Tập 2
Bước khập khiễng, xiêu vẹo ra hành lang. Vừa đưa tay vỗ trán, vừa đưa tay dụi mắt, anh hỏi khi thấy một dáng người đi tới:
- Tất cả bàn tiệc đã bài trí xong chưa?
- Dạ, tiệc gì, thưa quản lý?
Vẫn như còn say ngủ, Bình Tiến gắt:
- Thì buổi tiệc một ngàn người, tôi đã thông báo lúc sáng chứ tiệc gì?
- Chúng tôi đâu có nghe quản lý nói gì đâu. Mà thiệt có tiệc không vậy?
Câu hỏi ngớ ngẩn của Học Hữu làm Bình Tiến phát cáu. Anh vung tay:
- Cậu đang đùa với tôi hả? Có muốn bị đuổi việc không?
Học Hữu nhăn mặt phân bua:
- Dạ không. Tôi không dám, nhưng sự thật là vậy. Chúng tôi không nhận được một thông tin nào.
Thoáng rùng mình vì gương mặt của Học Hữu không có vẻ nói dối, Bình Tiến vụt chạy thật nhanh về phòng lớn.
Một gian phòng trống trải phía sau cánh cửa làm anh muốn chết ngay tại chỗ. Tuy anh bấu chặt vào tường để loại đi cảm giác đang bị rơi xuống tận vực sâu.
Lần này anh chết chắc rồi. Không bị đuổi việc cũng bị mất chức.
Học Hữu chạy đến anh, thở dốc:
- Đã xảy ra chuyện gì hả quản lý? Có tiệc... chiều này sao?
Bình Tiến đấm tay vào tường:
- Trời ơi! Biết phải làm sao đây?
Mai Liên đang đều bước nơi hành lang, thấy Học Hữu đang đứng căng thẳng bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Anh làm ở đây?
- Tổ trưởng Liên à! Quản lý...
Nhìn thấy Bình Tiến đang ôm đầu khổ sở, Mai Liên tròn mắt:
- Quản lý! Đã xảy ra chuyện gì với anh? Tôi giúp được gì không?
-...
Không thấy tiếng trả lời, cô bực bội quay lưng.
- Đâu cần phải chảnh như vậy. Đồng nghiệp, tôi mới quan tâm thôi.
Học Hữu bước theo:
- Tổ trưởng Liên! Chị giúp chúng tôi đi. Quản lý đang suy sụp nặng thì phải.
- Mà giúp chuyện gì mới được? Sợ tôi không đủ khả năng.
- Tôi nghe quản lý nói chiều nay có tiệc một ngàn người ở phòng lớn.
Mai Liên trợn mắt:
- Cái gì? Tiệc chiều nay? một ngàn người?
- Vâng.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ:
- Đã bốn giờ chiều rồi, sao chưa chuẩn bị gì?
- Quản lý... hình như quản lý ngủ quên.
Mai Liên bước lại gần Bình Tiến, cô kéo tay anh:
- Nè, quản lý! Anh làm ăn như vậy hay sao? Anh không còn một chút minh mẫn nào à? Giờ này mà anh còn chưa tỉnh ngủ.
Bình Tiến chép miệng, hơi rượu phà vào mặt cô.
- Ôi trời! Giờ làm việc mà anh đi uống rượu, hèn chi chuyện gì cũng quên.
Học Hữu nhăn mặt, anh toát cả mồ hôi:
- Giờ phải làm sao đây?
Mai Liên khoát tay, giọng cô cứng cỏi hẳn lên:
- Anh đưa quản lý về phòng nghỉ đi, rồi ra tập hợp anh em, nói tôi có chuyện muốn thông báo.
- Vâng.
- Còn nữa. Nói với Phi Yến tập hợp các nhân viên nữ trong tổ cho tôi.
- Vâng.
Mặc kệ đôi giày cao gót dưới chân, cô chạy như bay ra quầy tiếp tân.
- Cô làm ơn nối máy cho tôi nói chuyện với tổng quản lý.
- Vâng, chị chờ một tí.
Nhận máy từ tay cô tiếp tân, Mai Liên nóng ruột chờ đợi.
Tít... tít... tít...
- Alô.
Nghe được giọng Hoàng Trung, cô rối rít:
- Tổng quản lý! Anh hãy đến nhà hàng nhanh đi.
Hoàng Trung gắt:
- Cô có điên không? Giờ này đâu phải là ca trực của tôi. Quản lý Tiến đâu? Gọi anh ấy đi.
Không đợi cô trả lời, anh kết thúc nhanh:
- Vậy nhé, tôi ngủ tiếp đây.
Tiếng gác máy làm cho Mai Liên tức giận. Cô nghiến răng kiềm chế:
- Chị làm ơn nối máy một lần nữa giúp em.
Tít... tít... tít...
Tít... tít... tít...
Tít... tít... tít...
Tính kiên nhẫn của cô đã hiệu quả.
- Gì nữa đây? Cô phiền quá, có muốn tôi đuổi việc cô không?
Mai Liên hét trong máy:
- Tổng quản lý! Anh nghe đây. Nếu anh không đến thì hậu quả sẽ ra sao, anh đừng trách nhé. Trùm mền mà ngủ tiếp đi.
Gác máy, cô hối hả chạy nhanh về phòng họp.
Vừa chạy, cô vừa mở điện đàm:
- Chú Tùng! Chú có nghe con gọi không?
- Tôi nghe đây. Có chuyện gì vậy?
- Chú giúp con tập hợp nhân viên nhà bếp lại, con có chuyện gấp cần thông báo.
- OK.
- Cám ơn chú.
Mở cửa phòng họp, cô muốn tá hỏa vì chẳng có ai chỉ có Phi Yến và Học Hữu đang nhăn mày nhíu mặt.
- Tại sao lại như vầy? Nhân viên đâu hết rồi?
- Đâu có ai chịu nghe lời bồ đâu. Bồ chỉ là một tổ trưởng tép riu.
Mai Liên cắn răng:
- Giờ này mà còn phân biệt hay sao? Nhân viên nhà hàng, ai cũng phải có trách nhiệm chứ.
- Bồ nghĩ thế, nhưng người khác thì không.
Học Hữu ngồi xuống ghế:
- Phen này tiêu rồi, bị đuổi việc là cái chắc.
- Tôi đã có cách. Phi Yến giúp mình đến phòng lễ tân lấy đồ trang trí nha. Học Hữu! Anh giúp tôi đến phòng lớn bật đèn và mở tất cả các cửa sổ.
- OK.
Tiếng giày của cô lại vang lên trên hành lang. Nhiều nhân viên nhìn thấy trề môi.
- Xí! Học đòi làm quản lý nữa.
- Có gì đâu. Người ta nhờ vào sắc đẹp là được nâng đỡ ngay.
- Hừ! Tiến thân như vậy, tôi chẳng ham.
- Nghe nói cô ấy đã qua đêm ở nhà hàng với ai đấy.
- Thật hả?
- Suỵt! Im đi, nếu không muốn mất việc...
Dừng lại nơi bếp, Mai Liên thở chẳng ra hơi.
- Chú Tùng! Con... con...
- Chuyện gì thì từ từ nói, nghỉ một cái đã.
- Chú giúp con... tiệc... tiệc một ngàn người.
Ông Tùng tròn mắt:
- Tiệc một ngàn người? Con đặt hả?
- Không phải, của khách... chiều nay.
- Chiều nay? Sao chú chẳng nghe thông báo?
- một chút nhầm lẫn, chú làm ơn giúp con.
Ông Tùng nhíu mày:
- Nhưng mà không có thông báo lại không có lệnh của quản lý, làm sao chú dám...
- Chú tin con đi. Quản lý có chút chuyện nên không liên lạc được.
Sau một lúc nghĩ, ông Tùng gật đầu:
- OK. Chú tin con.
- Cám ơn chú.
Tuấn Ngọc bước lại:
- Vậy em có thực đơn không, đưa để tụi anh chuẩn bị?
- Chết! Em quên mất. Anh chờ em một chút.
Cô bật điện đàm:
- Alô. Phòng kinh doanh phải không?
- Vâng. Có chuyện gì?
- Làm ơn xem giúp giùm tôi thực đơn của tiệc chiều nay là gì?
- Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ vì chưa có lệnh của quản lý.
- Anh làm ơn, tôi là tổ trưởng Liên, phụ trách khâu tiếp tân và phục vụ. Tôi cần biết để chuẩn bị.
- Thế à!
- Xin anh làm ơn, chuyện gấp lắm.
Ông Tùng bước lại:
- Nè! Cuối cùng là sao hả? Có giúp không?
- Được rồi, cô đợi một chút. Nhưng mà có chuyện gì là cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy.
- Vâng.
Tuấn Ngọc lầm bầm:
- Đúng là cái lũ ăn hại. Chỉ biết tối ngày làm bình phong, chẳng làm được việc gì cả.
- Tổ trưởng Liên à. Thực đơn không có, họ chỉ nói là làm tất cả các món đặc sản và đặc biệt của nhà hàng.
- Cám ơn anh. Chú Tùng làm được không?
- Dĩ nhiên là được. Nhưng mà hàng ở kho không đủ đâu.
- Vậy phải làm sao?
- Cần phải nhập hàng, nhưng mà không biết là có không, vì hàng rất hiếm.
