← Quay lại trang sách

Chương 22 NGÀI SMITH = ?

Chúng ta đang đối diện với một bức tường!” Ngài Christopher Hunt đã hét lên vào buổi chiều ngày 12.

Ông ta nói không sai. Bức tường này cao dần lên, trong những ngày tiếp theo, cho đến khi chạm vào mây.

Cảnh sát trưởng, Robin, Strickland, tất cả đều cảm nhận bóng tối nặng nề của nó đè lên họ.

Dẫu vô ích, do mọi manh mối vẫn đang chồng chéo lên nhau, họ nghiên cứu vụ án từ tất cả các góc độ, như cách tìm lời giải cho một câu đố chữ hoặc trò giải ô chữ. Họ luôn rơi vào những kết luận không thể tin nổi...

Ngày 28 tháng Một, họ bắt giữ ông Collins. Tuần tiếp theo, sau vụ án mạng của bà Dunscombe, họ đã phải thả ông ta.

Ngày mùng 1 tháng Hai, họ bắt giữ bác sĩ Hyde. Ngày mùng 5, sau vụ án mạng của Ginger Lawson, họ đã phải thả ông ta.

Ngày mùng 5 tháng Hai, họ bắt giữ ông Andreyew. Ngày 12, sau vụ án mạng của ông Allan Smith, họ đã phải thả ông ta.

Ngày mùng 1 tháng Hai, ngày diễn ra vụ án mạng của bà Dunscombe, thiếu tá Fairchild đã cung cấp một chứng cứ ngoại phạm vững chắc.

Ngày 11 tháng Hai, ngày diễn ra vụ án mạng của ông Allan Smith, ông Crabtree - theo lời của điều tra viên Hapgood, người được giao nhiệm vụ theo dõi ông - đã có hành động vô tội.

Chỉ có một người, giáo sư Lalla-Poor, có thể tấn công ông Allan Smith. Nhưng ông không dễ bị nghi ngờ. Trái lại - nếu tin điều tra viên Flower, người được giao nhiệm vụ giám sát ông ta - ngày 11, ông ta chỉ rời Palladium vào lúc mười hai giờ năm phút, trở về nhà một cách bình thường.

Trái với cảnh sát, dưới tác động ngu dại nào đó, giới báo chí và công chúng phản ứng cực kì mãnh liệt. Khắp nơi chỉ toàn là cuộc thảo luận kích động chuyển biến thành các cuộc ẩu đả, cãi vã, biểu tình phẫn nộ. Cảnh sát bị công kích và mắng mỏ. Mỗi ngày, bưu tá mang đến Scotland Yard một túi thư ẩn danh. Người gửi thường là đề xuất một cải cách cấp bách nào đó, còn không thì toàn là đe dọa hoặc tiên đoán kịch tính. Số lượng thám tử tự xưng gia tăng liên tục. Trong các quán trà, có thể thường xuyên nghe thấy những lời như thế này: “Nếu bà là cảnh sát trưởng, bà Dodd, bà sẽ thực hiện những biện pháp nào?” Và trong các hội nhóm: “Tớ nhắc lại với cậu, David, họ đã sai từ đầu! Smith hẳn là phái đẹp!” Tuy nhiên, từ khi mặt trời lặn, những người đã la hét mạnh mẽ nhất trong ngày lại về nhà khóa cửa cẩn thận. Ở một số khu vực, người ta có thể dạo chơi cho đến khi bình minh mà không gặp ai ngoài một con mèo bò ra khỏi một khe cửa để xâm nhập vào khe cửa khác.

Sáng ngày 17, Ngài Christopher hỏi Strickland xem ông ta đã đọc bài xã luận trên báo Despatch chưa. Viên chánh thanh tra bảo chưa.

“Vậy thì, hãy đọc nó đi!” Ngài Christopher nói, bất chợt đưa tờ báo cho ông ta.

“Khi một vấn đề như vụ án mà Scotland Yard phải giải quyết trông như không có giải pháp”. Tờ Despatch viết:

Có thể suy ra rằng các dữ kiện chính đã sai. Hãy nhớ về Bí ẩn trong căn phòng màu vàng, tác phẩm vĩ đại của nhà văn Pháp Gaston Leroux, nơi các tác giả tiểu thuyết trinh thám không ngừng lấy cảm búng khác nhau trong bai mươi năm qua. Chỉ khi xem xét bí ẩn từ một góc độ mới, chúng ta mới có thể giải mã nó.

Theo quan điểm của chúng tôi, Scotland Yard đã phạm lỗi vì quá tin tưởng vào lời khai của Toby Marsh mà không hề nghi ngờ. Sau rốt, ai là Toby Marsh? Một gã lang thang, người đã từng bị kết án vì lừa đảo, một kẻ luôn luôn trong tình trạng sẵn sàng nói dối, bày trò bịp bợm. Chúng ta đã tin vào lời của gã. Phải chăng câu chuyện của gã, nếu không hoàn toàn là bịa đặt, cũng có chút thêu dệt? Liệu người đàn ông của chúng ta đã nhìn thấy, ngài Smith - vào ngày 26 tháng Một, khoảng mười chín giờ ba mươi phút - vào một ngôi nhà ở quảng trường Russel mà trong tình hình sương mù, gã không thể xác định cụ thể. Gã đã nói, với mục đích nhận được tiền thưởng đã búa: “Kẻ sát nhân ở nhà số 21”, trong khi tên hung thủ này có thể sống ở số 19 hoặc Số 23?

