← Quay lại trang sách

Chương 90

Minh Thư đến bên giường bệnh của Kỳ Tuấn, trải qua sự việc Thư mới nhận ra rằng, cảm giác thiếu vắng sự yêu thương từ người mình thương yêu thật là một điều thiếu hụt vô bờ bến. Thư đã trải qua tất cả những sự cản trở cô đến chăm sóc cho Kỳ Tuấn từ bà Kim, hằng ngày cô vẫn đến đây, trở lưng, lau mặt và ở bên anh thì thầm trò chuyện. Kỳ Tuấn đã nằm đây hơn một tuần lễ, tóc anh đã dài hơn, gương mặt Kỳ Tuấn trong lúc ngủ thật êm đềm, có một chút trẻ con nữa. Cô mỉm cười nhìn anh, nắm lấy tay Kỳ Tuấn:

- Hôm nay trời rất đẹp, mùa xuân đến rồi. Sắp đến sinh nhật của anh đó, sợi dây chuyền còn lại chắc chắn là anh rất muốn được đeo vào đúng không?… Vậy thì anh phải mau tỉnh lại. Quang Hy dạo này biết nói nhiều lắm rồi nhé. Con chúng ta rất thông minh. Nó có thể hát đấy! Đợi anh khá hơn một chút, em sẽ dắt con vào đây thăm anh. Nhưng mà, tốt hơn là anh hãy mau tỉnh lại. Ai cũng trông mong điều đó hết.

Cô ngồi đó rồi thở dài, Kỳ Tuấn vẫn bất động. Bác sĩ kiểm tra cho Kỳ Tuấn, Minh Thư thắc mắc:

- Tình hình chồng tôi thế nào rồi ạ?

- Sức khỏe bệnh nhân đã ổn định.

- Thế sao anh ấy vẫn chưa tỉnh lại?

- Điều này, tôi khuyên người nhà nên chuẩn bị tâm lí. Bệnh nhân đã bị chấn thương phần não rất nặng, giữ lại mạng sống đã là điều thần kỳ. Tuy nhiên, chuyện tỉnh lại của bệnh nhân thì chúng tôi không thể nói trước được. Cũng có thể hôm nay, ngày mai, một tuần, một năm cũng có thể bệnh nhân sẽ mãi mãi sống đời sống thực vật.

- Cái gì? Tại sao lại như thế?

- Quan trọng là chúng ta đừng từ bỏ niềm tin. Đó là động lực duy nhất.

Các bác sĩ ra ngoài, Minh Thư quay lại nhìn Kỳ Tuấn, chẳng lẽ anh phải sống đời sống thực vật thật sao. Điều đó thực sự là một thảm họa cho anh. Minh Thư chạy lại bên Kỳ Tuấn, nắm chặt tay anh:

- Anh không thể thành người thực vật. Không, anh phải tỉnh lại. Anh Tuấn, anh nghe em nói gì không? Anh Tuấn, anh còn rất trẻ, cuộc đời vẫn còn chờ anh phía trước. Anh không thể nằm mãi ở đây. Anh nghe em nói thì hãy mau tỉnh dậy đi!

Thư hét lên, rồi cô lại thất vọng gục đầu xuống bên Kỳ Tuấn. Một cảm giác tuyệt vọng trải dài trong tâm hồn Thư. Cô dụi mắt nhìn Kỳ Tuấn:

- Em đã từng hứa với lòng sẽ không bao giờ khóc vì anh nữa. Nhưng tại sao chưa bao giờ em làm được điều đó? Em đã sắp không liên quan gì đến anh nữa rồi… Anh cứ bỏ mặc em hoặc làm điều gì đó để chúng ta đừng phải nợ nhau. Tại sao anh lại lao vào tìm cái chết như thế? Anh muốn làm anh hùng ư? Anh nghĩ anh làm thế thì em sẽ vui sao?

