Kẻ cướp đi tự do của người khác chính là tù nhân của hận thù,
hắn bị nhốt trong tấm lưới sắt của thành kiến và thiển cận.
- Nelson Mandela -
1“Tôi chống mắt lên xem ai dám!” Ả mập lúc này lại đứng lên, đứng ngăn trước cánh cửa sắt tróc lở kia, “Nhà của bà đây đừng tưởng muốn vào là được! Các người có giỏi thì đánh chết tôi đi!”
Tôi nhất thời cảm giác rất thất bại. Nhìn biểu hiện vừa nãy của cô ta cứ tưởng rằng đã bị tôi thuyết phục để phối hợp với cảnh sát, không ngờ đây chính là một người đàn bà chua ngoa khó nhằn. Lệnh khám xét cũng đã tới rồi mà cô ta vẫn khóc lóc ăn vạ om sòm. Liệu có phải cô ta cũng có vấn đề?
“Hiện giờ chúng tôi đang chấp hành công việc theo đúng quy định của pháp luật, xin cô phối hợp, nếu không cô sẽ bị nghi ngờ là cản trở việc công.” Đội trưởng Đội Đặc công đã trong tư thế sẵn sàng, tôi biết họ sắp bắt đầu áp dụng biện pháp cưỡng chế, đây chỉ là rào trước đón sau mà thôi.
Tôi lui về phía sau mấy bước, tựa vào bên tường, chờ đội đặc công loại bỏ “chướng ngại vật”.
Quả nhiên, sau khi người phụ nữ mập chửi rủa thêm vài câu, vài đặc công bắt đầu ra tay. Kết quả đặc công còn chưa động đến cô ta mà cô ta đã cào cấu trước, làm cho mấy cậu đặc công phải lùi ra phía sau.
Lâm Đào theo bản năng đứng chắn trước mặt Trần Thi Vũ.
Trần Thi Vũ lắc đầu bất đắc dĩ, “Chậc, lại thế nữa rồi, có thể sửa cái chủ nghĩa đàn ông này được không?”
“Trời ơi!” Đại Bảo hoảng hốt nhảy tới cạnh tôi, cũng đứng dựa vào tường mà nói, “Bà chị này hung tợn quá!”
“Làm người thi hành pháp luật cũng không dễ dàng, tâm lí phổ biến của cảnh sát hiện giờ chính là sợ gặp chuyện không may, khó tránh được chùn tay.” Hàn Lượng giải thích, “Không thì đã đè cô ta xuống đất từ lâu rồi.”
Lặng lẽ đợi thêm vài phút, người phụ nữ mập ú đã hết hơi hết sức, vì thế ngoan ngoãn giơ tay chịu trói.
“Chúng tôi mang người này về thẩm vấn, hiện trường giao lại cho các anh.” Đội trưởng Đội Đặc công hơi hổ thẹn. Dẫu gì cũng là mấy đặc công cùng đối phó với một cô gái, thế mà còn phải mất mấy phút, chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là mất mặt. Nhưng chúng tôi hoàn toàn có thể hiểu cho họ, không sợ chuyện to chỉ e chuyện nhỏ. Lỡ như trong quá trình khống chế cô ta lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì kết cục khó mà đoán trước được. Dù sao cũng không có chứng cứ chứng minh cô ta có hành vi phạm tội.
Chúng tôi mỉm cười gật đầu với Đội trưởng Đội Đặc công, sau đó thân ai nấy lo đi mặc trang phục khám nghiệm hiện trường.
Đây là một nhà dân vô cùng bình thường, cũng không có bố trí gì đặc biệt. Trước khi đi vào trung tâm hiện trường, chúng tôi tiến hành kiểm tra qua khu nhà này. Nơi này không phải là nơi có đủ điều kiện để giấu người, giấu xác hoặc giam giữ người phi pháp. Căn nhà ở tầng sáu này cũng vậy. Hiện giờ việc quan trọng nhất đó là có thể tìm thấy dấu vết thuộc về người chết hoặc người mất tích, đồng thời là chứng cứ vững chắc chứng minh Đinh Lập Hưởng phạm tội. Bên cạnh đó có thể điều tra ra vị trí của phòng làm việc kia, hoặc nơi có khả năng cầm tù người khác.
Đây là một căn nhà kiểu hai phòng ngủ thông thường, bước qua cánh cửa sắt loang lổ cũ nát là tới một phòng khách nhỏ hẹp. Đi hết phòng khách có một lối đi, hai bên lối đi theo thứ tự là hai phòng ngủ, phòng bếp và buồng vệ sinh. Đồ đạc trong nhà sắp xếp hơi lộn xộn, hơn nữa quần áo lót quăng bừa quăng bãi, có thể thấy chủ nhà vô cùng lười biếng.
Tôi dùng đôi tay đã đeo găng tay vải, sờ lên mép trên của tủ lạnh, thấy phủ một lớp bụi dày.
Có bụi không phải chuyện xấu, ít nhất chứng tỏ góc này gần đây không ai đụng tới, chúng tôi cũng thu hẹp được phạm vi điều tra một cách tự nhiên.
Tôi chia thành viên tổ khám nghiệm làm hai nhóm, tôi và Lâm Đào tập trung điều tra hai phòng ngủ, Đại Bảo cùng Trần Thi Vũ tập trung điều tra phòng khách và buồng vệ sinh.
Phòng ngủ nhỏ rõ ràng là không có dấu vết sinh hoạt. Bên trong mặc dù có một chiếc giường trẻ con nhưng bên trên không có chăn đệm. Tủ quần áo cũng trống rỗng, bên trong phủ một lớp bụi bặm. Hiển nhiên cặp vợ chồng này không có con cái, bởi vậy gian phòng này luôn bỏ không.
Phòng ngủ chính mặc dù diện tích không nhỏ, nhưng vách tường đã cũ nát bong tróc. Tôi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nước sơn trên trần đã rạn nứt, có mấy mảng sơn còn sắp rơi xuống.
Tôi cẩn thận lần lượt lôi từng ngăn kéo ra kiểm tra, động tác hết sức nhẹ nhàng, sợ làm ảnh hưởng đến chứng cứ đột nhiên xuất hiện.
Đồng hồ treo trên tường tích tắc chạy.
“Cartier sao?” Tôi nói.
“Hả?” Lâm Đào đang kiểm tra tủ đầu giường liền thẳng người dậy.
“Với tình trạng kinh tế của họ, làm sao mua được Cartier?” Tôi nói.
“Chiếc đồng hồ đeo tay này cũng phải đến mấy vạn tệ!” Lâm Đào kinh ngạc, rồi lại vội vàng lên tiếng, “Này, anh không định bảo tôi đi tìm cô chủ tiệm hàng hiệu kia chứ?”
“Đừng lo.” Tôi cười nói, “Cô ta tiêu thụ tang vật, đã bị bắt rồi.”
“Anh cảm thấy chiếc đồng hồ đeo tay này là của nạn nhân?” Lâm Đào hỏi.
Tôi gật đầu, cẩn thận bỏ đồng hồ vào túi đựng vật chứng, “Mỗi một món hàng hiệu đều có số hiệu duy nhất. Hai cô gái đã chết và một cô mất tích đều có điều kiện kinh tế không tệ, cũng đều là người yêu thời trang, chẳng thể nào không có đồ đạc tùy thân. Chưa biết chừng chiếc đồng hồ đeo tay này thuộc về một nạn nhân. Chỉ cần chúng ta lấy được thông tin mua bán thì đây cũng là một chứng cứ.”
“Ồ!” Lâm Đào nói, “Trong tủ đầu giường không có thứ gì đặc biệt, ngay cả bao cao su cũng không, chứng tỏ họ không dùng biện pháp tránh thai. Cặp vợ chồng này chưa có con, vậy nhất định là trong một trong hai người có vấn đề.”
“Đã kiểm tra cái tủ đầu giường này chưa?” Tôi chỉ một chiếc tủ đầu giường khác.
Lâm Đào lắc đầu, ngồi xổm xuống, lôi ngăn kéo ra. Vừa kéo ra một cái, cậu ta liền ngồi ngẩn ra.
“Sao thế?” Tôi phát hiện dị thường.
“Còng... còng tay!” Lâm Đào lấy từ trong tủ đầu giường ra một chiếc còng tay màu bạc sáng lóa.
