Chương 37
Việc này nói giống gặp ác mộng thì cũng không phải, như kiểu bị cáo về thì đúng hơn. Cô biết mình đang lâm vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, nhưng thật lạ cô lại chẳng thấy sợ hãi, bởi mọi chuyện diễn biến theo cách cô chẳng thể ngờ tới. Cái suy nghĩ chắc có gì đó nhầm lẫn chăng, rồi có khi vị khách này chỉ đang đùa thôi vẫn còn lẩn khuất đâu đó trong đầu cô.
Thế nhưng, nhìn hoàn cảnh hiện giờ của mình, cô nhận ra hẳn đây chẳng phải chuyện đùa. Hai chân cô bị trói bằng thắt lưng da tay bị khóa quát về phía sau bằng còng số tám. Miệng còn bị dán bằng băng keo làm cô muốn kêu cứu cũng không được. Ban nãy điện thoại cô đổ chuông, nhưng cô ta đã ngay lập tức tắt nguồn.
Katagiri Yoko từ phòng tắm đi ra. Naomi trong tình trạng đang nằm vật trên giường, mở to mắt ngước lên nhìn cô ta. Giờ người đang đứng đó không phải người phụ nữ đúng tuổi kia nữa. Cô ta đã tháo tóc giả, mái tóc thật ngắn, đen nhánh, chẳng có lấy một sợi bạc. Da dẻ trẻ trung cùng chiếc cằm khá nhọn. Đôi mắt không kính râm hằn lên vẻ đáng sợ, đôi môi trông lại khá quyến rũ. Bộ áo trắng cùng quần đen tôn cặp chân dài khiến cô ta trông như một người đẹp giả nam.
Chẳng biết nên phản ứng thế nào, Naomi chớp mắt. Cô có thể mở lời khen cô ta vô số thứ nếu bị bắt phải làm vậy, chỉ có điều giờ cô chẳng thể ừ hừ gì.
“Cô không nhớ tôi à?”
Nghe cô ta hỏi vậy, Naomi lại nhìn đối phương thật lung. Vậy đúng là họ đã từng gặp nhau. Naomi đã gặp cô ta ở đâu nhỉ? Và trong hoàn cảnh nào? Cô vắt óc nhưng chẳng tài nào nhớ ra.
“Thật chẳng còn gì để nói. Đến mặt khách còn không nhớ, nhân viên khách sạn nỗi gì chứ.”
Khách? Người này đã từng tới ở khách sạn sao? Nhưng đúng là nếu họ từng gặp mặt thì chỉ có thể ở đây.
Đoạn cô ta lôi từ trong túi xách ra một bức ảnh, giơ về phía Naomi. “Thế cô nhìn cái này đi. Tôi một năm trước đấy. Nhìn vậy đã nhớ ra chưa?”
Trong ảnh là một đôi nam nữ. Hai người đều mặc áo phông cộc tay, ngồi ở mép sân khấu kịch nào đó. Trong ảnh cô ta tròn trịa hơn bây giờ, tóc lại dài. Người đàn ông trong ảnh khá trẻ, chắc chỉ dưới hai nhăm.
Naomi giật mình, cô biết người đàn ông này. Sau đó, một chuỗi ký ức ùa về. Cô đã nhớ ra chuyện ngày hôm đó. Naomi hít một hơi thật sâu. Cô hết nhìn ảnh lại nhìn cô ta.
Cô ta nhoẻn miệng cười. “Xem ra cô đã nhớ ra rồi nhỉ.”
Naomi gật đầu. Cô có cố giả vờ không phải thì cũng chẳng nghĩa lý gì.
Ra là thế sao, hôm đó...
“Tôi chưa lúc nào quên chuyện xảy ra đêm hôm đó.” Mắt cô ta đầy vẻ oán hận. “Chuyện bị cô đuổi khỏi khách sạn này...”
Tôi cũng không hề quên chuyện đó. Naomi muốn nói với cô ta như vậy. Nó đã hằn sâu vào ký ức cô. Hôm trước, cái đêm Anno Eriko tới trọ, cô cũng đã kể cho Nitta nghe chuyện ấy. Cô đã lấy ví dụ chuyện một năm trước để giải thích cho Nitta tuyệt đối không được tiết lộ số phòng của khách cho người ngoài biết.
Chính là chuyện người phụ nữ nói vừa từ New York về, hỏi xin số phòng của vị khách nọ vốn là anh bạn trai yêu xa đã lâu hòng tạo một sự kiện bất ngờ.
Nếu đúng thế thật thì đó quả là một kế hoạch tạo bất ngờ vô cùng hoàn hảo, nhưng Naomi lại thấy người phụ nữ ấy có gì nguy hiểm. Thành ra cô đã lén xác nhận với vị khách nam kia. Song không ngờ vị khách đó lại bảo không có chuyện ấy, còn dặn tuyệt đối không được cho cô gái đó biết số phòng mình, và rằng hãy đuổi cô ta đi.
“Khi đó, cô đã nói anh ta không nghỉ ở đây, đúng không? Cô bảo không có vị khách nào tên Matsuoka Takashi cả,” cô ta lên tiếng. “Tôi bảo không thể thế được, tôi biết anh ta đặt phòng ở khách sạn này, vậy mà cô vẫn ngoan cố nói anh ta có đặt phòng nhưng sau đó đã hủy. Thế nào, cô nhớ ra chưa?”
Tất nhiên Naomi nhớ chuyện đó. Và cô nhớ lại ban sáng Nitta hỏi về chuyện xảy ra vào đêm 17 tháng Mười một. Vị khách nam trẻ tuổi khi đó chính là Matsuoka Takashi.
“Vì cô không chịu nói cho tôi biết số phòng của anh ta nên tôi đã định tự tìm lấy. Tôi bảo cô hãy chuẩn bị cho tôi một phòng. Vậy mà cô lại nói là khách sạn không còn phòng trống. Tôi năn nỉ bao nhiêu tiền cũng chịu, nhưng cô nào có nghe. Cô nghĩ sau đó tôi đã làm gì? Về nhà sao? Hay tôi sẽ tới khách sạn khác?” Cô ta lắc đầu, tiếp tục. “Nhưng tôi đâu thể làm vậy. Tôi phải gặp anh ta bằng được. Anh ta phải chịu trách nhiệm chuyện đó...”
Trách nhiệm? Trách nhiệm gì cơ? Naomi nhìn người phụ nữ với ánh mắt đầy hoài nghi.
Trông cô ta như đang dở khóc dở cười.
“Trách nhiệm của người đàn ông ấy. Vì anh ta là bố của đứa con trong bụng tôi.”