← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 37

Cô nằm ngửa ườn ra, đôi mắt mở to vô hồn, váy áo tả tơi lấm máu bị tốc lên để lộ da thịt trắng nhợt trần trụi trong ánh sáng mờ. Cổ họng bị rạch dã man đến mức đầu cô gần như lìa ra.

Sebastian đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt của anh lướt quanh căn phòng nhỏ ốp ván. Anh chưa được thấy Điện thờ Đức Mẹ tại Thánh Matthew vùng Fields sau khi kẻ sát hại Rachel York bỏ lại cô ở đó, nhưng anh tưởng tượng nó sẽ giống như này, máu bắn tung toé khắp các bức tường xung quanh và chảy xuống thành từng dòng nhỏ, dấu vân tay đẫm máu của kẻ sát nhân nổi bật trên cái đùi dang rộng của cô gái đã chết.

Sebastian chẳng thể giúp gì được cho cô, nhưng anh vẫn cúi xuống bên cạnh cô và đặt đầu ngón tay lên má dính máu của cô. Cô vẫn còn hơi ấm.

Anh ngồi xổm xuống, hai tay bám lấy đầu gối trong lúc nhìn xuống đôi mắt xanh vô hồn đó. Cô trẻ hơn anh nghĩ, có lẽ không quá hai mươi lăm hay ba mươi, với mái tóc hoe, làn da tái xám và khuôn mặt nhỏ nhắn sắc nét thường thấy trên các đường phố của London. Cô hẳn phải cho mình là một người láu cá và tinh khôn. Cô đã chớp lấy cơ hội cuỗm đi tất cả những gì từng thuộc về chủ nhân của mình - đồ nội thất hảo hạng, những bộ quần áo đắt tiền cùng đồ trang sức.

Cô hẳn đã nghĩ mình sẽ tìm cách xoay sở được một cuộc sống tốt đẹp trong một thời gian dài.

Nhưng tất cả cô đã làm là xoay sở để bị sát hại.

Sebastian nhìn chằm chằm vào dấu vân tay đẫm máu trên đùi Mary Grant. Kiểu gây án giống nhau với cả hai người phụ nữ: Đầu tiên là sát hại, sau đó là tấn công tình dục. Nó cho thấy một kẻ ham giết chóc vì muốn làm dịu một cơn khát đặc biệt bệnh hoạn. Ngoại trừ mối liên kết giữa hai người phụ nữ đã cho thấy hai vụ sát hại họ không phải là ngẫu nhiên: Kẻ giết Rachel York đã không tình cờ tìm thấy cô trong Điện thờ Đức Mẹ tại Nhà thờ Thánh Matthew vùng Fields. Hắn đã tìm ra cô. Và sau đó hắn đã tìm ra Mary Grant, người hầu gái, và sát hại cô ta.

Nhưng tại sao? Tại sao?

Nếu việc sử dụng cái xác của hai người phụ nữ vào mục đích tình dục không phải là lý do cho việc giết chóc mà là một hiệu ứng, một sự giải toả cơn phấn khích và khát máu do hành động giết chóc gây nên thì sao? Mary Grant có thể đã thiệt mạng vì cô khiến kẻ sát nhân giật mình khi đang lục soát căn phòng, hay vì cô đã biết điều gì đó có thể xác định được hắn là kẻ giết Rachel York.

Hay liệu tên sát nhân nhắm đến cả hai người phụ nữ vì một lý do khác hoàn toàn?

Sebastian rút cái phong bì trong túi mình ra. Cho dù nó bị rơi ra do nhầm lẫn hay cố tình bị bỏ lại để được tìm thấy, sự góp mặt của một người đàn ông như Lãnh chúa Frederick Fairchild trong vụ này là một điều đáng lo ngại. Hai người phụ nữ đã có quan hệ với một đường dây gián điệp của Pháp, Lãnh chúa Frederick là người co nhiều khả năng trở thành thủ tướng tiếp theo của Anh Quốc, nhất là khi Hoàng tử xứ Wales, bạn thân của ông, trở thành Hoàng thân Nhiếp chính...

Một tiếng chuyển động nhẹ khiến đầu Sebastian quay ngoắt lại, nhưng đó chỉ là tiếng của tấm rèm satin nặng ở cửa sổ rung động trong một cơn gió đột ngột. Anh có thể nghe thấy tiếng gió manh lên ở bên ngoài. Trời sẽ mau sụp tối.

