← Quay lại trang sách

Hồi 2 Ô Nha Trộm Quái, Mỹ Nhân Tiêu Hồn.

Mưa gió hoàng hôn.

Tiêu đội của tiêu cục Trấn Viễn vào thành trong mưa gió, Tổng tiêu đầu Dương Hùng đến hiện tại mới thở phào một hơi.

Y nhìn nhìn chiếc xe ngựa tứ mã phía trước, trên mặt lộ nét tươi cười. Đây là lần đầu tiên trong hai mươi ngày nay y lộ nét tươi cười.

Chuyến tiêu này của tiêu cục Trấn Viễn quả thật rất nặng nề.

Trong thùng xe của chiếc xe ngựa phía trước có một viên quan lớn. Quan phục là thật, nhưng quan viên là giả.

Phó tổng tiêu đầu Hô Diên Bính hóa trang làm quan viên, ngồi chết dí trong xe đã suốt hai mươi ngày.

Nhìn bề ngoài, chuyến tiêu này là tiêu cục Trấn Viễn hộ tống một vị quan lớn đi nhậm chức.

Tin tức từ tiêu cục truyền ra cũng là như thế. Thật ra, cái họ bảo vệ lại là một rương châu báu giá trị liên thành.

Rương châu báu ấy là Mã thái thú ở bản hạt vơ vét chuẩn bị vừa tròn ba năm để làm lễ mừng thọ sáu mươi sáu tuổi của nhạc gia y, tức Phan thái sư đương triều. Mã thái thú sợ có bất trắc nên đặc biệt ủy nhiệm tiêu cục Trấn Viễn nổi tiếng nhất trong hạt hộ tống.

Dương Hùng hoàn toàn không muốn tiếp nhận chuyến tiêu này, vì y hiểu rõ phân lượng của tiêu cục Trấn Viễn, rất khó giữ được món hàng này.

Nhưng y cũng không dám đắc tội với Mã thái thú, nên chỉ đành làm ra vẻ thản nhiên tiếp nhận chuyến tiêu.

Tất cả đều tiến hành bí mật, lại thêm họ che giấu rất tốt, suốt chuyến đi hai mươi ngày luôn luôn nơm nớp lo sợ, cuối cùng đã tới đích.

Hiện tại họ chỉ cần đưa rương châu báu tới phủ Thái sư trong thành, là hoàn thành nhiệm vụ.

Trong chuyến tiêu này, Dương Hùng kể cả mình chỉ dùng mười ba người, trong đó có người đánh xe cho chiếc xe kia.

Người quá đông thì lại làm kẻ khác sinh nghi, có điều tuy chỉ mười ba người nhưng ai cũng là hảo thủ, người đánh xe cũng không phải là ngoại lệ.

Vào tới thành, không chỉ Dương Hùng, mà mọi người cũng đều yên tâm.

Cửa xe đột nhiên mở ra, Hô Diên Bính tung người nhảy xuống. Y đã cởi bỏ bộ quan phục, thay mặc một bộ kình trang màu xám tro.

Nước mưa rất mau lẹ làm ướt quần áo của y, nhưng y không hề để ý, sãi chân chạy tới cạnh con ngựa của Dương Hùng, cười lớn nói "Chức quan của ta hiện tại tính ra đã làm xong rồi".

Dương Hùng cười hỏi "Mùi vị làm quan ra làm sao?"

Hô Diên Bính nói "Biết tỏng rồi".

Đám tiêu sư chung quanh bất giác đều cười ầm lên, bất giác đều kìm ngựa đi chậm lại.

Hai tiêu sư bảo vệ hai bên chiếc xe ngựa cũng kìm ngựa quay qua, một người nói "Làm thị tùng của đại lão gia như bọn ta càng không dễ đâu".

Người kia cũng nói "Có lúc rất muốn tạm thời đóng vai đại lão gia một lúc, chui vào trong xe ngủ một giấc cho sướng".

Hô Diên Bính nói "Ngủ hoàn toàn không phải là một chuyện hay, trên đường ít nhất cũng có mười ngày ta ngủ tới mức đầu óc mê mụ luôn".

Dương Hùng nói "Đâu có ai bắt ngươi phải ngủ".

Hô Diên Bính nói "Nhưng ngoài chuyện ngủ, quả thật ta không nghĩ ra cách nào khác cho qua thời gian". Y cười một tiếng nói tiếp "Không thể phủ nhận rằng nằm ngủ thoải mái hơn ngồi ngủ gật nhiều".

Trong lúc họ cười cười nói nói, chiếc xe ngựa đã phóng lên cách xa mọi người hơn hai trượng.

Người đánh xe không lưu ý tới chuyện ấy, vẫn tiếp tục giong xe chạy về phía trước.

Chỉ vì Dương Hùng hoàn toàn không bảo y dừng xe, cũng không bảo y giong xe chậm lại.

Y là một người rất có ý thức trách nhiệm.

Dương Hùng chợt phát giác ra mọi người đã rơi lại phía sau khá xa, vội vung tay nói "Chúng ta đuổi theo xe mau".

Hô Diên Bính cười lớn nói "Chẳng lẽ ở đây cũng có người dám đánh cướp chiếc xe này à?"

Tiếng cười chưa dứt, một chiếc xe ngựa đột nhiên từ con phố bên trái xông ra.

Là xe song mã, vừa xông ra đã dừng lại chặn ngang đường phố, cắt đứt đường đi của bọn Dương Hùng, cũng che khuất ánh nhìn của họ.

Chiếc xe ngựa vừa dừng lại, một người áo đen đã trên xe bật dậy, như một mũi tên vọt ra.

Y không vọt về phía bọn Dương Hùng, mà về phía kia.

Phía chiếc xe tiêu.

Dương Hùng kinh nghiệm tới mức nào, một tiếng "Không hay!" buông ra, cao giọng quát "Người cướp tiêu tới rồi, mau qua bảo vệ xe ngựa".

Y là người đầu tiên thúc ngựa phóng tới.

Hô Diên Bính tung người lướt lên con ngựa của một tiêu sư bên cạnh, hai người một ngựa, nối theo xông lên.

Đám tiêu sư còn lại lại càng không dám chậm trễ.

Cũng đúng lúc ấy ầm một tiếng, chiếc xe ngựa chắn ngang phố đột nhiên nổ tung.

Ánh lửa chớp lên, thùng xe vỡ nát bay tung tóe.

