← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Phòng của Rachel York nằm trên tầng hai của một nhà trọ nhỏ gọn gàng tại Dorset Court, không xa nhà riêng của Kat. Nhưng phải đến giữa trưa Kat mới có thể thoát khỏi Lãnh chúa Stoneleigh và tìm đến đó. Ánh sáng ban ngày đã mờ dần. Khi cô bước lên cầu thang dài từ tầng trệt, một trận mưa đá bắt đầu rơi, đập vào cửa sổ ở cuối hành lang như một loạt những viên sỏi nhỏ.

"Cô sẽ không tìm thấy ai ở đó đâu, chắc chắn đấy," một giọng phụ nữ cáu kỉnh vọng xuống từ tầng thứ ba đúng lúc Kat giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.

Băng qua hành lang, Kat thò đầu qua lan can và nhìn lên. "Xin lỗi?"

Cô nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ, đầy nếp nhăn thời gian và một quầng tóc trắng, nhìn xuống từ bóng tối của tầng hai. "Cô ta đã chết. Bị giết trong một nhà thờ, Chúa cứu rỗi linh hồn cô ta."

"Thực ra, người hầu gái của cô ấy, Mary Grant, mới là người tôi cần tìm. Tôi nghĩ mình có thể muốn thuê cô ta, nếu cô ta cần một việc làm mới."

“Ha. Cô ta đi từ lâu rồi. Dọn dẹp sạch bách chỗ này ngay khi đến đây sáng nay.”

Kat bắt đầu thấy cổ mình giật giật. Cô di chuyển để có được một vị trí thoải mái hơn. Giờ cô đã có thể thấy người phụ nữ này rõ hơn, bà ta nhỏ để mức phải đứng kiễng chân để có thể đặt tay lên lan can trên. Chiếc váy satin màu tím của bà thuộc phong cách phổ biến vào thế kỷ trước, mặc dù nó vẫn mới. Cùng với đó sợi dây chuyền ngọc trai, ngọc lục bảo và hồng ngọc xếp trên cổ và cổ tay gầy gò của bà trông giống thật - ít nhất dưới ánh sáng này và từ góc độ này. "Dọn sạch bách?"

"Lấy tất cả mọi thứ," bà già nói, giọng uốn lên đã phản bội các dấu vết còn sót lại của khẩu âm Cao nguyên33*. "Mang đi ngay lập tức. Cũng dễ thôi, tôi nghĩ vậy, bởi vì cô chủ đã đóng gói gần hết mọi thứ."

*Chất giọng Cao nguyên (Highland English) là một trong những dạng của chất giọng Anh-Scotland.

"Rachel định chuyển đến chỗ ở mới?" Tin này mới với Kat. "Ha. Giống như rời khỏi London hơn."

"Rời khỏi?"

"Đó là những gì tôi nghĩ, mặc dù tôi thấy cô gái đó không hẳn là đã sẵn sàng. Cả tuần này cô ta nháo nhác, lúc thì bối rối, lúc thì sợ hãi cái bóng của chính mình. Tôi nghĩ cô ta đã kiếm được một chút tiền." Bà già thở ra trong một thành một tiếng hừm. "Kể ra nó cuối cùng cũng giúp cho cô ta vui vẻ."

"Nhưng... Tôi tưởng ở đây có một cảnh sát. Làm thế nào Mary Grant có thể thu dọn mà ông ta không phát hiện ra?"

Bà già dường như không coi sự quan tâm đến tiểu tiết của Kat là một điều khác thường. Bà ta thở ra một tiếng hừm nhỏ nữa. "Cảnh sát ấy hả? Anh ta rời đây ngay vào lúc bình minh, đúng vậy. Và cũng tốt khi tống khứ được anh ta. Nói cho cô hay, bao nhiêu là người đã đến đây, dẫm đạp lên xuống cái cầu thang này! Trời đất, nó còn tồi tệ hơn so với khi cô gái đó còn sống."

"Tôi cho rằng cảnh sát đã ở đây…" Kat để giọng nói của mình kéo dài đầy khích lệ.

"Đúng, ba lần. Đấy là tôi nghĩ họ là những người có thẩm quyền. Và sau đó là một người đàn ông trẻ có chìa khóa."

Kat cảm thấy một sự hứng thú chợt đến. Một người đàn ông trẻ có chìa khóa? Theo những gì Kat biết, không ai trong số những người đàn ông của Rachel còn trẻ. Và Rachel không bao giờ đưa chìa khoá cho bất kỳ ai. "Một trong số… họ hàng của cô ấy, đúng không?"

Bà già cười, một tiếng khúc khích thô tục vang vọng đến kỳ lạ xuống cầu thang tối. "Ý cô là một trong những tình nhân của cô ta. Không cần phải lừa tôi, cô gái ạ. Tôi từng trải rồi."

Kat mỉm cười với bà. "Anh ta đến đây thường xuyên phải không?"

Người phụ nữ khịt mũi. "Không. Chưa từng thấy trước đây." Lần này, Kat giữ nụ cười cho riêng mình. Cô chắc chắn rằng bà già này đã theo dõi rất, rất sát sao những người lên và xuống chiếc cầu thang này.

"Nếu cô hỏi tôi," người phụ nữ nói, "Anh ta đã đến đây tìm kiếm cái gì đó - nhưng anh không tìm thấy."

"Có thật không?"

