← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 47

Vài giờ sau khi Sebastian rời đi, Kat đang ở trong phòng thay đồ viết thư thì người hầu gái lúng túng dẫn Leo Pierrepont vào phòng. Kat ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc, ngạc nhiên. "Đây có phải là một việc làm khôn ngoan không Leo?"

Pierrepont ném mũ lên cái bàn gần đó và bước tới đứng trước cửa sổ nhìn xuống đường. "Anh ta ở đây đêm qua đúng không?"

"Ý ông là Sebastian? Leo yêu quý. Ông đã làm gì? Nhìn trộm qua rèm cửa nhà tôi à?"

Y vẫn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. "Còn Lãnh chúa Stoneleigh?"

Kat đặt bút sang một bên và ngả lưng vào ghế. "Tôi đã phát chán ngài lãnh chúa ấy rồi. Tôi chắc chắn rằng anh ta sẽ hồi phục vết thương lòng trong" - cô ngập ngừng, một nụ cười hoài nghi nở trên môi - "cứ cho là hai tuần nhé?"

Leo không nói gì. Mối quan hệ của họ vẫn luôn như vậy. Kat nói rõ ràng ngay từ đầu rằng cô sẽ chọn tình nhân - hoặc nạn nhân, như Leo thường gọi họ - của mình. Vì mặc dù Kat thường xuyên hợp tác với Leo, cô chưa bao giờ thực sự làm việc cho y. Y có thể yêu cầu, nhưng y biết không dại gì mà ra lệnh cho cô.

Y quay người khỏi cửa sổ, khuôn mặt đột nhiên trở nên ủ rũ trong ánh nắng buổi sáng nhợt nhạt. "Mối quan hệ của cô với Devlin là một điều nguy hiểm. Cô cũng nhận ra điều đó chứ? Anh ta nghi ngờ rằng mối quan hệ của ta với Paris không hoàn toàn giống như điều ta vẫn khiến người ta tin vào."

Kat lùi khỏi bàn làm việc của mình và đứng lên. "Chừng nào nó vẫn chỉ là mối nghi ngờ…"

"Anh ta cũng biết về các tài liệu mất tích."

Kat đứng yên. "Những tài liệu mất tích nào, Leo?"

Lỗ mũi mỏng của y loe ra khi y đột nhiên hít vào. "Tuần trước, trong lúc ta ở Hampshire, ai đó đã đánh cắp một số giấy tờ từ ngăn kéo ẩn trong lò sưởi thư viện của ta. Một người đàn ông và một người phụ nữ, làm việc cùng nhau."

"Ông nghi ngờ ai? Tôi à?"

Leo lắc đầu. "Đó là một vụ trộm nghiệp dư." Y do dự, sau đó nói, "ta nghĩ có thể là Rachel."

Kat cảm thấy một cơn rùng mình sợ hãi chạy dọc sống lưng cô. "Chúng ta đang nói đến những loại tài liệu gì vậy Leo?"

Một bên vai của y co lại thành một cái nhún vai Gallic điển hình63*. "Thư tình từ Lãnh chúa Frederick gửi một thư ký trẻ tuổi đẹp trai trong Bộ Ngoại giao. Giấy khai sinh của một đứa trẻ được Công nương Caroline64* sinh ra trên Lục địa cách đây vài năm. Đại loại thế."

*Cái nhún vai Gallic (Tiếng Anh: Gallic shrug hoặc Gallic gesture) là một từ dùng để diễn tả một tổ hợp các hành động bao gồm: Môi trề ra, vai nhún lên, hai bàn tay nâng lên với lòng bàn tay ngửa lên trên. Hành động này có nghĩa là "Tôi không biết"

*Caroline xứ Brunswick (1768 - 1821) là vợ của Hoàng tử George, là Công nương xứ Wales (1795 - 1820) và sau này là Hoàng hậu của Vương quốc Liên hiệp Anh và Ireland và Vương quốc Hannover sau khi chồng bà đăng quang làm Vua George IV.

"Còn gì nữa?"

Sự hứng khởi đột nhiên khiến đôi mắt xám mãnh liệt của y sáng lên. "Cô không thực sự nghĩ tôi sẽ nói với cô đấy chứ, mon amie?" Kat không cười. "Có thứ gì có thể kết tội tôi không?"

Y lắc đầu. "Không. Cô sẽ được an toàn - trừ khi cô làm điều gì đó ngu ngốc. Mặt khác, nhanh chóng rời khỏi London sẽ là một điều thận trọng hơn đối với ta. Nếu vậy, ta sẽ cố gắng thông báo cho cô. Cô biết phải đi đâu rồi chứ?"