- Chú gọi thử xem có hàng không, rồi liên lạc với con. Hiện giờ trong kho còn bao nhiêu, làm hết bấy nhiêu.
- Yes, madam.
Mai Liên nhăn mặt:
- Lúc này mà anh còn đùa được sao, Tuấn Ngọc?
- Tại sao không? Chuyện gì thì cũng có cách giải quyết, nóng lòng làm gì.
Cô đột nhiên phát cáu:
- Bạn anh thật sự là quá đáng. Anh ta mà vào đây, tôi quăng đơn nghỉ việc vào mặt anh ta.
- Em nói Hoàng Trung à?
Chẳng thèm trả lời, Mai Liên bỏ đi. Ông Tùng nhìn theo, lắc đầu:
- Sắp có chuyện xảy ra rồi, con lo giữ thân đi.
- Đâu liên quan gì đến con chứ.
- Sao không liên quan? Ai biểu con là bạn thân của nó, bị ghét lây là phải rồi.
- Kỳ lạ vậy!
Ông Tùng khoát tay:
- Không nói với con nữa. Mau vào kho xuất hàng ra đây, nhanh lên.
- Dạ.
Mai Liên cố gắng liên lạc với các nhân viên qua điện đàm nối vào mạng loa phóng thanh, nhưng chẳng ai thèm để ý.
Đang trong lúc khẩn trương thì quầy tiếp tân gọi đến:
- Tổ trưởng Liên à! Khách đặt tiệc vừa gọi đến nói là đúng năm giờ rưỡi, họ sẽ đến.
- Tôi hiểu, cám ơn chị.
Cô đưa tay quẹt mồ hôi trán. "Phải làm sao đây? Thời gian không còn đủ để cô tìm lời giải thích và nài nỉ nữa."
- Tôi xin nhắc lại lần cuối: "Thay mặt tổng quản lý, tôi yêu cầu tất cả nhân viên đang trong ca trực tập hợp về phòng lớn, có việc cần thông báo".
Có mặt ngay tức khắc nơi phòng lớn, cô hồi hộp chờ đợi.
Khoảng 10 phút sau, hơn 30 nhân viên đến. Cô vui mừng đến chảy cả nước mắt.
- Cám ơn các anh chị đã tin tưởng. Xin anh chị giúp đỡ cho. Buổi tiệc một ngàn người sẽ diễn ra chiều nay, cho nên...
Phi Yến nhanh miệng:
- Tổ trưởng Liên muốn chúng ta phải bắt tay vào việc.
Học Hữu xông xáo:
- Nào, các bạn! Chúng ta bắt đầu ngay thôi.
Mai Liên gật đầu:
- Anh chị em hãy vì nhà hàng, và vì chúng ta nữa.
- Nhưng mà chúng tôi làm việc ở đây, những thực khách khác sẽ không ai phục vụ.
Suy nghĩ một lúc, Mai Liên giơ tay:
- Tôi có cách này. Phi Yến! Cô sẽ dẫn các chị sang phục vụ thực khách đang có mặt. Còn các anh em ở lại bày bố, phân khu tiệc. Lúc nào xong phân khu, các anh sẽ sang phục vụ, các chị em sẽ quay về đây trang trí, có được hay không?
- OK.
- Được đấy, tôi đồng ý.
Mai Liên cũng vất điện đàm sang một bên, cô lao vào sắp xếp ghế và trải khăn bàn. Thấy cô hăng say nhiệt tình, mọi người cùng chú tâm làm việc.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, đến khi Học Hữu gọi:
- Tổ trưởng Liên! Có điện đàm.
Nhận máy từ tay Học Hữu, cô trả lời:
- Vâng, tôi nghe đây.
- Tổ trưởng Liên à! Khách đang trên đường tới đây đó.
- Vâng, tôi hiểu.
Quay nhìn các nhân viên đã mệt lả, nhưng vẫn chưa hoàn tất phần phân khu nào (còn khoảng 50 bàn nữa) cô muốn chảy cả nước mắt. Nhưng lý trí bắt buộc cô không được bỏ cuộc, cô nuốt nhanh sự lúng túng vào trong:
- Được rồi, Học Hữu! Anh chuyển những bàn thức ăn dành cho party đứng vào những khoảng trống kia, để lại một khoảng trống nữa cho dàn nhạc.
- Vậy chúng ta không bố trí bàn nữa à?
- Đúng. Thời gian chẳng còn kịp, chúng ta phải chủ động thôi.
Cùng lúc, Phi Yến bước vào:
- Khách đã về gần hết, tôi dẫn mấy chị em về đây. Có vệic cần đấy chứ?
- Dĩ nhiên. Phi Yến! Cô giúp tôi trang trí hoa nha.
- OK.
Không đầy nửa tiếng sau:
- Ôi! Cuối cùng mình cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Phi Yến ngồi phịch xuống ghế, cô huơ huơ cánh tay trước mặt Học Hữu:
- Tay tôi mỏi quá hà, anh đấm giúp tôi một tí.
- Tôi còn mỏi hơn cô, cô đấm giúp tôi thì có.
- Sao con trai không biết ga- lăng gì hết vậy?
- Ga- lăng trong giờ này để chết hay chi.
Ngồi xuống cạnh bạn, Mai Liên đưa tay:
- Xin lỗi nha, mình lạm quyền quá phải không?
Phi Yến bật cười:
- Trông bồ lúc này giống quản lý lắm đấy. Nhưng cũng đúng, đâu có gì sai, bồ là tổ trưởng cũng có quyền mà.
- Giới hạn thẩm quyền chỉ trong một tổ nhỏ, còn bao thế này, chắc không xong.
Sực nhớ ra, cô bật điện đàm:
- Chú Tùng! Phần bếp thế nào hả chú?
- OK. Không có gì biến cố. Còn phần con thế nào rồi?
- Con phải "chế biến" như món ăn vậy, không biết có bị chửi hay không?
- Sao cũng được, miễn là cố gắng hết sức là tốt rồi.
- Vâng, con cám ơn chú.
Cô vừa tắt điện đàm thì nó lại có tín hiệu.
- Tổ trưởng Liên à! Khách 10 phút nữa sẽ đến, cô đã chọn ai tiếp và đón khách chưa?
Mai Liên giật mình, cô le lưỡi:
- Chết rồi! Việc này phải tính sao đây?
Cô bật dậy nhìn quanh:
- Anh em đi tắm thay đồ, rồi trở về vị trí. Còn Phi Yến, cô giúp tôi phân cho nữ đón khách.
Nói hết câu, Mai Liên vụt chạy ra cửa, cô nhắm hướng phòng quản lý tiến đến.
Đẩy cửa vào, thấy Bình Tiến vẫn đang ngủ, cô hét:
- Quản lý à! Ông tỉnh ngủ có được không? Sự việc đang cấp bách lắm.
Bình Tiến lè nhè:
- Lỡ chết rồi... cho chết luôn, lo làm gì.
- Không thể bỏ cuộc như thế được. Phải cứng rắn lên. Quản lý tỉnh dậy, ra tiếp khách đi.
- Tôi... tôi bỏ rồi. Ngày mai tôi sẽ từ chức.
- Quản lý! Anh thật là...
Nhìn đồng hồ kim nhích dần làm cô chẳng còn thời gian suy nghĩ.
- Tại sao tôi phải nhúng tay vào việc này chứ? Trời ạ!
Mai Liên bước ra cửa cô bước nhanh về phòng.
Về phần Hoàng Trung, sau khi nghe cú điện thoại thứ hai, anh lăn lộn hai, ba vòng trên nệm rồi bật dậy.
- Chết tiệt thật! Không biết có chuyện gì xảy ra.
Anh bước vào phòng tắm với tâm trạng bực bội, nhưng khi được dòng nước mát lạnh "tưới" vào, anh cảm thấy thoải mái vô cùng. một niềm vui yêu đời lại đến với anh. Đứng soi mình trước kính, anh nheo mắt:
- Chà! Vẻ đẹp trai của mình càng ngày càng sắc sảo nha.
Hài lòng với bản thân, anh bước ra cửa.
Xem như là đi làm sớm vậy. Anh cho xe chạy tà tà trên đường, mắt liếc ngang liếc dọc làm mấy cô gái cứ tiếc "hùi hụi" vì chẳng được anh nhìn thêm một tí.
Ngang qua siêu thị Sài Gòn, anh gật đầu.
- Vào mua "quà ngọt" cho mấy "cô em" mới được.
Sau khi một vòng quanh siêu thị, anh bước ra với hai bịch bánh trên tay.
Vẫn cho xe nhịp nhàng theo tâm trạng, anh ngắm nhìn dòng người qua lại... thật vui.
Dù đi chậm cách nào cũng tới anh cho xe vào bãi, ung dung bước vào nhà hàng.
Từng nhóm, từng nhóm đông khách cũng đang đi vào. Anh quẹo vào ngõ dành cho nhân viên.
- Chào tổng quảN lý!
- Hôm nay có tiệc hả?
Anh bảo vệ gật đầu:
- Vâng. Nghe nói là tiệc một ngàn người.
Hoàng Trung trợn mắt:
- Vậy sao? Tại sao tôi chẳng biếg gì cả? Hôm nay là ca trực của quản lý Tiến, phải không?
- Vâng.
- Hắn làm ăn kiểu gì vậy ta?
Đi vào trong với tâm trạng hơi không thoải mái, anh tiến thẳng đến phòng của Bình Tiến.