Kỳ Tuấn vẫn bất động, nhưng thật kỳ lạ, nước mắt của anh đã rơi từ khóe mi đóng chặt. Là giọt nước mắt ấm nóng, Thư không nhìn lầm. Nghĩa là Kỳ Tuấn còn nghe và nhận thức được, chỉ là anh không thể ngồi dậy và đáp lại cô những câu hỏi đó.

Nhã Trúc và Vương Khang xuất hiện trước mặt Minh Thư khi cô buông ánh mắt thất vọng rời khỏi phòng bệnh. Cả ba cùng nhìn qua cửa kính, Nhã Trúc rớt nước mắt khi nhìn Kỳ Tuấn với bộ dạng như thế. Minh Thư hỏi:

- Hai người sao về sớm thế?

- Anh Khang có việc nên bọn em phải về sớm, mà nếu em không về thì chị không định báo tin cho em út biết luôn sao?

- Anh Tuấn đã có mọi người lo rồi. Tuần trăng mật của hai người chị thông báo làm gì.

- Mọi chuyện là sao vậy chị? Em nghe chị Nhi kể lại nhưng vẫn chưa hiểu lắm. Sao anh Tuấn lại lao xe vào trong khi chị thì không bị sao hết?

- Nếu không tại chị cố cứu Hữu Vinh, Kỳ Tuấn nghĩ rằng chị và Hữu Vinh đã nối lại tình xưa và anh ấy muốn tự kết liễu.

- Anh Kỳ Tuấn vẫn nông nổi như vậy sao?

Nhã Trúc quay sang gắt với Minh Thư:

- Vậy là tại chị anh Tuấn mới ra nông nỗi này phải không?

- Nè, coi kìa em, sao lại lớn tiếng với chị Thư?

- Bỏ đi, chị ấy lúc nào mà không như vậy? Ngày trước khiến anh hai và anh Tuấn phải đấu đá nhau, còn bây giờ thì…

- Em à, có thôi cái tính trẻ con thế được không?

- Cậu Khang, đừng cản Nhã Trúc. Nếu trách móc tôi nặng lời đến cỡ nào mà có thể làm Kỳ Tuấn tỉnh lại, tôi cũng chịu hết.

- Chị Thư, chị đi đâu vậy?

- Quang Hy vẫn ở nhà chờ tôi. Hai người ở lại nha…

Minh Thư đi về. Vương Khang lườm mắt nhìn Nhã Trúc, cô tức giận:

- Sao anh lại cản em? Phải nói để chị ấy rõ chứ.

- Chị Thư ít đầu óc và thiếu suy nghĩ như em sao? Chị ấy đã tự trách mình nhiều lắm rồi. Em không ở bên cạnh động viên để chị ấy thôi làm chuyện quẫn trí thì thôi. Đằng này còn buông lời trách móc, Kỳ Tuấn đã nằm ở đây, giờ em muốn Quang Hy thiếu luôn sự chăm sóc của mẹ hả? Em đừng quên, tìm đến cái chết, chị Thư giỏi hơn Kỳ Tuấn nữa đấy.

Nhã Trúc im lặng. Vương Khang thở dài:

- Chúng ta vẫn trẻ hơn họ rất nhiều. Em hiểu được thì tức là họ cũng hiểu được. Nhưng chuyện của hai người là chuyện riêng tư, chúng ta dù sao vẫn là người ngoài cuộc. Và chúng ta nên lo chuyện trong cuộc của chúng ta!

- Chuyện gì?

- Về nhà và diện kiến mẹ anh.

- Ở Long An hả?

- Em định không về nhà mẹ chồng luôn à?

- Ừ, thì đi!

Thư đi về nhà, cô cảm thấy rất mệt mỏi. Ánh Tuyết và Đàm Phúc đang ở nhà và chơi đùa với bé Quang Hy. Minh Thư cố nhoẻn cười:

- Quý hóa quá, hai người đến nhà chơi.