“Trời ạ!” Tôi vội vàng nhận lấy chiếc còng từ tay Lâm Đào, “Không đúng, chiếc còng tay này trông giống như thật, nhưng lại không nặng, hẳn là rỗng ruột.”
“Dù sao cũng không phải loại còng tay mà cảnh sát sử dụng.” Lâm Đào nói rồi lại cúi đầu vào trong ngăn kéo tìm kiếm, chẳng bao lâu đã lấy ra một cái chìa khóa.
“Trong nhà có còng tay, rõ ràng là bất thường.” Tôi nói, “Nhưng chiếc còng tay này có thể khống chế được người khác à?”
Lúc này Hàn Lượng đi vào phòng, cầm còng tay xem qua một lúc rồi cười, “Hai anh đúng là chẳng biết gì cả. Đây chính là còng tay mô phỏng, mấy cửa hàng đồ chơi tình dục đều có bán.”
Tôi và Lâm Đào đứng không nhúc nhích, nhìn Hàn Lượng chằm chằm.
Hàn Lượng cười xấu hổ, “Tôi chưa từng mua đâu, chỉ là trước đây từng thấy rồi thôi.”
Một lát sau, thấy chúng tôi vẫn đứng im không động đậy, Hàn Lượng lại bổ sung, “Là mua những thứ đồ khác rồi thấy người ta bán cái này chứ tôi chưa dùng bao giờ.”
“Vật này có thể bán bừa như vậy?” Tôi hỏi.
Hàn Lượng cười, “Anh không cần phải ngạc nhiên thế, nó chỉ dùng để lừa bịp cho vui thôi.”
Hàn Lượng nhìn quanh quanh rồi lấy một cây tăm từ trong lọ nhỏ đặt trên nóc tủ, chọc ngoáy trong mắt khóa của chiếc còng, còng tay kêu “cạch” một tiếng rồi mở ra.
“Thấy rồi chứ, hoàn toàn không đủ khả năng khóa người lại.” Hàn Lượng ném chiếc còng tay cho chúng tôi.
“Cậu còn nói cậu chưa dùng bao giờ đi?” Lâm Đào nhét chiếc còng vào túi đựng vật chứng.
Chúng tôi loay hoay hơn nửa ngày, dường như đã lục soát tất cả đồ đạc trong căn nhà nhỏ này. Trừ chiếc đồng hồ Cartier và một cái còng tay giả thì không phát hiện được thứ gì khác thường.
Nếu không phải biết trước Đinh Lập Hưởng là một cao thủ máy tính, internet và đồ điện tử thì lúc lục soát sẽ không thể tưởng tượng nổi hắn là người như thế. Cả căn nhà này ngay cả một chiếc máy vi tính cũng không có, chưa kể đến linh kiện máy tính hoặc dụng cụ để lắp ráp đồ điện tử.
Thoạt nhìn, Đinh Lập Hưởng che giấu bản thân rất kĩ, phàm là những vật có liên quan đến sở trường của mình đều không đặt ở nhà, cũng không thể hiện tài năng trong căn nhà này.
Hơn nữa, phía cảnh sát điều tra cũng đã điều tra hơn nửa ngày, xác định Đinh Lập Hưởng không làm thuê cho bất cứ công ty nào, chỉ làm việc thông qua bạn hàng giới thiệu, nhận công việc sửa chữa máy vi tính cho khách sạn Wood Sicily và mấy tòa nhà văn phòng khác. Hắn không phải làm việc cho bất cứ công ty nào, là người lao động tự do, chỉ khi những nơi thuê hắn có việc cần thì hắn mới xuất hiện để giải quyết vấn đề.
Không nên xem thường công việc tự do này, thu nhập không thấp so với công việc cố định. Dù sao năng lực của hắn cũng hơn người. Với vấn đề người khác không giải quyết được, hắn có thể làm dễ như trở bàn tay, có tiếng tăm như vậy tự nhiên sẽ không cần lo đến thu nhập.
Kết quả của bên điều tra dường như đã xác nhận lời khai của người phụ nữ mập. Trừ khi đến các công ty làm việc, còn lại chắc chắn Đinh Lập Hưởng phải có một chỗ nương thân trong giờ hành chính. Chính là “phòng làm việc” mà ả mập đã nói. Vậy rốt cuộc “phòng làm việc” này nằm ở đâu? Liệu nó có phải là đại bản doanh của tên ác ma này không?
Trong nhà Đinh Lập Hưởng ngay cả vật liên quan đến máy tính cũng không có, lại càng không có gì dính dáng đến “phòng làm việc”. Chúng tôi dọn dẹp lại mọi thứ trong nhà Đinh Lập Hưởng, cuối cùng quyết định dừng điều tra.
Nhìn từ tình hình trước mắt, muốn tìm Đinh Lập Hưởng và “phòng làm việc” của hắn thì cơ bản chỉ có thể dựa vào công tác thăm dò đô thị và điều tra chất vấn.
Công tác điều tra của chúng tôi kết thúc, nhưng công tác tìm kiếm đầu mối còn chưa dừng lại. Tôi cầm cái còng tay, đi đến phòng thẩm vấn của tổ chuyên án thuộc Chi đội Cảnh sát hình sự, muốn đi gặp ả mập điêu ngoa vô lí kia.
“Đào Xuân Hoa, nữ, 33 tuổi, không nghề nghiệp, hộ khẩu ở thị trấn Đào Đường, thành phố Long Khê.” Tại cửa phòng thẩm vấn, điều tra viên cho chúng tôi biết kết quả điều tra lúc trước. “Ba năm trước kết hôn với Đinh Lập Hưởng kém 4 tuổi, sau khi kết hôn không có con. Khoảng thời gian từ lúc kết hôn đến nay đều do Đinh Lập Hưởng kiếm tiền để duy trì cuộc sống, cô ta hàng ngày thường chơi mạt chược với mấy bà cụ hàng xóm. Không có tiền án tiền sự.”
Tôi gật đầu, nhận lấy hồ sơ tài liệu từ tay điều tra viên, đẩy cửa phòng thẩm vấn đi vào.
Điều tra viên phụ trách tra hỏi ngồi nghiêm chỉnh, còn ngồi đối diện là Đào Xuân Hoa. Xem ra cô ta cũng chỉ là hạng miệng hùm gan sứa mà thôi. Thân thể mập ú của cô ta bị nhét vào ghế thẩm tra khiến chiếc ghế trông bé đi nhiều. Nếu chiếc ghế này nhỏ thêm chút nữa khéo còn chẳng chứa nổi cái mông của cô ta. Phần bàn gắn liền ghế không thể gập xuống, căn bản bị cái bụng mỡ của cô ta chặn lại.
Bác sĩ pháp y chúng tôi chỉ là nhân viên kĩ thuật, có thể được điều tra viên mời tới tham dự thẩm vấn, nhưng không thể trở thành người thẩm vấn chính. Cho nên tôi ngồi ở bên cạnh điều tra viên phụ trách tra hỏi, đặt hai túi đựng vật chứng trong suốt lên bàn một cách nặng nề.
Đào Xuân Hoa hơi ngẩng lên nhìn qua hai chiếc túi, cũng không có quá nhiều phản ứng. Điều này khiến tôi cảm thấy thoáng kì lạ.
“Cô nói tiếp đi.” Điều tra viên lên tiếng. Rõ ràng việc chúng tôi đi vào đã cắt đứt cuộc thẩm vấn của họ.
“Có thể nói hắn là người hiền lành, chưa bao giờ dám tranh cãi với tôi.” Người phụ nữ nói, “Cả gan thử xem, bà đây chả vả cho một phát lật mồm, thế là hắn không dám nói gì nữa ngay.”
“Tức là hắn khá yếu đuối, hướng nội?”
Cô ta gật đầu.
“Vậy thường ngày hắn làm việc ở đâu?”
“Tôi thật sự không biết hàng ngày hắn tới đâu làm việc.” Đào Xuân Hoa uất ức kể, “Hắn bảo mình có một văn phòng, cùng làm với mấy người bạn ở đó. Nói là bí mật công việc gì đó nên không thể cho tôi biết địa điểm. Tôi cũng rất buồn bực, chỉ là làm việc với máy vi tính thôi mà, chẳng lẽ còn như đặc vụ?”
“Nếu cô đã bực bội như vậy thì tại sao không đi tìm hiểu?” Điều tra viên hỏi.
