Chương 39
Naomi nín thở trước câu chuyện bất ngờ kia nhưng lại không biết phải làm sao để đối phương hiểu tâm trạng của mình.
“Ba, à không, có lẽ lúc đó tôi đã mang thai được bốn tháng. Tôi đã định sẽ sinh đứa bé ấy. Anh ta biết vậy... Mà không, chính vì biết điều đó nên anh ta mới chạy trốn. Anh ta bỏ đoàn kịch rồi lặn mất tăm. Nếu là cô, cô có thể tha thứ không? Nhưng tôi biết ý định của anh ta khi rời khỏi Nagoya. Hồi đó sắp có buổi thử vai của một đoàn kịch mà anh ta rất hâm mộ. Chắc chắn anh ta muốn tham gia vào buổi thử vai ấy. Hơn nữa anh ta sẽ đến ở khách sạn Cortesia Tokyo. Vì lần nào anh ta cũng nói như nói mơ với tôi. Rằng lúc nào lên Tokyo, nhất định anh ta sẽ đến ở khách sạn đó.” Cô ta tỏ ra ôn hòa được một lát rồi lại quay ra lườm nguýt Naomi. “Sau khi bị cô đuổi khỏi đây, tôi đã quyết định sẽ đứng ngoài chờ anh ta. Vì kiểu gì buổi sáng anh ta cũng sẽ phải ra ngoài để tới tham dự buổi thử vai kia. Tôi định sẽ chờ tới lúc đó. Đêm hôm ấy, tôi ngồi thu lu dưới lòng đường lạnh ngắt chờ trời sáng. Thế nào mà hôm đó trời lại lạnh căm căm. Tôi thì áo choàng, khăn khố chẳng có, toàn thân lạnh cóng như đá, rồi run lên bần bật, ấy vậy tôi vẫn cắn răng chịu đựng. Rồi cuối cùng ngày mới cũng sang. Mắt tôi vẫn dán chặt về phía sảnh chính khách sạn. Người được bố mẹ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa từ nhỏ, lại không rành đường sá Tokyo như anh ta nhất định sẽ không đi tàu điện ngầm. Tôi đã dám chắc anh ta sẽ gọi taxi. Quả nhiên đúng như tôi dự đoán. Mãi rồi cũng thấy anh ta xuất hiện. Trông anh ta mới rạng rỡ làm sao. Như thể đang vô cùng hạnh phúc vì đã thoát khỏi bà người yêu hơn tuổi tính khí thất thường mà anh ta đã lỡ làm có chửa này. Tôi đứng dậy, dốc toàn lực mà chạy lại gần anh ta.”
Nói đến đó rồi cô ta im bặt. Toàn thân khẽ run lên. Như thể đang phải cố chịu đựng điều gì đó vừa bùng phát trong chính cơ thể mình vậy.
“Đúng lúc đó, một cơn đau khủng khiếp bủa vây lấy tôi. Như thể tôi vừa bị một cây kim loại nóng giãy nên trúng người. Trong một thoáng, đầu óc tôi không còn tỉnh táo, chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó. Lúc tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên giường cấp cứu trong bệnh viện. Rồi họ nói tôi đã bị sẩy thai, sinh linh bé nhỏ trong bụng tôi đã không còn nữa.” Người phụ nữ nở nụ cười nhăn nhó.
“Cũng phải thôi. Trời lạnh thế mà tôi ngồi đó cả đêm cơ mà. Nhưng tôi biết làm gì khác đây, khách sạn thì không chịu cho thuê phòng, tôi lại không thể rời khỏi đó. Tôi nằm bẹp trên giường, vừa xoa bụng, vừa hạ quyết tâm. Mối thù này tôi nhất định phải trả. Nhất định tôi sẽ giết chết hai kẻ... đã cướp đi sinh mệnh con tôi.”
Cô ta lại gần chiếc túi, lấy ra một chiếc hộp nhựa dài nhỏ.
“Sao rồi? Giờ thì cô đã hiểu tại sao tôi lại làm thế này với Cô rồi chứ? Tôi đã chuẩn bị mọi việc vô cùng chu toàn, chỉ vì ngày hôm nay. Tôi đã lôi kéo được sự chú ý của cảnh sát vào khách sạn này. Tôi đã cố ý làm vậy. Cũng may cảnh sát sẽ không nghĩa vụ của anh ta và vụ của cô liên quan tới nhau. Kể cả dù hai người có bị giết cùng một thủ đoạn đi chăng nữa. Dù gì cô cũng sẽ chỉ được coi là nạn nhân thứ tư trong vụ giết người hàng loạt kia thôi. Điều mà tôi lo nhất là hôm nay cô sẽ không đi làm. Thế nhưng lần trước khi tới đây, tôi đã khẳng định chắc chắn được rằng nhất định hôm nay cô sẽ tới khách sạn. Người đàn ông vẫn luôn ở cùng cô là cảnh sát đúng không? Cô là trợ thủ của anh ta. Vậy nên, tất nhiên, một ngày trọng đại như hôm nay, cô sẽ không thể vắng mặt.”
Từ trong hộp nhựa, cô ta lôi ra một ống kim tiêm.
“Chúng ta vào phòng này bao lâu rồi nhỉ? Nếu có người theo dõi qua camera chống trộm hẳn sẽ bắt đầu nghi ngờ. Nhưng lần này cô khỏi lo chuyện đó đi. Mọi người sẽ nghĩ bà Katagiri Yoko là người kỳ lạ nên có lẽ Yamagishi Naomi đang phải đối phó với bà ấy. Nhưng nếu Katagiri Yoko ra khỏi phòng này một mình, chắc chắn mọi người sẽ sinh nghi. Thế nên tôi đã cắt tóc, mặc áo sơ mi và thay quần đen. Tôi còn có cả áo khoác nữa đây. Chỉ cần khoác chiếc áo này lên, qua màn hình mờ mờ của camera chống trộm, họ sẽ nghĩ cô để tôi lại trong phòng và ra ngoài một mình.”
Naomi nhìn tóc cô ta, quả nhiên là thế thật, trang phục cũng vậy. Chỉ cần cô ta ra khỏi phòng trong tư thế cúi đầu, dù ai đó đang theo dõi màn hình camera chống trộm, cũng sẽ chẳng thấy có gì đáng ngờ.
“Cô đừng sợ, không đau lắm đâu. Anh ta cũng đã không đau đớn gì cả. Nay tôi có nói sẽ bóp chết cô nhỉ, nhưng tôi đùa thôi. Tôi nào có làm được cái việc man rợ ấy. Tôi chỉ nghĩ ra cách giết người bằng thuốc này thôi.” Cô ta tiến lại gần Naomi hom nữa.