"Tôi biết." Tất cả đã được sắp đặt trước, bao gồm tên của quán trọ hẻo lánh phía nam thành phố nơi cô sẽ gặp y, nếu có thể, trong trường hợp y bị buộc phải chạy trốn khỏi nước Anh.

Kat nhìn y với lấy chiếc mũ của mình. Vụ trộm cắp những tài liệu quý giá này đã rọi một luồng ánh sáng tà ác mới vào cái chết của Rachel. "Cho tôi biết điều này, Leo. Tại sao ông lại trở về sớm từ bữa tiệc thôn quê của Lãnh chúa Edgeworth thứ ba tuần trước?"

Y quay ngoắt lại nhìn cô. "Ta nhận được tin rằng một sứ giả từ Paris sẽ liên lạc với mình. Có chuyện gì?"

"Vì ông phải gặp y vào lúc đó nên ông bỏ qua khách khứa của mình?"

"Đúng vậy. Ông ta đến sớm hơn ta nghĩ." Leo nghiêng đầu, ánh mắt săm soi nghiên cứu khuôn mặt cô. "Cô lại nghĩ rằng ta đã giết Rachel, hả?"

"Có vẻ như ông có lý do."

Pierrepont đội mũ lên đầu. "Cả vị tử tước trẻ của cô cũng vậy." "Vậy à? Vì sao?"

Gã người Pháp mỉm cười. "Hãy hỏi anh ta."

Sebastian vừa rời khỏi nhà trọ Hoa hồng và Vương miện và hướng về phía Covent Garden thì một thằng bé lôi thôi khoảng tám tuổi đuổi theo anh với một tin nhắn từ Paul Gibson.

‘‘Hãy đến gặp tôi khi anh có cơ hội’’, anh chàng Ireland viết nguệch ngoạc vội vàng. ‘‘Tôi sẽ ở Trại tế bần phố Chalks cho đến trưa.’’

Ném cho thằng bé một xu, Sebastian lưỡng lự, rồi quay bước về Phía Đông.

Nằm trong khu vực các toà nhà đá cổ ám đen muội than từng là một tu viện dòng Francisco, Trại tế bần phố Chalk nằm tại Spitalfields, không xa Cung Điện Shepherds. Hoạt động dựa vào một quỹ từ thiện tư nhân như một sự thay thế nhân đạo cho những trại cải tạo và nhà tình thương của thành phố, Trại tế bần cung cấp quần áo, thức ăn và nơi trú ẩn có hạn cho những người túng thiếu. Paul Gibson thường ở đây ngoài giờ làm việc, băng bó vết thương cho công nhân, khám cho trẻ em suy dinh dưỡng, và bí mật cung cấp các biện pháp phòng ngừa cho số lượng gái mại dâm ngày càng gia tăng của quận.

"Họ ngày càng trẻ hơn," Gibson nói với một tiếng thở dài khi anh ta kéo Sebastian vào một cái khoang nhỏ lạnh lẽo do giám đốc Trại tế bần phân bổ. "Tôi không nghĩ rằng hôm nay mình đã nhìn thấy gái mại dâm nào hơn mười sáu tuổi."

Qua cửa sổ bụi bặm trong phòng Sebastian nhìn cô bệnh nhân cuối cùng đang lén lút chuồn ra ngoài đường. Cô bé trông như mới mười hai tuổi. "Đó không phải là một nghề có lợi cho tuổi thọ."

"Đáng tiếc là không," Gibson nói, sáng nay mắt anh ta trong veo và sáng rực. "Tôi nhận ra rằng những cô gái bán hoa có thể là một nguồn thông tin tốt về các quý ông có gu đặc biệt kinh tởm, nhưng đến nay tôi chưa tìm được điều gì." Gibson lau tay vào một chiếc khăn và bước tới đóng cửa tủ cất vài loại thuốc ít ỏi. "Tôi nghĩ anh nên biết một điều. Tôi có một cảm giác dai dẳng kể từ khi hoàn thành khám nghiệm tử thi Rachel York - cảm giác rằng mình đã bỏ qua điều gì đó. Trong một thời gian dài tôi không thể nhận ra đó là gì, nhưng đêm qua khi tôi đang giảng về cơ bắp tại Bệnh viện Thánh Thomas, tôi chợt nhận ra điều đó."

Sebastian quay người khỏi cửa sổ, ánh mắt dò la khuôn mặt của bạn mình. "Điều gì?"