“Lúc nãy tôi đã nói cả rồi, tôi có đi theo hai lần, nhưng luôn bị mất dấu.” Cô ta nói, “Kì thật tôi vẫn cảm thấy mình biết thì có ích lợi gì? Dù sao hắn vẫn giao tiền đúng hạn mỗi tháng. Tôi đây cũng lười can dự vào.”
Điều tra viên khinh bỉ nhìn cô ta, nhất định đang nghĩ nếu cô không lười thì lấy đâu ra một thân thịt mỡ thế này? Điều tra viên hỏi tiếp, “Nếu cô không quan tâm thì tại sao lại muốn đi theo?”
Ả mập trợn lên dữ tợn, “Anh đang đùa tôi đấy à? Sao tôi lại không thể đi theo? Hắn là chồng tôi mà.”
Hiển nhiên hỏi đã lâu như vậy mà căn bản điều tra viên vẫn chưa ra được nội dung cốt yếu. Tôi cảm thấy hơi nôn nóng, vẫn còn ba người mất tích chưa rõ tung tích, cũng không biết quan hệ giữa Đinh Lập Hưởng và Đỗ Châu ra sao. Nguy hiểm nhất là khi chúng tôi điều tra khách sạn, Đinh Lập Hưởng nhất định đã có thể thông qua hệ thống truyền dẫn của camera để phát hiện ra hành động của chúng tôi, như vậy sẽ tạo thành uy hiếp cho sự an toàn của những người bị bắt cóc.
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, nhấc túi vật chứng có chứa chiếc đồng hồ lên, “Thứ này là của cô à?”
Ả mập kia nhìn thoáng qua rồi gật đầu.
Tôi càng thêm kinh ngạc. Cô ta dám vô liêm sỉ nhận rằng nó là của mình? Tôi hỏi, “Cô mua được chiếc đồng hồ giá mấy vạn tệ này sao?”
“Đinh Lập Hưởng nói là khách hàng đưa cho hắn.” Người phụ nữ trông không giống như đang nói dối, “Hồi trước có một đợt tôi quản lí hắn khá nghiêm, hắn bèn ném cái đồng hồ đeo tay này cho tôi, bảo để hắn càng nhiều thời gian tự do, tôi càng được thêm nhiều lợi ích. Cho nên tôi tin hắn, không quản lí hắn nữa.”
“Còn cái này?” Trần Thi Vũ đứng phía sau tôi lúc này cũng rất muốn phá vỡ phòng tuyến của đối phương, cô giơ chiếc còng trong túi vật chứng lên.
“Đây là đồ giả.” Người phụ nữ kia đáp, “Tôi mua ở cửa hàng dưới lầu.”
“Không cần biết là thật hay giả.” Trần Thi Vũ nói, “Cô mua còng tay làm cái gì? Còn muốn nói dối hay sao?”
“Tôi không nói dối, là tôi mua thật mà.” Cô ta ấm ức, “Cô có thể đi hỏi ông chủ cửa tiệm, quả thật là tôi mua từ nửa năm trước! Dùng để quản lí Đinh Lập Hưởng!”
“Quản lí Đinh Lập Hưởng?” Tôi nói, “Vì sao cô lại muốn quản lí hắn?”
“Chủ yếu là vì tôi hơi nghi ngờ hắn ngoại tình.” Ả mập cân nhắc trong chốc lát rồi mới ấp úng đáp.
Thấy chúng tôi không lên tiếng, cô ta nói tiếp, “Chúng tôi kết hôn hơn ba năm rồi, một năm trước, không biết vì sao hắn lại không làm được chuyện đó.”
“Không làm được cái gì?” Trần Thi Vũ hỏi.
Tôi quay đầu nhìn Trần Thi Vũ. Cô chợt hiểu ra, nhanh chóng nghiêm chỉnh lại, “Ừ! Cô nói tiếp đi.”
Người phụ nữ kia kể, “Ban đầu tôi cũng không để ý, tôi cũng không phải người có nhu cầu cao. Nhưng một lần tôi phát hiện hắn núp sau cửa sổ nhà vệ sinh hàng xóm, nhìn trộm người đàn bà nhà bên tắm rửa!”
Từ “nhìn trộm” này lại đột nhiên lóe lên trong não tôi. Giống như đã từng gặp ở đâu đó.
“Chuyện này làm tôi tức muốn chết!” Ả mập nói, “Nhất định là hắn đã làm việc có lỗi cho nên mới không được với tôi nữa. Sau đó tôi lôi hắn về nhà, đập cho một trận. Còn cho rằng hắn sẽ tử tế hơn. Nhưng không ngờ chưa tới hai ngày, buổi đêm hắn lại thừa dịp tôi ngủ say mà chạy ra nhà vệ sinh công cộng để nhòm con gái nhà người ta.”
“Cho nên để tiện quản lí hắn, cô liền mua còng tay?” Tôi hỏi.
Người phụ nữ gật đầu, “Hắn nói với tôi là muốn chữa tật bất lực của mình nên mới dùng cách này để tự kích thích. Tôi còn lâu mới tin mấy lời luyên thuyên của hắn. Cho nên mỗi tối vào lúc đi ngủ, tôi đều dùng còng tay khóa tay tôi và hắn lại với nhau, xem hắn trốn đi đâu.”
“Chiếc còng tay này còng được người?” Tôi hỏi.
Cô ta chán nản nói, “Vốn là được, trên cơ bản là buổi tối hắn không thể chạy mất. Nhưng từ khoảng hai, ba tháng trước, có một đêm không hiểu tại sao hắn tháo được còng ra. Lúc sáng tôi tỉnh dậy phát hiện không biết hắn đã chạy từ lúc nào. Cho nên chờ đến lúc hắn quay lại tôi lại cho hắn một trận no đòn. Nhưng cứ đến đêm hắn lại tháo còng ra mà trốn!”
“Hắn trốn đi đâu?” Tôi hỏi.
“Không biết.” Ả mập đáp, “Hắn nói với tôi là buổi tối hắn nhất định phải đi, vì có khả năng bệnh của hắn sẽ được chữa trị.”
Nghe xong, tôi liền vô cùng căng thẳng. Nếu đối chiếu thời gian với lời khai này thì rất có thể hắn đi xâm hại mấy cô gái mất tích. Hơn nữa còn có liên quan đến chuyện tình dục. Nhưng còn Đỗ Châu thì sao? Là đồng lõa của hắn ư?
Người phụ nữ nói tiếp, “Ngày hôm sau lúc hắn quay về mang theo chiếc đồng hồ đeo tay này, bảo tôi không cần lo cho hắn. Hắn không chỉ được khách cho đồ đắt tiền, mà còn có thể trị hết bệnh. Cho nên tôi chẳng thèm để ý đến hắn nữa. Khoảng thời gian đó mỗi tối hắn đều về nhà nấu cơm, sau đó lén lút thậm thụt mang hộp cơm giữ nhiệt đi.”
“Hộp cơm sao?” Tôi nói, “Trong hộp cơm có cái gì?”
“Không biết. Tôi cũng chẳng quan tâm hắn mang cái gì đi.”
Tôi thật sự là bị ả mập lười biếng này chọc giận đến không thốt nên lời.
“Nhưng sau này hắn thật sự mang về cho tôi một số túi xách hàng hiệu hay đồ trang sức các kiểu.” Cô ta kể tiếp, “Nhưng mấy thứ ấy tôi đều bán hết, chỉ có chiếc đồng hồ đeo tay này là thứ đầu tiên hắn đưa nên tôi không bán.”
Tôi quay lại nhìn Trần Thi Vũ, dù sao cô cũng học hành bài bản vi phản ứng và tâm lí học tội phạm.
Trần Thi Vũ cũng ý thức được ý định của tôi, vì thế cúi đầu nhỏ giọng nói vào tai tôi, “Không có vấn đề.”
Xem ra Đào Xuân Hoa không thích quan tâm đến mọi chuyện nên việc này thực sự chỉ biết đến thế. Manh mối của chúng tôi lại bị cắt đứt. Tôi rất chán nản, nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể lặng lẽ cầm lấy túi đựng vật chứng rời khỏi phòng thẩm vấn.
2Hai ngày tiếp theo thực sự làm người ta lao lực.
