← Quay lại trang sách

Chương 1 & 2

Cánh cửa đóng kín lại. Nó chứa đựng vẻ tàn nhẫn đầy dứt điểm, như thể từ nay về sau nó sẽ luôn bị đóng như thế. Như thể chẳng thứ gì trên đời này có thể khiến nó mở ra trở lại. Cửa có thể bộc lộ nhiều điều. Cánh cửa này có khả năng đó. Nó trơ lì, vô hồn; nó không dẫn đi đâu cả: Nó không phải là điểm bắt đầu của thứ gì cả, khác hẳn bản chất của một cánh cửa. Nó là điểm kết thúc của một sự vật.

Bên trên nút nhấn là một cái giá nhỏ hình chữ nhật, làm bằng kim loại, gắn vào mặt gỗ, mục đích là để trưng một cái thẻ tên. Nó hiện đang trống rỗng. Cái thẻ đã bị bỏ đi.

Cô gái đứng im trước cánh cửa. Im như tượng. Cô đứng im theo cái kiểu người đã phải đứng rất lâu; lâu đến mức quên cả cử động vì đã quen với trạng thái bất động. Ngón tay cô đặt trên nút nhấn chuông, nhưng nó không nhấn xuống. Không chút lực nào được tác động lên nó; không âm thanh gì được phát ra từ bộ ắc quy sau khung cửa. Cứ như thể cô giữ tay ở đó lâu quá rồi, thế nên cô quên không rụt nó về.

Cô trạc 19 tuổi. Một cô gái 19 tuổi buồn bã, vô vọng, chứ không phải một thiếu nữ tươi tỉnh, sáng sủa. Cô sở hữu những đường nét thanh nhỏ và yêu kiều, nhưng mặt cô có vẻ hơi hốc hác, màu da cô hơi tái, má cô hơi gầy. Sắc đẹp của cô vẫn ở đó, ẩn mình, sẵn sàng giành lại quyền ngự trị trên gương mặt khi có cơ hội, nhưng có thứ gì đã đẩy lùi, giữ chân nó ở một khoảng xa, không thể ngời lên đúng với bản chất của mình.

Mái tóc cô có màu nâu nhạt, èo uột và bơ phờ, như thể đã một thời gian chẳng ai ngó ngàng gì đến. Gót giày của cô đã hơi mòn vẹt. Thò lên một bên giày là miếng vá dưới gót chiếc tất của cô. Quần áo cô chỉ để cho có, như thể chúng khoác lên người nhằm mục đích che lấy thân chứ không phải để hợp thời trang, hay thậm chí là để tạo sự hấp dẫn. Cô sở hữu một vóc dáng khá cao đối với một cô gái, khoảng một mét bảy hai, bảy ba gì đó. Nhưng cô lại quá gầy gò, ngoại trừ ở một nơi duy nhất.

Đầu cô hơi gục xuống, như thể cô đã quá mệt mỏi vì phải giữ thẳng nó. Hoặc như thể những cú đánh vô hình đã dần khiến nó gục xuống, gục theo từng đòn, từng đòn.

Cuối cùng, cô cũng cử động. Mãi tận bây giờ mới cử động. Tay cô buông xuống từ cái nút nhấn, cứ như bị chính trọng lượng của mình kéo xuống. Nó hạ xuống bên người cô, treo ở nguyên đó, đờ đẫn. Một bên chân xoay lại, như thể chuẩn bị bỏ đi. Đợi một lúc. Thế rồi bên chân còn lại cũng xoay nốt. Lưng cô giờ đã đối diện với cửa. Với cánh cửa không chịu mở. Cái cánh cửa như tấm bia mộ, cái cánh cửa của thời khắc lâm chung.

Cô chậm rãi đưa một bước bỏ đi. Sau đó lại đưa thêm bước nữa. Đầu cô giờ gục xuống sâu hơn hẳn. Cô chầm chậm rời khỏi đó và bỏ cánh cửa lại phía sau. Cái bóng của cô là phần cuối cùng của cô rời đi. Nó chậm rãi bám đằng sau cô, dựng thẳng lên tường. Đầu nó cũng hơi gục xuống; nó cũng quá gầy gò, nó cũng bị ruồng bỏ. Nó nán lại một lát sau khi cô đã biến mất hẳn. Thế rồi nó trườn xuống khỏi tường đuổi theo cô, và nó cũng biến mất nốt.

Ở đó chẳng còn lại gì ngoài cánh cửa. Cánh cửa im lìm, lì lợm, đóng kín.

Chương 2

Bên trong bốt điện thoại, cô lại trở nên bất động.

Bất động như ban nãy. Đây là một bốt điện thoại thu phí, cửa được kéo lui lại để lấy không khí mà thở. Nếu ở trong cái bốt như thế này quá vài giây, thì sẽ rất ngột ngạt. Và cô đã đứng trong cái bốt này nhiều hơn vài giây rồi.

Cô cứ như con búp bê được dựng thẳng trong hộp quà, một bên hộp đã được mở để người ta có thể nhìn thấy thứ bên trong. Một con búp bê sờn rách. Một con búp bê ế ẩm, hạ giá, không có nơ tươi màu hay giấy gói. Một con búp bê không ai đem cho, cũng chẳng ai chịu nhận. Một con búp bê không ai buồn sở hữu.

Cô lặng im ngồi trong đó, mặc dù nơi này đáng ra phải là chỗ để trò chuyện. Cô đang đợi được nghe thấy điều gì đó, một điều không bao giờ xuất hiện. Cô giữ ống nghe chĩa về phía tai mình, và chắc hẳn lúc đầu nó đã được đặt sát tai cô, vuông góc với nó, đúng vị trí đặt ống nghe. Nhưng là từ lâu trước đó rồi. Cứ mỗi phút dài dằng dặc, tràn đầy thất vọng trôi qua, nó lại dần hạ xuống, và đến giờ thì đã hạ hẳn xuống vai cô, bám ở đó, héo hắt, ủ rũ, như một bông phong lan xấu xí, đen đúa, làm từ nhựa cứng gài trên ngực áo.

Cuối cùng sự im lặng vô danh cũng trở thành một giọng người. Nhưng không phải cái giọng cô muốn nghe, không phải cái giọng cô đang đợi chờ.

“Tôi rất tiếc, nhưng tôi đã nói với cô rồi. Đợi đường dây này chẳng ích gì đâu. Số máy đó đã bị ngưng sử dụng, và tôi không thể cho cô biết thêm bất cứ thông tin gì.”

Tay cô tuột xuống khỏi vai, kéo cái ống nghe theo cùng, và rơi vào trong lòng cô, chết lặng. Nó rơi xuống và không còn động đậy gì nữa, như thể cho đồng bộ với thứ gì đó mới chết đi trong cô.

Nhưng đôi khi, cuộc đời thậm chí còn không chịu cấp cho ta một tấm văn bia tử tế.

“Cho tôi xin lại đồng năm xu được không?” cô thì thầm. “Làm ơn đi. Tôi không gọi được cho người bên kia, và đó là... đó là đồng xu cuối cùng của tôi rồi.”