"Một trong những điều đầu tiên tôi nhận thấy khi tắm cho thi thể của Rachel York là bàn tay của cô ta bị gãy. Khi xem xét bản chất vết gãy, rõ ràng nó đã xảy ra sau khi co cứng tử thi, đó là lý do tại sao ban đầu tôi đã không chú trọng nhiều đến nó. Tôi chỉ đơn giản cho rằng nó do bà khâm liệm thuê - một điều cần thiết, anh biết đấy. Nhưng đêm qua, tôi đã nghĩ…"

"Vâng?"

"Nếu bà ta phải bẻ tay của Rachel để mở nó ra, nó hẳn phải siết chặt. Như thế này." Gibson giơ nắm đấm của mình lên. "Nhưng chúng ta biết rằng Rachel đã cào kẻ tấn công mình." Anh ta cong ngón tay của mình lại thành một cái móng. "Như thế này." Anh ta nới lỏng tay. "Nếu cô ta bị cưỡng bức trước khi chết, tôi cho rằng có lẽ cô ta nắm chặt tay mình vào những phút cuối, giống như cách người ta thường làm khi họ đang cố gắng chịu đựng đau đớn. Nhưng chúng ta biết trường hợp này không phải như vậy."

"Anh định nói gì? Cô ta chết khi siết chặt thứ gì đó trong tay?" Gibson gật đầu. "Tôi ngờ là thế. Tất nhiên nó có thể là một thứ vô hại như một nắm tóc cô giật từ kẻ tấn công."

"Hoặc có thể là thứ gì đó quan trọng hơn nhiều. Giờ không có cách nào để chúng ta biết được."

"Có thể là thế. Có thể không. Tôi đang cố gắng tìm bà khâm liệm thuê. Nếu tôi có thể thuyết phục bà ta rằng tôi không có ý định truy tố bà ta vì tội trộm cắp, bà ta có thể sẽ cho tôi biết."

Sebastian lại bước đến bên cửa sổ nhìn ra con phố hẹp, chứa đầy những người bị ruồng bỏ. Những đám mây xám xịt treo lơ lửng trên thành phố báo hiệu cơn mưa. Sau một lúc, anh chàng Ireland bước tới đứng bên cạnh anh, ánh mắt của anh ta, giống như Sebastian, hướng lên bầu trời đang sà xuống. "Anh đã suy nghĩ thêm về việc đi nghỉ ở Hoa Kỳ chưa?"

Sebastian cười nhỏ nhẹ. "Tôi không có nhiều cơ hội tìm ra kẻ sát hại Rachel York tại những nơi như Baltimore hay Philadelphia đúng không?"

"Tôi không nghĩ đến Rachel York. Cô ta đã chết. Sebastian St. Cyr mới là người tôi lo lắng."

Sebastian lắc đầu. "Tôi không thể bỏ đi, Paul. Vụ này dính líu sâu xa hơn tôi tưởng. Hơn nhiều lắm."

Paul Gibson ngồi xuống cái ghế gần đó còn Sebastian kể về mối quan hệ của Rachel với Leo Pierrepont. "Anh nghĩ sao?" Anh chàng Ireland hỏi sau khi Sebastian kết thúc. "Pierrepont phát hiện ra cô ta trộm giấy tờ của y và y giết chết cô ấy?"

"Hoặc là y, hoặc một trong những kẻ mà gã người Pháp đang thu thập thông tin gây hại. Tôi ngờ rằng Lãnh chúa Frederick và cha tôi không phải là những người duy nhất Rachel tiếp cận. Bất kỳ ai trong số họ cũng có thể đã giết chết cô ấy."

Anh chàng bác sĩ gật đầu. "Cô ấy đã tham gia vào những việc ám muội. Những việc ám muội với những kẻ nguy hiểm."

"Tôi ngờ rằng các trang bị xé từ cuốn sổ hẹn có liên quan đến Lãnh chúa Frederick và Pierrepont, nhưng tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có biết chắc hay không." Anh thở hắt ra. "Có khả năng những tài liệu của Pierrepont không liên quan gì đến cái chết của cô ấy mà chỉ giải thích lý do tại sao cô ấy ở nhà thờ đó giữa đêm muộn như vậy."

Gibson nheo mắt nhìn anh. "Anh đã tìm thấy điều gì khác, đúng không?"

Sebastian bắt gặp ánh mắt của bạn mình, và gật đầu. "Cháu trai tôi, Bayard. Nó dường như say mê cô gái này. Theo cô khắp nơi."

