← Quay lại trang sách

Chương 41

Naomi nghe tiếng cửa đóng sập lại trong nỗi tuyệt vọng tràn trề. Lúc biết ai đó vừa tới, cô đã thầm mong người đó là Nitta, nhưng có lẽ cô đã nhầm.

Naomi vừa mới bị dẫn vào phòng tắm. Cô bị người phụ nữ kia bắt ngồi chính tọa ngay trước bồn rửa mặt.

Còn cô ta thì đứng ngay phía sau, tay đang cầm ống kim tiêm. Vừa nghe tiếng gõ cửa, cô ta đã gí mũi tiêm vào gáy Naomi. Naomi hiểu, chỉ cần cô lên tiếng, cô ta sẽ tiêm ngay tức thì.

Hai người họ cứ như vậy một lúc, thế rồi cô nghe thấy tiếng cô ta thở dài. Cô ta đưa ống kim tiêm ra xa khỏi gáy Naomi.

“Nguy hiểm quá. May mà chúng ta đã vào đây.”

Naomi ngẩng đầu lên. Mắt cô chạm mắt người phụ nữ qua gương bồn rửa mặt. Cô ta đang nhếch môi cười.

“Không biết là ai vậy nhỉ. Nhưng chắc không phải cảnh sát. Vì giờ đám cảnh sát đó chắc chắn còn đang mải vồ mồi trong cái bẫy mà tôi đã tạo ra. Vụ tên bám đuôi bị ám ảnh vì cô dâu xinh đẹp kia ấy.”

Naomi căng mắt lên, người phụ nữ lại càng cười thỏa mãn.

“Đúng thế, chuyện đó cũng là do tôi đã lên kế hoạch để thu hút sự chú ý của cảnh sát. Tên cô dâu là Takayama Keiko phải không nhỉ? Cô ta sống một mình nên nhiều sơ hở lắm, trộm bưu phẩm của cô ta cũng dễ như trở bàn tay. Rượu không biết đã được gửi đến nơi an toàn chưa? Tất nhiên hẳn chai rượu ấy sẽ chẳng được giao cho chủ nhân của nó. Giờ chắc đang nằm ở phòng giám định của cảnh sát để điều tra này nọ rồi. Cùng lắm là họ tìm được mấy vết kim châm ở nút bần chứ gì. Nhưng chắc chắn họ sẽ chẳng thể biết được trong rượu Có pha thuốc gì. Vì tôi có cho gì vào đó đâu. Tôi chỉ đơn giản châm kim tiêm vào đó, ngoài ra không có độc dược nào cả. Đương nhiên rồi. Chứ không nhỡ chẳng ai nghi ngờ, chai rượu đến tay đôi vợ chồng trẻ kia, họ uống vào thì chuyện sẽ lung tung bành hết lên à. Tôi đâu có muốn giết người bừa bãi như vậy.

Người phụ nữ càng nói càng hăng, tự nói tự quá khích, như thể người say, chẳng khác nào đang bị lên đồng. Nhìn cô ta quan sát chính mình trong gương mà nói như vậy, Naomi chợt nghĩ, có khi nào người này điên rồi không?

Đột nhiên cô ta quay ra nhìn Naomi.

“Giờ chắc mọi chuyện đã rõ ràng rồi đúng không? Cô đã chấp nhận cái chết của mình chưa? Không biết bao giờ họ mới phát hiện ra thi thể của cô nhỉ? Mãi không thấy cô quay lại, ai đó sẽ lo lắng đi tìm rồi phát hiện chăng? Thủ phạm chỉ có thể là bà Katagiri Yoko. Nhưng cảnh sát lại không tìm ra tung tích của bà ta. Vì người này nào có tồn tại. Rốt cuộc người này là ai? Họ sẽ kiểm tra lại ghi chép từ lần thuê trước. Nhưng nội dung điền trong phiếu thông tin khách cũng chẳng giúp ích gì. Dấu vân tay thì sao? Trên phiếu thông tin không lưu lại à? Vậy phải kiểm tra tờ thực đơn chữ nổi lúc bà ta đến ăn ở nhà hàng.” Người phụ nữ tặc lưỡi. “Nhưng cô hiểu đúng không? Rằng họ có làm gì thì cũng vô ích. Chẳng đầu lưu lại dấu vân tay của cái người tên Katagiri Yoko kia cả. Vì lúc nào bà ta chẳng mang găng tay, kể cả lúc gọi đồ.”

Từng lời từng chữ của cô ta như từng cú đánh nhằm thẳng vào Naomi. Vậy mà cô còn tự hào chuyện xảy ra với bà Katagiri lần trước là một kinh nghiệm đáng quý với nhân viên khách sạn cơ đấy. Nhưng cô sai rồi. Tất cả chỉ là kế hoạch của một kẻ sát nhân, không hơn.

Cô lại thấy dáng vẻ tay cầm sẵn ống kim tiêm của người phụ nữ trước gương. Naomi toan bỏ chạy.

“Cô đừng làm chuyện phí công vô ích. Nhìn tôi thế này thôi nhưng đã từng tiêm được vào tĩnh mạch một con Doberman đấy.”

Naomi bị giật tóc, lắc người, song cổ lại không thể cứ động. Da cô có thể cảm nhận đầu mũi kim. Naomi vừa rên vừa nhắm mắt lại.

Đúng lúc đó, bầu không khí trong phòng tắm có chút khác thường. Như thể một cơn gió mạnh vừa mới thổi qua. Sau đó cô nghe thấy tiếng người phụ nữ kêu thất thanh. Naomi mở mắt ra.

Người phụ nữ đã ngã rạp xuống sàn. Khuỷu tay bị vặn ngược lên. Và người đang vặn tay cô ta không ai khác chính là Nitta. Ống kim tiêm đã nằm chỏng chơ dưới sàn.

“Cô Nagakura Maki, cô bị bắt vì tội giết người không thành.” Nitta rút còng số tám ra, khóa cổ tay người phụ nữ vào một bên còng, bên còn lại anh khóa vào nắm cửa phòng tắm.

Người phụ nữ nằm im bất động. Khuôn mặt lơ đãng nhìn vào khoảng không, chừng như không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình.

Nitta tiến lại gần chỗ Naomi, tháo miếng băng keo dán ở miệng cô ra. Mặt cô nhăn lại vì đau. Nhưng nỗi đau ấy sao có thể sánh được với sự thoải mái khi được thở bằng miệng.

“Có vẻ cô vẫn bình an vô sự nhỉ,” Nitta lên tiếng.

“Không phải anh đã đi ra rồi sao?”

“Tôi cố tình đóng mở cửa để cô ta nghĩ vậy thôi. Tôi đã theo dõi tình hình từ ngoài phòng tắm. Tôi không muốn bất cẩn lao vào khi chưa nắm rõ tình trạng bên trong.”

“Sao anh lại nhận ra vậy?”

“Tôi đâu có đần đến mức không nhận ra giường rất bừa bộn? Với lại vừa vào tôi đã ngửi thấy mùi của cô.”

Naomi nhìn chằm chằm vào mặt anh. “Mùi của tôi?”

“Ừm, mùi rõ luôn đấy. Tất nhiên không phải do cô trang điểm đậm, nhưng vẫn có mùi thoang thoảng, một mùi rất thơm.”

“Anh nhớ mùi cơ thể tôi sao?”

À thì...” Nitta nhún vai. “Chúng ta ở cùng nhau suốt mà.”

Naomi cúi gằm mặt xuống. Cô sợ anh sẽ nhìn ra cô đang bất giác mỉm cười.