Đẩy cửa vào, anh muốn ngã ngửa vì mùi bia nồng nặc.
- Trời! Đúng là con ma men, cả phòng cũng đầy mùi bia.
Ngỡ Bình Tiến đã ra tiếp khách, anh bước lại bàn lạt sổ trực ra xem.
- Ủa! Sao chẳng thấy ghi tiệc gì cả thế nào?
Chợt nghe tiếng động nơi phòng vệ sinh, anh bước lại:
- Ai vậy?
Bình Tiến thò đầu ra, mặt anh còn ướt sũng nước:
- Tổng... tổng quản lý đó hả?
Hoàng Trung giật mình, anh hỏi:
- Sao quản lý còn ở đây? Anh không tiếp khách sao?
- Tôi... tôi say quá, đâu có... biết chuyện gì.
- Cậu nói sao?
Quá nóng giận, anh đấm một cái vào mặt Bình Tiến.
- Hừ! Tối nay cậu ở lại viết báo cáo cho tôi.
Lao nhanh về phòng, Hoàng Trung thay nhanh bộ đồ. Không đầy bốn phút, anh đã hoàn tất. Sửa lại cà- vạt, anh mở cửa bước ra. Bấm điện đàm, anh hỏi:
- Tôi là tổng quản lý, quầy tiếp tân nghe rõ không?
Chẳng ai trả lời máy, anh càng lo lắng hơn, bước chân của anh thoăn thoắt trên hành lang.
Nhìn vào thang máy, cả hai đều đang đi lên. Chẳng còn thời gian, anh tuôn xuống bằng thang lầu.
Đặt chân xuống nấc thang cuối, anh thở hổn hển, mồ hôi ướt cả áo sơ mi bên trong.
Cúi xuống thở dốc mấy cái lấy lại hơi, anh ngước lên.
Một điều không thể không gây bất ngờ đối với anh. Mai Liên trong bộ vest dành cho quản lý, tóc búi cao, chân đi giày bít cao gót, tay cầm điện đàm trông cô như một thiên thần vậy.
Mãi lo ngắm nhìn cô, anh không hay là có người đến bên cạnh.
- Tổng quản lý! Sao giờ này anh mới đến?
- À! Tôi có chút chuyện.
Phi Yến nhăn mặt:
- Anh làm tụi tôi phải vắt giò lên cổ. Tội nghiệp nhất là tổ trưởng Liên, cô ấy đã cố gắng hết sức. Tôi nghĩ không có ai làm được chuyện đó lần thứ hai đâu.
- Sao thế?
- Nhận được tin lúc bốn giờ phút, mà giờ khách vào là năm giờ rưỡi. Tổng quản lý có cách giải quyết nào không?
Phi Yến khoát tay:
- Tôi phải vào trong trực đây, anh lo mà năn nỉ cô ấy, đơn xin nghỉ cô ấy đã chuẩn bị rồi đấy.
Nhớ lại lúc Mai Liên điện thoại, anh hít vào một hơi mạnh. Chịu thôi, lỗi tại mình mà.
Bước từng bước vững chãi về phía Mai Liên, anh vỗ tay:
- Tổ trưởng Liên à! Cô làm rất tốt đấy, rất được việc.
Vừa trông thấy Hoàng Trung cô như run cả người. Nước mắt muốn bật tuôn chảy, nhưng sự kiềm chế của cô có hiệu quả hơn. Chẳng thèm nhìn anh, cô mỉm cười chào một chàng trai vừa bước vào.
- Chào anh. Anh đã tìm được loại rượu ưng ý chưa?
- Quả thật có loại rượu này, cám ơn Mai Liên.
- Không có chi. Khách đã vào đông đủ, chỉ còn thiếu người "khai mạc" buổi tiệc thôi.
- Mai Liên lém lắm đấy nhé. Giấu tên làm hại anh phải "điều tra" toát cả mồ hôi.
- Vậy ra lúc nãy...
Đoan Hồ mỉm cười, mắt anh không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của cô.
- Lần trước gặp nhau, anh nghĩ rằng chúng ta đã có duyên thật sự. Chúng ta làm bạn với nhau nhé.
Mai Liên đang dở khóc dở cười thì Hoàng Trung bước lên, anh giải vây giúp cô:
- Chào anh, tôi là tổng quản lý, hân hạnh đón tiếp.
- Ồ! Chào tổng quản lý. Tôi là Đoan Hồ.
- Vâng, thành thật cám ơn khi anh đặt tiệc ở nhà hàng chúng tôi.
- Không có chi. À! Khung trang trí buổi tiệc rất là đẹp, hợp với ý nghĩ của tôi, chắc anh phải tốn nhiều công phu lắm.
- Vâng, cám ơn anh.
Quay sang Mai Liên, Đoan Hồ mỉm cười, nụ cười của anh đầy ngụ ý:
- Tổng quản lý có một cô nhân vien vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, khiến khách mời của tôi ai cũng phải xuýt xoa.
- Vâng. "Nhờ trời", tôi mới có được cô ấy.
Đoan Hồ nheo mắt:
- Anh không giữ khéo, mất ráng chịu đấy nhé.
Hoàng Trung tự tin:
- Có thể, nhưng tôi chắc cô ấy khó có thể rời khỏi tôi, cũng như nhà hàng này.
Mai Liên mím môi nhìn anh.
- "Hứ! Nói mà không biết ngượng. Tối nay tôi sẽ đưa đon nghỉ việc cho anh".
Có tiếng gót giày điệu đàng vang lên phía sau:
- Anh Đoan Hồ! Mọi người đang chờ anh đó. Anh đi đâu mà lâu vậy?
- À! Anh có chút chuyện!
Nhìn thấy Mai Liên đứng giữa hai chàng trai, Ngọc Liên trề môi:
- Chuyện của anh quan trọng lắm phải không? Nhìn thấy là em biết nó "quan trọng" đến cỡ nào rồi.
Trong lúc Mai Liên cúi mặt, thì cô lại tấn công tiếp:
- Tôi nhớ nhà hàng này đâu có "quản lý nữ" đâu, sao hôm nay lại xuất hiện vậy? Chắc tôi phải hỏi lại cha tôi xem, ai dám tự tung hoành hành.
Hoàng Trung nhướng mắt, anh nhìn cô:
- Cô chớ hiểu lầm, đây là do tôi chỉ đạo. Quản lý Liên đây bắt đầu nhậm chức từ hôm nay.
Đoan Hồ cũng gật đầu tán thành:
- Đúng vậy. Nếu không cho cô ấy làm quản lý là một sai lầm lớn của nhà hàng.
Ngọc Liên tức tối khi cả hai chàng trai đều bênh vực Mai Liên.
- Tổng quản lý à! Tôi không biết luật cho mấy, nhưng nghe nói khi bổ nhiệm chức cho ai, phải thông qua giám đốc chứ. Tôi thấy anh quá lạm quyền rồi.
- Việc này tôi sẽ có trình bày với giám đốc. Xin cô yên lòng tham dự buổi tiệc cho vui vẻ.
Đoan Hồ mỉm cười, kéo tay Ngọc Liên:
- Chúng ta vào thôi.
Trước khi quay đi, anh còn trao lại ánh mắt nồng nàn về phía Mai Liên, khiến cho Ngọc Liên đi trong vòng tay anh mà tâm trạng chẳng được vui.
Hoàng Trung mở miệng định nói gì đó, nhưng Mai Liên đã bỏ đi một mạch để lại cho anh nổi ngẩn ngơ và đôi mắt liếc hờn giận rất dễ thương.
- Quản lý Liên! Cô đứng lại!
-...
- Quản lý Liên!
Mai Liên vẫn tự nhiên đều bước. Hoàng Trung mở hết tốc lực, anh chạy tới, dang hai tay chận ngay trước mặt:
- Cô không nghe tôi gọi à?
- Xin lỗi, tôi là tổ trưởng Liên, chứ không phải là quản lý.
- Cô còn giận tôi sao?
- Tổng quản lý à! Tôi phải về, khuya lắm rồi.
- Nếu không giận, sao cô lại viết đơn xin nghỉ việc?
- Tôi nghĩ mình không thích hợp với việc này nữa.
Hoàng Trung vò đầu:
- Tôi xin lỗi. Quả thật lúc đó tôi tưởng cô giỡn chơi thôi. Tôi...
- Bộ anh tưởng tôi là người thích đùa giỡn à? Tự dưng điện thoại cho anh để đùa sao?
- Tôi biết, tôi có lồi. Người có lỗi là tôi, cô đâu cần phải xin nghỉ việc.
- Tôi là người vô dụng, nói ra lời nào, ai cũng nói tôi đùa giỡn. Không tin, vậy tôi ở đây làm gì nữa? Xin nghỉ là biện pháp tốt nhất.
- Cô đã chứng minh thực lực của mình rồi mà. Buổi tiệc tối nay rất thành công, những người không tuân theo đã bị xử phạt, cô còn giận điều gì?
- Anh nghĩ sao là tùy ý anh, riêng tôi đã quyết định rồi.
- Tại sao tôi nói hoài, cô không nghe vậy hả?
Tiếng hét của anh làm cho cô giật mình. Cô tròn mắt thối lui:
- Anh... anh làm gì mà hét lên thế? Bộ tưởng dùng vũ lực là tôi sợ sao?
