← Quay lại trang sách

- 104 & 105 -

Một tuần sau lời thú nhận của em gái gã với gia đình, Patrick đẩy cánh cửa quán rượu và bước vào bên trong. Buổi tối vẫn còn sớm nên gã vẫn có thể nhìn thấy được quầy bar, vẫn có thể thấy được tấm thảm mà không phải xô đẩy bất cứ ai tránh đường cho mình. Trong khoảng vài giờ tới, nơi này sẽ chật cứng những cơ thể nóng rực và ướt đẫm mồ hôi.

Một cốc bia lớn và một ly Double Whisky được đặt trước mặt người đàn ông đang chờ gã. Anh ta đẩy ly whisky đến trước mặt Patrick. “Tối nay, trên đường A1 sẽ có đội kiểm tra nồng độ cồn trong hơi thở.” Anh ta nói. “Nếu tôi là anh thì tôi sẽ chỉ uống duy nhất một ly này thôi.”

Anh ta dẫn Patrick đến chỗ cái bàn nằm bên cửa sổ. Patrick kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống trước. Đúng là sơ xuất. Em rể của gã vẫn đứng nguyên và nhìn xuống gã, khiến cho gã có cảm giác mình là đứa trẻ được một ông chú đưa đến chơi quán rượu.

“Chuyện gì?” Patrick hỏi. “Cậu muốn gì ở tôi?”

“Tôi muốn nói về chuyện của Moira. Tôi cược là mặc dù phần lớn thời gian anh mang đến cho người ta cảm giác không tốt đẹp lắm, nhưng anh lại là người quyết đoán.”

“Con bé đã nói cho chúng tôi biết rồi.”

“Cô ấy vẫn chưa nói hết cho gia đình anh.”

“Tôi nghe đây.” Em rể của gã đã kéo ghế ra. “Cô ấy cần được phẫu thuật.” Anh ta nói. Chiếc ghế vang lên tiếng kêu cót két khi anh ta ngồi xuống. “Nhưng cơ hội để được cấy ghép còn chưa đến năm phần trăm. Một trong năm người trong danh sách chờ cấy ghép gan sẽ chết trước khi có được cơ hội phẫu thuật. Với đặc điểm di truyền đặc trưng của cô ấy…”

“Chính xác thì đấy là gì?”

“Anh đã nghe kể về việc các anh có nguồn gốc từ Ấn Độ chưa?”

Patrick nhún vai. Người di gan, hay còn được gọi là dân gypsy, được cho rằng đã di cư từ Bắc Ấn Độ qua khắp các quốc gia châu Âu. Đây chính là ly do giải thích cho việc tại sao họ lại có mái tóc và đôi mắt màu đen.

“Chà, hóa ra đó lại là sự thật. Hoặc là thế, hoặc tổ tiên của anh có mối quan hệ huyết thống khá gần với những người châu Á. Và việc kết hôn cận huyết liên tục trong nhiều thế hệ qua đã gây ra hệ lụy. Em gái anh cần một người đến từ khu vực đó hiến tạng để có thể làm giảm nguy cơ thải trừ cơ quan nội tạng mới. Vấn đề ở đây là chúng ta gần như không có người hiến tạng nào đến từ khu vực đó cả.”

“Tại sao cậu lại cho tôi biết điều này?”

“Bởi vì có một dạng hiến tạng gọi là người hiến tạng sống. Gan là một cơ quan nội tạng rất kỳ lạ. Nó có thể phát triển trở lại. Chỉ cần một người có đủ điều kiện sức khỏe là có thể hiến một nửa lá gan của người đó cho vợ tôi và sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều ngoài việc cơ thể mệt mỏi và đau nhức trong khoảng vài tuần. Tôi không phù hợp. Chúng tôi đã kiểm tra rồi.”

“Còn tôi thì có thể sao?”

Em rể của gã nghiêng đầu. “Với mối quan hệ huyết thống gần gũi của các anh thì rất có thể trong cái bãi phế liệu mà anh gọi là nhà đó sẽ có vài người có khả năng hiến tạng cho cô ấy được. À, đó chỉ là dự kiến trước khi anh có thể thuyết phục được đại gia đình của mình.”

“Tôi sẽ làm.”

“Tôi rất cảm kích vì điều đó. Nhưng có thể anh cũng sẽ không phù hợp.”

“Tôi là anh trai của con bé. Tại sao nó không nói cho chúng tôi biết chứ?”

