← Quay lại trang sách

- 26 -

Theo lẽ thường thì gia đình họ Faa sống tại dinh thự nhà họ Faa, là một ngôi nhà được xây bằng đá tọa lạc trong một ngôi làng ở Kirk Yetholm thuộc vùng biên giới Scotland. Thực tế thì chẳng có thành viên nào trong gia đình này ở trong cả bốn phòng ngủ tại căn nhà đó cả. Các phòng ngủ ở đó được sử dụng với mục đích hoàn toàn khác và cả gia đình đều sống trong những nhà xe lưu động đỗ quanh khoảng sân phía sau.

Bao quanh ngôi nhà là một hàng rào bằng thép, những nhà xe lưu động và khoảng sân. Những con chó lởn vởn xung quanh khuôn viên nhà, bất kể đêm hay ngày, rình rập trong bóng râm, chúng canh gác không cho bất cứ một con cáo đi lạc, một con thỏ tinh ranh, hoặc một con người ngu ngốc nào đó bén mảng tới.

Phía bên ngoài hàng rào là một khu rừng thưa. Bên ngoài khu rừng thưa là khu vực trước đây người ta từng khai thác đá. Ngày nay, nó tạo thành những đồi nhỏ và những cái hố bị cỏ cây bao phủ trông giống như một bãi đáp kỳ quái của người ngoài hành tinh. Đây cũng là nơi chăn thả đàn ngựa lùn đốm và ngựa lùn khoang của gia đình. Bọn họ vốn chẳng có ý định chăn thả thứ gì hết nhưng chủ sở hữu đã bỏ chúng lại. Làm vậy không có nghĩa là ông ta có bất kỳ dự án đầu tư nào khác hữu dụng hơn cho vùng đất, mà bởi vì chẳng có người nào hãy còn đủ tỉnh táo và tri giác lại mạo hiểm bén mảng đến địa phận của nhà Faa cả.

Một cậu bé đã nhìn thấy chiếc xe địa hình bốn bánh, bèn kéo rộng cánh cổng ra. Patrick lái xe qua cổng, rồi đánh một vòng quanh đống lửa trại, hướng về phía nhà xe lưu động lớn nhất ở phía sau ngôi nhà. Chính là nơi ở của mẹ gã.

Mùi đặc trưng của bình ga đang đun, hòa quyện với mùi thơm từ tinh dầu hoa hồng mà bà ta sử dụng đã xộc thẳng vào mũi khi gã giật mở cánh cửa. Ngay phía trước, ngang tầm mắt gã, trên tường nhà xe là bức ảnh đen trắng chụp một chiếc xe ngựa kéo cùng một người phụ nữ di gan có đôi mắt đen đang ngồi ở vị trí của phu xe. Mặc dù mẹ gã luôn khẳng định rằng đó chính là bà cố của gã, nhưng Charles đã từng thề thốt rằng anh ta nhớ là mẹ của họ đã mua bức tranh này trong một cửa hàng tạp hóa.

Đồ đạc trong nhà xe của mẹ gã có thể nói là tận dụng tối đa diện tích mặt sàn cho phép. Một vài trong số đó thì vừa khít, còn đa phần thì bị nhồi nhét bằng bất cứ giá nào. Kiểu họa tiết in hoa yêu thích của bà có mặt khắp nơi, không góc nào tiệp màu với góc nào.

Mẹ gã, hai em họ của gã và cả hai ông cậu nữa, đang ngồi uống trà. Bà không cho phép bất kỳ ai trong gia đình được uống rượu khi trời chưa tối, mặc dù có đôi lần gã đã ngửi thấy mùi cồn trong hơi thở của bà. Bà luôn chơi một trò rất kỳ lạ với sáu con súc sắc và không bao giờ chịu giải thích cho đám con trai của mình biết đó là trò gì. “Nói đi.” Bà hạ lệnh, chẳng buồn ngẩng mặt lên nhìn.

“Hiện vẫn còn hai thi thể mất tích. Nói đúng hơn là ba, bao gồm cả cái đang nằm ở cốp xe của mẹ nữa.”