Dồn cô vào chân tường, mắt anh long lên đỏ rực, môi mím chặt:
- Cô... thật sự muốn rời bỏ nơi này sao? Có phải cô thật sự muốn như vậy không?
- Tôi... tôi...
- Đừng dùng cái tự ái vặt đó mà đối chọi với tôi, không có kết quả đâu.
- Anh... anh đừng ép người quá đáng.
- Tôi không ép, mà tôi chỉ làm theo lời mách bảo của con tim. Cô muốn rời bỏ cả bạn bè và cả tôi sao?
Lời nói của anh làm cô giật mình. Cô nhìn anh, đôi mắt của anh giờ khác hẳn, nó mênh mông, êm đềm quá.
- Anh tưởng anh... là ai chứ? Anh chẳng là gì cả, đừng dùng quyền hạn đối với tôi.
- Tôi không dùng quyền hạn của một tổng quản lý, mà tôi dùng bằng tình cảm thật sự của tôi. Tôi không muốn cô rời tôi. Tôi không muốn mất đi một quản lý đắc lực.
Cô như một quả bóng xì hơi. Cô quả thật là yếu đuối trước ánh mắt của anh. Chắc không chỉ riêng mình cô đâu, mà cả cô gái nào cũng vậy.
Lấy từ trong túi áo lá đơn xin nghỉ việc của cô, anh nói:
- Cô giữ lấy và suy nghĩ lại cho kỹ, đó có phải là biện pháp tốt không?
Cho tay vào túi quần, giọng anh trầm lặng:
- Tôi không cố ý lớn tiếng với cô đâu, nhưng thực sự tôi cảm thấy nó có cái gì đó mất mát trong tôi khi nhìn thấy lá đơn kia.
Mai Liên cong môi, cô chảnh chẹ:
- Anh đừng nói là anh quan tâm tôi nha, tôi không thích đâu.
Hoàng Trung bật cười:
- Đừng nghĩ vậy chứ. Nhưng mà có sao đâu. Tôi có gì là không tốt hay cô thích người khác tài giỏi hơn tôi?
Anh tự nhiên nói một mình:
- Cái anh chàng Đoan Hồ xem ra cũng là một người tốt đấy. Được anh ấy quan tâm là một diễm phúc lớn của các cô gái.
Mai Liên xua tay:
- Chỉ có cô Ngọc Liên mới xứng với anh ấy thôi, tôi làm sao lọt vào mắt xanh cho được.
- Ai đoán biết trước chữ ngờ chứ.
- Cho dù anh ấy quan tâm tôi thì có sao? Tôi thích đấy. Tôi chưa có bạn trai, anh ấy chưa có bạn gái, đúng là chuyện trời định.
Hoàng Trung giấu nỗi bực tức vào trong:
- Có cần tôi làm nhịp cầu "Ô Thước" không? Tôi làm ông mai hay lắm đó.
Thoáng thấy nụ cười của anh quá gượng gạo, Mai Liên nghiêm mặt:
- Không cần.
Chẳng muốn tiếp tục câu chuyện, Hoàng Trung giơ tay:
- OK. Được, tôi sẽ không xen vào chuyện của cô nữa. Anh ta là tổng giám đốc của một công ty lớn đấy. Cô có thể nghỉ việc ở đây để chuẩn bị làm bà tổng được rồi.
Anh xòe bàn tay ra mà trong lòng hồi hộp:
- Bây giờ tôi sẽ chấp nhận lá đơn kia, cô trả lại cho tôi.
Khẽ hụt hẫng với chính mình, Mai Liên trợn mắt:
- Có phải không vậy? Anh đừng có lấy cớ đó mà vu oan cho tôi nha. Tôi nghỉ việc ở đây là vì thấy... người ta chẳng có trách nhiệm thôi.
Ôm khư lá đơn vào lòng, cô bước đi.
- Hơi đâu nói với anh. Tôi về đây.
- Còn lá đơn xin nghỉ việc?
- Tết Côngô đi.
Bước theo cô, giọng anh vui vẻ trở lại:
- Tôi biết trước là cô không nỡ rời xa tôi mà.
- Anh nói cái gì?
- À! Để tôi đưa cô về nha.
- Xí! Tiện đường lắm sao?
Một giọng nói vang lên làm cho cả hai quay lại:
- Tổng quản lý!
- Sao cô còn ở đây? Chẳng phải anh ta đã đưa cô về sao?
Ngọc Liên yểu điệu bước lại gần:
- Anh Hồ còn phải đi bar với bạn nên không tiện. Anh có thể đưa tôi về được không?
Hoàng Trung nhíu mày:
- Vậy à? Nhưng mà tôi chỉ có một chiếc xe thôi.
Ngọc Liên khẽ liếc mắt về phía Mai Liên:
- Chẳng lẽ anh lại để con gái của giám đốc đi về khuya một mình sao? Lỡ có chuyện gì xảy ra, anh chịu nổi trách nhiệm không?
Không muốn anh khó xử, Mai Liên mỉm cười:
- Tổng quản lý đưa cô ấy về đi, tôi về một mình được rồi.
Ngọc Liên thích thú với trò chơi của mình, cô khoát tay:
- Vậy đâu có được. Cô cũng là con gái, lỡ như cô xảy ra chuyện gì, tổng quản lý cũng đâu tránh được thị phi.
Mai Liên lắc đầu:
- Đâu có gì là quan trọng. Lúc trước, tôi cũng về một mình mà. Vả lại, quản lý chỉ chịu trách nhiệm trong vòng nội bộ nhà hàng, còn ngoài cuộc sống, tổng quản lý đâu cần quan tâm.
Lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, Ngọc Liên muốn anh phải chọn một trong hai cô:
- Là một quản lý tốt thì phải quan tâm luôn cuộc sống của nhân viên mình chứ. Tôi nghĩ tổng quản lý nhà hàng chúng ta không phải là một người xấu.
Hết hìn Ngọc Liên lại nhìn Mai Liên, Hoàng Trung thở dài: "Trời ạ! Sao tôi khổ thế này?".
- Tóm lại, tôi là một nhân viên, còn cô là con gái của tổng giám đốc, hai địa vị khác xa nhau. Có thể nói cô cao quý hơn tôi nên cô sợ đi một mình, còn tôi thì không.
- Cái này là tự cô nói đó nha, tôi không có ép buộc à. Nhưng mà suy cho cùng, cô cũng là người biết phân biệt và yên phận đó.
Nỗi uất nghẹn lại trào dâng, Mai Liên nhanh chóng quay đi. Cô không muốn một ai nhìn thấy mắt cô hoen lệ.
- Tôi về đây.
- Nè, khoan đã!
Hoàng Trung xua tay:
- Để tôi đưa cô về, đừng phiền cô ấy nữa.
- Không lẽ phiền anh? Anh là tổng quảy lý mà. Nè! Lúc nãy trong phòng tôi quên tắt đèn, cô làm ơn trở vào tắt giúp tôi.
- Việc đó để bảo vệ làm được rồi, để cho cô ấy về sớm, sáng cô ấy còn ca trực.
Hoàng Trung quay sang Mai Liên đang bước trở vào.
- Quản lý Liên! Cô về đi.
Ngọc Liên tức tối:
- Tổng quản lý! Anh đừng có lạm dụng chức quyền chứ. Anh nên nhớ anh có ngày hôm nay là do tôi đề bạt anh đấy.
- Xin lỗi cô, lạm dụng chức quyền là cô đó. Nhân viên của tôi đã hết giờ làm việc.
- Anh giỏi lắm!
- Cô có muốn về không?
Tiếng giày của Ngọc Liên vang lên giận dữ. Hoàng Trung khẽ nhìn Mai Liên:
- Xin lỗi, hôm khác tôi sẽ cám ơn cô.
Đôi mắt của Mai Liên bắt đầu ứa lệ. Cô đã khóc ư? Đúng vậy, cô đã khóc, nhưng cô chưa lý giải được là vì nguyên nhân nào. Lại một nỗi buồn nữa chất chứa trong cô.
"Em đang khóc, cho ai đấy chứ?
Khóc cho mình hay xót dạ cho anh?
Một niềm vui trong lệ rất mong manh
Tình yêu đó phân chia giới tuyến".
- Anh Hai! Em còn phải về nhà ngủ nữa, hôm qua thức suốt đêm rồi.
- Có một đêm mà than thấy phát khiếp, anh thức mấy đêm liền có sao đâu?
- Em biết, anh giỏi rồi. Làm ơn đi mà.
Tuấn Ngọc cho xe chậm lại:
- Nè! Nghe nói mày đã đưa "tiểu thư" Út về nhà, phải không? Cảm giác như thế nào, nói cho tao nghe coi?
Hoàng Trung trề môi:
- Cảm giác? Hứ! Chẳng có một tí gì.
- Mày có điên không? Biết bao nhiêu người ước muốn được làm chuyện đó, còn mày tự nhiên được người đẹp chiếu cố lại chẳng có ý nghĩ gì. Bộ mày là... "pê đê" hả?
- Tao ký vào "mỏ" mày bây giờ. Tao mà là "pê đê" thì cả thành phố này sẽ ngập lụt hết.
- Sao vậy?
- Con gái khóc tiếc nuối chứ sao?
- Trời ạ! Muốn ói dễ sợ luôn.