Chúng tôi làm bên kĩ thuật hình sự, không thể xông ra tiền tuyến để tìm tung tích của người bị nhốt hay Đinh Lập Hưởng, cho nên chỉ có thể ngẩn ngơ ngồi ở trong phòng làm việc đợi tin, thỉnh thoảng lại bảo Trần Thi Vũ đi nghe ngóng. Dù biết là không nên nhưng kiềm lòng chẳng được, lúc làm giám định thương tật đều uể oải, bởi vậy còn bị một ông cụ đến yêu cầu giám định mắng cho một trận.
Vì Chuyên án chiếc nhẫn có ảnh hưởng rất lớn, nên Cục Cảnh sát Thành phố đã điều động hơn một trăm cảnh sát hình sự ở các phòng ban, tập trung tiến hành điều tra Đinh Lập Hưởng.
Tổ điều tra viên thứ nhất tiến hành điều tra cuộc đời của Đinh Lập Hưởng, phát hiện được cha mẹ hắn đều đã qua đời, đối tượng từ bé đã lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Tuy rằng hắn không được học đại học, nhưng đối với công nghệ thông tin, phần mềm phần cứng đều hứng thú hơn hẳn người khác. Tất cả kĩ năng nghề nghiệp của hắn hình như đều do tự học mà nên. Có thể là vì tính cách, từ nhỏ hắn đã ít giao tiếp với người khác, chỉ một thân một mình. Dù lăn lộn trong xã hội nhưng trừ khi phải trao đổi với người khác vì công việc, còn lại bình thường hắn cũng không qua lại với ai. Trong hệ thống chung của mạng nội bộ cảnh sát có rất ít thông tin về hắn.
Ba năm trước đây, hắn quen biết một người rửa bát cho khách sạn tên là Đào Xuân Hoa, cũng chính là người phụ nữ béo ú ngang ngược kia. Sau này Đào Xuân Hoa chủ động theo đuổi Đinh Lập Hưởng, vì thế hai người đăng kí kết hôn. Sau khi kết hôn, Đào Xuân Hoa lười biếng cậy mình có một căn nhà cũ nát, liền coi đây là cái cớ để xin nghỉ việc, ở nhà hưởng phúc. Việc chi tiêu hàng ngày cơ bản đều do Đinh Lập Hưởng dựa vào kĩ thuật của mình mà kiếm chút tiền ít ỏi. Sau khi kết hôn không bao lâu, đột nhiên Đinh Lập Hưởng mất đi khả năng tình dục, nhưng lòng tự trọng của hắn rất lớn, từ chối đi bệnh viện chữa trị. Đào Xuân Hoa cũng không có nhu cầu sinh lí cao, chỉ cần có đồ ăn ngon là đủ, đi bệnh viện còn phải tiêu tiền, cho nên cũng mặc kệ. Mãi đến khi Đào Xuân Hoa phát hiện Đinh Lập Hưởng có sở thích nhìn trộm, bắt đầu hoài nghi hắn để ý đến người phụ nữ nhà bên thì cô ta mới bắt đầu quản thúc chồng. Nhưng qua quá trình điều tra, người phụ nữ hàng xóm không thể tham gia gây án. Cô ấy với Đinh Lập Hưởng giống như nước sông không phạm nước giếng, không có quan hệ gì với nhau.
Tổ điều tra viên thứ hai lại phân bố tại các trục đường chính, trạm xe, bến xe buýt, tàu hỏa, bến tàu, sân bay, đồng thời phối hợp với cơ quan cảnh sát ở các khu vực, thắt chặt các cửa ngõ giao thông, đề phòng Đinh Lập Hưởng trốn khỏi thành phố Long Phiên. Tổ chuyên án tin rằng chỉ cần Đinh Lập Hưởng còn trong thành phố thì nhất định không thể trốn khỏi vòng vây này. Nhưng sau hai ngày tiến hành công tác, hoàn toàn không phát hiện được bóng dáng của Đinh Lập Hưởng.
Hiện tại chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, Đinh Lập Hưởng đang lẩn trốn ở một góc hẻo lánh nào đó, thứ hai là Đinh Lập Hưởng leo qua núi mà trốn khỏi Long Phiên.
Nhiệm vụ của tổ điều tra viên thứ ba là quan trọng nhất, họ phải kết hợp với Đội Cảnh sát điều tra video của Cục Cảnh sát Thành phố, tiến hành thu thập, quan sát, nghiên cứu toàn bộ video giám sát của cảnh sát giao thông, cảnh sát trị an, camera giao thông công cộng và rất nhiều camera của người dân. Vừa để phát hiện hoạt động trong hai ngày này của Đinh Lập Hưởng, vừa tranh thủ tìm kiếm vị trí cụ thể hoặc hướng đi dẫn tới “phòng làm việc” của hắn.
Thật không ngờ âm mưu gây án của Đinh Lập Hưởng đã tồn tại từ rất lâu. Lúc theo dõi những video giám sát còn lưu giữ được, cảnh sát quả thực tìm được rất nhiều hình ảnh tư liệu có liên quan tới hắn, có điều căn bản không thể xác định rõ đường đi nước bước của đối tượng. Nhưng dưới sự phán đoán của chuyên tra điều tra video nhiều kinh nghiệm, đã xác định “phòng làm việc” của Đinh Lập Hưởng hẳn là nằm ở phía Tây Bắc thành phố Long Phiên. Bởi vì Đinh Lập Hưởng cố ý né tránh camera giám sát, chỉ chọn những phương tiện giao thông công cộng không có camera nên cảnh sát cũng chỉ có thể làm rõ được đến vậy.
Tuy nhiên phạm vi điều tra được các chuyên gia chỉ ra là cả khu vực Tây Bắc thành phố Long Phiên. Thành phố này có diện tích 20.000km2, hơn mười triệu dân. Điều này có nghĩa là cảnh sát phải điều tra khoảng 3.000km2 diện tích và hơn hai triệu người.
Đây là một nhiệm vụ bất khả thi.
Tổ khám nghiệm chúng tôi cũng cẩn thận nghiên cứu khu vực Tây Bắc thành phố. Khu vực này là một khu công nghiệp lâu năm rất đông đúc, có rất nhiều nhà xưởng, công ty, cũng có rất nhiều nhà cửa bỏ hoang. Mật độ dân cư sống ở đây có thể nói là khá dày đặc, chỉ tính người lang thang cũng đã có hơn một nghìn người, chưa kể đến một số lượng lớn những người tạm trú.
Có hai người chết đã bị Đinh Lập Hưởng vứt xác ra ngoài, mặc dù có thêm địa điểm mất tích của Đỗ Châu và La Tuyết Cầm cũng không thể vận dụng điều tra bản đồ học để tiến hành phán đoán. Tuy rằng nơi phát hiện hai thi thể cùng nơi Đỗ Châu mất tích đều thuộc “khu vực Tây Bắc” được chuyên gia xác định, nhưng khoảng cách lại không quá gần. Nếu phải lặn lội đường xa để mang xác đi mà không bị người khác phát hiện, chứng tỏ Đinh Lập Hưởng có thể sở hữu phương tiện giao thông. Như vậy thì càng khó xác định khu vực hắn ẩn nấp cùng địa điểm của “phòng làm việc”.
Điều tra viên cũng mang chuyện “phương tiện giao thông” này đến hỏi ý kiến chúng tôi. Qua quá trình điều tra lúc trước, gã Đinh Lập Hưởng này trên danh nghĩa là không có xe, cũng không mượn xe của người khác. Chúng tôi căn cứ vào việc người chết không bị bọc xác lại, không có tổn hại do vận chuyển mà phán đoán phương tiện giao thông của Đinh Lập Hưởng không phải là xe hai bánh. Vì thế, phạm vi điều tra cơ bản được thu hẹp lại thành xe ba bánh chạy bằng điện hoặc dầu.
Nhưng cả thành phố này, nhất là ở vùng ngoại ô có bao nhiêu chiếc xe như thế! Số lượng nhiều đến nỗi chỉ nghĩ đến chuyện điều tra thôi đã oải rồi. Hơn nữa loại xe đó căn bản sẽ không được đăng kí với cảnh sát giao thông.
Bởi vậy ba tuyến điều tra viên đã thực thi một lượng công tác điều tra rất lớn, nhưng cũng không có tác dụng tích cực với việc bắt nghi phạm hay giải cứu con tin.
