← Quay lại trang sách

- 108 & 109 -

Vậy ra, đó là vì tình yêu chứ không phải vì tiền sao?” Hildegard nói. “Ý ta là, ban đầu ấy?”

“Đúng vậy.” Isabel nói. “Một người phụ nữ trẻ lại phải ra đi quá sớm. Gia đình cô ấy chỉ đơn giản là không thể chịu đựng được nếu như cứ để cô ấy ra đi như vậy.”

“Họ đã nói gì về con đường dẫn tới địa ngục nhỉ?” Serapis hỏi.

Một loạt những tiếng bước chân vội vã vang lên khiến cho tất cả mọi người đều cảnh giác. Sau đó, cánh cửa phòng ăn được mở ra và khuôn mặt tròn vạnh đầy tàn nhang của xơ Belinda xuất hiện. Bà ấy đang thở dốc, tấm mạng che mặt của bà ấy cũng bị lệch sang một bên, để lộ ra những lọn tóc đỏ ngắn ngủn vương xung quanh gương mặt đỏ bừng, trông như thể những đám cỏ dại mọc trên một khu vườn cằn cỗi vậy.

“Xin lỗi, mẹ bề trên, các xơ.” Bà ấy nói. “Nhưng xe cảnh sát đang chờ sẵn bên ngoài cổng chính và phía sau họ là một thứ gì đó trông giống như chiếc xe tù vậy. Ngoài ra, có một chiếc xe khác đến từ khu vực nông trại và một cảnh sát mặc cảnh phục đang đi qua con đường trên bãi biển. Chúng ta đã bị bao vây rồi.”

109

Lần này, Ajax sẽ không lái xe theo sau vị nữ tu trên con đường dẫn đến tu viện nữa. Anh lái xe vòng qua bà ta, nghiến bánh xe lên cỏ và hướng thẳng về phía tòa nhà. Chiếc xe thùng của cảnh sát đi sau anh cũng làm theo. Qua bộ đàm trong ô tô, anh nghe được thông báo rằng chiếc xe cảnh sát khác đang tiến đến gần khu vực trang trại nằm phía sau tòa nhà. Các sĩ quan cảnh sát bộ hành đã đến tòa nhà tu viện. Theo như anh biết thì nơi này có bốn của ra vào, chỉ trong vài phút, toàn bộ đã bị bao vây.

Khi đến gần cửa vào uy nghi ở mặt trước, anh kéo phanh tay và bước ra khỏi xe. Chiếc áo chống đạn đang bó chặt xung quanh ngực anh thật không thoải mái chút nào. Chúng không được thiết kế vừa với khổ người anh. Chiếc xe thùng cũng đậu ngay bên cạnh, anh quan sát các sĩ quan cảnh sát ở phía sau thùng xe đang thắt chặt dây mũ bảo hiểm và kiểm tra vũ khí của họ. Viên hạ sĩ phụ trách chiến dịch đợt này của đơn vị phản ứng vũ trang đã nhảy xuống khỏi thùng xe.

“Thanh tra, anh vui lòng lùi lại phía sau.” Anh ta nói với Ajax khi sải bước về phía những cánh cửa lớn và đập mạnh vào đó. “Cảnh sát đây, mau mở cửa.”

“Chúa ơi, em hy vọng có ai đó sẽ quay lại cảnh này.” Mojo nói. “Một nhóm nữ tu tuổi trung niên sẽ bị đưa xuống và bắt đứng dàn hàng.”

Viên hạ sĩ thử đẩy cánh cửa ra. Cánh cửa đã bị khóa chặt. Anh ta đập cửa lần nữa, mạnh hơn. “Cảnh sát đây.”

Không có phản hồi. Một sĩ quan cảnh sát mang thiết bị phá cửa đến và sẵn sàng đợi lệnh.

“Em dám chắc bà-xơ-đang-đến-ngay-lập-tức kia có chìa khóa đấy.” Mojo chỉ về phía người nữ tu đã mở cổng ra. Bà ấy đang đứng cách họ khoảng hai mươi mét, vẫn tiếp tục di chuyển với tốc độ đều đều, không chút nao núng. “Thật đáng tiếc nếu như phá hỏng những cánh cửa gỗ sồi đáng yêu đó.”

Ajax suy nghĩ một chút xem mình có nên can thiệp hay không, nhưng rồi anh quyết định không làm như vậy. Anh im lặng chứng kiến thiết bị phá cửa bằng thép được đẩy vào những cánh cửa cũ kĩ. Khóa cửa lập tức bị phá vỡ. Các sĩ quan cảnh sát mặc áo đen, đội mũ bảo hộ và khoác áo giáp tràn vào bên trong và tản ra hệt như những con côn trùng màu đen bận rộn đang nhanh chóng đi kiếm mật ong cho mình.

“Không có bất cứ động tĩnh nào cho thấy sự phản kháng.” Mojo nói. “Có vẻ khá an toàn, chúng ta cũng không phải mạo hiểm gì cả.”

Viên hạ sĩ hiện đang ở hành lang, bình tĩnh và cảnh giác cao độ, đôi mắt của anh ta chậm rãi lướt quanh căn phòng. Có hai viên cảnh sát tựa lưng vào nhau, đang di chuyển lên cầu thang. Một người khác thì đứng gác ở một bên cửa. Những người còn lại đều di chuyển vào bên trong tòa nhà. Chẳng có dấu vết của bất cứ nữ tu nào cả.

“Tất cả bọn họ đều đang ở trong nhà nguyện, thưa hạ sĩ.” Một giọng nói hét lên từ đâu đó trong tòa nhà.

Ajax và viên hạ sĩ cùng nhau quay lại, bước qua hàng loạt các cánh cửa và đi xuống một hành lang ngắn. Qua bộ đàm, anh có thể nghe được cuộc truy lùng vẫn đang tiếp tục diễn ra trong những khu vực còn lại của tòa nhà, những cánh cửa bị đóng sầm lại và tiếng của hàng loạt những mệnh lệnh dứt khoát được ban ra.

“Cảnh sát đây!”

“Không có ai!”

Khi đến gần nhà nguyện, họ có thể nghe được tiếng hát, là bài thánh ca bằng tiếng La tinh y hệt như những gì mà Ajax đã được nghe trong lần viếng thăm trước đó. Hai sĩ quan cảnh sát đứng gác hai bên cánh cửa lớn.

“Cửa không khóa, thưa hạ sĩ.” Một người nói.

Viên hạ sĩ gật đầu ra hiệu cho họ tiếp tục tiến hành. Khi các sĩ quan cảnh sát kéo cả hai cánh cửa ra, anh ta sải bước đi vào bên trong một không gian nhỏ, cao, mang phong cách cổ xưa. “Cảnh sát đây!” Anh ta hét lên. “Tất cả đứng yên!”

Không một ai phản ứng.