Hoàng Trung mơ màng:
- Nhưng mà nói thật, cảm giác để cô ấy ngồi phía sau thật là dễ chịu đó. Nói nghe, cô ấy còn ôm eo tao nữa đó mày.
Khẽ lạng tay lái, Tuấn Ngọc nhăn mặt:
- Đau khổ cho tôi quá.
Hoàng Mỹ nhíu mày:
- Bộ hai em định cá cược hay sao? Chuyện bàn hôm đó phải không? Bỏ đi, đừng nên đùa giỡn.
- Anh Hai khỏi lo. Cô ấy không phải là đối tượng của em, đối tượng của em là một người khác.
Anh ung dung nói về người trong mộng của mình:
- Cô ấy rất xinh đẹp, lại dịu dàng ấn tượng. Nhưng mà... tuy ở gần mà như xa cách lắm.
- Có phải mày không? Nhút nhát đến nỗi không dám ngỏ lời hả?
- Sao không dám? Phải để thời cơ chín muồi cái đã.
Hoàng Mỹ xua tay:
- Làm ơn cho anh xin đi. Tụi em đừng đùa giỡn với tình yêu nữa.
- Lần này là em thật lòng mà.
Chợt thấy dáng của Ngọc Mai phía trước, Hoàng Mỹ bất ngờ trả số lại, vọt lên.
- Bộ anh đuổi ăn cướp hả?
- Đâu có.
- Sao lại trả số chạy nhanh vậy?
- À! Ờ, anh thấy người quen.
Thật xui cho anh, đèn đỏ lại bật lên.
- Trung! Em sang cho Tuấn Ngọc về nhà đi, anh phải đi công chuyện một lúc.
- Còn vé xem phim?
- Để hôm nào khác đi.
Thở dài rời khỏi xe anh, Hoàng Trung bậm môi.
- Được thôi, nhưng mà khi về nhà phải có câu trả lời chính đáng.
- OK.
Dừng xe trước hẻm, Tuấn Ngọc xua tay:
- Xuống đi bộ vào đi mày. Hôm nay tao không vào đâu.
- Có phải không vậy? Bộ mất nhiều thời gian lắm sao?
- Không nói nhiều. Xuống mau!
Anh vừa bước xuống, thì Tuấn Ngọc đã vọt đi.
- Thằng ma này! Ngày mai vào nhà hàng biết tay tao.
Đưa tay che "tín hiệu" của cơn buồn ngủ, anh nhanh chân bước đi.
- Phải về ngủ sớm, để bù ngày hôm qua mới được.
Vừa quẹo cua, anh đã thấy một cô gái đi phía trước, dáng điệu rất mệt mỏi.
- Ủa! Ai mà trông lạ vậy ta? Hẻm này đâu có cô nào dáng đẹp như thế.
Cô gái dừng trước cửa nhà số 28 và cúi xuống mở túi tìm chìa khóa.
Tìm hoài chẳng thấy, cô bực bội lầm bầm:
- Chuyện gì nữa đây? Đừng nói là bỏ quên ở nhà hàng nha.
Hoàng Trung bước lại gần, anh ngạc nhiên khi trông cô gái rất quen:
- Xin lỗi, tôi có giúp cô được gì không?
Cô gái ngước lên, cả hai nhìn nhau giật mình.
- Tổng quản lý!
- Mai Liên! Sao cô lại ở đây?
Nỗi hờn giận lại trổi lên công thêm đang lúc bực tức, cô cộc lốc:
- Liên quan gì đến anh?
Biết Mai Liên còn giận mình, Hoàng Trung xuống nước nhỏ:
- Đừng giận mà. Tôi xin lỗi, chẳng lẽ cô không thể bỏ qua?
- Tôi lấy quyền gì mà giận anh. Chỉ có điều anh làm tôi không dám ngẩng mặt nhìn ai cả. Anh thật tồi bại.
Hoàng Trung trợn mắt:
- Tôi đã làm chuyện gì?
- Làm chuyện gì, tự anh biết lấy.
Khẽ kéo tay cô, anh hỏi dồn:
- Hôm nay tôi nghỉ ca mà, cô không nói sao tôi biết.
- Buông tay ra! Bộ tôi với anh quen thân lắm sao?
Đôi mắt anh nhìn cô thành khẩn:
- Mai Liên!
- Ai biểu anh nói... tôi... tôi với anh cặp bồ chi. Trong nhà hàng hôm nay ai cũng nói.
Cô òa khóc ngon lành:
- Người ta nói chức quản lý này tôi có được là nhờ làm bạn gái của anh. Tôi... tôi ức lắm.
Hiểu rõ chuyện, Hoàng Trung bật cười:
- Có chuyện đó mà cô giận tôi sao? Lại chửi tôi tồi nữa chứ. Bộ cô tưởng làm bạn gái tôi dễ lắm à? Tiểu thư Ngọc Liên còn chưa có vé, nhưng mà....
Giơ tay lên định tát vào gương mặt của anh đang hách lên, cô lầm bầm:
- Anh đừng tưởng có giá lắm. Ngày mai anh phải vào nhà hàng "bào chữa" cho tôi.
Hoàng Trung nheo mắt tình tứ:
- Bộ cô không thích như thế hả?
- Anh mà còn nói nữa thì đừng trách tôi đó.
- Được rồi. Tôi không nói nữa.
Anh nhìn vào chìa khóa.
- Thì ra cô là chủ nhân mới của ngôi nhà này. Hôm đó nghe anh tôi nói mà tôi chưa gặp mặt. Sao, bỏ quên chìa khóa phải không?
- Tôi bỏ quên ở nhà hàng rồi.
- Không còn cái nào sơ cua sao?
- Có chứ, nhưng mà tôi đưa cho chị tôi rồi.
- Điện thoại cho chị cô đi.
- Không được, phiền lắm!
- Phiền... Vậy thì cô ở ngoài, chuyện dễ dàng.
Suýt bật khóc vì câu nói vô tình của anh, nhưng cô cố gắng kiềm chế. Cô không muốn yếu mềm trước mặt anh.
- Không cần anh lo. Anh về đi.
Hoàng Trung nhíu mày:
- Nhà tôi gần đây, nếu cô không ngại...
- Anh đừng có hòng.
- Tiếc thật! Tôi có lòng giúp mà cô từ chối, vậy thì thôi. Tôi về đây, nhưng mà... Vì là đồng nghiệp, tôi nói cho cô đề phòng. Ở hẻm này nhiều dân xì ke lắm. Hễ nó thấy cái gì bán được là nó trộm ngay đó... kể cả con gái.
Một cảm giác lạnh xương sống chạy khắp người, cô hơi run giọng:
- Anh đừng có hù tôi. Tôi hổng sợ đâu.
- Vậy thì tốt. Tôi về đây.
Hoàng Trung biến mất ngay sau đó. Còn lại một mình, Mai Liên lo lắng cô cứ đảo mắt nhìn quanh. Cô muốn bật khóc khi nghĩ đến cả đêm nay phải ngồi phơi sương ở ngoài.
Còn cái gã vô tình vô nghĩa kia nữa, chẳng thương giùm phận gái người ta.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân, rồi hai người đàn ông xuất hiện, tiếng của họ lè nhè như đã say:
- Ủa, cô em! Bộ không muốn vào nhà hả? Vậy đi chơi với anh nha.
Nép sát vào tường, cô lắc đầu:
- Dạ không, tôi bỏ quên chìa khóa thôi.
- Vậy thì... để anh mở cửa giúp cho.
Tên kia đề nghị:
- Hay là về nhà anh ở tạm đi.
- Xin cám ơn. Người nhà tôi sắp về rồi.
Một tên liều lĩnh nắm tay cô:
- Vậy đi một tí rồi về. Đi!
Mai Liên giằng tay ra, cô run giọng:
- Xin đừng... làm vậy. Tôi sẽ la lên đó.
- Anh em với nhau, cãi cọ là chuyện thường la làm gì.
Một tên đánh lạc hướng, một tên tiếp tục sấn tới níu tay cô.
- hai anh kia! Làm gì vậy?
Hoàng Trung xuất hiện. Giờ đây trong mắt cô, anh là vị cứu tinh anh hùng nhất.
Không muốn rắc rối, hai người đàn ông lăng xăng bỏ đi. Mai Liên thở phào nhẹ nhõm. Cô liếc anh:
- Cám ơn nha, tổng quản lý.
Hoàng Trung tỉnh rụi:
- Ơ! Vậy mà tôi tưởng cô lao vào lòng tôi để được tôi che chở chứ.
- Vỡ mộng rồi phải không? Đừng có ham, không dễ đâu.
Cái trề môi của cô làm anh phải chép miệng.
- Phải chi...
Khẽ lắc đầu xua đi cái ý nghĩ vừa lóe lên, anh quay lưng:
- Đã không có chuyện gì, tôi về đây. Cô tiếp tục đợi người nhà về nhé.
- Nè! Anh... anh đừng có vô lương tâm như vậy nha. Tôi... tôi là nhân viên của anh đó.
Hoàng Trung vẫn lạnh lùng:
- Xin lỗi nha, đã hết giờ làm việc rồi.
Lần này là thật sự, Mai Liên bật khóc ngon lành. Giọt nước mắt tủi thân và ghen tị. "Cô đâu phải là con của tổng giám đốc". Cô cố nén, nhưng sao tiếng thút thít càng lớn hơn.