Dù sao, chắc chắn Đinh Lập Hưởng đã phát hiện ra hành động của cảnh sát, cho nên sự an toàn của con tin thật đáng lo. Ít nhất còn hai cô gái bị Đinh Lập Hưởng xâm hại vẫn chưa rõ tung tích. Còn Đỗ Châu rốt cuộc là tội phạm hay người bị hại cũng chưa biết.
Tổ chuyên án giống như kiến bò trên chảo nóng, cả ngày quay cuồng.
Nhưng chuyện hay không tới, chuyện tới không hay, ngay tại giờ phút quan trọng này, thành phố Long Phiên lại xảy ra chuyện.
Bãi tập kết rác dưới chân núi Long Phiên đột nhiên phát sinh hỏa hoạn, cảnh sát phòng cháy chữa cháy của thành phố Long Phiên phải điều động hai trung đội mới có thể dập được ngọn lửa lớn.
Lúc cứu hỏa có hai mẹ con chạy đến chỗ cảnh sát chữa cháy kêu khóc, rằng lúc ngọn lửa bốc lên, một người dân ở thành phố Long Phiên tên Trương Kiến Quốc còn đang kiếm phế liệu trong bãi rác, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.
Xe khám nghiệm của chúng tôi chạy thẳng về hướng Tây Bắc, tới hiện trường hỏa hoạn.
Suốt dọc đường, chúng tôi để ý đến nhà cửa và người qua lại. Tuy rằng khu vực này bị bỏ hoang, lại xa xôi nhưng vẫn có nhiều người sinh sống. Dẫu cũ nát nhưng giá phòng lại khá rẻ. Đúng là phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mới có thể hiểu được bên điều tra viên vất vả thế nào.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã tới hiện trường.
Nơi này nằm ở phía Tây Bắc núi Long Phiên, dãy núi không nhỏ nhưng đã hình thành một thung lũng. Mà cái thung lũng này chính là trạm trung chuyển rác của thành phố.
Nơi đây rất trống trải, xung quanh không có nhà cửa hay người ở, là một góc thành phố bị quên lãng.
Tới nơi này chỉ có những người lấy việc mót nhặt làm kế sinh nhai. Tuy rác rưởi chuyển đến đây đều đã được sàng lọc qua một lần, những thứ có thể bán lấy tiền cũng không nhiều, nhưng vẫn có một số người đi mót rác đến đây thử vận may, tìm kiếm một ít “cá lọt lưới”.
Trương Kiến Quốc chính là người như vậy.
Ông ấy nuôi sống cả nhà bằng việc mót rác. Ngoài việc vào tìm hộp giấy, chai nước,... trong thùng rác ở thành phố, thỉnh thoảng ông ấy cũng đến bãi rác để tìm mấy thứ linh tinh. Chẳng cần nói nhiều, dù sao ở đây cũng ít người, ông ấy cũng chẳng đến nỗi tay không mà về mỗi lần tới mót rác.
Nhà của Trương Kiến Quốc cách bãi rác không xa, cho nên khi vợ và con gái của ông ấy thức dậy đúng lúc đang hỏa hoạn, từ xa đã thấy khói đặc bốc lên bèn cuống cuồng chạy tới nơi này. Ở đây, họ nhìn thấy chiếc xe ba bánh của Trương Kiến Quốc, có lẽ ông ấy bị chôn chân trong đám cháy nên họ vội đi tìm cảnh sát chữa cháy để nhờ cứu giúp.
Mạng người là quan trọng, khi đám cháy chưa hoàn toàn được dập tắt, đội chữa cháy đã phái hai chiến sĩ lao vào ngọn lửa kêu gọi tìm kiếm, nhưng khói đặc cuồn cuộn, mở mắt ra nhìn còn khó nữa là tìm người. Sau khi tìm kiếm không có kết quả, đội cứu hỏa đẩy nhanh tốc độ dập lửa, hơn nữa còn báo cho Đại đội Cứu hộ hỏa hoạn.
Đám cháy tắt hẳn, Đội Cứu hộ hỏa hoạn gồm hơn mười chiến sĩ, dắt theo chó cứu hộ chạy vào bãi rác tiến hành tìm kiếm.
Lúc chúng tôi tới hiện trường, công tác cứu hộ vẫn đang tiến hành.
Lâm Đào cùng Trình Tử Nghiên của Cục Cảnh sát Thành phố đứng xem xét chiếc xe ba bánh của Trương Kiến Quốc.
“Đinh Lập Hưởng chỉ cần một chiếc xe ba bánh như vậy là có thể vận chuyển thi thể.” Lâm Đào nói.
Trình Tử Nghiên gật đầu, lôi một tấm bạt trùm trên xe, “Nếu Đinh Lập Hưởng cũng biết dùng một tấm bạt như thế này để che chắn, giấu thi thể trong thùng xe thì thần không biết quỷ không hay.”
“Đừng xem nữa, luận điểm cho rằng hắn có một chiếc xe ba bánh không chạy mất đâu.” Đại Bảo ngồi xổm bên cạnh tôi, “Không bằng nhìn đàn chó kia kìa, một đám trông đến là phấn chấn tinh thần! Chúng thật sự có thể tìm ra người mất tích?”
“Có giống anh không? Anh thấy đồng loại nên vui lắm nhỉ.” Lâm Đào giễu cợt Đại Bảo là cảnh khuyển hình người.
“Ở đây tôi chịu.” Đại Bảo day day mũi mình, “Chỉ toàn ngửi thấy mùi rác.”
“Ý anh là người không bằng chó đấy à?” Lâm Đào cười ha ha.
“Không bằng thì không bằng.” Đại Bảo trợn mắt nhìn Lâm Đào, “Cậu thì giỏi hơn chó à? Cậu xông lên đi!”
Lâm Đào đang chuẩn bị ba hoa đáp trả thì từ xa có tiếng nhân viên cứu hộ vang lên, “Đội trưởng! Tìm thấy rồi! Kiểm tra không thấy dấu hiệu sống nữa!”
Hai mẹ con ở ngoài rìa bãi rác bắt đầu ôm đầu khóc rống lên.
Kì thật, đây là chuyện nằm trong dự liệu. Trong đám cháy lớn như vậy, an toàn trở ra gần như là chuyện bất khả thi. Đây cũng là nguyên nhân Đội Phòng cháy chữa cháy thông báo trước cho Đội Pháp y của Cục Cảnh sát Thành phố.
Tôi đứng thẳng người lên, “Đi thôi, có việc cần làm rồi.”
“Tranh thủ thời gian thôi.” Đại Bảo nói, “Có lẽ thi thể sẽ bị thiêu đốt tương đối nghiêm trọng, không thể để cho người nhà nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ không chịu nổi.”
Tôi gật đầu tán đồng với quan điểm của Đại Bảo, lập tức chỉ huy đội cứu hỏa đưa thi thể đặt sau xe cứu hỏa, biến chiếc xe thành một tấm bình phong sau đó bảo họ chặn thân nhân người chết bên ngoài.
Tôi và Đại Bảo đeo găng tay rồi đến gần thi thể, kéo tấm vải trùm ra. Lúc này cả hai chúng tôi đều đồng thời kinh hãi.
Thi thể co quắp nằm nghiêng trên đất. Nhìn từ ngoại hình thì làn da không bị ngọn lửa thiêu đốt, không giống những thi thể cháy thành than trong các vụ hỏa hoạn. Những phần da bị lộ ra không hề bị đốt cháy, quần áo không chút tổn hại. Thậm chí đầu tóc của thi thể cũng nguyên vẹn.
Chúng tôi biết tóc là bộ phận cơ thể dễ bị thiêu hủy nhất. Một khi thân thể chịu nhiệt độ cao thì tóc là thứ biến mất đầu tiên.
Nhưng bề ngoài thi thể của Trương Kiến Quốc đen xì, bám một lượng lớn muội than.
“Chỗ tìm thấy ông ấy không bị thiêu cháy sao?” Tôi hỏi đội viên đội cứu hỏa đứng cạnh.
Cậu đội viên lắc đầu, “Cháy hết. Hơn nữa còn cháy rất lớn.”
“Vậy tại sao tóc của ông ấy vẫn còn nguyên?” Đội Cứu hộ thường phải ra vào nhiều đám cháy nên cũng không cần chúng tôi nói nhiều về kiến thức căn bản.
