← Quay lại trang sách

Chương 64

Vương Khang có thói quen đến sân bay vào buổi chiều để ngắm hoàng hôn, anh không chắc mình trông chờ vào điều gì từ Nhã Trúc. Với anh, cô chưa cho anh một sự chắc chắn bao giờ. Đôi khi Khang muốn thực sự có được một câu trả lời chính xác từ Nhã Trúc nhưng cô thì cứ lấp lửng làm anh liên tục phải chờ đợi. Hoàng hôn buông xuống đã lâu, Khang quay về và chuẩn bị thức ăn cho buổi tối, để lại chờ người yêu online.

- Chào em!

- Hôm nay câu chào của anh tâm trạng quá.

- Em cũng nhận ra à?

- Sao vậy?

- Chừng nào em mới học xong?

- Muốn em về thăm hả?

- Chỉ hỏi thôi mà. Hay là để anh sang thăm em cũng được.

- Thôi đi anh. Ngày nào chúng ta chẳng gặp nhau.

- Trúc à, thật ra anh có chuyện muốn hỏi em.

- Anh nói đi. Em đang nghe!

- Thật ra lần làm hòa này, em lại đi, để lại cho anh một lời hứa. Anh lại bắt đầu sốt ruột vì lời hứa này của em.

- Em đi và để lại cho anh lời nói đó không phải là một sự trốn tránh mà là một sự hứa hẹn. Anh không tin thì em cũng đành chịu.

- Anh tin bằng cách nào đây? Em hờ hững với tình cảm của anh rồi lại nói là có lý do.

- Em biết là em từng làm anh bị tổn thương nhiều. Thế thì cho em xin lỗi.

- Em giận anh phải không?

- Chỉ hơi căng thẳng một chút.

- Anh đếm ngày tháng để chờ em về đó.

- Em biết rồi.

Đôi khi những lần căng thẳng sẽ là một cuộc chia tay âm thầm nhưng Vương Khang vẫn cứ hi vọng, trong khi Nhã Trúc lại cảm thấy một sự ngột ngạt đến từ sự sốt ruột của Vương Khang. Đó là lý do cô vẫn muốn ở lại đây một thời gian dù đã cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp.

Một ngày mới bắt đầu, Minh Thư vẫn còn ngủ sau khi cả đêm bị cậu con trai quấy khóc đòi mẹ. Kỳ Tuấn cũng bị mất ngủ lây. Cậu bé đã thức vì tã giấy ướt nhẹp, nghe tiếng oe oe của cậu con, Kỳ Tuấn ngồi dậy, rón rén bước xuống giường và lại gần nôi. Anh chàng thay tã rất cừ, vừa nhanh mà lại gọn. Thấy vợ vẫn chưa thức, Kỳ Tuấn bồng con ra ngoài và mở ban công ra, chỉ mới hơn 6 giờ sáng nên nắng ban mai vẫn còn chiếu những tia ấm áp xuống. Hôn lên hai má con trai, Kỳ Tuấn mỉm cười:

- Càng nhìn kỹ, con càng giống mẹ. Ba thực sự hạnh phúc vì điều đó con trai ạ.

Cậu bé dường như là hiểu chuyện, toét miệng cười với Kỳ Tuấn. Anh ôm con vào lòng và tâm sự:

- Ba mẹ thương con lắm, con phải ngoan ngoãn nhé. Kimi có nghe không nào? Được không con?

Minh Thư ngồi nhỏm dậy thấy hai cha con đứng bên cửa sổ, cô mỉm cười len lén lấy điện thoại chụp lại một tấm ảnh. Nghe âm thanh, Kỳ Tuấn quay lại nhìn Minh Thư, cô giơ điện thoại khoe:

- Có đẹp không?

- Chụp lén cha con anh à?

Kỳ Tuấn cầm lấy điện thoại và nhìn, anh khá hài lòng với tấm ảnh. Kỳ Tuấn đưa con cho Minh Thư, hôn lên vầng trán cao của cậu bé rồi âu yếm:

- Chào ngày mới, thiên thần nhỏ của mẹ.

Rồi Tuấn mỉm cười nhìn hai mẹ con, những ngày tháng tuyệt vời nhất của cuộc đời đang đến với Tuấn. Cậu con trai một tháng tuổi của anh thật kháu khỉnh và là niềm tự hào của hai vợ chồng. Hai vợ chồng cùng ngồi dùng bữa sáng, Kỳ Tuấn nói:

- Em có dự tính khi nào sẽ đi làm lại không?