Quay lại nhìn, Hoàng Trung cảm thấy xót xa. Anh trách mình tại sao lại đùa dai như thế, cô quá đơn độc giữa cuộc đời mà.
Nhìn Mai Liên qua ánh mắt đồng cảm và yêu thương, anh không ngăn nổi cảm xúc của mình. Phút chốc, cô đã nằm gọn trong vòng tay anh. Anh vùi mặt vào tóc cô, giọng anh nhẹ như gió thoảng:
- Anh xin lỗi, anh không nên đùa dai như vậy.
Mai Liên cảm giác được sự che chở, cô yên lòng, ngả đầu lên bờ vai rộng vững chắc của anh.
Thời gian sẽ không trôi nữa nếu như không có ánh đèn xe chiếu vào. hai người vội buông nhau ra, nhưng ai cũng có một cám giác luyến tiếc vô cùng.
Xui thay chiếc xe lại dừng ngay kế bên.
Hoàng Mỹ nhe răng trêu em:
- Chết em rồi! Anh đã thấy tất cả.
Không để cho ông anh có cơ hội "khống chế" mình, Hoàng Trung trả đòn:
- Anh cũng lém nhỉ. Ai ngồi sau lưng anh thế?
Ngọc Mai bước xuống xe, cô đỏ mặt:
- Thì ra hai người là anh em.
Hoàng Mỹ gật đầu:
- Đúng rồi. Em quen với Hoàng Trung à?
Nhăn mặt, Hoàng Trung kéo tay anh:
- "Tiểu thư" Đại của tổng giám đốc nhà hàng đó anh.
Mai Liên lại gây thêm bất ngờ cho cả hai anh em.
- Chị đến thật là may mắn cho em. Chìa khóa, em để quên ở nhà hàng rồi.
- Chị mới bị mắng cho một chập đây... Bực quá, nên chị tìm đến em.
- Ơ! Bộ chỗ em là chỗ lánh nạn sao?
Thấy ánh mắt của Hoàng Trung lạ lẫm, Mai Liên khoát tay:
- Đâu còn chuyện gì bí mật nữa. Tôi là em nuôi của chị Ngọc Mai, tức là con nuôi của giám đốc.
Ngọc Mai dậm thêm:
- Nè! Anh nhớ đừng có tiết lộ với ai nha, sẽ bất lợi cho Mai Liên đó.
Hoàng Mỹ ngạc nhiên:
- Anh không hiểu, tại sao lại không cho ai biết?
Riêng Hoàng Trung, anh đã hiểu tất cả. Giờ đây anh mới thấu rõ được nỗi đau thầm kín trong lòng của Mai Liên. Anh đã biết vì sao cô luôn bị Ngọc Liên ghét bỏ, vì sao cô lại khóc một mình sau khi đối mặt với Ngọc Liên.
Đôi mắt anh tha thiết nhìn cô. Anh chẳng thốt được lời nào vì trong lúc này đây, anh đang mang trong người nỗi đau cô đang gánh.
- Anh Hai! Chúng ta về nhà thôi.
Biết chuyện mình hỏi sẽ khó cho người trả lời, Hoàng Mỹ mỉm cười:
- Anh về đây. Chúc hai em ngủ ngon!
Đẩy cửa, Mai Liên thở dài:
- Chị à! Vào nhà đi, người ta đã vào nhà lâu rồi.
- Em đừng có ghẹo chị nha. Lúc nãy chị đã trông thấy hết rồi đấy.
- Đừng hiểu lầm. Lúc nãy tại anh ta hù dọa em thôi.
- Hù dọa thì để yên cho người ta ôm vào lòng à? Vậy thì chị sẽ hù dọa em để chị được ôm em vậy.
- Em chịu nhột không được đâu. Buông em ra! Hi... hi...
Tiếng cười của hai cô gái làm xóa tan không gian u uất, nhưng nó vẫn còn đọng lại trong lòng của mỗi người một nỗi niềm riêng.
Từng bước thận trọng tiến lại gần cô gái, Đoan Hồ đưa tay bịt mắt.
Hoảng cả hồn vía, Mai Liên la lên:
- Á!
Bàn tay vẫn giữ yên, cô bực bội bặm môi:
- Tổng quản lý! Anh còn đùa giỡn nữa là đừng có trách tôi đấy nhé.
Rời tay ra khỏi mắt cô, Đoan Hồ rụt cổ.
- Vâng, tại hạ xin nghe lời.
Nghe giọng nói chẳng thân quen, cô quay nhanh lại.
- Ơ! Xin lỗi, là anh à?
- Tôi xin lỗi mới phải, làm cho cô giật mình.
Nụ cười của cô lại làm cho anh điêu đứng:
- Anh đến để đặt tiệc nữa phải không?
- Vâng, nhưng lần này là tiệc đính hôn.
- Thật sao? Với ai vậy? Có phải với cô Ngọc Liên không?
Mai Liên liến thoắng:
- Xem ra lần này, nhà hàng sẽ tưng bừng rồi.
Đoan Hồ nheo mắt nhìn cô, anh rất thích ngắm cô vui vẻ và nhí nhảnh như vậy.
- Mai Liên này!
- Vâng. Có chuyện gì, anh cứ nói.
- Em đã đoán đúng rồi. Tiệc đính hôn, chú rể là anh và cô dâu tên Liên, nhưng không phải là Ngọc Liên mà là Mai Liên.
Tắt ngay nụ cười trên môi, cô tròn mắt nhìn anh.
- Anh đừng giỡn chứ. Chuyện cả một đời người đó nha. Với lại, cô Ngọc Liên nghe được thì không tốt đâu.
Đoan Hồ nhìn cô đắm đuối:
- Anh nói thật lòng đó. Tuy chỉ gặp em vài lần, nhưng trái tim anh đã đong đầy hình bóng của em. Anh không thể quên em dù ngày lẫn đêm. Đôi lúc anh đã tự vấn lại lòng mình, nhưng câu trả lời vẫn là lời anh đã nói: "Anh yêu em".
Bước lùi lại, Mai Liên cụp mắt, cô lúng túng giải thích:
- Anh Đoan Hồ! Chúng ta chỉ gặp nhau trên danh nghĩa là giao thiệp, nếu nói xa hơn là bạn bè, tôi chưa nghĩa đến chuyện quá đà như vậy.
- Anh biết nói ra sẽ gây một cú sốc cho em, nhưng anh không muốn mình ngày nào cũng phập phồng lo sợ khi đến đây chẳng gặp được em.
- Xin lỗi anh, tôi không phải là người con gái xứng đôi, anh không nên lầm lẫn.
Ôm khẽ bờ vai cô, anh lắc đầu:
- Anh không lầm lẫn, mà đó là một suy nghĩ rất chính xác. Nó xuất phát từ cả trái tim anh.
Thoát khỏi hai tay của Đoan Hồ, cô thở hắt ra:
- Tôi nghĩ anh đã say rồi đó. Để tôi gọi bảo vệ đưa anh về.
Đoan Hồ xua tay:
- Tuy anh có uống chút rượu, nhưng anh không say, anh vẫn còn đang kiểm soát được mình. Em biết không? Khi đối diện với em, anh không thể bình tĩnh được.
- Vậy thì để khi bình tĩnh hẵng nói nha. Bây giờ tôi phải đi làm việc. Xin lỗi anh nha.
Chẳng cho cô thoát thân, Đoan Hồ tha thiết:
- Mai Liên! Em hãy trả lời cho anh biết, anh có cơ hội không?
- Anh Đoan Hồ! Với điều kiện của anh, anh có thể tìm kiếm biết bao nhiêu cô gái tốt, tôi nghĩ mình chẳng có diễm phúc đó đâu. Xin lỗi anh.
- Nhưng sự thật anh chỉ cảm mến một mình em.
- Tình yêu phải xuất phát từ cả hai con tim mới gọi là tình yêu thật sự. một mối tình đơn phương sẽ gây đau khổ cho cả hai.
- Nhưng em chưa có người yêu mà...
- Quản lý Liên! Khách đang đông đúc ở dưới, cô làm gì trên này vậy hả?
Lại được giải thoát, Mai Liên vui mừng mỉm cười với Hoàng Trung:
- Tổng quản lý à! Anh Đoan Hồ muốn bàn về việc mở tiệc ở nhà hàng chúng ta đó.
Thoáng nhíu mày, Hoàng Trung bước đến:
- Chào anh. Hân hạnh được tiếp đón.
Đoan Hồ thở dài, anh cười gượng:
- Chào tổng quản lý.
- Nghe quản lý Liên nói, anh muốn đặt tiệc ở nhà hàng chúng tôi?
- Vâng, tôi đang lưỡng lự có nên hay không.
- Nên chứ. Nhà hàng chúng tôi là một nhà hàng danh tiếng. Nếu anh đặt tiệc ở đây, anh sẽ có nhiều quyền lợi.
- Tôi chỉ có một quyền lợi duy nhất thôi.
Mắt anh nhìn Mai Liên không chớp:
- Đó là đính hôn với cô ấy.
Như bị sét đánh ngang tai, Hoàng Trung như chết đứng. Anh quay nhìn Mai Liên, mắt anh như dò hỏi.
Trong khi đó, Mai Liên đã cụp mắt cúi đầu im lặng khiến cho sự hiểu lầm trong lòng Hoàng Trung nặng hơn.