Bầy ngựa hoảng sợ lồng lên, mọi người tuy đều liều mạng kìm ngựa lại, nhưng vẫn có ba tiêu sư ngã ngựa.

Hô Diên Bính cũng ngã ngựa, nửa người bên trái máu chảy ròng ròng.

Y và tiêu sư kia hai người một ngựa vừa phóng tới sau chiếc xe, thùng xe đã nổ tung.

Tiêu sư kia bị thương còn nặng hơn y.

Dương Hùng cũng không xông qua được, con ngựa của y vừa xông tới trước chiếc xe ngựa, tiếng nổ đã vang lên, hai con ngựa kéo xe hoảng sợ lồng lên, suýt nữa húc cả người lẫn ngựa của y cùng ngã xuống đất.

Y tuy trong lòng như lửa đốt, nhưng cũng chỉ có cách thúc ngựa vòng qua để tránh.

Phố dài nhất thời đại loạn.

Tiếng người la hoảng, tiếng ngựa hí ran, chỗ này tắt xuống nơi kia nổi lên.

Hai con ngựa kéo chiếc xe kia phi ngang phóng dọc, khiến đám tiêu sư của tiêu cục Trấn Viễn càng thêm luống cuống.

Trong thùng xe khói đen cuồn cuộn còn lại vẫn cháy bừng bừng.

Một chiếc xe ngựa như thế phóng đi khắp nơi, cho dù không húc vào người, cũng làm ngựa hoảng sợ.

Dương Hùng vừa thấy không có cách nào, lập tức quát lớn "Giết ngựa!"

Hai tiêu sư lập tức tuốt đao ra.

Ánh đao đã chớp lên lại chớp lên, chân trước hai con ngựa ấy đều bị đao chém đứt.

Trong máu ngựa phun ra, ngựa đổ xe lật.

Dương Hùng cùng lúc ấy kìm cương ngựa, cao giọng phân phó "Vu Kiệt ở lại đây chiếu cố cho những người bị thương, Kim Bưu tới phủ Thái sư xin người hợp lực cản trở, những người khác theo ta đuổi theo!"

Y thúc ngựa đi đầu đuổi theo.

Chiếc xe ngựa của tiêu cục Trấn Viễn lúc bây giờ đã không biết chạy đi đâu.

Xe tiêu đã về tới đích mới bị cướp, quả thật họ vô cùng bất ngờ.

Những vụ án mà Ô Nha gây ra thường làm người ta bất ngờ như thế.

Tên thật của y vốn không phải là Ô Nha, đổi gọi là Ô Nha chỉ vì y quả thật rất thích chim quạ.

Cái tên Ô Nha trên giang hồ hiện tại đã rất vang dội.

Nhất là những bằng hữu bảo tiêu, vừa nghe tới cái tên ấy là thấy nhức đầu.

Vài năm nay, những xe tiêu bị y cướp không phải một trăm chỉ e cũng tới chín mươi.

Có điều tuy y cướp tiêu nhưng rất ít động thủ giết người.

Y cũng rất tự hào về điều đó.

Còn những người chết vì rơi vào bẫy của y, y lại cho rằng không có quan hệ gì tới y.

Y sắp xếp những cái bẫy ấy, dụng ý chẳng qua chỉ là làm phương tiện thoát thân.

Còn người ta nói thế nào, thì y cũng rất ít khi đếm xỉa tới.

Những vụ cướp của y đương nhiên đều là những chuyến tiêu lớn, cũng như lần này.

Lần này y theo dõi xe tiêu của tiêu cục Trấn Viễn đã hơn mười ngày.

Lúc tiêu đội vừa xuất phát, y đã dò thám được tất cả bí mật, theo dõi phía sau, chuẩn bị sẵn sàng để ra tay.

Sau cùng y quyết định ra tay ở đây.

Chiếc xe ngựa vừa dừng lại, Ô Nha đã lăng không vọt tới chiếc xe tiêu của tiêu cục Trấn Viễn.

Lúc tiếng nổ vang lên, Ô Nha đã rơi xuống cạnh người đánh xe của tiêu cục Trấn Viễn.

Người đánh xe tiếng la hoảng chưa tắt, đã bị y một cước đá bay ra khỏi xe.

Y giật lấy dây cương, lập tức đánh xe phóng đi.

Chiếc xe ngựa phóng như bay trên phố dài, rẽ qua rẽ lại, từ phía tây thành chạy qua phía đông thành, phóng vào một gian nhà hoang.

Tuy chưa đến hoàng hôn, nhưng vì trời đổ mưa, nên trời đã tối.

Gian nhà hoang tối tăm lạnh lẽo, trong đình viện cỏ hoang mọc đầy, khắp nơi tường lở vách sụp.

Cỏ đã bắt đầu khô héo, trong bụi cỏ đặt một cái quan tài. Quan tài mới tinh sơn đen.

Ô Nha dừng xe giữa viện.

Y tung người nhảy xuống, sãi chân bước tới sau xe, một cước đá tung cửa xe ra.

Trong thùng xe đặt một cái rương lớn, trên có dấu niêm phong hình chữ thập, còn có một cái ông khóa lớn. Cái rương hoàn toàn không nặng lắm.

Ô Nha rất dễ dàng vác cái rương xuống.

Y rút trên búi tóc ra một ngọn ngân châm, tùy tiện khều khều mấy cái, đã mở được ống khóa.

Trong rương đặt hơn mười cái túi gấm hộp gấm.

Ô Nha ra tay như bay, chuyển hơn mười cái túi gấm hộp gấm ấy vào quan tài.

Kế đó y đậy nắp quan tài lại.

Bên cạnh quan tài có một quả thiết chùy lớn, mười cái đinh đóng quan tài dài khoảng vài tấc.

Ô Nha đóng mười cái đinh vào quan tài xong, lật tay vung ra.

Quả thiết chùy lớn ào một tiếng bị y ném lên mái ngói, y lập tức nhấc cái quan tài lên, sãi chân chạy đi.

Đối diện với gian nhà hoang là một bãi đất hoang, giữa lúc mưa gió càng không có ai lui tới.

Ô Nha vác cái quan tài đi qua bãi đất hoang, xuyên qua một con hẻm dài, ra một con phố nằm ngang.

Một chiếc xe ngựa đỗ ở cạnh đầu hẻm.

Trên xe có hai người đánh xe đang ngồi.

Thật ra họ là hai ngỗ công, cũng chính là hai người Trương Thành và Mạc Căn.

