CHƯƠNG 30
Tuyết bắt đầu rơi trước buổi trưa.
Sebastian dạo bước trên các con đường từ thời trung cổ quanh co. Băng đã kết nước đọng trên máng lộ thiên. Một phụ nữ rách rưới vội vã bước qua anh, đôi vai cuốn khăn choàng co ro chống lại giá rét, hơi thở trắng toát trong bầu không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Anh bước đi cho đến khi mùi của dòng sông lấp đầy lỗ mũi và tiếng hải âu xuất hiện trên cao. Dưới chân anh, những con đường sỏi đá dần trơn trượt khi tuyết rơi thành từng mảng lớn ướt sũng từ bầu trời màu vàng trắng.
Đến giữa một nhà kho có cửa sổ được bít kín bằng gỗ và một bức tường đá cao, anh leo xuống vài bậc thang cũ kĩ đến nơi dòng sông Thames kéo dài ra trước mặt mình, dày đặc, rộng lớn và có màu nâu, gió đủ mạnh để thổi tung những con sóng bạc đầu và lấp đầy không khí với mùi hương của biển từ phía xa. Ngay cả trong giá lạnh và băng tuyết, dòng sông vẫn bạt ngàn tàu thuyền, sà lan và súc vật, thuyền lớn và tàu nhỏ hướng phía hạ lưu đến Gravesend và biển cả ngoài xa. Con sông là huyết mạch của thành phố, vậy mà từ trước đến nay mỗi ngày anh qua lại chỉ cách đây vài dãy nhà ít ỏi mà gần như không biết gì về sự tồn tại của dòng sông.
Tất nhiên anh biết nó ở đó, tuy nhiên vì nó ít liên quan đến cuộc sống của anh, thật dễ dàng lãng quên nó, giống như tiếng than khóc xa xăm của trẻ nhỏ bị đói trong đêm, hay tiếng ầm ầm của xe giáo xứ đi vòng quanh vào buổi sáng sớm thu thập một số lượng vô tận những cái xác bọc vải liệm trắng để lấp đầy những cái huyệt đáng thương của Nghĩa trang Nhà thờ Thánh Stephen, Thánh Andrew, Thánh Pancreas và Spitalfields.
Cũng dễ dàng bị bỏ qua như thế là sự tồn tại của những ngôi nhà lụp xụp tối tăm tại Field Lane và Covent Garden, những nơi mà bỏ ra vài xu lẻ là người ta có thể mua quyền mở khóa một căn phòng và làm bất cứ điều gì mình thích với những người phụ nữ đang thổn thức hoặc những đứa trẻ run rẩy, sợ hãi bên trong; những ngôi nhà với tiếng roi quất vun vút và những tấm thân quằn quại trong đau đớn, nơi không có hy vọng, không có Chúa, chỉ có sự chịu đựng và sự giải thoát cuối cùng của cái chết. Dù có ham muốn bệnh hoạn cỡ nào đi chăng nữa, cũng có thể mua được nó ở thành phố này, chỉ cần trả giá.
Tuyết rơi nhiều hơn và nhanh hơn. Sebastian nhìn lên, để cho những bông tuyết trắng nhỏ chích vào làn da lạnh ngắt của mình. Nỗi sợ rằng mình sẽ không bao giờ xóa được tội ác khủng khiếp bị cáo buộc đang trở thành trăn trở lớn trong anh. Sau đó thì sao? Anh tự hỏi. Sẽ ra sao nếu vụ sát hại Rachel York không hơn gì một hành động bạo lực ngẫu nhiên? Sẽ ra sao nếu anh không bao giờ có thể tìm thấy kẻ đã rạch cổ họng của cô và thỏa mãn ham muốn trên thi thể đầy máu? Lời hứa thực thi công lý của anh, dành cho cô và cho chính mình sẽ ra sao?
Anh tự nhủ kẻ giết cô phải có quan hệ gần gũi, một người biết cô sẽ chờ đợi đơn độc và vô phương tự vệ trong nhà thờ vào tối muộn. Tuy nhiên Sebastian giờ nhận ra mình đã sai, rằng kẻ sát nhân có thể đơn giản đã nhìn thấy cô trên đường phố và bám theo, quan sát cô thắp nến thánh trên bàn thờ rồi tấn công cô từ trong bóng tối.