- Biết em bận rộn với Kỳ Tuấn trong bệnh viện, anh và Tuyết phải dành thời gian hẹn hò tại đây để săn sóc Kimi giúp em.

- Vậy thì cảm ơn anh và Tuyết nhé. Ủa? Mà con em đâu rồi?

- Tớ vừa dỗ nó ngủ. Thằng bé hôm nay cả ngày đi công viên. Nó có thể gọi được “ba Tuấn”, “mẹ Thư” rồi đấy.

- Cơm dọn sẵn rồi, thôi qua dùng bữa với tớ rồi hai người còn về sáng đi làm sớm nữa.

- Ừ. Nói tới ăn uống tớ đói quá rồi.

Minh Thư vừa đứng dậy thì thấy trời đất tối sầm lại, mọi thứ như quay cuồng trước mắt. Thư suýt ngã xuống sàn nếu Đàm Phúc không nhanh tay đỡ cô…

- Em làm sao thế này? Thư..

- Không. Em chỉ chóng mặt chút thôi.

- Trời ơi, chắc cậu không lo ăn uống gì. Sao cậu xem thường sức khỏe thế?

- Hai người làm gì vậy? Tớ chỉ thấy chóng mặt chút thôi mà. Thôi, ngồi xuống đi! Ngồi xuống.

Đàm Phúc và Ánh Tuyết lo lắng nhìn nhau, Minh Thư mỉm cười:

- Hai người yên tâm, em không lo sức khỏe của em thì cũng phải cố gắng giữ hơi sức để đến chăm sóc Kỳ Tuấn chứ. Em biết anh ấy cần em mà.

Ngày hôm sau, Minh Thư lại đến bệnh viện, cô cảm nhận được cơ thể đang yếu dần đi nhưng cô không cho phép mình gục ngã. Hôm nay Thư mang theo cả bé Quang Hy đi cùng. Thư lái xe đến bệnh viện thì chợt nhận được tin nhắn của Hữu Vinh, Thư đọc xong, tặc lưỡi rồi cho xe quay lại. Cô chạy đến sân bay Tân Sơn Nhất, Hữu Vinh vẫn đứng chờ cô. Minh Thư đi tới và nhận được từ Hữu Vinh cái nhìn đầy thiện cảm:

- Sao? Chịu rời khỏi chồng em một lúc để đến gặp anh rồi hả?

- Vâng.

- Nhưng vẫn có một tiểu vệ sĩ đi theo kia kìa!

- Anh về Hà Nội à?

- Không. Anh đã nhờ người chuyển hành lí của anh vào đây. Anh sẽ về lại Australia. Lần này anh về, gặp lại em và anh hi vọng khi đi đã có thể đưa em sang đó cùng. Cuộc sống của anh bây giờ không còn chịu dưới sự quản thúc của ba mẹ, anh nghĩ anh có thể có được em. Nhưng… thật tiếc rằng…

- Cuộc sống không bao giờ biết trước.

- Anh đã suy nghĩ suốt nhiều ngày qua. Chắc anh sẽ học cách quên em như em đã quên anh và chấp nhận một tình cảm mới giữa chúng ta: tình bạn.

- Cho em gửi lời hỏi thăm gia đình anh.

- Không chúc anh sớm tìm được người mới à?

- Có khi lại gặp ngay trên chuyến bay này đấy.

- Vậy à? Thế thì anh phải nhanh vào thôi.

- Tạm biệt.

Hữu Vinh đưa tay ra, Minh Thư mỉm cười chấp nhận cái bắt tay giữa hai người. Hữu Vinh tươi cười đi vào còn Minh Thư thì vui vẻ trở ra. Chợt, cô nghe tiếng gọi:

- Minh Thư…

Cô quay lại nhìn Hữu Vinh, anh vui vẻ:

- Anh cũng mong em sẽ luôn hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Anh biết rồi cậu ấy sẽ tỉnh lại!