Họ chở giúp Xích Yên Hà ba cái quan tài về trang viện, vừa tới chỗ đó.

Tại sao lại dừng ở đó?

Ô Nha đi thẳng tới trước mặt Trương Thành và Mạc Căn, nói "Để hai vị chờ lâu".

Trương Thành nói "Bọn ta chờ ngươi đã gần hai giờ rồi".

Mạc Căn nói "Nếu không nể mặt năm mươi lượng bạc, bọn ta đã đi rồi đấy".

Ô Nha nói "Xin lỗi xin lỗi, ta đưa thêm cho các ngươi mười lượng uống rượu".

Trương Thành toét miệng ra cười, nói "Như thế là ý gì?"

Ô Nha nói "Cũng kể như ta tạ tội với các ngươi".

Mạc Căn nói "Vài lượng cũng đủ cho bọn ta uống rượu dọc đường rồi".

Hai người này không những ngờ nghệch mà còn rất thật thà.

Ô Nha trong bụng cười thầm, nhưng vẫn thành khẩn nói "Hai vị về nhà mua rượu uổng cũng được mà".

Trương Thành nói "Thế cũng phải".

Ô Nha nói "Ta vốn không có lý do gì để bắt hai vị nhất định phải uống bằng hết mười lượng bạc trên đường".

Trương Thành nói "Vậy thì bọn ta nhận".

Mạc Căn vội nói "Đa tạ Ô bằng hữu".

Trương Thành sửa lại "Y là Ô lão bản".

Ô Nha nói "Xưng hô thế nào cũng được mà". Y cười một tiếng nói tiếp "Ta phải đa tạ hai vị mới đúng".

Trương Thành nói "Ngươi đa tạ bọn ta cái gì?"

Ô Nha nói "Nếu không có hai vị giúp đỡ, ta cũng không biết làm sao đưa quan tài vợ ta về".

Trương Thành nói "Chuyện vặt mà".

Mạc Căn nói "Vả lại cũng tiện đường".

Ô Nha nói "Lần này may được hai vị giúp đỡ, ta vô cùng cảm kích".

Trương Thành nói "Sao lại nói thế, nhất định bọn ta sẽ chở quan tài của lão bản nương yên ổn về tới nơi mà, ngươi cứ yên tâm".

Ô Nha lại đa tạ.

Mạc Căn ánh mắt rơi xuống cái quan tài, nói "Cái ngươi vác đây là quan tài của vợ ngươi à?"

Ô Nha nói "Đúng thế".

Mạc Căn nói "Khí lực của ngươi quả thật không nhỏ".

Ô Nha nói "Một người mà đau lòng, thì khí lực sẽ trở nên rất lớn".

Mạc Căn nói "Không sai không sai".

Trương Thành nói "Nhưng người đã chết thì không thể sống lại, Ô lão bản cũng không cần đau lòng quá".

Ô Nha gật đầu.

Trương Thành lập tức nhảy xuống xe, nói "Nào, bọn ta giúp ngươi đưa cái quan tài lên xe".

Mạc Căn cũng lập tức nhảy xuống.

Ô Nha nói "Một mình ta làm được mà". Y buồn rầu nói tiếp "Làm bạn với cái quan tài này thêm được một khắc cũng hay".

Trương Thành nghe thế mi mắt cũng ươn ướt, nói "Ô lão bản quả thật chung tình, lão bản nương nhắm mắt được rồi".

Ô Nha thở dài một tiếng, bước ra sau xe.

Trong xe đặt quan tài ba người Vô Hận Tử, Vô Ưu Tử, Vô Lạc Tử, hai cái ở dưới, một cái ở trên.

Ô Nha nhìn một cái, nói "Tới Xích gia trang rồi mới tới nhà ta, nếu ta đặt cái quan tài này lên trên, thì làm các ngươi thêm phiền phức".

Mạc Căn nói "Không sao, hai anh em bọn ta cũng có vài cân khí lực".

Ô Nha nói "Như thế cũng không tiện, cứ đặt cái quan tài của ta xuống dưới là hay".

Y lập tức đặt cái quan tài xuống, bước qua nhấc một cái quan tài ở trên đặt lên một cái quan tài ở dưới, rồi lấy cái quan tài ở dưới thứ hai ra, đặt cái quan tài của y vào chỗ ấy.

Sau đó, y lại đặt cái quan tài kia lên trên cái quan tài của y.

Một mình y làm một mạch rất gọn gàng.

Trương Thành nhìn không chớp mắt, nói "Khí lực của Ô lão bản quả nhiên rất lớn".

Mạc Căn nói tiếp "May mà Ô lão bản không làm nghề của bọn ta, nếu không bọn ta làm sao giữ được chén cơm".

Ô Nha cười cười.

Trương Thành chợt nói "Bốn cái quan tài này đều giống nhau à?"

Ô Nha nói "Phần lớn quan tài đều giống nhau".

Trương Thành nói "Vậy bọn ta không cẩn thận nhận cho rõ không được, nếu không thế lỡ lầm lẫn thì làm sao là tốt?"

Ô Nha nói "Cứ yên tâm, trên cái quan tài của ta có ký hiệu".

Tay y đã chỉ vào ký hiệu ấy.

Đó là một tờ giấy trắng dài một thước, rộng bằng bàn tay, trên viết bốn chữ Ô môn Trương thị bằng mực đen.

Tờ giấy dán trên nắp quan tài.

Nét chữ ít nhiều bị mưa rơi làm nhòe, nhưng vẫn có thể nhận rõ.

Trương Thành nhìn nhìn hàng chữ trên tờ giấy, nói "Té ra lão bản nương cũng họ Trương".

Mạc Căn nói "Có lẽ là đồng hương của ngươi".

Trương Thành nói "Chuyện đó không phải không có khả năng".

Mạc Căn nói "Vậy ngươi không đặc biệt ra sức không xong đâu".

Trương Thành nói "Chuyện đó cần gì phải nói nữa".

Lúc ấy Ô Nha đột nhiên lại bước tới, vô cùng trìu mến vỗ nhẹ lên cái quan tài.

Trương Thành nhìn thấy rất rõ, nói "Nhìn kìa, Ô lão bản lại nhớ tới vợ y".

Mạc Căn nhịn không được lại nói với Ô Nha "Ô lão bản ngươi không đi cùng với bọn ta à?"

Ô Nha nói "Đáng tiếc là ta còn có việc chưa làm xong".