Chúng tôi đã thu thập thông tin. Số 19 và số 23 đều là những nhà trọ, do bà Mulliner điều hành một căn và cô Quillet là căn còn lại, cả hai đều là bạn tốt của bà Hobson.

Không gì là không thể, một lần nữa, ngài Smith, ở một trong hai nơi và được biết về khách trọ mới xuất hiện, nên đã xâm nhập vào nhà trọ Victoria qua mái, ví dụ thế, và sắp xếp mọi thủ để đổ oan cho những người vô tội?

Thay vì bám chặt vào nhà số 21, Scotland Yard nên điều tra bướng này và một số hướng khác.

“Chắc chắn phải thăm Toby Marsh.” Sau khi đọc xong, chánh thanh tra đồng ý.

Anh Marsh nói Strickland hãy xuống địa ngục. Gã không thèm cạo râu nữa và viễn cảnh ván cờ hải chiến khiến gã nghiến răng.

“Tôi đã nói với ông, tôi đã thấy ngài Smith vào ngôi nhà số 21 và tôi nhắc lại!” Anh Marsh la lên. “Không phải số 44! Không phải số 62! Là số 21! Hắn đã đút tay vào túi, rút ra một chiếc chìa khóa...”

Một chiếc chìa khóa!

Strickland bắt lấy chi tiết bị lãng quên này như một chiếc phao cứu sinh. Bỏ lại Marsh, ông chạy đến nhà trọ Victoria.

“Một câu hỏi đơn giản, bà Hobson... Ai trong số những người khách trọ của bà có chìa khóa của cửa ra vào? Điều này rất quan trọng.”

“Nhưng... ai cũng có!” Bà Hobson trả lời.

Viên chánh thanh tra - giống như ba nghi phạm bị bắt trước đó - bắt đầu mong muốn sương mù trở lại. Nếu nó thực sự ảnh hưởng xấu đến tên sát nhân, vẫn còn hy vọng bắt giữ ngài Smith tận tay.

Ngày 20, vào khoảng chín giờ tối, đèn đường chẳng còn rọi được nhiều nữa, một màn sương mù bay lên từ sông Thames. Sương mù đã đến! Nó cứ dày lên cho đến chín giờ bốn mươi lăm phút. Sau đó, một cơn gió nhẹ nổi lên và thổi nó đi.

Sáng hôm sau, sương mù tái chiếm thành phố. Và màn sương dày đặc đến nỗi buộc phải đình chỉ mọi phương tiện giao thông. Strickland, vừa bước vào phòng làm việc, đã ngồi gần điện thoại và đợi. Nhưng vô ích. Biến cố nghiêm trọng nhất trong ngày là vụ án bắt cóc một người điều dưỡng có bằng cấp.

Ngày 24, vào buổi chiều, Storey, cùng với một số đồng nghiệp, đang theo dõi căn nhà trống số 14 phố Ridgmount, liền thấy một hình bóng quen thuộc tiến lại... Ông Crabtree! Hai bàn tay nhét vào túi áo choàng của mình, đầu cúi xuống, ông vừa đi vừa đá thùng bìa cũ.

Chiếc hộp rơi xuống hốc nhà số 14 và ông Crabtree trông như đứa trẻ bị cướp đi một thứ đồ chơi. Ông đi về phía ngôi nhà, dường như muốn cúi xuống. Cuối cùng, ông lại đi tiếp, vẫn cúi đầu.

“Rồi sao?” Strickland hỏi gay gắt khi Storey báo cáo sự việc. “Cậu có hỏi ông ta không?”

“Có.” Storey nói. “Nhưng tôi không biết phải làm thế nào. Tôi hỏi ông ấy liệu ông có hay vừa đi đường vừa đá hộp bìa như vậy trước mặt mình hay không. Dĩ nhiên! Ông ta trả lời tôi. Điều đó không gây hại cho đôi giày bằng việc đá hòn sỏi hoặc ống bơ !”

Strickland không cảm thấy ngạc nhiên. Áp lực nặng nề của tình thế nan giải đang bao phủ toàn bộ Scotland Yard:

Ngày 28 tháng Một, họ bắt giữ ông Collins. Tuần sau, sau vụ án mạng của bà Dunscombe, họ đã phải thả ông ta.

Ngày 5 tháng Hai, họ bắt giữ…

———————

Gửi bạn đọc

Đến giờ chưa biết hung thủ là ai.

Ellery Queen, Hugh Austin và một số tác giả trinh thám Mỹ đã thường xuyên thách đố độc giả của họ “đấu tranh tinh thần” (như Hugh Austin đã nói) bằng cách mời họ tự mình tìm ra đáp án cho vấn đề trong tác phẩm.

Tôi thấy ý tưởng này khá thú vị nên tôi ngoại lệ bật mí nhanh cho các bạn:

“Giờ đây, bạn đã có trong tay tất cả các yếu tố cần thiết để khám phá sự thật.”

“Thậm chí! Sự thật này đã được xếp đặt tại nhiều vị trí khác nhau trong cuốn tiểu thuyết này.

“Bạn có phải là một thám tử giỏi không?”

“Chính bạn tự quyết định điều đó!”

- Tác giả -