Anh đứng dậy. Anh nhận thấy mong muốn che đậy thi thể đẫm máu bị xâm hại của Mary Grant để bảo vệ cô khỏi những đôi mắt chòng chọc soi mói sẽ tìm thấy cô trong một lúc nữa, nhưng anh buộc mình phải quay đi và rời khỏi những căn phòng về cơ bản vẫn y nguyên như khi anh tìm thấy chúng.

Khi đang bước ra khỏi cửa chính thì anh lướt qua một mệnh phụ mập mạp dừng lại nhìn thẳng vào khuôn mặt anh. Và trong thời khắc ngắn ngủi trước khi anh quay đi để vội vã bước xuống bậc thềm trước, anh nhận ra bà ta, và sau đó nhìn thấy đôi mắt bà ta hấp háy vì nhận ra anh.

"Chúa ơi!" Bà ta gọi anh. "Là ngài phải không? Lãnh chúa Devlin?"

Sebastian tiếp tục bước đi, mũ kéo thấp xuống, vai co lại chống chọi với cái lạnh. Nhưng trái tim anh bắt đầu đập thình thịch và anh thầm nguyền rủa chính mình.

Tên của bà ta là Charles Lavery, và bà ta là vợ góa của một đại tá từng phục vụ trong quân đội với Sebastian ở bán đảo. Giờ chắc bà ta nghĩ mình đã nhầm, rằng bà ta chỉ đơn giản đã nhìn thấy một người lạ mặt tình cờ khiến mình mơ hồ nhớ đến vị tử tước trẻ từng quen biết. Bà ta sẽ tự nhủ mình thật ngớ ngẩn khi không sớm để ý thấy bộ quần áo sờn cũ, những vệt màu xám trên mái tóc lộ ra bên dưới chiếc mũ. Nhưng khi họ tìm thấy thi thể Mary Grant, và họ chắc chắn sẽ tìm thấy, thì bà Lavery sẽ nhớ lại cuộc gặp gỡ tình cờ này.

Và thắt chặt thòng lọng quanh cổ Sebastian.

"Tôi không hiểu," Tom nói, khuôn mặt nhỏ của nó nhăn nhó khi nỗ lực tập hợp những suy nghĩ của mình lại. Họ đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, ánh sáng từ đèn đường nhấp nháy trên cái ghế da mòn khi họ rẽ vào Thương Xá Pall, hướng về Nhà thờ Thánh James.

"Lãnh chúa Frederick là một thành viên đảng Tự do," Sebastian nói, cố gắng giải thích chính trị Anh Quốc đầu thế kỷ XIX theo một cách dễ hiểu cho một đứa trẻ đường phố. "Nhưng trong khoảng hai mươi năm qua, Đảng Bảo thủ đã nắm chính phủ."

Tom nhét nắm đấm vào sâu trong túi áo khoác ấm áp mà Sebastian đã mua cho nó và tạo ra một tiếng khịt mũi thô lỗ. "Không có nhiều sự lựa chọn, nếu ngài muốn biết."

Sebastian mỉm cười. "Theo nhiều cách hiểu, ngươi đã đúng. Nhưng nói chung, Đảng Bảo thủ coi mình là người bảo vệ trung thành của các thể chế chính thức hoá của đất nước, chẳng hạn như chế độ quân chủ và Giáo hội Anh, điều đó có nghĩa họ chống lại bất kỳ sự thay đổi nào, đặc biệt là những thứ như khoan dung tôn giáo và cải tổ quốc hội…"

"Những điều đảng Tự do ủng hộ?"

"Về cơ bản đúng vậy. Và không giống như Đảng Bảo thủ, đảng Tự do chống lại việc tiếp tục cuộc chiến với Napoleon."

Tom nhìn lên ngạc nhiên. "Ý ngài là, họ thích người Pháp?" "Còn lâu. Nhưng họ đặt câu hỏi về động cơ tiếp tục cuộc chiến của Đảng Bảo thủ. Chiến tranh là một việc tốn kém. Nó dẫn đến các loại thuế và các khoản vay của chính phủ được đưa ra với lãi suất cao, một điều có lợi cho các chủ đất và thương gia lớn đang cho chính phủ vay, nhưng không tốt cho dân thường như nông dân, thương gia và công nhân. Nếu đảng Tự do nắm quyền, nhiều khả năng chúng ta sẽ chứng kiến một hoà ước với Pháp."

Tom gật đầu, đôi mắt sáng lên vì hiểu ra. "Vậy, ngài đang nghĩ gì? Lãnh Chúa Frederick này đang chơi một trò chơi dối trá với người Pháp, và ông ta đã giết hai người phụ nữ vì họ đe dọa sẽ lật tẩy ông ta?"