Mạc Căn nói "Lão bản nương cũng thế, cô ta ở lại trong nhà thì lần này không đến nỗi chết nơi đất khách quê người, cũng không đến nỗi khiến Ô lão bản đau buồn như thế".

Ô Nha nói "Cô ta không phải không muốn ở lại nhà, nhưng quả thật cô ta không thể yên tâm về ta".

Mạc Căn nói "Loại vợ chồng thương yêu nhau như các ngươi quả thật rất ít thấy".

Ô Nha nói "Ngươi biết cô ta không yên tâm về ta chuyện gì không?"

Mạc Căn hỏi "Chuyện gì?"

Ô Nha nói "Cô ta sợ ta kiếm một nữ nhân khác ở ngoài".

Mạc Căn ngẩn ra, rồi cười ngất nói "Té ra lão bản nương là một bình giấm chua".

Trương Thành thăm dò "Trước nay Ô lão bản ở ngoài nhất định phong lưu lắm?"

Ô Nha nói "Không có chuyện ấy".

Mạc Căn nói "Vậy tại sao lão bản nương lại không yên tâm như thế?"

Ô Nha nói "Đó là vì cô ta trời sinh đa nghi".

Mạc Căn gật đầu nói "Đại đa số nữ nhân đều như thế". Y thở dài một tiếng, nói tiếp "Cũng như bà vợ ta, lần này cứ nằng nặc đòi đi với ta".

Trương Thành ngờ nghệch cười nói "Bà vợ ta cũng thế".

Ô Nha cười một tiếng, nói "Tóm lại, nhất thiết đều xin gởi gắm".

Trương Thành nói "Ô lão bản cứ yên tâm".

Ô Nha ngẩng đầu nhìn trời, nói "Trời đã không còn sớm, các ngươi nên lên đường đi".

Trương Thành khẽ chép miệng nói "Bọn ta vốn cũng không muốn đi gấp thế này, nhưng đáng tiếc khách sạn trong thành đều không cho chiếc xe ngựa chở quan tài này của bọn ta ở lại".

Ô Nha nói "Nếu họ cho các ngươi ở lại, thì khách trong đó ít nhất cũng có một nửa bỏ chạy".

Mạc Căn nói "Một cái quan tài đã đủ khiến người ta chán ghét, huống hồ ba cái".

Ô Nha nói tiếp "Hiện tại lại thêm một cái, có thêm nữa cũng không được".

Trương Thành nói "May mà chùa chiền thì không kiêng kỵ gì, nếu không chỉ e bọn ta phải ngủ trên quan tài".

Ô Nha nói "Ta nhớ ngoài thành nửa dặm có một ngôi chùa không lớn không nhỏ".

Trương Thành nói "Ta nhớ ra rồi".

Ô Nha nói "Có điều tốt nhất các ngươi nên lập tức lên đường, vì vừa đến đêm, cổng thành sẽ đóng đấy".

Trương Thành nói "Như thế thì bọn ta không lập tức lên đường không xong".

Mạc Căn như chim két lặp lại "Không lập tức lên đường không xong".

Hai người từ biệt Ô Nha, vội vàng lên xe, roi xuống ngựa hí, chiếc xe lao về phía trước.

Trương Thành vừa vung roi vừa nói "Xích đại gia đưa năm mươi lượng, Ô lão bản đưa sáu mươi lượng, chuyến này ra cửa, chúng ta kiếm được một trăm mười lượng bạc, cũng tính là được".

Mạc Căn nói "Nghe ngươi nói, giống như còn chưa vừa ý".

Trương Thành nói "Ai nói là không vừa ý, ta là nghĩ mối làm ăn thế này một năm được hai lần thì tốt quá".

Mạc Căn nói "Một lần cũng tốt rồi".

Trương Thành gật đầu nói "Ta có một ý".

Mạc Căn nói "Ý gì?"

Trương Thành nheo nheo mắt nói "Một trăm lượng chúng ta giữ lại, còn mười lượng ta với ngươi cứ hưởng thụ một phen trên đường".

Mạc Căn sờ sờ cằm, nói "Ý hay".

Hai người nhìn nhau cười lớn.

Ô Nha cũng cười.

Đưa mắt nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa, vẻ đau xót trên mặt y lập tức tan biến hết, thay vào đó là vẻ tươi cười đắc ý.

Bước thứ hai trong kế hoạch của y lại thành công thuận lợi.

Hiện tại y chỉ cần tới địa điểm đã hẹn, chờ Trương Thành Mạc Căn chở cái quan tài tới.

Kế hoạch vốn có của y hoàn toàn không phải như thế, nhưng lúc gặp Trương Thành Mạc Căn mới thay đổi thành như thế.

Y rất thỏa mãn với sự thay đổi ấy.

Với kinh nghiệm của y, đương nhiên nhận ra Trương Thành Mạc Căn là hai người thế nào, nhưng vẫn thăm dò một lần, sau khi chứng thực phán đoán của mình hoàn toàn không lầm lẫn mới yên tâm giao cái quan tài cho họ.

Trước nay y đều cẩn thận như thế.

Cho nên trước nay y vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Cười xong, y lại nhấc chân bước vào con hẻm nhỏ.

Xuyên qua con hẻm nhỏ, đi qua khu đất hoang, Ô Nha trở vào ngôi nhà hoang.

Xe ngựa vẫn trong viện, trong toàn bộ gian nhà hoang vẫn chỉ có một mình Ô Nha.

Nghe nói gian nhà hoang này là gian nhà rủi ro, cư dân chung quanh ngày thường rất ít tới đây, lúc trời mưa càng không cần phải nói.

Dương Hùng và bọn tiêu sư đương nhiên cũng không thể mau lẹ tìm tới đó.

Lần này y không đếm xỉa gì tới chiếc xe ngựa nữa, đi thẳng vào đại sảnh của gian nhà hoang.

Đến lúc trở ra, y đã thay mặc một chiếc áo trường sam bằng gấm, tướng mạo dường như cũng có phần khác trước.

Trong tay phải y còn có thêm một cái lồng chim lớn.

Ngoài lồng chim phủ một tấm gấm, không thấy rõ trong lồng là chim gì.

Nhưng thỉnh thoảng bên trong lại vang ra tiếng quạ quạ.

Dường như chỉ có một loài chim là kêu như thế.

... Quạ đen!

Mưa gió vẫn như cũ.

Chín người chín ngựa phóng đi trên phố dài trong mưa gió.

Dương Hùng một ngựa dẫn đầu, sau lưng là tám tiêu sư thủ hạ của y.

