← Quay lại trang sách

- 89 -

Thứ Sáu, ngày Hai mươi hai tháng Chín.

Khi Ajax lái xe tấp vào bãi đỗ dành cho nhân viên cấp cao và tắt động cơ thì ngoài trời vẫn còn rất tối. Bức ảnh đã được lồng khung cẩn thận của xơ Maria Magdalena và Jessica vẫn đang nằm trên ghế phụ xe. Anh sẽ phải sớm trả lại bức ảnh này cho tu viện. Thậm chí anh còn không dám chắc chắn tại sao ngay từ đầu anh đã rất muốn mang bức ảnh này theo. Bức ảnh đã được chụp từ hơn hai mươi năm trước, nó cũng không có nhiều tác dụng cho việc dùng để xác định được Jessica ở thời điểm hiện tại này.

Dường như ở nó có cái gì đó cứ khiến anh bận tâm, anh cũng không chắc đó là gì nữa. Nhưng bất kể đó là gì thì nó vẫn cứ đang vẫy gọi anh. Anh bèn bỏ nó vào chiếc hộp của mình.

Ngay khi vừa mới đi qua cửa an ninh thì có một tin nhắn yêu cầu anh phải đến trình diện ngay lập tức. Anh không vội đi về phòng làm việc của mình mà bước thẳng đến căn phòng ở cuối hành lang.

Cảnh sát trưởng trông còn có vẻ mệt mỏi hơn cả những gì anh đang cảm nhận. “Cậu quay về lúc mấy giờ?” Ông ấy hỏi Ajax.

“Tôi cũng không rõ nữa.” Ajax đáp.

“Có một email từ Yorkshire đã chờ sẵn khi tôi đến đây.” Ông ấy ra hiệu cho Ajax cứ tự nhiên rót cà phê cho mình. “Một người phụ nữ đã báo rằng Jessica Lane bị truy đuổi suốt vài trăm mét quanh các bức tường của thành phố cổ trước khi cảnh sát hoàn toàn mất dấu cô ấy ở gần dòng sông. Họ nghĩ rằng cô ấy đã đi vào trong thành phố.”

Ajax đã biết trước tin tức này rồi. Anh vẫn đang ở York cho đến khi cảnh sát nơi đó hoàn toàn từ bỏ hy vọng sẽ nhanh chóng bắt được Lane. Anh mang theo tách cà phê của mình đến chỗ chiếc bàn và ngồi xuống.

“Họ đã cử người canh gác ở nhà ga cho đến khi toàn bộ các chuyến tàu đều ngừng hoạt động.” Cảnh sát trưởng nói. “Cả ở các bến xe buýt nữa. Họ cũng đã kết hợp với các camera an ninh. Cô ấy chưa hề rời khỏi thành phố York. Họ cũng không phát hiện được cô ấy qua bất cứ camera an ninh nào ở quanh thành phố đó cả. Cô ấy như thể đã bốc hơi vậy.”

“Cô ta có đồng bọn sao?” Ajax uống cạn cốc cà phê của mình và đứng dậy rót thêm cốc nữa. “Có ai đó đã đón cô ta đi?”

“Tôi đã mời một người từ Cơ quan tội phạm quốc gia đến đây vào sáng hôm nay. Người đó sẽ cho chúng ta biết tất cả những gì mà cô ấy đang làm ở đây, những gì mà họ biết. Tôi có cảm giác rằng hẳn họ cũng không cung cấp được nhiều tin tức cho chúng ta đâu.”

Ajax bỗng cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. “Cô ta đã đột nhập vào trụ sở này, John. Cô ta đang điều tra chúng ta.”

“Cả điều gì đó khác nữa.” Cảnh sát trưởng nói. “Tôi có nhận được một báo cáo từ phòng thí nghiệm trước đó rồi. Có vẻ như họ đã thực sự tìm thấy tế bào mô não trên chiếc giỏ khinh khí cầu đó. Và mặc dù vẫn chưa thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng họ cho rằng có thể vết thương đó được gây ra bởi một phát súng.”

“Jessica Lane có được đào tạo bắn súng không?” Ajax hỏi.

Cảnh sát trưởng khẽ nghiêng đầu. Bên ngoài, màn đêm như bắt đầu vỡ ra để chuẩn bị nhường chỗ cho bình minh sắp đến.

Trở lại ngồi sau bàn làm việc của mình, Ajax mở chiếc hộp ra và quan sát bức ảnh. Khi anh lật tấm ảnh lên, hai cô gái như nhìn thẳng vào anh.

Bức ảnh được ép trong một chiếc khung gỗ rẻ tiền đã cong vênh theo thời gian, và bức ảnh trong đó, như những gì anh thấy lúc này, thì hình như bị lệch. Anh xoay bức ảnh lại để kiểm tra bốn chiếc kẹp đang giữ các góc của bức ảnh.

Nếu như phải sống ở một nơi mà anh chỉ được phép cất giữ những bức ảnh gia đình mà thôi thì anh sẽ làm gì? Nghĩ vậy, anh bèn tháo từng chiếc kẹp ra và một tấm thiệp bị giấu ở phía sau rơi ra ngoài.

Vẫn còn một thứ gì khác nữa mà. Ajax mỉm cười đắc thắng. Anh biết rằng mình chắc chắn phải có lý do để mang bức ảnh này theo.

Là một bức ảnh khác. Một tờ giấy màu trắng sáng hình vuông rộng khoảng hơn mười xen ti mét che bên trên một bức ảnh cũ, đã bị ố vàng ở các cạnh. Bức ảnh bị úp ngược vào trong.

“Được rồi. Xơ Maria, chúng ta cùng tìm hiểu bí mật của cô nhé?” Anh đã dùng đầu móng tay khẽ cậy tấm ảnh nhỏ lên. Bức ảnh trượt xuống lòng anh, anh lật mặt trước lên.

“Chúa ơi!”

Bức ảnh được chụp trong một bệnh viện, nói chính xác thì là một phòng sinh, nơi duy nhất mà anh đã từng thấy những chiếc nôi nhỏ bằng nhựa và trong suốt. Bên dưới tấm chăn màu xanh là một cái đầu nhỏ xíu, đầy đủ đặc điểm của một đứa trẻ mới sinh.

Xơ Maria đang cất giấu bức ảnh của một bé trai.