"Cũng bình thường thôi mà, những nữ diễn viên và vũ công opera xinh đẹp với những thanh niên mới lớn?"

"Có thể. Ngoại trừ thứ bảy trước khi Rachel chết, Bayard nổi điên tại quán Steven và đe dọa sẽ giết cô ta. Dọa rằng sẽ cắt cổ cô ta."

"A. Vậy thì không bình thường lắm. Anh nghĩ nó có khả năng làm vậy không?"

"Tôi chưa bao giờ thích nó từ hồi nó còn là một đứa trẻ. Nó có thể trở nên tàn nhẫn. Thậm chí độc ác..." Giọng Sebastian dần nhỏ lại. "Tuy nhiên, nó không có khả năng gây án vì tôi hôm đó nó đã trải qua một màn trình diễn om sòm quá đáng trước khi ngất xỉu bên ngoài Tiệm Cribb. Cha nó đã đưa nó về nhà."

Gibson ngồi im lặng trầm tư suy nghĩ một lúc. "Không, điều đó dường như là không thể, đúng không? Và còn Mary Grant, người phụ nữ kia nữa. Tại sao Bayard truy tìm và giết cô ta?"

Sebastian lắc đầu. "Tôi không nghĩ ra lý do gì. Mặc dù chúng ta cũng có thể nói những điều tương tự về Hugh Gordon. Rachel nợ ông ta tiền, và ông ta đủ lõm túi để có thể giết cô ấy trong một cơn tức giận nếu cô ấy từ chối trả tiền. Nhưng tại sao lại giết cả người hầu gái? Nó không hợp lý gì cả. Trừ khi…" Sebastian đột ngột dừng lại.

"Trừ khi... gì?"

Sebastian đột ngột rướn về phía trước. "Trừ khi Gordon săn lùng Mary Grant vì ông ta cũng đang tìm những giấy tờ Rachel đã lấy. Hãy nghĩ về điều này: Gordon biết Rachel dính líu đến Pierrepont và người Pháp. Có lẽ nào ông ta cũng biết cô ấy đã đánh cắp tài liệu và đang lên kế hoạch bán chúng? Ông ta có thể đã quyết định lấy chúng và tự mình rao bán."

"Và ông Gordon nói mình ở đâu vào đêm thứ ba trước?"

Sebastian đứng lên khỏi chiếc ghế đẩu. "Ông ta bảo mình đang ở nhà học lời thoại. Nhưng theo lời một lão già Ireland cáu kỉnh tên là Paddy O'Neal, Gordon đã lên một chiếc xe ngựa ngay trước chín giờ."

"Anh biết ông ta đi đâu không?" Sebastian mỉm cười. "Westminster."

Sebastian tìm thấy Hugh Gordon trong một nhà kho vải tại Haymarket, nơi người diễn viên đang kiểm tra một cuộn vải len trên kệ tường.

"Ôi Chúa ơi. Lại là anh," ông ta nói khi Sebastian đến đứng bên cạnh. "Giờ anh muốn cái quỷ gì đây?"

"Sự thật thì sao?" Sebastian dựa vào bức tường ốp gỗ sẫm màu gần đó và mỉm cười. "Ông theo Rachel đến Nhà thờ Thánh Matthew đêm thứ ba tuần trước phải không?"

"Cái gì?" Gordon lo lắng liếc nhìn qua vai. "Tất nhiên là không. Tôi nói rồi, đêm thứ ba tôi ở nhà học lời thoại."

"Đó không phải là những gì Paddy O'Neal nói."

"Paddy? Lão già Ireland gàn dở đó thì liên quan quái gì đến chuyện này?"

"Ông ta nói rằng ông giành xe ngựa ông ta gọi đêm đó. Và đến Westminster."

"Lão ta nói dối."

"Vậy à? Ông cần tiền - rất nhiều tiền, thậm chí nhiều hơn những gì Rachel còn nợ. Tôi cho rằng ông đã phát hiện ra các tài liệu Rachel đánh cắp từ Pierrepont và nảy ra ý tưởng thông minh rằng sẽ doạ cô ta đưa chúng cho mình. Chỉ có điều cô ta từ chối." Sebastian rướn đến gần và hạ giọng. "Đó là lúc ông xử cô ta, đúng không?

Thậm chí đã cho cô ta một trận, như ông thường làm. Chỉ có điều, lần này Rachel đã đánh trả. Cố gắng cào mắt ông ra. Vì vậy, ông đã vả cô ấy…"

"Thật điên rồ," Gordon bắt đầu.