Họ tìm người hỏi han, rốt lại đã đuổi ra tới phía đông thành, tiếc là người áo đen cướp tiêu có giong xe ra ngoài phía đông thành không thì họ không dám khẳng định.

Đường sá trong thành quả thật rất nhiều, thông ra bốn phương tám hướng, tuy đang lúc mưa gió vẫn có không ít xe ngựa đi lại.

Suốt một đường qua phía đông, họ đã chặn ba chiếc xe ngựa.

Nhìn bên ngoài thì quả thật có chỗ tương đồng, nhưng tới gần nhìn rõ đều nhận ra được là xe ngựa của người khác.

Người trên xe đều là kẻ có tiền trong thành, nếu họ không mang binh khí, mặc trang phục người giang hồ mà không bị đánh bị chửi mới là chuyện lạ.

Họ toàn thân ướt sũng, trên mặt nước chảy ròng ròng, cũng không biết là mồ hôi hay nước mưa.

Vừa ra khỏi đầu phố, một tiêu sư phía sau Dương Hùng kêu lớn "Trước mặt lại có một chiếc xe ngựa kìa".

Dương Hùng nói "Thấy rồi".

Tiêu sư kia nói "Tổng tiêu đầu, có cần chặn chiếc xe ngựa ấy lại không?"

Dương Hùng nheo nheo mắt, nói "Chiếc xe này kiểu dáng không giống, tuyệt đối không phải xe của chúng ta đâu".

Người tiêu sư nói "Có thể là gã cướp kia dời rương châu báu qua một chiếc xe ngựa khác".

Dương Hùng gật đầu nói "Ờ, chúng ta không ngại gì chặn lại, nếu lầm thì xin lỗi cũng được".

Trong lúc trò chuyện, họ đã đuổi kịp chiếc xe ngựa phía trước.

Một tiêu sư bên cạnh Dương Hùng phóng lên trước lật tay vén rèm xe lên.

Trong thùng xe có bốn cái quan tài, không có người.

Người tiêu sư kia buột miệng kêu một tiếng "Quan tài!", vội vàng buông rèm xuống.

Một tiêu sư khác lập tức kêu lên "Chiếc xe này rất khả nghi".

Dương Hùng nói "Vì bốn cái quan tài trong xe à?"

Người tiêu sư nói "Cho dù họa vô đơn chí, nhưng liên tiếp bốn người chết thì cũng không khỏi quá nhiều, hiện tại lại không phải là lúc dịch bệnh lan tràn".

"Chưa chắc họ đã là người một nhà".

"Vậy thì bốn cái quan tài này càng không có lý do gì mà đặt trong cùng một chiếc xe".

"Chuyện trên đời có lúc cũng vừa khéo như thế chứ".

"Cho dù vừa khéo, thì gia thuộc người chết đâu?"

Dương Hùng trầm mặc hẳn.

Một tiêu sư ngẫm nghĩ rồi nói "Nếu người chết trong quan tài là cư dân trong thành thì tuyệt đối không chất quan tài như thế, rõ ràng đây là chết nơi tha hương, mà chết tới bốn người à, quá khéo đấy".

Dương Hùng nói "Hoặc giả đều là quan tài rỗng, vừa đóng xong, đang chở tới cửa hiệu quan tài".

Tiêu sư ấy nói "Nhưng đây rõ ràng là xe ngựa của nhà giàu mà ".

Dương Hùng bất giác bật cười.

Với kinh nghiệm của y, lẽ ra đã phải nhận ra điều đó, nhưng lại hoàn toàn sơ suất.

Trong lòng y quả thật đang rối loạn.

Tiêu sư kia nói tiếp "Lợi dụng quan tài lén chở tang vật là chuyện thường thấy mà".

Dương Hùng gật gật đầu, nói "Chúng ta lên trước chặn chiếc xe ngựa này lại".

Y thúc ngựa một cái, như mũi tên lướt qua bên cạnh chiếc xe ngựa cao giọng quát "Dừng xe!"

Đám tiêu sư cũng thúc ngựa tràn lên hai bên.

Trương Thành Mạc Căn không nghe thấy câu nào trong lời trò chuyện của bọn Dương Hùng, thậm chí không hề lưu ý là họ đuổi theo phía sau.

Tai mắt của hai người vốn không linh mẫn lắm, huống hồ họ đang tập trung tinh thần bàn bạc việc thu xếp mười lượng bạc.

Cho đến lúc Dương Hùng thúc ngựa phóng qua ngang mặt, gọi lớn dừng xe, họ mới để ý.

Trương Thành ánh mắt rơi lên mặt Dương Hùng, nói "Là ngươi bảo bọn ta dừng xe à?"

Dương Hùng nói "Đúng là ta".

Trương Thành đang định hỏi gì đó, Mạc Căn bên cạnh đã ghé vào tai y nói "Có khi lại là mối làm ăn đấy".

Trương Thành vội kìm xe lại.

Dương Hùng cũng kéo cương ngựa, nhìn nhìn Trương Thành, Mạc Căn từ trên xuống dưới mấy lượt.

Bất kể nhìn thế nào, Mạc Căn Trương Thành trông cũng không giống người giang hồ.

Dương Hùng ngạc nhiên hỏi "Các ngươi làm nghề gì thế?"

Trương Thành nói "Bọn ta là hai ngỗ công".

Dương Hùng sửng sốt hỏi "Ngỗ công à?"

Mạc Căn lập tức trả lời "Có phải ngươi cũng có quan tài cần chở tới đâu không?"

Dương Hùng còn chưa trả lời, Trương Thành đã cướp lời nói "Có điều chỉ được một cái nữa thôi, chiếc xe ngựa này của bọn ta chỉ có thể chở thêm một cái quan tài".

Mạc Căn nói tiếp "Nhưng nếu ngươi chờ được bảy tám ngày, thì cho dù chở bốn cái quan tài cũng được".

Dương Hùng ngắt lời nói "Trong bốn cái quan tài của các ngươi là cái gì thế?"

Mạc Căn nói "Người chết".

Trương Thành cười ngờ nghệch nói "Quan tài không dùng để chứa người chết thì chẳng lẽ để chứa người sống à?"

Dương Hùng nói "Có đúng là chứa người chết hay không thì phải nhìn mới biết được".

Mạc Căn nói "Ngươi có thể nhìn xuyên qua ván quan tài à?"

Dương Hùng nói "Không có chuyện ấy".