"Có thể. Hoặc chỉ đơn giản là ai đó sẽ được lợi khi làm cho sự việc trông như vậy."

"Ý ngài là Đảng Bảo thủ," Tom nói.

Cậu bé nhanh trí một cách đáng ngạc nhiên. Sebastian gật đầu. "Đúng vậy."

"Cha của ngài là một thành viên đảng Bảo Thủ, đúng không? Thủ tướng hay quyền cao chức trọng gì đó?"

Sebastian liếc nhìn người bạn trẻ của mình. "Ai nói với ngươi điều đó?"

"Cô Kat." "À."

Họ đã đến gần Phòng Hoà Nhạc trên phố Ryder. Có thể nghe thấy những giai điệu violin yếu ớt, hầu như không thể phân biệt với tiếng lách cách của bánh xe và tiếng lóc cóc của vó ngựa. Nghiêng người về phía trước, Sebastian gõ vào cánh cửa, sau đó kéo mũ xuống ngang mắt và choàng khăn cẩn thận che nửa dưới khuôn mặt khi xà ích đánh xe vào gần vỉa hè và dừng lại trong khoảng không âm u mờ ám giữa hai đèn đường.

Sebastian đứng trong bóng tối và nhìn đám đông đàn ông và đàn bà thơm tho bước xuống bậc thềm trước Phòng Hoà Nhạc của Compton.

Ngay cả giữa nhóm người trâm anh thế phiệt vận những bộ đồ đắt tiền hiếm có này, Lãnh chúa Frederick vẫn nổi bật, một người đẹp trai tao nhã trong bộ đồ vải lanh trắng không tì vết và chiếc áo khoác độc nhất vô nhị. Đám đông cười nói đang bước đến lối đi và quay về phía Mall, có lẽ có ý định ăn nhẹ tại quán Richard, thì Sebastian bước về phía trước như một cái bóng nửa khuất trong bóng tối. "Lãnh chúa Frederick?"

Lãnh chúa Frederick quay lại. "Sao vậy?"

"Tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể nói chuyện được không, thưa ngài?"

Một thoáng khó chịu lướt qua khuôn mặt thân thiện của ông ta. "Không phải bây giờ, anh bạn. Nhưng nếu muốn, anh có thể đến gặp ta vào ngày mai."

"Nếu ngài muốn," Sebastian nói, kéo chiếc mũ xuống thấp hơn. "Với những gì tôi muốn nói thì tôi nghĩ có lẽ ngài sẽ muốn trò chuyện riêng tư hơn. Nhưng tôi có thể đến nhà ngài vào sáng mai, nếu ngài không ngại gia đình mình phát hiện ra quan hệ của ngài với Rachel Y…"

Lãnh chúa Frederick tiến nhanh một bước về phía trước, thở rít ra một tiếng cảnh cáo khi liếc nhìn lại phía sau như thể để đảm bảo bạn bè của mình không nghe thấy. "Chúa ơi, nói nhỏ thôi."

Sebastian chỉ nhìn lại ông ta và chờ đợi.

Lãnh chúa Frederick lưỡng lự, rồi nói cộc lốc, "Chờ ta một lát." Quay về phía bạn bè của mình, ông ta nói với một nụ cười rạng rỡ, "Cứ đi đi, đừng có chờ tôi. Tôi sẽ bắt kịp sau." Khi quay lại Sebastian, nụ cười của ông ta biến mất. "Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?"

Sebastian đút tay sâu vào túi áo choàng ngoài và lắc lư qua lại trên đôi bốt của mình. "Vâng, ngài thấy đấy, chúng tôi tìm thấy tên ngài trong cuốn sổ hẹn của cô York - ngài biết cô Rachel York, người bị sát hại hôm thứ ba tại Westminster chứ? Chúng tôi tự hỏi liệu ngài có thể cho chúng tôi biết tại sao tên ngài lại có trong đó."

Lãnh chúa Frederick có sự kiểm soát nét mặt đáng ngưỡng mộ. Không một tia bất ngờ hay khiếp đảm nào xuất hiện trên khuôn mặt nhẵn nhụi đáng yêu của ông. "Ta cho là anh đến từ phố Bow? Ta rất tiếc, nhưng quan hệ của ta với cô York hoàn toàn ở mức xã giao. Ta không biết mình có thể giúp gì cho anh."