“Vì khi phẫu thuật thường không thể hoàn toàn tránh được những rủi ro. Cô ấy không muốn bất cứ ai gặp phải nguy hiểm cả. Tôi đoán là anh cũng biết rồi đấy.”

Patrick cảm thấy có thứ gì đó đang bùng cháy bên trong lồng ngực. Một thứ gì đó không hề giống với tác dụng mà thứ rượu whisky kia mang đến. Gã cần phải cứu em gái. Gã sẵn sàng xé lá gan của mình ra ngay bây giờ nếu như điều đó có thể cứu được Moira. Chẳng có việc gì là gã không làm, nếu như việc đó có thể cứu được Moira.

105

“Đúng rồi, được rồi, phải.” Vị bác sĩ trông có vẻ lo lắng. Patrick ngờ rằng trước đây anh ta chưa bao giờ thấy cảnh mười lăm con người đứng chen chúc cùng lúc bên trong phòng tư vấn của mình thế này, bao gồm cả một đứa bé mới có sáu tháng tuổi, vẫn còn đang nằm trong xe đẩy.

“Chẳng có ai lại muốn biết tin xấu thông qua người khác cả.” Moira, mặc dù trông đã yếu hơn rõ rệt sau mỗi lần gã nhìn thấy cô, đã không chịu ngồi xuống mà cứ khăng khăng yêu cầu mẹ và các anh em họ của mình ngồi xuống hai chiếc ghế duy nhất ở đây. “Nếu như họ sẽ phải tiến hành phẫu thuật, họ muốn nghe trực tiếp điều đó.”

Moira đang đứng bên cạnh chồng mình ở bên kia căn phòng. Nếu như được phép, hẳn là cô đã đứng lùi về phía sau rồi. Điều đó giống như cô đang cố gắng giả vờ rằng tất cả mọi người có mặt ở đây không phải là vì cô, rằng cô cũng chỉ là một người đến tham gia giống như tất cả những người còn lại mà thôi, những người mang theo sự lo lắng, đương nhiên rồi, nhưng không phải là người có liên quan trực tiếp đến việc này.

“Vậy thì bắt đầu đi nào, chàng trai. Ai trong chúng tôi phù hợp?” Mẹ của bọn họ đang đứng trước mặt vị bác sĩ trẻ có vẻ mặt đầy lo lắng, khoanh tay hỏi.

“Tôi rất tiếc, nhưng tôi e rằng mình sẽ phải thông báo cho các vị một tin tức không mấy tốt lành.” Anh ta không thể nhìn thẳng vào họ. Ngay từ giây phút bước chân vào căn phòng này, Patrick đã biết rằng tin tức đó sẽ chẳng tốt lành gì rồi. “Không có ai trong số các vị phù hợp cả.” Vị bác sĩ trẻ ngước nhìn lên, rụt rè y như một chú nai con đang nằm trong tầm ngắm của một khẩu súng trường.

“Chết tiệt, không thể nào như thế được.” Bà mẹ vung tay, như thể kháng nghị việc vị bác sĩ kia không hề chú ý đến số lượng đông đảo những người có mặt tại căn phòng này. “Tôi đã mang đến cho cậu mười lăm người sẵn sàng hiến tạng, phải có một trong số chúng tôi phù hợp chứ.”

Vị bác sĩ nhặt cây bút từ mặt bàn làm việc lên, xoay xoay nó trong tay. “Tôi cũng hy vọng điều đó, nhưng không được. Không có bất cứ ai trong số các vị thích hợp để phẫu thuật cả. Nguy cơ bài trừ nội tạng là quá lớn nếu như chúng ta cứ mạo hiểm tiến hành phẫu thuật.”

“Được rồi.” Cuối cùng, Moira cũng ngước mắt lên. “Dù sao thì tôi cũng không đồng ý làm như vậy. Việc này sẽ đỡ gây tranh cãi thêm.”

“Chúng ta vẫn chưa kiểm tra Rebecca.” Patrick nói.

“Không được.” Moira trừng mắt nhìn gã. “Con bé chỉ mới mười lăm tuổi.”

“Chúng tôi không được phép tiến hành phẫu thuật với trẻ vị thành niên.” Vị bác sĩ lắc đầu nói. “Đó là hành vi phi đạo đức.”