- Trước đây em nghĩ chỉ khoảng ba tháng, tức là khi Kimi tròn tháng em sẽ đi làm. Nhưng bây giờ thì…

- Thì sao?

- Em không biết. Con là nhất. Kimi còn quá bé để chịu cảnh cả ngày chỉ gặp mẹ vào buổi tối. Mà chắc anh cũng chẳng đồng ý đâu đúng không?

Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư khá lâu, anh nói:

- Anh sẽ hoàn toàn vui vẻ nghe ý kiến của em. Thật ra chúng ta có thể thay phiên nhau trông con. Hoặc là thuê trông trẻ.

Kỳ Tuấn nắm lấy tay Minh Thư:

- Kimi không thể chỉ gặp mẹ vào buổi tối nhưng ba của nó cũng không muốn xa em cả ngày mà.

Rồi cả hai như cảm thấy hơi ngượng khi nhóc Kimi thỉnh thoảng lại oe oe. Minh Thư rút tay lại, Kỳ Tuấn cũng đỏ mặt, cô nàng ấp úng:

- Anh có thể tự trông con được à?

- Được mà.

- Thử cho em xem đi. Lâu rồi em chưa rong ruổi cùng Ánh Tuyết cả ngày trời, ngày mai em sẽ cho anh thử việc.

- Được thôi.

Phương Dung cảm thấy lo lắng khi Kỳ Tuấn ngày càng đắm sâu vào cái bẫy chính anh giăng ra. Cô càng muốn phá vỡ mọi chuyện tốt đẹp này, Minh Thư cần phải biết sự thật về Kỳ Tuấn. Nhưng nếu làm thế thì cô phải mất Trình Can. Cô không nghi ngờ khi Trình Can đã thực sự thuộc về cô mà là việc anh không muốn cô cứ tiếp tục phá hoại gia đình hạnh phúc của người khác. Cô vừa ngồi trên chiếc ghế vốn cưỡng ép để cướp được của Minh Thư.

Trình Can ngồi trong công ty thời trang của mình, anh nhìn mấy đống sổ sách mà lòng cứ để đâu đâu. Cuối cùng, Trình Can lật trong tay PDA tra một số điện thoại, Trình Can gọi bằng điện thoại di động:

“Chào ông!”

“Chúng ta gặp nhau được chứ?”

“Cho tôi một điểm hẹn.”

“Quán café đối diện văn phòng thám tử của ông.”

Dù sao người anh cưới là Phương Dung, người anh chọn là Phương Dung. Anh ngày càng nghi ngờ âm mưu mờ ám của cô buộc lòng anh không thể đứng yên nữa. Anh cần phải nhúng tay vào, và nếu làm vậy buộc phải có lỗi với Dung một chút.

***

Minh Thư đẩy xe cùng con trai đi dạo phố, đường phố khá ồn ào, Thư đẩy xe quanh công viên hay những con đường mới mở yên tĩnh và xinh đẹp ở quận 7. Cô vừa ngồi xuống nghỉ mệt và nghe điện thoại thì cùng lúc Trình Can lái xe đi ngang. Trông thấy Minh Thư ngày càng đẹp sau khi sinh con, thoáng qua Trình Can hơi ghen tị, nếu như không có ai tên là Thái Kỳ Tuấn trên cuộc đời này, đứa trẻ đáng yêu trong xe đẩy đó sẽ là con của anh, vẻ đẹp mặn mà “gái một con” của người phụ nữ ấy cũng thuộc quyền sở hữu của anh. Trình Can do dự ở bên kia đường, anh không định bước xuống xe nhưng Minh Thư đã nhận ra chiếc xe của anh. Cũng phải thôi, số lần cô ngồi bên cạnh tay lái của Trình Can đâu có ít. Thư vẫy tay chào, Trình Can đành qua đường, anh tháo kính ra:

- Em đưa con đi dạo đó hả?

- Ở nhà mãi cũng chán. Anh có việc ngang qua con đường này hả?

- Anh đi làm việc với khách. Tình cờ trông thấy em. Mà sao chỉ có hai mẹ con? Con đường này đâu có gần nhà em đâu.

