một nơi nương tựa, dựa dẫm và nơi đó em được yêu thương. Anh từng là tình yêu của em cũng là một vết thương của đời em. Liệu khi nào nó sẽ lành vậy anh? Vết thương thù hận kia ngày một lan rộng. Em không biết mình sẽ làm gì cô ta nữa. Nhưng việc đầu tiên em phải làm chính là… xóa anh đi. Em phải bỏ những thứ đã mãi mãi không ở cùng em để đón nhận những điều sắp thuộc về em. Chào anh, người xưa!”
Rồi Phương Dung lạnh lùng mở bật lửa, tấm ảnh cháy đen, cong queo và tan biến dần theo ngọn lửa đỏ. Một ngọn lửa ấm nóng, sâu lắng nhưng lại chất chứa đầy rẫy đau thương và hận thù.