Mạc Căn nói "Vậy ngươi... làm sao nhìn?"

Dương Hùng nói "Mở nắp quan tài ra nhìn".

Trương Thành ngạc nhiên nói "Mở nắp quan tài ra à, tại sao ngươi muốn làm như thế?"

Dương Hùng nói "Để nhìn rõ xem trong quan tài có phải là người chết thật không?"

Mạc Căn nói "Chuyện đó có quan hệ gì tới ngươi?"

Dương Hùng nói "Có quan hệ lắm đấy".

Mạc Căn đột nhiên biến sắc, nói "Chẳng lẽ ngươi là người của ba đạo sĩ ấy à?"

Dương Hùng kinh ngạc nói "Ba đạo sĩ nào?"

Mạc Căn lại lập tức lắc đầu, nói "Không phải, nếu ba đạo sĩ ấy mà có đồng đảng, thì lẽ nào Xích đại gia lại giao quan tài cho bọn ta".

Trương Thành nói tiếp "Ngươi muốn nhìn người chết trong quan tài thì phải theo bọn ta về xin phép Xích đại gia đã".

Dương Hùng nói "Bọn ta muốn xem ngay bây giờ".

Trương Thành nói "Bây giờ thì không được".

Dương Hùng nói "Không được cũng phải được".

Trương Thành nhịn không được hỏi "Rốt lại ngươi là ai?"

Dương Hùng nói "Ta là Tổng tiêu đầu tiêu cục Trấn Viễn, họ là tiêu sư thủ hạ của ta".

Trương Thành, Mạc Căn lúc ấy mới để ý rằng ngoài Dương Hùng, chung quanh còn có bảy tám đại hán khác.

Mạc Căn ngẫm nghĩ rồi nói "Tiêu đầu tiêu sư dường như không phải là quan nha gì cả".

Trương Thành gật đầu nói "Hoàn toàn không phải, nên họ không có quyền làm như thế".

Mạc Căn ưỡn ngực ra "Nếu các ngươi dám làm bậy, bọn ta sẽ lập tức gọi quan nha tới".

Dương Hùng nói "Cho dù có quan nha tới đây, họ cũng không can thiệp vào chuyện của bọn ta đâu".

Trương Thành, Mạc Căn trên mặt đầy vẻ nghi cảm.

Dương Hùng nói tiếp "Vì hiện tại bọn ta đang làm việc cho Phan thái sư đương triều".

Trương Thành, Mạc Căn buột miệng hỏi "Phan thái sư à?"

Rõ ràng họ cũng biết Phan thái sư là ai.

Dương Hùng nói "Các ngươi tự hỏi xem, nếu dám đụng chạm tới Phan thái sư thì không ngại gì cứ việc cản trở".

Trương Thành, Mạc Căn nhìn nhau một cái, Mạc Căn nói "Cứ để họ mở quan tài ra thôi".

Trương Thành không biết làm sao chỉ đành gật đầu.

Dương Hùng lập tức vung tay "Các anh em động thủ đi".

Tám tiêu sư ứng tiếng nhao nhao xuống ngựa, bước tới phía sau chiếc xe ngựa.

Trương Thành Mạc Căn cũng lập tức nhảy xuống xe bước ra phía sau, cao giọng nói "Cẩn thận đừng để xác chết rơi ra đấy".

Họ vừa tới sau xe hì bị hai tiêu sư cản lại.

Một tiêu sư nói "Các ngươi cũng cẩn thận đấy".

Trương Thành Mạc Căn chỉ đành đứng bên cạnh trừng mắt nhìn.

Lúc ấy sáu tiêu sư kia đã mang hai cái quan tài phía trên xuống.

Dương Hùng lập tức phân phó "Mở nắp hai cái quan tài này ra trước đã".

Sáu tiêu sư ứng tiếng tuốt đao.

Sáu thanh trường đao cùng hạ xuống, rất mau lẹ cạy hết đinh đóng nắp hai cái quan tài. Nắp quan tài vừa mở ra, một mùi kỳ lạ đã xộc vào mũi.

Vật nằm trong hai cái quan tài rõ ràng là hai bộ xương trắng khoác đạo bào.

Hố mắt không có tròng mắt trên cái sọ người mường tượng đang hung dữ nhìn họ, mường tượng như trách móc họ vô lễ.

Mọi người tuy cả năm trên giang hồ, phần lớn đều gan dạ, nhưng lúc ấy vẫn không tự chủ được cùng rùng mình một cái.

Trương Thành lập tức tru tréo "Nhìn thấy rõ chưa hả? Có phải người chết không?"

Một tiêu sư buột miệng nói "Người đã biến thành xương trắng, sao y phục vẫn còn nguyên vẹn như thế?"

Trương Thành hỏi lại "Ngươi biết họ đã chết bao lâu không?"

Tiêu sư ấy nói "Bao lâu?"

Trương Thành nói "Còn chưa đầy hai ngày".

Tiêu sư kia ngạc nhiên nói "Tại sao hai ngày mà thi thể đã biến thành như thế?"

Trương Thành nói "Vì họ trúng Hóa Thi tán".

"Hóa Thi tán!", tám tiêu sư thì có bảy người bật tiếng la hoảng, người còn lại cũng chết điếng tại chỗ.

Dương Hùng là người trấn tĩnh nhất, y cau mày nói "Các ngươi biết bọn đạo sĩ này là ai không?"

Trương Thành nói "Biết thì cũng biết, có điều biến thành thế này thì chắc cả Xích đại gia cũng không phân biệt được ai là Vô Ưu Tử, ai là Vô Hận Tử, ai là Vô Lạc Tử".

Câu ấy vừa nói ra, không chỉ bọn tiêu sư mà cả Dương Hùng cũng biến sắc.

Vô Ưu Tử, Vô Lạc Tử, Vô Hận Tử danh chấn giang hồ, đương nhiên họ biết rõ ba người ấy.

... Với bản lãnh của ba người bọn họ, thì ai giết được họ?

Dương Hùng nghi ngờ hỏi "Trong quan tài quả thật là Vô Ưu Tử, Vô Hận Tử, Vô Lạc Tử à?"

Trương Thành nói "Ta đánh lừa các ngươi làm gì?"

Dương Hùng nói "Giết người không lo, không giết người không vui, mỗi ngày giết một người không hận phải không?"

Trương Thành sửng sốt, nói "Té ra ngươi cũng biết mấy câu ấy".