- Từ khi sinh con, mẹ chồng tặng em và Tuấn căn hộ mới, rộng rãi hơn, đỡ phải di chuyển thang máy. Cách đây không xa lắm đâu.

Cả hai ngồi cùng nhau, Trình Can hỏi:

- Em có hạnh phúc không?

- Em có. Còn anh?

- Dĩ nhiên là anh hạnh phúc. Nhưng có lẽ chưa bằng em. Em còn có đứa nhóc đáng yêu nữa.

Minh Thư bế con lên để Trình Can nhìn kỹ hơn, thằng bé mở to mắt nhìn Trình Can làm anh không khỏi hồ hởi và phấn khích:

- Thằng bé đáng yêu quá. Tên gì thế em?

- Thái Quang Hy, nhưng anh có thể gọi là Kimi.

- Kimi… Là nickname à?

- Một cái tên anh Tuấn chọn.

- Ừ.

Trình Can lại nhìn Minh Thư, anh đột ngột hỏi:

- Em đã hoàn toàn quên hết chuyện ngày xưa sao?

Minh Thư như hiểu Trình Can muốn đề cập điều gì, cô trả lời chân thành:

- Bây giờ em đã lập gia đình, em đã có con. Dĩ nhiên những gì thuộc về quá khứ, sóng gió thì em quên đi còn tốt đẹp thì em giữ lại làm kỷ niệm.

- Vậy anh là điều em nên quên đi hay để giữ lại làm kỷ niệm?

- Anh là bạn của em. Anh là bạn tốt của em.

- Dù không có Thái Kỳ Tuấn thì anh vẫn chỉ là bạn của em thôi phải không?

- Đó là điều không thể xảy ra. Bởi vì Thái Kỳ Tuấn là có thật. Hơn nữa anh ấy vẫn đang là ba của con trai em. Em biết anh lo cho em nhưng em không dối lòng, em đang thực sự rất hạnh phúc với cuộc hôn nhân này. Em không thích những câu hỏi đó.

- Anh xin lỗi.

Rồi cảm thấy không khí khá ngột ngạt, Trình Can đành kiếm cớ cáo lui:

- Thôi anh có việc, gặp em sau nhé.

- Vì tụi em không làm lễ tròn tháng cho Kimi nên tới mừng 100 ngày tuổi của Kimi em sẽ mời anh.

- Anh sẽ đưa Dung tới. Anh mong em sẽ luôn luôn hạnh phúc.

- Em cũng mong anh như vậy.

- Anh phải đi đây.

- Em tự về được.

Trình Can có hơi chút luyến tiếc, anh hôn lên tay bé Kimi rồi bước lên xe. Nhìn theo Minh Thư qua kính chiếu hậu, anh biết rằng con tim mình đang dối chính mình. Anh đang có lỗi với cuộc hôn nhân đã chọn vì anh thực sự vẫn chưa dứt được với Minh Thư. Nhưng Trình Can không chọn cách phá hoại hạnh phúc của người khác một cách khó hiểu như vợ mình định làm, anh mỉm cười và cảm thấy vui trong lòng. Trình Can đi một lúc sau, Minh Thư đặt con xuống xe đẩy chuẩn bị về nhà thì điện thoại cô nhận được tin nhắn.

“Anh sẽ vui vẻ chấp nhận thua cuộc. Anh sẽ cố gắng bảo vệ hạnh phúc cho em dù em đang ấm êm bên một thằng anh rất ghét. Nhưng anh tôn trọng em và sẽ không làm gì để em phải khó xử. Em đã có thể nở nụ cười khi trả lời câu đó với anh. Có lẽ số phận đã không để tình yêu của anh và em tồn tại quá lâu. Anh trân trọng và sẽ giữ điều đó ở trong lòng. Hãy thật hạnh phúc cho sự hy sinh của anh, em nhé!”

Minh Thư thở dài, cô xóa ngay tin nhắn ấy. Không sợ ai nghi ngờ hay phán xét gì cả, đơn giản chỉ vì những tin nhắn như thế này không còn thực sự cần thiết cho cuộc sống của cô hiện tại. Cô cúi xuống thủ thỉ với bé Kimi:

- Chúng ta cùng về nhà nhé! Ba con hứa sẽ về sớm đấy.