Không riêng gì Hoàng Trung mà cả một người nữa vừa bước đến cũng giật mình.
- Anh Đoan Hồ! Sao anh lại đối xử với em như vậy?
- Ngọc Liên...
Bước lại đối diện với anh, cô nắm tay anh sụt sùi:
- Chẳng lẽ... anh không có một chút tình cảm gì với em? Anh... tình cảm của anh là thế nào? Lúc thì trao cho người này, lúc thì trao cho người khác.
- Ngọc Liên! Em nghe anh nói có được không?
- Những lời anh nói hôm kia đâu rồi? Anh nói anh mến em, anh muốn ở gần bên em suốt đời mà.
- Em bình tĩnh lại Ngọc Liên à. Hôm đó, tại anh say quá, nên...
- Em không biết. Lời anh nói ra thì anh phải giữ lời.
Cô quay phắt về phía Mai Liên:
- Có phải cô ta quyến rũ anh không? Hừ! Thật là đê tiện. Nhà hàng có loại người này làm sao mà còn danh dự nữa.
Hoàng Trung nóng mặt:
- Cô Ngọc Liên à! Chuyện gì thì phải hiểu rõ nguồn cơn câu chuyện, đừng mắng người ta vô cớ như vậy.
- Tổng quản lý! Cả anh nữa. Anh càng có lỗi nặng hơn khi để nhân viên của mình hẹn hò trong giờ làm việc.
- Nè! Cô ấy có lỗi gì mà cô không buông tha vậy? Cô thật là ích kỷ quá đó.
- Anh dám mắng tôi?
- Tôi chỉ nói theo sự thật. Cô ấy đã đau khổ quá nhiều rồi, cô đừng chèn ép cô ấy nữa.
Ngọc Mai vừa bước đến đã phải giật mình:
- Có chuyện gì mà la lối um sùm vậy? Đây là nhà hàng mà.
Đoan Hồ giơ tay:
- Ngọc Liên! Em bình tĩnh lại đi, chuyện đâu còn có đó mà. Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Với tính tự cao, Ngọc Liên xẵng giọng:
- Được, chúng ta sẽ giải quyết rõ ràng với nhau. Anh ra ngoài đợi em một chút, em đi đây có chút chuyện.
Ngọc Mai bước lại gần Mai Liên:
- Đừng khóc nữa. Nói chị nghe xem, có chuyện gì?
Kéo tay chị, Ngọc Liên giận dữ:
- Em ruột của chị đang có chuyện, sao chị không hỏi thăm, lại đi lo lắng cho người dưng?
- Nè! Buông chị ra. Em lôi chị đi đâu vậy?
Hoàng Trung nhìn Mai Liên thương cảm:
- Mai Liên! Cô có sao không?
- Cám ơn anh, tôi không sao. Tôi xuống dưới nhà làm việc đây.
Hoàng Trung không nói gì, anh đếm bước theo cô.
Đến khi cô dừng lại bên cửa sổ, anh mới lên tiếng:
- Cô cảm thấy đau lòng lắm phải không? Thật là khó xử nếu bắt cô phải đối đầu với họ.
- một sự thật tôi không thể chối cãi được là gia đình bác Sơn đã lo lắng cho tôi. Bằng cách nào đó, tôi phải trả ơn cho họ.
- Sự ray rứt con người cần phải có, nhưng phải biết nó có đáng hay không. Nếu như không đáng, thì chúng ta chẳng cần quan tâm đến làm gì. Tôi nghĩ ông trời đã quá bất công khi để cô phải chịu nhiều uất ức và đau khổ như vậy.
- Quản lý à! Anh đừng nghĩ thế. Tôi rất hạnh phúc khi được lớn lên trong một mái ấm gia đình. Họ đã chia sẻ tình thương cho tôi và còn cho tôi cả tương lai nữa.
Hoàng Trung nhìn thẳng vào mắt Mai Liên:
- Điều này từ thật đáy lòng cô hay chỉ là một câu nói đầu môi để ngụy biện những điều thầm kín bên trong?
- Anh nghĩ sao thì tùy ý anh.
Anh nheo mắt:
- Lạ một điều rằng, tại sao tôi vẫn cứ tin lời cô nói là thật. Và dù cô có nói dối đi chăng nữa, có lẽ tôi vẫn tin cô.
- Anh đừng làm tôi bật cười đấy.
- Không, tôi nói thật. Chẳng biết vì sao tôi muốn chia sẻ với cô những nỗi đau ấy. Tôi... tôi muốn mình là một chỗ dựa của cô.
Thấy Mai Liên nhìn mình không chớp, Hoàng Trung vò đầu:
- Ý tôi... ý tôi là... tôi muốn mình là bạn thân của nhau để cùng nhau chia sẻ những buồn vui đó mà.
- Cám ơn anh. Nhưng mà tôi chẳng có nỗi buồn nào đâu.
- Đôi mắt mênh mông xa vắng của cô đã tố cáo rằng: cô đang nói dối, và cả tôi cũng vậy. Tôi đang còn thông minh để nhận thấy những sự việc xảy ra quanh cô mà.
Mai Liên cụp mắt, lòng cô đang tràn một niềm xúc cảm. Cô muốn chia sẻ cùng anh chăng? Tại sao chứ?
Chợt điện đàm trong tay cô reo vang. Cô khẽ nhìn anh rồi bắt máy.
- Tôi nghe đây.
- Quản lý Liên à! Có một ông khách cần gặp cô. Ông ấy đang chờ ở phòng khách.
- Vâng. Cám ơn cô, tôi sẽ tới ngay.
Hoàng Trung mỉm cười, nụ cười của anh như một lời động viên tinh thần cho cô:
- Nhớ nhé! Có chuyện buồn, cứ đến tìm tôi.
- Tôi đi làm việc đây. Chào quản lý.
Anh nói với theo:
- Nếu cô không tìm tôi, thì tôi sẽ tìm cô đấy.
Nhìn theo dáng Mai Liên cô độc lẻ loi, lại mang nặng trong lòng nỗi đau khổ, anh thấy đau nhói cả tim. "Nỗi đau xót kia, em có chịu chia sớt cho anh?" một câu nói, một câu hỏi mà anh chưa nói thật lòng. (78)
o Không o
Đẩy mạnh cửa, Ngọc Liên hét:
- Chị đừng có suốt ngày lo lắng cho nó có được không? Nó đang quyến rũ người yêu của em đó.
- Chị không tin đâu. Có lẽ là em hiểu lầm Mai Liên rồi.
- Em ghét tên Liên lắm, tại sao lại đặt tên Liên cho nó. Đã có em rồi mà.
- Chuyện gì mà hai đứa to tiếng thế hả?
- Mẹ! Sao mẹ có mặt ở đây?
- Mẹ đi siêu thị, sẵn tiện ghé vào đây xem nhà hàng lúc này thế nào. Còn hai đứa dang bàn chuyện gì mà có vẻ căng thẳng vậy?
Ngọc Liên giận dỗi ngồi xuống ghế:
- Mẹ biết cha đi đâu không? Con có chút chuyện muốn nói.
- Ông ấy vừa đi ra ngoài đấy. Hình như đi gặp chàng rể tương lai.
- Chàng rể tương lai?
Ngọc Mai bá tay mẹ:
- Ai vậy mẹ?
- Thì anh chàng Đoan Hồ bạn trai của Ngọc Liên chứ ai. Cha con hài lòng về cậu ta lắm.
- Mẹ đừng có nhắc đến tên anh ta nữa. Thật đúng là gã sở khanh.
Ông Thiên Sơn đẩy cửa.
- Ai là sở khanh vậy con gái?
Ôm cánh tay ông Thiên Sơn, cô nũng nịu:
- Cha! Con muốn cha làm giúp con một việc.
- Chuyện gì nữa đây? Có phải là chuẩn bị lễ hỏi không?
- Đừng nhắc chuyện đó trước mặt con. Con muốn đổi tên của mình.
Bà Hiền tròn mắt:
- Đổi tên? Con nói chuyện lạ đời vậy?
- Con không muốn mình bị so sánh với người khác làm xấu đi tính cách của con.
Ông Thiên Sơn ngồi xuống ghế:
- Nếu cha đoán không lầm, thì con vừa gây gỗ với ai đó, có đúng không?
- Nếu cha muốn có một con rể tốt thì hãy đuổi cổ cái con nhỏ đó đi khỏi nhà hàng.
Ngọc Mai nhìn em:
- Em nói đuổi Mai Liên à?
- Chứ chị nói em nói ai? Nó luôn gây cho em sự bất ổn. Em muốn nó không hiện diện trước mắt em.
- Nhưng mà Mai Liên đâu có lỗi gì, chỉ tại em thấy đố kỵ với nó thôi.
- Em mà đố kỵ à? Chị nghĩ nó là ai? Nó chỉ là một đứa mồ côi, có danh phẩm gì mà cho em đố kỵ chứ? Từ lâu, nó sống ăn bám làm em chướng mắt rồi, giờ lại đi quyến rũ bạn trai của em, em sẽ chẳng tha cho nó.
Bà Hiền nhìn con gái, giọng bà phân trần:
- Có khi nào có sự hiểu lầm không? Tính nó đâu có như thế.
- Lòng người, ai lấy thước mà đo hả mẹ? Trước mặt mọi người khi còn ở trong nhà phải giả nai rồi. Giờ được ra ngoài tự tung tự tác, còn nể ai nữa.