Sebastian xoa tay lên đôi mắt nhức vì thiếu ngủ. Sau khi anh rời nhà cha mình tại quảng trường Grosvenor, anh đã dành phần còn lại của đêm đi bộ trên những con đường và hẻm nhỏ dần sáng lên của thành phố. Anh nghĩ đi nghĩ lại về những gì cha mình đã nói, cố gắng tìm ra thứ Rachel York có thể đã bán khiến cha anh liều lĩnh muốn mua đến nỗi đồng ý gặp cô tại một nhà thờ vắng vẻ giữa đêm tối.
Ông thề rằng đó không phải tống tiền, nhưng Sebastian hiểu đó có thể chỉ là sự ngụy biện, một trò bóp méo ngữ nghĩa. Dù đó là gì, Hendon đủ muốn nó đến mức phải buộc bản thân vượt qua nỗi kinh hoàng và lục lọi thi thể bị cắt xẻo đẫm máu của Rachel York với hy vọng tìm ra nó.
Tuy nhiên, ông đã không tìm thấy nó. Điều đó có nghĩa hoặc là kẻ sát hại cô đã có nó, hoặc là Rachel York đã không đem nó đến Nhà thờ Thánh Matthew từ đầu.
Vậy nhưng Sebastian không thể bỏ qua khả năng rằng cha mình đang nói dối, rằng trên thực tế Hendon đã tìm thấy và giữ nó.
Một cơn ớn lạnh khiến anh giật mình. Sebastian dựng cổ áo lên chống lại cái lạnh. Việc Hendon từ chối nói chuyện khiến anh bối rối. Sau tất cả những giờ đi bộ trên đường phố, lật đi lật lại những khả năng có thể xảy ra trong đầu, Sebastian vẫn không hiểu nổi. Chỉ đến lúc này, khi nhìn những bông tuyết rơi dày và nhanh từ bầu trời tối sầm, anh mới có thể thừa nhận với bản thân rằng ẩn sau sự bối rối và cơn thịnh nộ chảy trong anh mỗi khi anh nghĩ về cuộc nói chuyện với cha mình, điều anh cảm thấy mạnh mẽ nhất là sự tổn thương sâu sắc và lâu dài. Dù đã cố gắng hết sức, anh cũng không thể tưởng tượng ra một bí mật quan trọng đến nỗi một người cha đặt việc bảo vệ nó lên trên tính mạng và sự tự do của đứa con trai duy nhất còn sống của mình.
Chiều hôm đó, Sebastian tới thăm tiệm kim hoàn nhỏ đối diện Nhà hát Covent Garden. Anh vừa quay người thì phát hiện ra Tom đang đẽo một khối gỗ bằng con dao bỏ túi nhỏ trong lúc chờ đợi dưới chỗ chắn gió của mái hiên nhà hát.
"Ngươi làm gì ở đây?" Sebastian tiến đến hỏi.
"Chờ cô Kat. Cô ấy biết một người mà cô cho là có thể nói cho tôi chỗ ở của Mary Grant, nhưng cô ấy bảo sẽ tốt hơn nếu cô ấy tự giới thiệu tôi với gã đó."
"À," Sebastian, biết đôi chút về loại "bạn bè" Kat giao du từ những ngày đầu cô đặt chân đến London. Nghiêng người về phía trước, anh nhìn chăm chú vào bốn cái chân đang dần thành hình bên dưới ngón tay nhanh nhẹn của thằng bé. "Cái gì đây?"
"Một con ngựa," thằng bé nói, giơ nó lên đầy tự hào. "Ngươi thích ngựa, đúng không?"
Tom gật đầu. "Tôi luôn nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu được là một tiểu đồng, ngồi sau một quý ông bảnh bao trên chiếc xe hai bánh, nhìn ông ta điều khiển đôi ngựa thượng hạng."
Bản thân Sebastian ít quan tâm đến việc sử dụng trẻ em làm mã phu giờ đang thịnh hành. Nhưng khi nhìn xuống đôi mắt sáng ngời của thằng bé, anh thấy chính mình nói, "Một khi ta thoát ra khỏi mớ rắc rối tồi tệ này, ta có thể cho ngươi làm mã phu. Nếu ngươi thích."
Mắt Tom nheo lại. Khuôn mặt nó cảnh giác và thận trọng vì sợ sẽ phải thất vọng, nhưng hơi thở của nó trở nên gấp gáp hơn, cằm nó chùng xuống vì ngạc nhiên. "Ngài có một cỗ xe ngựa hai bánh?"
Sebastian cười và bước ra ngoài đường. "Cái đó ta có."
"Có mã phu chưa?"
"Chưa."
Thằng bé gật đầu, cố kìm một nụ cười. "Ngài đi đâu vậy?" Sebastian dựng cổ áo lên tránh tuyết rơi. "Đi nói chuyện với Hamlet."