CHƯƠNG 52
Màn sương mù màu vàng đã quay trở lại.
Mặc dù chưa thể nhìn thấy nó, nhưng Ngài Henry Lovejoy có thể cảm nhận nó trong không khí lạnh ẩm ướt khi ông trả tiền xe ngựa và vội vã đi qua nghĩa trang nhà thờ. Một mùi cay xè thô ráp ép chặt lỗ mũi, đốt cháy cổ họng và cào xé phổi ông. Chả mấy chốc, cái chăn hôi hám chết chóc đó sẽ lại xuất hiện trên đầu họ.
Tạm dừng lại, ông nhìn lên tháp chòi Tây và mặt tiền trống trơn của Nhà thờ Thánh Matthew vùng Fields, sa thạch vàng đen sẫm lại sau hàng thế kỉ khói than và bụi bẩn. Ông nhớ sương mù màu vàng đã xuất hiện lần cuối vào đêm thứ ba trước.
Ông liên tục nghĩ về những gì Bá tước Hendon đã nói với mình, về việc ngài lãnh chúa đã đến đây vào lúc mười giờ đêm hôm đó để gặp Rachel York và thấy cánh cửa ngang phía bắc không bị khoá như cô nói. Lúc đó Lovejoy đã bỏ qua lời khai của ngài lãnh chúa, nghĩ rằng chúng là phát minh của một người cha tuyệt vọng cứu lấy đứa con trai và người thừa kế duy nhất của mình khỏi thòng lọng của giá treo cổ. Giờ Lovejoy không còn chắc chắn đến vậy.
Ông đi theo tiếng thuổng đập xuống đất đến phía sau nhà thờ, nơi ông thấy Jem Cummings, người trông nom nhà thờ, đang đào huyệt.
"Ông Cummings," Lovejoy nói, cẩn thận để không đứng quá gần mép huyệt đầy bùn. "Ta muốn hỏi ông liệu Rachel York có thể đã vào nhà thờ Thánh Matthew sau tám giờ đêm thứ ba hay không?"
Nhịp điệu của người trông nom nhà thờ dừng lại, đất từ xẻng trượt xuống ngôi mộ trong lúc ông ấp úng. Ông do dự, sau đó găm đầu kim loại xuống đất với một tiếng thuynh lớn. "Tôi được giao khoá cánh cửa ngang phía bắc đó hàng đêm kể từ năm chín mươi hai," ông nói, xúc một xẻng đầy đất lên cao, "kể từ khi một trong lũ Jacobin ngoại đạo đến đây và…"
"Đúng, đúng, ta biết," Lovejoy vội cắt lời ông. "Nhưng ta không hỏi điều đó. Ta hỏi nếu liệu có cách nào mà Rachel York - hoặc một ai đó khác - có thể đã mở khóa cửa sau khi ông rời đi. Ông phải hiểu rằng câu trả lời của ông có thể có tầm quan trọng sống còn đối với vụ án này. Cuộc sống của một người vô tội có thể phụ thuộc vào nó - và xin Chúa thương xót linh hồn của ông nếu ông không trung thực."
Jem Cummings từ từ đứng thẳng lên, xẻng nắm trong tay, bộ hàm không răng của ông di chuyển qua lại trên môi dưới. Ông ta do dự, sau đó đặt cái xẻng sang một bên, đột ngột quay đi lục lọi những thứ ông chất đống ở rìa huyệt. Khi ông ta quay người lại, tay ông ta nắm chặt thứ gì đó. Ông ta ngập ngừng, sau đó giơ nó lên. Rón rén lại gần, Lovejoy cúi xuống và thấy đó là một chiếc chìa khóa sắt nặng.
"Tôi tìm thấy nó trong Điện thờ Đức Mẹ," Jem nói, không nhìn vào ánh mắt của Lovejoy. "Vào tuần trước, khi bà lao công và tôi dọn dẹp chỗ máu đó. Nó được đặt tại một một băng ghế dài, đó là lý do tại sao tôi nghĩ người của ngài đã không nhìn thấy nó. Nó vừa khít với khoá cánh cửa cánh ngang phía bắc."
Lovejoy hít nhanh một hơi rít lên ầm ĩ giữa hai hàm răng. "Tại sao ông không cho biết điều này ngay lập tức?"
Người trông nom nhà thờ xòe tay lau khuôn mặt chưa cạo của mình. "Tôi đã không thực sự trung thực khi tôi nói với ngài chuyện xảy ra vào sáng thứ tư trước. Ngài thấy đấy, tôi thề rằng đêm trước mình đã khóa cửa cánh ngang phía bắc. Nhưng khi tôi đến đây vào ngày hôm sau thì thấy nó mở toang cùng dấu chân đẫm máu của những người đàn ông tại cánh ngang và cô gái trong tư thế khiếm nhã đó tại Điện thờ Đức Mẹ. Tôi nghĩ mình đã nhớ nhầm, rằng hoá ra tôi đã quên khóa cửa... những gì xảy đến với nhà thờ là lỗi của riêng tôi. Chỗ máu đó…"
Ông già với lấy cái xẻng, sau đó đứng tần ngần, tay nắm chặt cán, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nền đất dưới chân. "Khi tôi tìm thấy chìa khóa đó, tôi biết tôi đã đúng, rằng tôi đã khóa cửa. Cô ta hẳn tự đã mở khóa khi đến. Chỉ là lúc đó đã quá muộn để nói về chuyện này, vì buổi sáng tôi vừa nói với viên cảnh sát của ngài rằng tôi phát hiện ra cánh cửa được khóa."
Tay Lovejoy nắm chặt quanh chiếc chìa khoá sắt, khớp chìa cắm sâu vào lòng bàn tay. "Ông cũng nhận ra tác động của chuyện này đúng không? Rằng nó hoàn toàn thay đổi ước tính của chúng ta về thời gian cô York chết?"
Jem Cummings gật đầu, đầu ông cúi xuống trong lúc ông cắm xẻng vào lại nền đất.
Lovejoy lùi lại. "Có bao nhiêu người có chìa khóa của nhà thờ này?"
"Tôi không biết chắc. Ngài phải nói chuyện với Mục sư McDermott về điều đó. Giờ này chắc ông ta đang ở Nhà Xứ."
Lovejoy gật đầu và quay đi, đột ngột quay lại khi một điều nữa xuất hiện trong đầu mình. "Gượm đã. Ông nói rằng mình nhìn thấy dấu chân của những người đàn ông trong cánh ngang sáng hôm đó?"
"Đúng vậy."
"Ông chắc chứ?"
"Tất nhiên. Tôi có thể đã sống tại London trong hơn bốn mươi năm qua, nhưng tôi lớn lên ở Chester. Cha tôi, ông ta là người trông coi bãi đất săn của Lãnh chúa Broxton, và ông đã dạy tất cả lũ trẻ chúng tôi cách nhận biết dấu chân động vật khi đi săn. Dấu chân người cũng tương tự. Có hai dấu chân đẫm máu của hai người đàn ông ra vào Điện thờ. Không nghi ngờ gì về điều đó."