Sebastian thở dài. "Tôi đã lo rằng ngài sẽ nói những điều như vậy. Có điều, ngài có thể nói chuyện thân thiện với tôi ngay tại đây và ngay bây giờ. Hoặc chúng ta có thể trò chuyện ở phố Bow."

"Ngươi đang bịp bợm. Ngươi không dám đâu." Sebastian bắt gặp cái nhìn của ông ta, và nhìn đáp lại.

Lãnh chúa Frederick nhìn đi chỗ khác trước. Mím môi, ông ta thở dài, sau đó nở một nụ cười run rẩy. "Được. Cô York và ta đã có một ít liên lạc. Ngươi biết việc đó là gì rồi đấy."

"Ý ngài là ngài có quan hệ tình dục với cô ấy."

Lãnh chúa Frederick lại cười yếu ớt. "Nói thế thì thật thô thiển, nhưng về cơ bản là chính xác, đúng vậy."

"Và đó là tất cả?" "Còn gì hơn nữa?"

"Câu trả lời có thể khiến ngài ngạc nhiên, nhất là khi người phụ nữ chúng ta đang nói đến dường như làm việc cho người Pháp."

Fairchild có thể kiểm soát nét mặt, nhưng ông ta không thể ngăn máu rút khỏi mặt mình, khiến ông ta trông xanh xao và khiếp hãi.

Sebastian nhìn người đàn ông một cách hứng thú. "Tôi đoán ngài muốn tôi tin rằng ngài không biết gì về điều đó?"

"Không. Tất nhiên là không. Ngươi chắc chắn về điều đó chứ?" Lãnh chúa Frederick rút khăn tay ra và ấn các nếp gấp lụa vào môi trên. "Điều này thật khủng khiếp," ông nói, giọng ông bị bóp nghẹt bởi chiếc khăn tay. "Thật khủng khiếp. Chắc chắn có gì nhầm lẫn ở đây."

Người đàn ông trông khiếp đảm rõ ràng. Nhưng ông cũng không còn nhìn vào ánh mắt của Sebastian.

"Chính xác thì ngài ở đâu đêm thứ ba trước?"

"Tất nhiên ta dành cả buổi tối cùng Hoàng tử. Sao nào?" Quai hàm Lãnh chúa Frederick chùng xuống khi ông ta đột ngột hiểu ra. "Chúa ơi. Chắc ngươi không muốn nói rằng ta đã giết cô ấy?"

"Ngài có động cơ, thưa Ngài."

Một ngọn lửa giận dữ mạnh mẽ bất ngờ bùng lên trong mắt ông ta. "Ngươi dám? Ngươi dám nói với ta điều đó? Tên của ngươi là gì? Hả?" Ông ta bước về phía trước, mắt nheo lại cố gắng nhìn vào khuôn mặt trong bóng tối của Sebastian. "Nói đi. Ai là cấp trên của ngươi ở phố Bow? Thề với Chúa, ta sẽ khiến ngươi bị sa thải vì việc này."

Sebastian mỉm cười. "Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi từ phố Bow."

"Gì cơ? Vậy ngươi làm việc cho ai?" Fairchild yêu cầu câu trả lời. Nhưng ông chỉ có thể nói chuyện với bóng tối và tán lá khô bị gió đêm cuốn lên, vì Sebastian đã bỏ đi.

"Ông ta đang giấu điều gì đó," Sebastian nói.

Từ dưới một mái hiên, anh và Tom nhìn Lãnh chúa Frederick sải bước thoăn thoắt, tiếng táp táp của đôi bốt vang vọng đến kỳ lạ trong sương mù dày đặc. Ông ta rõ ràng đã thay đổi suy nghĩ về việc quay lại ăn nhẹ cùng bạn bè của mình; ông ta dần rời xa quán Richard tại Mall và thay vào đó tiến đến Piccadilly.

Tom bồn chồn thiếu kiên nhẫn. "Ngài có nghĩ đấy là người chúng ta cần tìm không?"

"Ta không chắc," Sebastian nói, một tay đặt trên vai Tom giữ nó lại khi nó chuẩn bị di chuyển. "Nhưng sẽ thật thú vị khi xem ông ta đi đâu." Họ chờ đến khi con mồi của mình gần như khuất khỏi tầm mắt. Sau đó, Sebastian bóp vai thằng bé và để nó đi.

"Đi ngay," Sebastian nói.

Với dáng đi uyển chuyển êm ái của một con mèo hoang, Tom trượt từ phía sau cây cột ra và lao về phía trước, như một cái bóng theo sau một cái bóng khác trong màn đêm đầy sương.