Tôi lấy băng gạc từ hộp đựng dụng cụ khám nghiệm ra, nhúng vào cồn, sau đó chà lên phần da bị lộ của Trương Kiến Quốc. Chẳng bao lâu sau màu đen khói bụi bị lau sạch, để lộ ra sắc da bình thường. Tôi dùng kẹp cầm máu chỉ mảng da đã được lau sạch sẽ cho cậu đội viên cứu hộ.
Cậu đội viên Đội Cứu hộ cầm tấm vải vừa trùm lên thi thể, nói, “Lúc nãy khi chúng tôi tìm kiếm thi thể, là Thiên Lang ngửi thấy trước. Bởi vì trong bãi rác chất hàng đống rác rưởi, mà thi thể lại lẫn vào đống rác đó, bên ngoài còn được trùm tấm vải này. Đây là một tấm vải chống lửa.”
“À, vải chống lửa.” Đại Bảo nói, “Cho nên khi ông ấy thấy lửa bốc lên, biết mình không thể trốn thoát nên lấy một tấm vải chống lửa đắp lên mình.”
“Ở gần hiện trường vẫn còn mấy tấm vải loại này, có lẽ chỉ là trùng hợp.” Cậu đội viên Đội Cứu hộ nói, “Sau khi người chết ngã vào đống rác thì vừa khéo có một tấm vải chống lửa trùm lên ông ấy. Cũng không thể loại trừ khả năng này.”
Tôi gật đầu.
Đại Bảo nói, “Tôi hiểu. Người chết bị rơi vào trong đống rác, lại có vải chống lửa ngăn cách với tình hình hỏa hoạn bên ngoài nên tuy rằng ông ấy không bị lửa lớn thiêu chết, nhưng do xung quanh thiếu dưỡng khí nghiêm trọng nên dẫn đến ngạt thở tử vong.”
Tôi không nói gì, vẫn dùng băng gạc thấm cồn chà lên phần da lộ ra của người chết, hơn nữa còn để Đại Bảo cắt quần áo của nạn nhân ra. Qua kiểm tra, phần cổ và khoang miệng mũi đều không có dấu vết tổn thương rõ ràng, thân thể và chân tay cũng vậy. Xem ra có căn cứ để loại trừ khả năng ông ấy chết vì tổn thương cơ tính và ngạt thở cơ tính.
“Đây chính là chuyện ngoài ý muốn.” Đại Bảo đánh giá tính chất của vụ việc.
“Nơi này trống trải như vậy, hơn nữa còn không người quản lí, có phải thường xuyên phát sinh hoả hoạn hay không?” Tôi vừa sửa sang lại quần áo của người chết vừa hỏi.
Quần áo của người chết cũng rất bình thường, không bị tổn hại hoặc có dấu vết giằng xé.
“Không.” Một trung úy cảnh sát thuộc Trung đội Phòng cháy chữa cháy đáp, “Vị trí này vốn ít người, lại có sắc lệnh nghiêm cấm đốt lửa. Bởi vậy trước đây chưa từng xảy ra hỏa hoạn. Hơn nữa, tôi cho rằng, nơi này là bãi rác lộ thiên, đối với một nơi nhiều mưa như thành phố Long Phiên mà nói, rác ở đây cùng với lớp rác nằm sát mặt đất đều bị ngấm nước, dù có mồi lửa cũng không thể bốc cháy lên được.”
“Có người hút thuốc cũng sẽ không dẫn tới hỏa hoạn?” Tôi hỏi bởi móc được một gói thuốc lá và một chiếc bật lửa trong túi áo khoác của người chết.
“Dựa vào kinh nghiệm của tôi, thuốc lá không thể coi là một mồi lửa được, rất khó gây ra hỏa hoạn ở bãi rác như thế này.” Cậu trung úy nói, “Nhưng nếu tàn thuốc dẫn lửa vào một số vật nhỏ dễ cháy tạo thành một đốm lửa, sau đó đốm lửa này dần lan ra thì cũng chưa chắc là không có khả năng. Nhưng đây cũng là một việc có xác suất rất nhỏ.”
“Vậy vụ hỏa hoạn này hình thành thế nào?” Đại Bảo hỏi.
“Chuyện đó chúng tôi vẫn còn phải điều tra.” Cậu trung úy chỉ một chiếc xe biển số màu trắng của cảnh sát vũ trang đang lái tới từ xa, “Bộ phận điều tra hỏa hoạn đã điều người tới rồi.”
Tôi gật đầu như đã hiểu, “Nếu nấu cơm ở nơi không được đốt lửa thì sự việc có xác suất phát sinh nhỏ cũng thành có xác suất phát sinh lớn.”
Cậu trung úy gật đầu tán thành.
“Nếu như vậy, vụ này chúng tôi có thể giao lại cho Cục Cảnh sát Thành phố rồi.” Đại Bảo cởi găng tay ra, vỗ lên vai bác sĩ Hàn vừa cùng chúng tôi đến hiện trường.
Chết cháy có ba loại cơ chế. Loại thứ nhất là dưỡng khí tại nơi xảy ra vụ cháy bị giảm bớt, carbon monoxide tăng lên, dẫn đến ngạt thở hoặc ngộ độc carbon monoxide hoặc đường hô hấp bị nhiệt làm tổn thương, phù nề dẫn đến khó thở rồi tử vong do ngạt thở. Loại thứ hai là do da ngoài cơ thể bị bỏng nặng dẫn đến sốc chấn thương mà chết. Còn loại thứ ba là hiện trường hỏa hoạn đổ sập, gây tử vong do tổn thương cơ tính.
Dù là cơ chế nào thì bác sĩ chỉ cần làm rõ vấn đề nạn nhân không bị người ngoài tác động mà chết, loại bỏ khả năng giết người là không cần chuyển sang xử lí hình sự. Những thi thể mà bác sĩ pháp y gặp tại hiện trường hỏa hoạn thường bị thiêu hủy nghiêm trọng hoặc thiếu chân thiếu tay, dưới tình huống như thế cũng không thể loại trừ khả năng bị tấn công. Bác sĩ pháp y chỉ có thể thông qua hội chứng bỏng đường hô hấp và việc kiểm tra xem người chết có hít phải khói bụi không để phán đoán lúc bị hỏa thiêu nạn nhân còn sống hay đã chết. Một khi xác nhận có hội chứng bỏng đường hô hấp và trong khí quản thấy có khói bụi, vậy người này bị thiêu cháy khi còn sống. Còn chết cháy do vô ý hay có kẻ cố ý châm lửa thiêu chết thì không phải là chuyện chỉ riêng bên pháp y cần cân nhắc.
Nhưng vụ này lại có điểm khác biệt, tổ chức da của người chết vẫn còn nguyên. Qua công tác khám nghiệm bề ngoài thi thể, chúng tôi có thể dễ dàng loại trừ khả năng ông ấy chết do bị người khác tấn công. Kết hợp với tình hình do Đội Cứu hộ báo cáo, như Đại Bảo đã nói: Ngạt thở mà chết chính là nguyên nhân tử vong có khả năng cao nhất. Như vậy đây cũng là một chuyện ngoài ý muốn. Từ việc bãi rác này vắng vẻ, người chết có hút thuốc, xem ra người gây ra vụ này có lẽ chính là ông ta.
Quả thật, bây giờ chúng tôi nên tới tổ chuyên án xem Chuyên án chiếc nhẫn có tiến triển gì trong điều tra không, chứ không phải ở đây mất thời gian với một vụ tử vong ngoài ý muốn.
Tôi gật đầu, lấy một cây tăm bông từ hộp đựng dụng cụ khám nghiệm ra, nghĩ thầm chỉ cần đơn giản xác nhận việc người chết bị thiêu cháy khi còn sống, sau rồi đi tới tổ Chuyên án chiếc nhẫn cũng được.
Tôi dùng tăm bông đưa vào lỗ mũi của người chết, ngoáy sâu hết sức có thể. Hành động này để xác định xem người chết có hít khói bụi vào sâu trong xoang mũi hay không. Đây là phương pháp giản tiện nhất để phán đoán việc bị thiêu cháy khi còn sống. Nhưng chỉ hữu hiệu với thi thể chưa bị thiêu hủy bộ mặt mà thôi.
Kết quả lại khiến tôi kinh ngạc.
Tôi rút cây tăm bông ra, nó vẫn trắng tinh, không dính một chút khói bụi nào.