“Hai người vẫn mất tích?” Bà ta đập mạnh con súc sắc xuống mặt bàn. “Chúng ta còn không chắc rằng bọn chúng đã chết hay chưa. Là đàn ông hay đàn bà?”

“Phụ nữ. Một khoảng độ tuổi ba mươi. Người còn lại chỉ là một đứa trẻ.”

“Tên là gì?”

“Jessica Lane và Poppy Carlton.”

“Chúng ta đã biết chúng trông thế nào chưa?”

“Vẫn chưa. Con đang tìm hiểu thêm đây.”

Mary với tay qua mặt bàn được tạo thành từ một tấm gỗ mỏng đánh véc-ni để lấy cuốn bản đồ chỉ đường nhàu nhĩ bị quăn mép và mở trang đã được đánh dấu sẵn ra. Patrick đến gần quan sát và phát hiện ra đấy là trang bản đồ khu công viên quốc gia. Mẹ gã đã khoanh tròn một điểm đen quanh khu vực mà chiếc khinh khí cầu kia rơi xuống.

“Chúng ta cần đến đó.” Bà ta quay sang nói với mấy đứa con trai. “Tất cả cùng đi. Nếu hai người phụ nữ này còn sống, có thể bọn họ đã đi lạc hoặc bị thương, hoặc lúc này đã được ai đó giúp đỡ. Cần có người rà soát khu vực thung lũng. Người ta có xu hướng sẽ đi tìm nguồn nước khi bị lạc. Dẫn cả lũ chó theo nữa.”

“Mẹ, khu vực đó giờ đang nhung nhúc toàn cảnh sát đấy.” Charles nói.

“Hãy đóng giả là những người đi tập thể dục. Công viên lúc nào mà chả đầy lũ ngớ ngẩn như thế. Và chúng ta cũng cần có ai đó lái xe qua lại để kiểm tra cả những con đường nữa.”

“Vậy còn mẹ làm gì?” William hỏi, người duy nhất đủ can đảm, hoặc nên nói là ngu ngốc, để làm việc đó.

Bà ta nhướn mày lên. “Tao sẽ ở lại đây, thưởng thức bữa ăn nhẹ và phối hợp hành động với tụi bay. Có lý do gì để mày vẫn còn ở đây không?”

Những người khác lục tục đứng dậy. “Cậu xoay xở thế nào rồi?” Patrick nói với ông cậu. “Cô ta…”

Tommy với ông cậu Jeremy đã được lệnh đưa cô gái bất tỉnh sáng hôm đó đến bệnh viện. “Chết khoảng một tiếng sau khi chúng ta đến đó.” Ông nói. “Hiện giờ đang ở trong nhà xác. Mày quả là may mắn đấy.”

“Đúng là tổn hại thần kinh.” William vừa nói vừa rời đi.

Ngay khi cửa nhà xe di động đóng lại, Mary nhìn thẳng vào đứa con trai út. “Được rồi, mày còn điều gì chưa nói cho tao biết?”

Gã thở dài. “Có người đã được đưa đến bệnh viện.”

Bà ta đặt tay lên bàn. Những móng tay cáu bẩn, mỗi ngón tay đều đeo ít nhất một chiếc nhẫn bạc. “Ai đó mà mày đã bỏ lỡ sao?”

Gã lắc đầu. “Mẹ à, bà ta trông y như đã chết rồi. Bà ta lẽ ra nên chết rồi mới đúng.”

“Họ đã đưa bà ta đi đâu?”

“Bệnh viện đa khoa Newcastle. Bằng máy bay trực thăng.”

“Đáng tiếc là mày đã không thể hạ gục được cả nó.”

Gã không nói gì.

Bà ta nhắm mắt lại và thở dài nặng nhọc. “Tốt nhất là mày nên đến đó.”

“Đến cũng chẳng để làm gì, bà ta sẽ được phẫu thuật. Nếu cần thì con sẽ đến đó sau. Nhưng cũng không hy vọng gì nhiều là bà ta có thể qua khỏi đâu.”

Mary lại thở hắt ra. “Hy vọng là người đàn bà đó sẽ không qua khỏi, mày đúng là thằng ngu chết tiệt.”