"Đúng vậy. Nghe thấy anh ta ở dưới đó khoảng năm phút, đi từ phòng này sang phòng khác. Và tôi tự nhủ anh ta hẳn phải đang lục soát nơi đó. Và sau đó anh ta còn lên đây và gõ cửa nhà tôi, trơ tráo như gáo múc dầu, hỏi liệu tôi có biết người hầu gái đã đi đâu không. Làm như tôi biết vậy." Người phụ nữ già nhìn chằm chằm vào Kat phỏng đoán. "Tôi cho rằng cô cũng là một nữ diễn viên." "Vâng," Kat nói vội vàng, "nếu Mary Grant đang thực sự biến mất, tôi nghĩ rằng mình đang lãng phí thời gian tìm cô ta ở đây. Cảm ơn sự giúp đỡ của bà."

Kat nhận thấy được ánh mắt sáng lên thóc mách nhìn mình chằm chằm khi cô bước xuống cầu thang, bước chân cô chậm rãi khoan thai. Mãi khi đã gần xuống đến tầng trệt cô mới nghe tiếng lách cách đóng lại của cửa nhà bà lão.

Tụt đôi giày ống thấp ra khỏi chân và bám lấy bức tường để bước đi không tiếng động, Kat phóng ngược trở lại cầu thang. Cái khóa trên cửa nhà Rachel có cơ cấu đơn giản, dễ phá đối với những người có kinh nghiệm. Kat vào phóng và lặng lẽ đóng cửa lại.

Rachel đã có một cuộc sống sung túc trong ba năm ngắn ngủi làm diễn viên. Các phòng cân đối và được ốp lát đa dạng, khung cửa sổ được đắp nhung. Nhưng bà già đã đúng: Nơi từng có một chiếc bàn lấp lánh bóng loáng và ghế sa-tanh dài giờ chỉ là những đống rác nhỏ vung vãi.

Kiễng những ngón chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, Kat rón rén bước nhẹ nhàng qua phòng khách trống không, âm vang và phòng ăn liền kề. Cô hầu của Rachel để lại rất ít. Ở phía sau nhà là căn phòng Rachel sử dụng như phòng ngủ, tường được che phủ bằng một dải lụa màu hồng sang trọng. Đó là căn phòng Kat giờ đang bước vào. Băng qua sàn nhà trần trụi, cô cẩn thận vén tấm rèm nặng để ánh sáng ngày tàn mờ nhạt tràn vào phòng. Sau đó, khoanh tay trước ngực, ôm mình chống lại cái lạnh, cô đi đến đứng trước lò sưởi.

Mặt lò sưởi trang trí khéo léo bằng gỗ chạm khắc sơn giả đá cẩm thạch. Kat nghiên cứu rãnh của trụ bổ tường và đầu cột cuộn lại như cuộn giấy. Đầu tiên cô chạm vào một đoạn trang trí, rồi đến đoạn tiếp theo, ấn và vặn chúng. Nó phải ở đâu đó quanh đây, cô nghĩ, chỉ là một phần nhỏ của khuôn cửa bị kéo ra.

Đưa tay vào khe tối chạm tới một ngách bí mật, cô lấy ra một cuốn sổ nhỏ, mép giấy mạ vàng được bọc bìa da màu đỏ và buộc lại bằng một đoạn dây. Sổ ghi lịch hẹn của Rachel. Kat kiểm tra cái ngách lần nữa, nhưng nó hoàn toàn trống rỗng.

Cởi dải dây da, Kat nhanh chóng lướt qua cuốn sổ. Cô nhận ra mình cần phải xé bỏ vài trang trước khi đưa nó cho Sebastian. Sẽ quá nguy hiểm nếu anh ấy nhìn thấy bất cứ điều gì có thể liên kết Rachel với Leo. Kat chỉ có thể hy vọng những gì còn lại đủ để cung cấp cho Sebastian đầu mối về danh tính của kẻ sát hại Rachel.

Tiếng cửa sảnh mở ra từ xa khiến Kat giật nảy đầu lên. "Đức Mẹ Đồng Trinh ơi," cô thì thầm dưới hơi thở của mình và nhét cuốn sổ nhỏ vào túi xách.

Giọng nói của một người đàn ông cao và sắc với sự ngờ vực tức giận vang đến tai cô. "Nhân danh Thiên Chúa, chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này? Tôi đã ra lệnh canh gác tại đây cơ mà."

Đóng nhanh khoang bí mật, Kat phóng qua một cánh cửa bên đến chiếc tủ tường, phía sau nó là một cầu thang dốc hẹp.

"Chúng tôi đã phân một người ở đây qua đêm, thưa ngài," một giọng nói khác vang lên, giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi hơn, có vẻ chống chế và hòa giải. "Ngài không nói gì về việc tiếp tục theo dõi sau đó."

Nhảy lò cò một cách bất nhã, Kat xỏ chân một chiếc bốt, rồi chiếc còn lại, khuỷu tay đập mạnh vào cánh cửa cầu thang, dựa lưng vào tường khi cô mất thăng bằng và dao động trong giây lát.

"Cái gì thế?"

Đầu Kat giật mạnh khi giọng nói gấp gáp cao vút vang vọng qua các phòng trống.

"Gì cơ? Tôi không nghe thấy gì cả."

Giọng nói đầu tiên đang di chuyển. "Có ai đó ở đây. Ở phía sau. Nhanh lên."

Kat không nán lại nghe ngóng thêm. Với đôi bốt ống thấp lạch cạch trên bậc thang trần và túi xách nắm chặt trong tay, cô bỏ chạy.