Minh Thư gật đầu vẫy tay chào, cậu nhóc Quang Hy cũng bắt chước mẹ, vẫy tay chào Hữu Vinh.

Minh Thư đi chưa đến nơi đã nghe giọng nói của bà Kim quát inh ỏi. Bà đang đứng tranh cãi với bác sĩ điều trị cho Kỳ Tuấn:

- Các người làm việc kiểu gì vậy? Chúng tôi trả viện phí đủ mà. Tại sao con trai tôi vẫn chưa tỉnh lại? Các người cứ hứa hẹn, sao không thể cho tôi một câu trả lời chắc chắn.

- Tôi đã trả lời với vợ anh ấy. Cách chữa trị hữu hiệu nhất vẫn là tạo niềm tin cho bệnh nhân. Bà cứ mất bình tĩnh như thế, tôi e con trai bà không thể thoát khỏi đời sống thực vật như thế này đâu.

- Tôi đề nghị chuyển viện, tôi sẽ chuyển con trai tôi ra nước ngoài chữa bệnh.

- Mẹ vừa nói gì vậy?

Minh Thư chen ngang vào, bà Kim nói:

- Tôi nói tôi sẽ đưa con trai tôi ra nước ngoài chữa bệnh.

- Đó là quyền của bà nhưng chúng tôi cam đoan con trai bà đã được điều trị bằng những phương pháp và cơ sở vật chất hiện đại nhất có thể. Tôi đã nói vấn đề không nằm ở chất lượng của bệnh viện.

- Sáng ngày mai tôi sẽ chuyển con trai tôi đi.

- Nhanh vậy ư?

Minh Thư nhìn bà Kim, lúc này bà cũng nhận ra Minh Thư mang theo bé Quang Hy. Trông thấy cháu nội, bà Kim liền đổi sắc thái gương mặt:

- Là Quang Hy của bà đấy à!

- Chào bà đi con!

Cậu bé khoanh tay cúi đầu nói “chào bà” rất rõ. Bà Kim ôm cậu bé vào lòng, Minh Thư ấp úng:

- Anh Tuấn… sẽ tỉnh lại mà mẹ. Mẹ định chuyển anh ấy đi đâu?

- Tôi cho cô một ngày để suy nghĩ, dù sao thì công việc của tôi ở bên đó, chuyển nó qua đó tôi cũng an tâm hơn. Nhưng tôi biết rằng, từ khi nó cưới vợ, mẹ nó chỉ là số hai thôi, gia đình của nó mới là số một. Tôi sẽ mượn Quang Hy ngày hôm nay, đến tối cô đến đón nó rồi trả lời với tôi. Tôi không muốn xa cháu nội. Cô có đồng ý cùng sang Mỹ không?

Minh Thư không trả lời ngay, cô chỉ im lặng quay trở vào trong nhìn Kỳ Tuấn. Minh Thư vuốt tóc Kỳ Tuấn rồi nói:

- Em chưa từng làm những việc này cho anh, hôm nay, em sẽ làm nhé!

Minh Thư lấy trong túi xách ra khá nhiều DVD, những khoảnh khắc, những thước phim tuyệt đẹp được ghi lại. Minh Thư bắt đầu thoa kem và cạo râu cho Kỳ Tuấn. Cô cạo râu giúp anh, vừa làm Thư vừa thủ thỉ bên tai Kỳ Tuấn:

- Nếu anh đau thì phải ngồi dậy và tự làm lấy nhé. Em không giỏi làm những việc này đâu. Hôm nay em định đưa con tới với anh nhưng mẹ đã đưa nó đi rồi. Anh à, có phải anh còn giận em nên không chịu tỉnh lại phải không?