3“Tại sao lại như vậy?” Đại Bảo là người đầu tiên kêu lên, khiến cho mấy người trong tổ khám nghiệm thi nhau ngoái cổ sang nhìn.
Tôi cũng rất kinh ngạc, cầm tăm bông trở qua trở lại nhìn kĩ, lòng thầm nghĩ liệu có phải thao tác của mình sai sót hay không. Nhưng một thao tác đơn giản như vậy sao có thể sai được?
“Đây... không phải chết cháy sao?” Lâm Đào thường xuyên cùng chúng tôi chạy tới hiện trường hỏa hoạn nên cũng hiểu rõ một số triệu chứng cơ bản. Trong lỗ mũi không có khói bụi, muội than, chứng tỏ người này chết rồi mới bị chôn trong đống rác, sau đó bị một lượng lớn khói bụi lan xuống, bám trên thân thể nên mới tạo ra trạng thái như thế.
Nhưng trên thi thể không có thương tổn! Chẳng lẽ người chết bị trúng độc, hoặc đột nhiên phát bệnh mà chết? Chuyện đó chẳng phải là quá trùng hợp sao? Không thể có nhiều chuyện trùng hợp thế được.
“Không phải chết vì ngộ độc carbon monoxide nên mới có trạng thái này hay sao?” Lâm Đào hỏi.
Tôi lắc đầu, “Chỉ khi lửa bốc lên mới sinh ra carbon monoxide, sau đó mới trúng độc. Mà lúc đó người chết sẽ phải bị bỏng. Dù có núp dưới vải chống lửa thì ông ta chắc chắn vẫn sẽ hít vào một lượng lớn khói bụi, như vậy cái tăm bông của tôi cũng có thể cọ ra thứ gì đó. Hơn nữa cậu cảm thấy nơi trống trải thế này còn gây ra được ngộ độc carbon monoxide sao?”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lâm Đào băn khoăn.
“Không biết. Phải giải phẫu tử thi mới phán đoán được.” Tôi kiên quyết.
“Giải phẫu ư? Đây chỉ là một thi thể trong đám cháy thôi mà.” Một điều tra viên nhìn hai mẹ con ở đầu xe cứu hỏa, “Lại phải thông báo việc này cho thân nhân? Chuyện này thật không dễ dàng.”
Tôi thu dọn xong đồ đạc, cởi găng tay ra, phủi bụi bặm bám trên người, sau đó nhấc hộp dụng cụ lên, “Không dễ cũng phải làm. Nếu họ không đồng ý thì cũng chỉ có thể mời Cục trưởng của các cậu ra mặt kí tên vào giấy tờ, chỉ thị cưỡng chế giải phẫu.”
“Cưỡng chế giải phẫu?” Điều tra viên hỏi, “Vụ án này đủ điều kiện chứ? Chúng ta không có căn cứ hoặc điểm đáng ngờ cho thấy đây là một vụ án hình sự.”
Tôi giơ túi đựng vật chứng trong tay lên, chính là cái tăm bông trắng kia, “Đây còn không phải là điểm đáng ngờ à? Người chết không phải bị thiêu cháy khi còn sống mà là chết rồi bị đốt xác!”
Tôi cho túi đựng vật chứng vào trong túi, lướt qua điều tra viên đang vô cùng kinh ngạc rồi đi thẳng tới xe khám nghiệm.
“Không chính xác, không chính xác.” Đại Bảo sửa lại lời tôi, “Thi thể không phải bị thiêu hủy, mà là dính một ít khói đen, cho nên chưa thể coi là chết rồi đốt xác, không thể coi như thế được.”
Làm công tác thông báo cho người thân quả thật không dễ dàng, mà Cục trưởng Cục Cảnh sát địa phương cũng chẳng muốn gánh trách nhiệm dễ dàng thế nên không kí tên lên lệnh cưỡng chế giải phẫu. Vì vậy chúng tôi đợi ở buồng nghỉ cạnh phòng giải phẫu phải đến hai tiếng đồng hồ mới thấy điều tra viên mồ hôi đầm đìa, huỳnh huỵch chạy tới.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự đã hết sức bình sinh rồi! Hiện giờ người nhà cũng đã đồng ý.” Điều tra viên giơ tờ Thông báo giải phẫu thi thể đã được người nhà kí tên lên, “Nhưng người nhà không muốn đến phòng giải phẫu, vì vậy chúng ta bắt đầu ngay thôi.”
Lúc này tôi đã chờ đến cuống cả lên rồi, cuối cùng thấy công tác đã được thông suốt liền thở phào nhẹ nhõm.
“Tranh thủ thời gian đi, bảo đồng chí bên nhà xác mau đưa thi thể tới đây.” Tôi hăng hái nói, “Nếu tủ đông hoạt động tốt thì hai, ba tiếng đồng hồ là đã đông đá rồi, còn phải chờ tan đá nữa!”
“Tôi đã nghĩ đến chuyện này.” Bác sĩ Hàn mỉm cười, “Cho nên đã đưa xác nạn nhân vào gian lạnh trong đại sảnh, không đưa vào tủ đông.”
Lúc ở hiện trường, chúng tôi cắt bỏ quần áo, giờ được đặt trên bàn giải phẫu là thi thể của một người đàn ông già nua. Những bộ phận được quần áo che phủ thì màu da vẫn bình thường, còn những phần da lộ ra ngoài dù đã được chúng tôi lau qua nhưng hiển nhiên vẫn rất đen.
Tôi dùng kẹp cầm máu gắp băng gạc lên, tiến hành làm sạch toàn bộ thi thể từ đầu đến chân, đồng thời cũng là kiểm tra thi thể lần hai. Trong dự liệu, lần kiểm tra thứ hai này cũng không phát hiện thấy trên thi thể có thương tổn gì. Từ những tổn thương như lỗ kim đến khả năng thường bị xem nhẹ như vết thương ở phần kín đều không tồn tại.
Nhưng có một hiện tượng thu hút sự chú ý của tôi.
Thật may là lúc mới bắt đầu tôi không rửa nó đi. Dưới ánh đèn mổ sáng rõ, dường như trên mặt người chết có điểm khác thường. Nhất là khi nhìn vào ảnh Lâm Đào chụp thì sẽ thấy điểm khác thường ấy càng thêm rõ ràng. Trên khóe mắt của người chết và vùng xung quanh sống mũi có một vài đường cong màu trắng, giống nếp nhăn nơi khoé mắt. Đường cong này màu sắc khá nhạt, nhạt hơn hẳn so với màu da xung quanh. Tôi biết đó không phải là nếp nhăn.
Nhìn đến đây, tôi nghiêng đầu suy tư, trong sách vở có rất nhiều kiến thức, chúng đang không ngừng đảo lộn trong đầu tôi. Hẳn đã có chút đầu mối. Vì thế tôi lấy con dao mổ trên khay dụng cụ, nói với Đại Bảo và bác sĩ Hàn đối diện, “Đợi không nổi nữa, tôi phải biết ngay nguyên nhân tử vong.”
Sự nôn nóng của tôi rõ ràng giống hệt mọi người. Đại Bảo không chần chừ, cầm lấy kẹp cầm máu chuẩn bị phối hợp với tôi.
Tôi thuần thục đưa dao mở khoang ngực bụng của người chết, thậm chí không cần kiểm tra tình trạng ở khoang bụng, mà là trực tiếp giải phẫu sụn sườn, sau đó đến khớp ức đòn, xương sườn, để lộ lồng ngực của người chết.
Trước mắt là một khoảng màu đen đỏ.
“Ây da, người này nghiện thuốc lá khá nặng đây.” Lâm Đào thò đầu nhìn thoáng qua, chậc lưỡi lấy làm lạ, “Phổi mà lại có thể đen đến mức này, xem xem sau ai còn dám hút thuốc nữa không?”
“Đồ ngốc.” Đại Bảo dùng kẹp cầm máu chỉ khoảng màu đen đỏ nằm lộ ra giữa lồng ngực, “Cậu đã thấy phổi của ai nằm ở chính giữa chưa?”
Tôi im lặng, tay gỡ lồng ngực bên trái, để lộ lá phổi màu đỏ tím nhàn nhạt, bấy giờ mới nói, “Đúng vậy, cậu xem đây mới là phổi này.”