Dương Hùng sắc mặt xám xanh, hỏi "Ai giết chết họ?"

Trương Thành nói "Là Xích đại gia".

Dương Hùng nói "Ngươi nói là Xích đại gia nào?"

Trương Thành nói "Xích Yên Hà Xích đại gia".

"Xích Yên Hà!", Dương Hùng lại biến sắc.

Rõ ràng y cũng biết Xích Yên Hà.

Y lập tức hỏi "Xích đại gia dùng Hóa Thi tán giết chết họ à?"

Trương Thành lắc đầu nói "Hóa Thi tán là họ dùng để đối phó với Xích đại gia, nhưng bị Xích đại gia một kiếm đánh bay trở lại, người chết lại là bọn họ".

"Té ra là thế". Dương Hùng trầm ngâm rồi hỏi "Tại sao Xích đại gia đánh nhau với họ?"

Trương Thành nói "Dường như vì ba người bọn họ giết người bừa bãi khắp nơi...".

Dương Hùng gật đầu nói "Bây giờ các ngươi chở xác họ về đâu?"

Trương Thành nói "Xích gia trang".

Dương Hùng hỏi "Xích gia trang của Xích đại gia à?"

Trương Thành nói "Không sai".

Dương Hùng nói "Đó là ý của Xích đại gia à?"

Trương Thành nói "Đúng thế".

Dương Hùng thăm dò "Không biết Xích đại gia mang xác họ về làm gì?"

Trương Thành nói "Nghe nói là dùng để thử thuốc".

Dương Hùng hỏi "Thuốc gì?"

Trương Thành nói "Một loại thuốc có thể làm người chết sống lại, khiến xương khô mọc thịt!"

Dương Hùng "Ủa" một tiếng, ngẩn ra ở đó.

Mạc Căn nói chen vào "Các ngươi có cần mở nốt hai cái quan tài kia không?"

Dương Hùng lắc đầu nói "Không cần đâu".

Mạc Căn nói "Nếu cần thì mau lên, vì bọn ta phải ra khỏi thành".

Dương Hùng nói "Hiện tại cũng không còn sớm, sao các ngươi không nghỉ lại một đêm?"

Mạc Căn nói "Đáng tiếc là không có khách sạn nào chịu cho bọn ta mang cái xe ngựa chở quan tài này vào trọ".

Dương Hùng sực nghĩ ra, nói "Ta cũng không quen biết khách sạn ở đây, nếu không nhất định sẽ giúp các ngươi giải quyết chuyện ấy".

Trương Thành Mạc Căn có chút dáng vẻ được thương như sợ.

Dương Hùng hỏi tiếp "Bây giờ các ngươi định thế nào?"

Trương Thành nói "Ra chùa chiền ngoài thành xin tá túc, những nơi đó trước nay không hề kiêng kỵ".

Dương Hùng nói "Ý hay".

Y quay lại vung tay nói "Các ngươi mau đóng đinh quan tài lại, đặt vào chỗ cũ, để hai vị huynh đệ này kịp thời ra thành".

Đám tiêu sư nghe phân phó, lập tức dùng chuôi đao đóng lại đinh vào nắp quan tài.

Tám người bảy tay tám chân chỉ chốc lát là xong.

Lúc họ đặt quan trở lại chỗ cũ, một tiêu sư trong bọn không cẩn thận, đầu vai thúc vào một cái quan tài ở dưới, làm tờ giấy ghi mấy chữ Ô môn Trương thị rơi xuống đất.

Tờ giấy ấy bị nước mưa làm ướt, vốn không dính thật chặt vào quan tài.

May là một tiêu sư bên cạnh lập tức phát hiện, nhặt tờ giấy lên dán lại vào quan tài.

Y nhớ là tờ giấy ấy dán trên một cái quan tài ở dưới, dường như là cái quan tài bên trái.

Cho nên y dán tờ giấy có hàng chữ Ô môn Trương thị vào cái quan tài bên trái.

Nhưng y nhớ lầm.

Tờ giấy ấy vốn dán trên cái quan tài bên phải.

Trương Thành, Mạc Căn cũng không biết chuyện ấy, ánh mắt của họ hoàn toàn bị đám tiêu sư che khuất.

Cái lầm ấy chắc chắn là phải lầm.

Cái quan tài dán tờ giấy có hàng chữ Ô môn Trương thị, bên trong lẽ ra là châu báu của tiêu cục Trấn Viễn bị đánh cướp, hiện tại lại thành chứa một bộ xương trắng.

Không ai biết tới sự lầm lẫn ấy, sửa chữa sự lầm lẫn ấy.

Nhìn thấy tất cả đều đã ổn thỏa, Dương Hùng lập tức hướng vào Mạc Căn, Trương Thành ôm quyền nói "Tất cả đều chỉ là hiểu lầm, xin hai vị đừng để bụng".

Trương Thành nói "Rốt lại các ngươi tìm cái gì?"

Dương Hùng nói "Một số châu ngọc, là lễ vật mừng sinh nhật Phan thái sư".

Trương Thành nói "Người nào mà to gan như thế, lại dám đắc tội với Phan thái sư?"

Dương Hùng nói "Nếu biết đã tốt".

Trương Thành lại hỏi "Các ngươi bị mất châu ngọc ở chỗ nào?"

Dương Hùng nói "Ở phía tây thành, bọn ta hộ tống số châu ngọc ấy, vừa vào tới thành, chỉ hơi không cẩn thận, cả xe ngựa chở châu ngọc cũng bị cướp đi".

Trương Thành nói "Chuyện xảy ra lúc nào?"

Dương Hùng nói "Cách đây không đầy nửa giờ".

Trương Thành nói "Trong vòng hai giờ gần đây, bọn ta đều không rời khỏi phía đông thành".

Mạc Căn hỏi chen vào"Chiếc xe ngựa của các ngươi hình dáng ra sao?"

Dương Hùng nói "Là một chiếc xe tứ mã, thùng xe màu xám, các ngươi có thấy không?"

Mạc Căn ngẫm nghĩ rồi nói "Trong nửa giờ gần đây hoàn toàn không có chiếc xe tứ mã màu xám nào chạy ngang qua đây".

Trương Thành nói tiếp "Phải rồi, các ngươi là nghi ngờ chiếc xe của bọn ta phải không?"

Dương Hùng nói "Vì trong xe có tới bốn cái quan tài".

Trương Thành gật đầu nói "Như thế đúng là quá nhiều, bọn ta cũng không ngờ Xích đại gia quả thật lại đếm người đủ số".