Sau đó Thư còn cắt móng tay, thay cho anh bộ quần áo khác. Kỳ Tuấn trông đẹp trai và có hồn hơn hẳn. Minh Thư ngồi bên Kỳ Tuấn cả ngày, cả đêm cô cũng không đến đón Quang Hy. Thư muốn dành đêm còn lại trước khi Kỳ Tuấn ra đi cho anh…

Sáng hôm sau, Minh Thư thức giấc. Kỳ Tuấn vẫn còn nằm đó. Cô lấy trong túi sợi dây chuyền bình sữa ra và đeo vào cho anh rồi nói:

- Anh phải đi, nhưng còn hai tuần nữa mới đến sinh nhật của anh. Em đeo lên cho anh sớm hơn nhé. Chúng ta là một gia đình, luôn luôn là một gia đình. Đúng không anh?

Rồi Minh Thư bỏ vào túi áo của Kỳ Tuấn một tấm ảnh, đó là ảnh hôm sinh nhật Quang Hy. Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn rồi nói:

- Em nghe người ta nói, bệnh nhân tuy ngủ nhưng vẫn có thể nghe được. Anh có nghe em nói gì không? Nếu sau này anh có tỉnh lại, nếu anh có quên em đi chăng nữa thì anh cũng đừng quên Quang Hy. Hãy quay về tìm con anh nhé.

Minh Thư gạt nước mắt cố không để lệ tuôn nữa, cô nhẹ nhàng hôn lên môi Kỳ Tuấn. Lúc đó, Thư còn thì thầm vào tai Tuấn một điều gì nữa nhưng không ai nghe thấy được.

Bà Kim đã chuẩn bị sẵn ở ngoài, Minh Thư mỉm cười:

- Chào mẹ.

- Đã quyết định chưa?

Minh Thư bồng bé Quang Hy lên và hôn lên má con trai:

- Mình vào gặp ba con nhé!

Thư đưa con trai cưng vào phòng bệnh, cậu bé vừa trông thấy Kỳ Tuấn đã tuột xuống khỏi tay Minh Thư:

- Ba ơi, ba ơi… xe lửa, xe lửa.

Minh Thư đặt Quang Hy lên bên giường Kỳ Tuấn và nói:

- Con hôn ba đi.

Quang Hy làm theo, cậu bé ngoài người lên hôn Kỳ Tuấn. Cậu bé gọi to và níu áo Kỳ Tuấn mà kéo:

- Ba Tuấn, ba Tuấn… xe lửa… xe lửa…

Bà Kim và Minh Thư giấu nước mắt không nhìn cảnh tượng đó. Minh Thư nhìn bà Kim và nói:

- Con và Kimi sẽ ở lại Việt Nam.

- Sao?

- Con tin nếu tỉnh lại, anh ấy sẽ quay trở về tìm mẹ con con. Hãy để điều đó làm động lực tốt nhất để anh ấy thôi nằm ngủ.

- Tôi không tin cô vẫn tiếp tục làm khổ con trai tôi như thế. Nếu được tôi ước nó sẽ không bao giờ nhớ cô là ai nữa. Nếu Quang Hy không còn quá nhỏ tôi cũng không để nó lại bên cô đâu.

Minh Thư nuốt nước mắt, cô ẵm Quang Hy lên để nhìn bà Kim đưa Kỳ Tuấn vào xe và chuyển ra sân bay. Thư và con trai cũng cố đuổi theo bằng taxi, nhưng đến giữa đường kẹt xe nên thất lạc. Lúc Thư đến nơi thì đã không còn kịp nữa rồi, chuyến bay đã cất cánh. Quang Hy chỉ tay lên trời:

- Máy bay.

- Ba con ở trên đó.

- Ba Tuấn.

- Con trai của mẹ giỏi lắm!

Minh Thư đứng ở đó khá lâu, sau đó cô lại dắt bé Quang Hy trở về…

“Nếu anh nghe những lời em nói, quay về tìm lại những gì đôi ta từng mất đi anh nhé!”