“Tên của cô ấy vẫn không hề suy chuyển trong danh sách.” Em rể của Patrick rời tầm mắt khỏi lưng vợ của mình. “Cô ấy đã đăng ký được cấy ghép tạng suốt ba tháng nay rồi, và vị trí tên của cô ấy vẫn không hề thay đổi. Tôi không thể tin được rằng sau từng ấy thời gian mà vẫn không thể sắp xếp được một ca phẫu thuật cấy ghép gan nào.”

“Gần như chắc chắn là đã có. Nhưng như tôi đã giải thích cho anh hiểu đấy, các yêu cầu để có thể thích hợp được với Moira là vô cùng đặc biệt. Có thể cô ấy sẽ phải chờ lâu hơn phần lớn những người khác.”

“Nếu như chúng ta ra nước ngoài thì sao?” Patrick lên tiếng. “Nếu như bộ gen của chúng tôi có nguồn gốc từ Ấn Độ, vậy chẳng phải đơn giản sao. Chúng ta sẽ đến Ấn Độ và chờ đợi người hiến tạng ở đó. Chúng ta có thể trả tiền cho họ. Ở đó, việc này không hề phạm pháp, tôi đã kiểm tra qua rồi.”

“Em sẽ không bay đến Ấn Độ để mua gan của những người nghèo khổ đâu.” Moira nói. “Hãy quên cách đó đi, Pat.”

Gã đã quát to. Gã vốn không hề có ý định đó. Nhưng những đau khổ, lo lắng và bất lực đã khiến cho những bực bội trong cả cuộc đời của gã gần như dồn cả vào mấy ngày nay rồi. “Gì chứ? Em định cứ thế bỏ cuộc sao?”

Khuôn mặt Moira co rúm lại và cô đã phải tựa lưng vào chồng mình. Dáng vẻ lúc trước của cô thật dễ khiến người ta quên đi bệnh tình thực sự của cô. Nhưng rồi khi bạn liếc nhìn màu da của cô dưới ánh sáng ban ngày, bắt gặp màu vàng bủng beo trong đôi mắt của cô, hoặc bắt gặp cái thân hình quá gầy guộc ấy, thế là bạn chợt nhận ra rằng, thời gian của cô ấy đã chẳng còn lại bao nhiêu nữa rồi.

“Tôi không khuyến khích bay đến Ấn Độ.” Vị bác sĩ kia nói. “Ngay cả ở đó có sẵn người hiến tạng đi chăng nữa thì tôi cũng không thể đảm bảo được việc phẫu thuật sẽ có thể diễn ra một cách an toàn. Theo tôi nghĩ, hầu hết các bác sĩ phẫu thuật chính quy thường sẽ không thực hiện các ca phẫu thuật vì mục đích thương mại. Phẫu thuật ở đó sẽ có nguy cơ nhiễm trùng cao, hoặc dễ gây ra tai biến. Và mọi người cũng đừng quên rằng, trong khi các vị chạy đến tận Ấn Độ để chờ đợi thì rất có thể các vị cũng sẽ bỏ lỡ cơ hội có thể làm phẫu thuật cấy ghép ở đây.”

“Sẽ không thể bỏ lỡ khi mà tên của cô ấy vẫn đang nằm gần cuối danh sách như vậy.” Chồng của Moira vòng tay ôm lấy vợ mình. Cô ấy đã cự lại anh ta một lần, nhưng giờ thì đành phải nhượng bộ, ngả người ra sau và nhắm mắt lại.

“Danh sách đó cũng không phải là một tảng đá bất di bất dịch. Nếu như có nội tạng phù hợp với Moira, nếu như người hiến tạng ở gần khu vực này, thì nhất định cơ hội sẽ đến và cô ấy có thể sẽ được đưa thẳng lên đầu danh sách.”

“Tôi không thích việc có ai đó phải chết để cho tôi được sống.” Moira nói, khi đôi mắt cô vẫn đang nhắm nghiền.

“Phản ứng này cũng là rất bình thường.” Vị bác sĩ nói. “Nhưng điều cô nên nhớ là cô không phải nguyên nhân gây ra sự bất hạnh cho người khác. Dù sao thì họ cũng đã chết rồi.”

“Chúng tôi muốn được tư vấn.” Mẹ của họ đã khoanh tay trước ngực. Những đứa con của bà ta đã học được một điều từ rất lâu về trước rằng, mỗi khi bà ta làm như vậy thì đừng bao giờ lên tiếng tranh luận làm gì. Thật may mắn cho vị bác sĩ đó là anh ta cũng không làm như vậy.