"… ngang mặt," Sebastian tiếp tục không ngừng. "Và khi cô ta tấn công một lần nữa, ông rút lưỡi kiếm từ cây gậy của mình và cắt cổ cô ta. Và sau đó, bởi vì đánh đập phụ nữ luôn khiến ông hứng tình, ông đã cưỡng bức cô ta…"

"Cái gì?" Lời nói buột ra trong cơn chấn động bàng hoàng. "Anh đang nói gì vậy? Rachel bị cưỡng bức sau khi cô ta bị sát hại?"

"Đúng vậy," Sebastian nói. "Tôi cho rằng nó đã khơi ra điều gì đó trong con người ta, khiến họ bị khuất phục trước cơn khát máu và lửa dục. Có lẽ đó là lý do tại sao phải đến ngày hôm sau ông mới lục soát phòng của Rachel, hy vọng tìm được những giấy tờ đó. Chỉ có điều, người hầu gái của cô ta đã dọn sạch nơi đó đúng không? Vì vậy, ông săn lùng cô ta. Và khi tìm thấy, ông cũng giết luôn cô ta. Tại sao, tôi tự hỏi. Bởi vì cô ấy không đưa cho ông giấy tờ? Hay bởi vì đến lúc đó ông nhận ra mình thích xác chết phụ nữ?"

Yết hầu của Gordon di chuyển lên xuống đau đớn trong lúc ông ta nuốt khan. "Tôi thề với Chúa, không phải như anh nghĩ đâu."

Sebastian lùi ra khỏi bức tường, hai tay đặt hờ hai bên hông. Gordon nhanh chóng lui lại một bước và liếm đôi môi khô bằng một động tác chớp nhoáng lo lắng của lưỡi. "Anh nói đúng.

Tôi đã đi đến Westminster đêm đó. Nhưng tôi không ở gần Nhà thờ Thánh Matthew chút nào." Ông ta do dự, sau đó nói nhanh. "Có một người phụ nữ. Nàng... gia đình nàng sẽ không chấp nhận nếu họ biết nàng đang gặp tôi, vì vậy chúng tôi gặp nhau tại một quán trọ. Một nơi gần Abbey. Có tên là Ba Cọng Lông Vũ. Chúng tôi ở đó đến nửa đêm. Anh có thể kiểm tra với chủ quán nếu muốn."

Sebastian gật đầu. Như ông ta nói, kiểm tra điều đó cũng dễ thôi. Một chuyển động thấp thoáng trên đường phố thu hút sự chú ý của Sebastian đến cửa sổ vòm phía trước của cửa hàng. Trời bắt đầu mưa, sương mù dày từ từ khiến vỉa hè trở nên tối tăm và ẩm ướt. Anh liếc nhìn người diễn viên. Hugh Gordon cũng đang nhìn đường phố.

Sebastian nghiên cứu sắc màu đột nhiên đậm lên trên khuôn mặt của người đàn ông. Anh chợt nhận ra rằng trong khi Gordon đã bày tỏ nỗi bàng hoàng trước việc Rachel bị cưỡng bức sau khi chết, ông ta không bộc lộ sự ngạc nhiên khi Sebastian đề cập đến các tài liệu của Pierrepont. "Vậy ông biết đến những giấy tờ Rachel đánh cắp từ Pierrepont."

Gordon giật. "Thôi được rồi. Đúng vậy. Tôi có biết. Rachel đã buột miệng khi tôi ép cô ta để đòi tiền. Nhưng thề với Chúa, tôi không giết cô ta."

Sebastian di chuyển để người diễn viên đứng giữa anh và cửa trước của tiệm. "Còn ai khác biết Rachel có những giấy tờ này?"

"Tôi không biết. Làm sao tôi biết được? Sao anh không hỏi tình nhân của cô ta?" Môi dưới của ông ta trề ra với một nụ cười mỉa mai rõ rệt. "Y sẽ biết. Dù sao y cũng giúp cô ta ăn cắp chúng."

Một gã đàn ông lởn vởn bên ngoài cửa tiệm. Gã quay đầu khiến Sebastian chỉ có thể nhìn thấy một phần khuôn mặt Nhưng bờ vai và góc hàm của gã có gì đó rất quen. "Tình nhân của cô ta?" Sebastian nói gay gắt. "Ai? Tên của y là gì?"

"Donatelli. Giorgio Donatelli," vị diễn viên cho biết đúng lúc Edward Maitland, theo sau là một viên cảnh sát khác, lao vút qua cửa trước của tiệm.