“Nhưng cũng có rất nhiều nốt đen, do hút thuốc không thể chối cãi rồi.” Lâm Đào nói.
“Hai bên trong lồng ngực hình như đều hơi tụ máu.” Tôi nói.
“Sao tôi cứ thấy người này là lạ.” Trần Thi Vũ hiếu học hơn Lâm Đào nhiều, “Hồi trước xem các anh mở lồng ngực người chết, thứ nằm ở giữa kia là trái tim mới đúng chứ?”
“Ừ, là màng tim.” Tôi nói.
“Nhưng khi ấy các anh tháo xương ngực, trái tim hẳn là có màu đỏ vàng xen nhau cơ mà.” Trần Thi Vũ thắc mắc tiếp.
Tôi gật đầu, tán thưởng, “Đúng, bởi vì màng liên kết nội tạng, tuyến ức và màng tim đều liền một khối, cho nên mỡ cùng tuyến thể là màu vàng, những tổ chức khác là màu đỏ. Cô đang thấy đây là một màng liên kết nội tạng khác thường, trong màng liên kết nội tạng có rất nhiều máu, chúng ta gọi là màng liên kết nội tạng phù thũng do chảy máu trong. Nếu tôi đoán không lầm, nguyên nhân tử vong của người chết chính là ở chỗ này! Dù sao hình thành diện tích sưng phù lớn như vậy cũng đủ để người ta tử vong rồi.”
“Đừng nói chuyên nghiệp như vậy, màng cái gì cơ? Điều này chứng tỏ vấn đề gì?” Lâm Đào sốt ruột.
“Nếu bây giờ tôi nói ngay thì vô trách nhiệm quá.” Tôi cầm dao mổ lên, “Phải kiểm tra thêm một bước nữa mới xác định được nguyên nhân cụ thể.”
Tôi cắt mở màng liên kết nội tạng, nhưng vì trước mắt là một khoảng nội tạng sưng tấy nên căn bản không thể nhận rõ vị trí tương quan của các nội tạng nằm trong màng liên kết. Lúc này cũng chỉ có thể dựa vào “xúc giác” mà thôi.
Rất nhiều bác sĩ ngoại khoa có kinh nghiệm phong phú đều coi xúc giác quan trọng hơn thị giác. Trong lúc giải phẫu, bác sĩ nào có xúc giác tốt thì xử lí công việc sẽ nhanh hơn, đồng thời giảm bớt xác suất tổn thương do điều trị ở bệnh nhân. Bác sĩ pháp y cũng như thế, khi trong cơ thể người chết có một lượng máu lớn làm cản trở tầm nhìn thì cảm giác trở nên rất quan trọng.
Tôi mổ tách lớp màng liên kết nội tạng, các tổ chức nội tạng hiện lên rõ ràng trước mắt. Sau khi động mạch chủ được tách riêng ra, tôi dùng băng gạc cẩn thận lau xung quanh nó, mọi người nhanh chóng nhìn thấy một vết nứt phía trên động mạch chủ.
“Vỡ động mạch chủ?” Đại Bảo lắp bắp kinh hãi, “Tại sao động mạch chủ lại bị vỡ?”
“Là phình tách động mạch chủ [*] .” Tôi chỉ xung quanh miệng vết vỡ, “Ở khu vực cục bộ này, thành động mạch chủ khá mỏng nên có nguy cơ bị vỡ.”
Phình tách động mạch chủ là một loại bệnh chí mạng tương đối hiếm gặp. Nó phát sinh cùng nhiều loại bệnh có liên quan, nhưng cũng là một loại bệnh chí mạng vô cùng đáng sợ. Nếu như không phát hiện được tình trạng bệnh, để nó tự do phát triển thì một khi có nguyên nhân nào đó gây ra tác động, làm lớp thành mạch vỡ thì sẽ nhanh chóng phát bệnh mà chết.
“Đột tử vì bệnh ư?” Lâm Đào nói, “Chuyện này sao lại trùng hợp thế chứ? Vừa đột tử sau đó lại bị thiêu cháy?”
Tôi lật hai lá phổi của người chết ra nhìn, “Không, phình tách động mạch chủ mặc dù có khả năng tự phát sinh dẫn đến vỡ động mạch, nhưng cũng có rất nhiều trường hợp nguyên nhân bắt nguồn từ bên ngoài. Ví dụ Trương Kiến Quốc, không chỉ bị vỡ thành động mạch mà hai lá phổi cũng có đôi chút tổn hại. Mọi người nói xem, tổn thương ở phổi là từ đâu ra?”
“Bị đánh?” Trần Thi Vũ nói, “Nhưng da không bị tổn thương.”
Trần Thi Vũ đã thu thập được không ít kiến thức y học và phương pháp phân tích, tôi rất vừa lòng gật đầu, “Đúng vậy, chính vì trên khuôn ngực không bị tổn hại, nên rõ ràng tổn thương trên phổi của ông ấy không phải do bạo lực cơ tính. Như vậy khả năng còn lại lớn nhất là phổi bị chấn động dẫn đến hình thành thương tổn.”
“Chấn động?” Trần Thi Vũ khó hiểu, “Do vật lộn sao?”
Tôi mỉm cười.
Đại Bảo ngộ ra mà nói, “Ồ! Thì ra là vậy! Tôi biết rồi, mấy người đợi một chút để tôi khám nghiệm mở hộp sọ xem sao.”
Khi Đại Bảo tiến hành, tôi cũng không được rảnh tay, quan sát hai bên màng nhĩ. Quả nhiên không ngoài dự liệu, hai bên màng nhĩ của Trương Kiến Quốc đều bị thủng, dù nhìn hình thái lỗ thủng sẽ thấy có phản ứng sống, nhưng hiện tượng xuất huyết bên cạnh lỗ thủng cũng không rõ ràng.
“Quả nhiên là thế.” Đại Bảo quan sát trên bề mặt não có thể nhìn thấy vết xuất huyết lan rộng, cậu ấy chỉ vào những nốt xuất huyết ấy.
“Các anh đang bày trò bí hiểm gì thế?” Lâm Đào không nhịn nổi.
“Họ đang tìm căn cứ, hiện giờ đã tìm được rồi. Về cơ bản có thể xác định tổn thương trên thi thể do nổ.” Bác sĩ Hàn nói.
“Tổn thương do nổ? Nổ ở đâu?” Trần Thi Vũ hỏi.
“Từ góc nhìn của pháp y thì tình trạng tổn thương trên toàn thân người chết đều hình thành do nổ.” Tôi dùng kẹp cầm máu chỉ vào mặt của người chết, “Thứ đầu tiên khiến tôi nghi ngờ việc gây thương tích do nổ chính là những đường cong nhỏ ở khóe mắt. Những dấu vết này hình thành khi cháy nổ tạo ra luồng sáng mạnh, nếu mặt người chết quay về hướng vụ nổ thì trước tác dụng của ánh sáng mạnh, mắt sẽ nhắm lại theo phản xạ, khiến những phần da bên trong nếp nhăn quanh mắt không bị nhiệt tác động hoặc bị bụi than bám vào. Cơ thể nhanh chóng chết đi, sau đó xuất hiện hiện tượng thả lỏng cơ bắp, những nếp nhăn dần buông ra, hình thành đường vân màu trắng. Nhưng vân trắng này trông như vết chân chim, cho nên được ngành pháp y gọi là ‘thay đổi hình chân chim’, là một dấu hiệu chứng minh người chết bị tổn thương do nổ.”
Tất cả mọi người đều chìm vào suy nghĩ. Tôi nói tiếp, “Cháy nổ sinh ra sóng xung kích, không những xuyên thủng màng nhĩ, mà còn gây tử vong nhanh chóng khiến quanh lỗ thủng không chảy nhiều máu. Đồng thời, sóng xung kích tác động vào lồng ngực, đẩy mạnh áp lực lên lồng ngực, đây cũng là nguyên nhân ban đầu gây nên hiện tượng phình tách động mạch chủ ở người chết. Không chỉ như thế, bởi vì áp lực trong lồng ngực tăng cao, huyết áp trong tĩnh mạch chủ trên cũng đột nhiên tăng vọt, máu trở về tim chảy ngược, có thể khiến tĩnh mạch nhỏ và mao mạch trong não bị phình trướng, vỡ tung, dẫn đến não bộ xuất hiện hiện tượng xuất huyết diện rộng. C