Ông Thiên Sơn trầm ngâm:
- Con gái! Đừng có nóng giận mà mất khôn. Đoan Hồ là chàng trai như thế nào, cha biết rất rõ. Nó không hề thật lòng với người không ngang tầm mắt nó.
- Cha à! Anh ta đã cầu hôn với nó rồi kìa.
Đôi mắt ông Sơn mở to:
- Cha không nghe lầm chứ? Lúc nãy cha vừa gặp Đoan Hồ đây mà.
- Trong đôi mắt anh ta, con không bằng một phần hai con nhỏ đó. Con sẽ cho anh ta thấy phụ lòng con sẽ có hậu quả như thế nào. Cả nó cũng thế.
Ngọc Mai xua tay:
- Em đừng đem những tội lỗi vu vơ trút lên đầu Mai Liên có được không? Dù sao nó cũng là em nuôi của chúng ta, không có tình cũng có nghĩa chứ.
- Từ khi nó bước chân ra khỏi nhà là tình nghĩa đã đứt đoạn rồi.
Bà Hiền nhỏ giọng:
- Con đừng vì một chút nông nổi mà gây ra chuyện làm ân hận cả đời. Hãy nghe mẹ đi con.
Ngọc Liên vẫn cố chấp, cô là kẻ không bao giờ chịu nhường bước:
- Cha! Cha phải giải quyết giúp con việc này. một là đuổi nó, hai là đuổi con.
Lời của con gái làm ông chết điếng. Ông phải chọn một trong hai sao? Ông không thể có lỗi với cha mẹ Mai Liên nữa.
- Con gái! Nghe cha nói. Tất cả mọi chuyện sẽ có cách giải quyết, đừng nôn nóng mà gây ra hậu quả đáng tiếc.
- Cha nên nhớ rằng: con đang quan hệ rộng với tất cả các ông chủ của doanh nghiệp. Nếu con bỏ đi, các mối làm ăn lớn sẽ theo con. Còn nữa, nếu cha không có chàng rể Đoan Hồ, thì khoản nợ ngân hàng sẽ không trả nổi.
- Con hù dọa cha phải không?
- Cha biết tính con rồi, con nói được sẽ làm được.
Bà Hiền lớn tiếng, giọng bà nghèn nghẹn:
- Con thật quá đáng! Mẹ không cho phép con làm như vậy.
- Chẳng lẽ mẹ muốn con gái của mình thua người ta hay sao? Con không hiểu mẹ nghĩ thế nào nữa. Đúng rồi, mẹ thương nó hơn con của mẹ mà.
Chẳng còn lời nào để nói, Ngọc Mai tát vào mặt em:
- Em đừng gây đau khổ cho mẹ nữa, được không?
- Chị cũng thế thôi. Suốt ngày chỉ bênh vực nó, rồi chị sẽ hối hận khi xem thường tôi.
Cô quay qua ông Sơn đang ôm đầu:
- Cha đã có quyết định chưa?
Bà Hiền nhìn chồng:
- Ông... ông không thể có lỗi thêm một lần nữa. Chúng ta sẽ ăn nói thế nào khi xuống suối vàng gặp lại họ đây?
- Bà có hiểu cho tôi không? Tôi cũng đau lòng lắm chứ, nhưng biết phải làm sao khi tất cả mối làm ăn của nhà hàng đều do con nó môi giới.
- Chẳng lẽ vì thế mà ông nỡ đổui con bé sao? Rồi đây nó biết sống ra sao?
Ngọc Liên khoát tay:
- Con sẽ cho cha một ngày để suy nghĩ. Ngày mai, khi con vào nhà hàng, có nó sẽ không có con.
Cánh cửa khép lại, Ngọc Mai bước đến ôm vai mẹ.
- Có chuyện gì vậy mẹ? Con trông mẹ xúc động lắm.
Bà Hiền quẹt nước mắt:
- Không có chuyện đâu con. Mẹ muốn về nhà.
- Con đưa mẹ về.
Còn lại một mình, ông Thiên Sơn đắm mình trong suy nghĩ, gương mặt của ông trầm buồn. Ông đâu phải là kẻ vô tình, vô nghĩa. Ông cũng có một trái tim biết đau khổ. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, nếu ông không có biện pháp lưỡng toàn thì một là nhà hàng sẽ phải phát mãi để trả nợ ngân hàng. hai là lương tâm ông sẽ vô cùng ân hận.
Ông ngả ngửa ra ghế, chưa bao giờ ông cảm thấy khó xử như lúc này.
Thả bộ từng bước trên vỉa hè, thưởng thức từng cơn gió đêm man mác, Mai Liên cảm thấy tâm hồn thoải mái vô cùng.
Cô đưa mắt nhìn những bóng đèn đường sáng choang, cô ước muốn nó là những vì sao... sẽ lãng mạn hơn.
Không được bao lâu, đôi mắt cô lại cụp xuống, niềm tâm tư lại quay về xáo trộn. Có lẽ cô phải rời bỏ nhà hàng thôi. Cách đó sẽ giải quyết tất cả mọi gút mắc và tránh khó xử cho nhiều người.
Có tiếng xe rà sát lề đường, rồi một giọng nói quen thuộc cất lên:
- Lãng mạn thật nha! Dạo phố về đêm à?
-...
- một mình buồn lắm phải không? Có thêm một người sẽ vui ho=n.
Tắt máy xe, anh buớc xuống dẫn bộ theo cô.
Vẫn im lặng đếm bước, cô không thèm liếc Hoàng Trung một cái.
- Mai Liên! Cô có tâm sự phải không?
-...
- Giờ đây cô cảm thấy rất khó chịu trong người, muốn tìm cách để trút bỏ, tôi sẽ giúp cô.
Dừng lại, cô hét:
- Anh phiền phức quá đi!
Đúng lúc có hai cặp tình nhân chạy ngang qua, họ nhìn hai người mỉm cười ý nhị.
- Cô lên xe đi! Tôi bảo đảm nếu cô không trút được nỗi buồn ra ngoài, thì tôi tùy cô xử phạt.
- Có điên mới tin anh.
Hoàng Trung đề máy xe:
- Nè! Lên nhanh đi chứ. Đó là quyền lợi của cô.
Do dự một lúc, Mai Liên leo lên xe. Chiếc xe xé gió lao đi vùn vụt trên đường. Cô nhắm mắt cắn răng chịu đựng, tay cô tê rần khi bấu chặt vào yên xe.
Đột nhiên chiếc xe thắng rít trên đường, đầu cô đập vào lưng anh đau nhói. Thì ra anh vừa thực hiện một cú quẹo cua ngoạn mục.
He hé mở mắt, cô lại một phen hoảng hốt khi thấy cảnh vật xung quanh hòa đi không thấy rõ cái gì.
Cố gắng chịu đựng thêm một lúc, cô có cảm giác xe đã giảm dần tốc độ và dừng hẳn.
Giọng của Hoàng Trung bí mật:
- Cô đừng mở mắt nha. Chờ tôi gọi đã.
Khoảng hai phút sau, anh gọi:
- Cô mở mắt ra đi.
Khung cảnh trước mắt cô quả thật là đẹp tuyệt vời. một bầu trời đầy sao, một dòng sông êm ả và một cây cầu cao đón những luồng gió thổi qua.
Cô mỉm cười thích thú:
- Ôi! Tôi chưa từng thưởng thức nó bao giờ. Quả thật là dễ chịu.
Hoàng Trung nheo mắt:
- Cô thử bước lại đây xem, nó càng tuyệt vời hơn.
Nhìn Hoàng Trung vô tư nơi lan can cầu, cô e ngại:
- Nè! Anh coi chừng té đó. Tôi không có biết lội đâu mà cứu anh.
- Tâm trạng khá thoải mái rồi, phải không? Bước lại đây đi, mọi chuyện buồn sẽ không còn nữa.
Mai Liên ngập ngừng. Anh trấn an:
- Mạnh dạn lên chứ.
Anh đưa tay:
- Lại đây! Tôi không gạt cô đâu.
Từng bước, từng bước thận trọng, cô tiến về phía anh. Níu được tay cô, anh kéo mạnh.
- Á!
Hoảng cả hồn vía, cô bấu chặt lấy anh, tim đập mạnh.
- Anh muốn giết người hả?
- Đừng nói! Im lặng mà nhìn dưới kia kìa.
Đưa mắt nhìn xuống dòng nước, từng chớp lóng lánh ánh bạc lung linh huyền ảo, cô gật đầu:
- Đẹp thật đó.
Đỡ cô ngồi xuống bên cạnh mình, Hoàng Trung tâm sự:
- Cô có biết tại sao tôi khám ra nó không?
Ánh mắt cô nhìn anh thay lời hỏi.
- Lúc tôi còn nhỏ, anh Hai tôi thường dẫn tôi đi câu cá lắm. Hầu như ngày nào cũng vậy. Đêm đến, ảnh còn dẫn tôi đi cấm câu nữa. Tôi đã thân quen với hình ảnh sóng nước lấp lánh kia. Rồi khi rời quê lên thành phố, tôi đã quên hẳn nó vì phải vùi đầu vào việc học và bon chen kiếm sống. Đôi lúc áp lực quá nặng đã đến với tôi, tôi buồn bực lắm. Có đêm tôi lang thang như một thằng bụi đời vậy. Đến một hôm khi phát