Chương 4
Lần cuối cùng chúng tôi ghé quán uống rượu là vào tháng Năm, và lần đó chúng tôi đến sớm hơn thường lệ, chỉ khoảng hơn bốn giờ chiều. Trông hắn có vẻ mệt mỏi và gầy hơn, nhưng hắn vẫn nhìn ngắm cảnh vật với nụ cười chậm rãi đầy hưởng thụ.
“Tôi thích quán rượu ngay sau khi nó mở cửa đầu buổi tối. Không khí bên trong còn mát mẻ, mọi thứ còn sáng bóng, tay pha chế rượu vẫn còn cố liếc mình trong gương lần cuối để kéo thẳng cà vạt hay vuốt lại đầu tóc. Tôi thích dãy chai chỉnh tề phía sau quầy, những chiếc ly lấp lánh và sự chờ đợi. Tôi thích ngắm anh ta pha ly rượu đầu tiên trong ngày, đặt nó trên chiếc khay mới tinh tươm và xếp chiếc khăn ăn bên cạnh nó. Tôi thích nhẩn nha thưởng thức. Ly rượu yên tĩnh đầu tiên trong một quán rượu yên tĩnh - thật là tuyệt vời.”
Tôi hoàn toàn đồng ý với hắn.
“Chất cồn cũng như tình ái,” hắn bảo. “Nụ hôn đầu tiên là một phép mầu, lần thứ hai là sự thân mật, lần thứ ba là một thói quen. Sau đó anh liền cởi quần áo cô ta.”
“Tệ thế sao?” Tôi hỏi hắn.
“Chắc chắn là cực kỳ hưng phấn, nhưng nó là một thứ tình cảm không thuần khiết - không thuần khiết về mặt mỹ học. Không phải tôi khinh bỉ chuyện tình dục. Đó là một nhu cầu và không phải là điều xấu xa. Nhưng luôn luôn cần có kiểm soát. Khoác cho nó cái vẻ hào nhoáng quyến rũ là một ngành công nghiệp tốn hàng tỷ đô la, không thể bớt xu nào.”
Hắn nhìn quanh và ngáp dài. “Độ này tôi ngủ không được ngon giấc. Chỗ này thật dễ chịu. Nhưng chẳng bao lâu nữa bọn bợm sẽ đổ vào như lũ, cười to nói lớn, trong khi đám phụ nữ bắt đầu múa tay, nheo mắt nặn mặt, lúc lắc vòng vàng đinh đang, bày ra vẻ quyến rũ tiêu chuẩn như một món hàng công nghiệp, nhưng cuối buổi tối vẫn không tránh khỏi phát ra mùi mồ hôi thoang thoảng nhưng không thể làm ngơ.”
“Anh dễ dãi chút đi,” tôi bảo. “Họ cũng là con người, thì họ phải đổ mồ hôi, lấm bẩn, đi vệ sinh. Anh còn mong đợi cái gì, bươm bướm vàng trong mưa bụi hồng?”
Hắn uống cạn ly, dốc ngược xuống và nhìn giọt cuối cùng đọng lại trên thành ly run rẩy rơi xuống.
“Tôi thấy tiếc cho cô ta,” hắn chậm rãi nói. “Thực sự là một cô ả quái ác. Có lẽ tôi cũng thích cô ta theo một nghĩa xa xôi nào đó. Có những ngày cô ta cần tôi, khi đó tôi là kẻ duy nhất không lợi dụng lừa gạt cô ta. Nhưng rất có thể tôi sẽ bị phế bỏ ngay thôi.”
Tôi chỉ nhìn hắn. “Anh tự bán mình được giá quá đi chứ,” một lát sau tôi bình luận.
“Ờm, tôi biết. Tôi là kẻ yếu đuối, không có nghị lực hay tham vọng. Tôi vớ được một cái nhẫn đồng rồi bị sốc chỉ vì phát hiện nó không phải bằng vàng. Một kẻ như tôi chỉ có một lần tỏa sáng trong đời, một cú nhào lộn duy nhất trên dây xích đu. Rồi sống cả đời lo sợ sẽ ngã khỏi mặt đường và rơi xuống cống rãnh.”
“Chuyện này là thế nào?” Tôi lôi cán tẩu ra và bắt đầu nhồi thuốc.
“Cô ta sợ. Sợ cứng người.”
“Sợ gì?”
“Tôi không biết. Chúng tôi không tâm sự nhiều nữa. Có lẽ sợ ông bố. Harlan Potter là một lão khốn nạn máu lạnh. Bề ngoài thì đạo mạo quý phái. Bên trong là một tên côn đồ phát xít. Sylvia là một ả lẳng lơ. Lão biết thế, lão hận, nhưng không thể làm gì. Lão đang chờ, rình rập đợi lúc Sylvia gây ra một vụ bê bối hoang đàng nào đó, lão sẽ xé cô ta thành hai khúc và chôn mỗi nơi một khúc cách nhau vạn dặm.”
“Anh là chồng cô ấy còn gì.”
Hắn nhấc cái ly rỗng rồi đập mạnh xuống cạnh bàn. Nó vỡ vụn trong tiếng vang nhức óc. Người phục vụ quầy rượu giật mình, nhưng không nói gì.
“Như thế đấy, ông bạn già. Chính là như thế. Chắc chắn. Tôi là chồng cô ta. Giấy tờ đều ghi rõ. Tôi là ba bậc thang cẩm thạch trắng và cánh cửa hùng vĩ màu xanh với cái vòng đồng mà ông đập ba nhịp một mạnh hai nhẹ, rồi hầu gái sẽ dẫn ông vào cái nhà thổ trăm triệu kia.”
Tôi đứng dậy thả ít tiền lên bàn. “Anh nói hơi nhiều đấy,” tôi nói, “mà toàn là về bản thân. Hẹn gặp sau nhé.”
Tôi bỏ đi để mặc hắn ngồi đó sửng sốt, mặt trắng bệch, nếu như không phải vì ánh sáng của loại đèn người ta thường dùng trong quán rượu. Hắn hô với theo tôi gì đó, nhưng tôi cứ đi.
Mười phút sau tôi hối hận. Nhưng mười phút sau tôi đã ở nơi khác. Hắn không tới văn phòng tôi nữa. Không hề, không một lần nào. Tôi hẳn đã chọc vào tử huyệt của hắn.
Tôi không gặp hắn cả tháng trời. Lần kế tiếp vào năm giờ sáng khi trời còn chưa hửng. Chuông cửa réo rắt không ngừng buộc tôi nhảy khỏi giường. Tôi chệnh choạng mò xuống hành lang qua phòng khách để mở cửa. Hắn đứng ngoài đó, trông như thể chưa từng ngả lưng xuống giường cả tuần. Hắn chỉ mặc áo khoác mỏng, cỏ áo dựng cao, dường như đang run cầm cập. Một cái mũ dạ đen sùm sụp che nửa mặt.
Hắn cầm trong tay một khẩu súng.