Dương Hùng nói "Còn có một lý do là chiếc xe ngựa của các ngươi hoàn toàn không giống xe ngựa chở quan tài".

Trương Thành nói "Chiếc xe ngựa này vốn để chở người".

Mạc Căn nói "Nhưng bọn ta không có xe, nhất thời Xích đại gia cũng không tìm được một chiếc xe chở quan tài".

Dương Hùng nói "Chiếc xe ngựa này vốn của Xích đại gia à?"

Trương Thành nói "Nếu Tổng tiêu đầu nghi ngờ, có thể theo bọn ta về Xích gia trang hỏi Xích đại gia một câu".

Dương Hùng vội vàng lắc đầu nói "Không cần phải thế, sự tình hiện tại đã rõ ràng rồi, hoàn toàn là hiểu lầm thôi mà".

Trương Thành nói "Rõ ràng rồi thì rất tốt".

Dương Hùng nói "Việc có quan hệ trọng đại, đối với bất cứ vật gì chuyện gì khả nghi, bọn ta cũng không thể không làm như thế, hy vọng hai vị hiểu rõ".

Trương Thành nói "Bọn ta hiểu rõ mà".

Mạc Căn cũng gật gật đầu.

Dương Hùng lập tức thò tay vào bọc lấy ra một nén bạc nhét vào tay Trương Thành, nói "Ở đây có mười lượng bạc, là mời hai vị uống rượu".

Trương Thành nói "Cái này...".

Dương Hùng ngắt lời nói "Cái này tính là Dương mỗ ta tạ tội với hai vị, trước mặt Xích đại gia xin nói tốt cho vài câu".

Trương Thành nói "Các ngươi hoàn toàn không làm chuyện gì xấu".

Mạc Căn nói "Hiện tại các ngươi đã đóng hai cái quan tài lại cho bọn ta rồi, thì chuyện này kể như xong".

Dương Hùng một tiếng "Đa tạ".

Trương Thành, Mạc Căn cũng luôn miệng đa tạ.

Mười lượng bạc không phải là nhỏ.

Họ hớn ha hớn hở nhảy trở lên chỗ đánh xe, lại bắt đầu bàn bạc.

Có thêm mười lượng bạc, đương nhiên họ phải thu xếp lại.

Trương Thành rốt lại cũng không quên là phải đi gấp.

Chiếc xe tiếp tục phóng về phía trước.

Đưa mắt nhìn theo chiếc xe xa dần, Dương Hùng bất giác thở dài một tiếng.

Ánh mắt của tám tiêu sư không hẹn mà cùng dồn cả vào mặt y.

Dương Hùng nhìn qua hai bên một cái, nói "Có lẽ lần này chúng ta gây ra tai họa lớn rồi".

Một tiêu sư buột miệng nói "Xích Yên Hà rốt lại là ai?"

Dương Hùng nói "Kiếm khách tiền bối, lòng dữ tay độc, giết người vô số".

Tiêu sư ấy nói "Người y giết phần lớn đều là...".

Dương Hùng nói "Phần lớn đều là bọn không chuyện ác nào không làm, có điều cho dù người tốt mà đắc tội với y, y cũng dưới kiếm vô tình như thế".

"Một cái lườm một cái nguýt cũng nhất định sẽ báo thù à?"

"Nhất định sẽ báo thù".

"Võ công của y lợi hại thật chứ?"

Dương Hùng nói "Võ công của ba người Vô Ưu Tử, Vô Lạc Tử, Vô Hận Tử thì cho dù các ngươi chưa thấy qua, thì chắc cũng đã nghe là lợi hại tới mức nào".

Đám tiêu sư đều gật đầu.

Dương Hùng nói "Thế mà ba người bọn họ đều chết cùng lúc dưới kiếm của y, thì các ngươi có thể tưởng tượng được võ công của y có lợi hại thật không".

Đám tiêu sư bất giác đều gật đầu, một người nói ngay "Tại sao trước nay bọn ta chưa nghe nói tới người này nhỉ?"

Dương Hùng nói "Y thoái xuất giang hồ nhiều năm rồi". Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp "Lần này lại đột nhiên tái xuất giang hồ, giết chết ba người Vô Ưu Tử, Vô Lạc Tử, Vô Hận Tử, chắc ba người ấy đắc tội gì đó với y".

Tiêu sư kia hồi hộp hỏi "Mới rồi chúng ta làm như thế, nếu y biết được không rõ có nổi giận không".

Dương Hùng nói "Khó nói lắm, hy vọng là không". Y thở dài nói tiếp "Làm mất châu báu, đắc tội với Phan thái sư thì nhiều lắm là đóng cửa tiêu cục, chứ đắc tội với y thì tất cả chúng ta không khó gì phải bù cả tính mạng đâu".

Một tiêu sư bên cạnh lo lắng nói "Không biết hai người ngỗ công kia có đơm đặt thêu dệt thị phi với y không".

Dương Hùng nói "Ta tin là không, họ không giống loại người ấy".

Tiêu sư ấy nói "Vạn nhất họ đúng là loại người ấy, thì làm sao là tốt?"

Dương Hùng nói "Thì chỉ còn cách nghe theo mệnh trời thôi, nhưng chuyện ấy về sau hãy nói, trước mắt cứ gấp rút tìm lại số châu báu kia đã".

Y thúc ngựa phóng về phía trước, quát lớn một tiếng "Chúng ta đi!"

Đám tiêu sư ứng tiếng, nhao nhao nhảy lên ngựa.

Tiếng ngựa hí ran, nơi này tắt xuống nơi kia nổi lên, vó ngựa phóng đi hất bùn đất trên đường bay tung.

Đương nhiên họ không biết số châu ngọc ấy đã theo chiếc xe ngựa mới rồi đi xa dần.

Ô Nha cũng có thể gọi là kẻ mưu sâu kế xa.

Buổi trưa hai ngày sau, chiếc xe ngựa rốt lại đã về tới Xích gia trang.

Quan tài rốt lại đã đưa tới trước mặt Quách Dược.

Quách Dược là một người trẻ tuổi, nhiều lắm cũng chỉ bằng một nửa tuổi Xích Yên Hà.

Y ngũ quan đoan chính, tuy không thể nói là anh tuấn gì, nhưng tuyệt đối không thể nói là xấu xí hèn hạ.

Y rất cao, cao mà gầy, dáng vẻ như gió thổi cũng bay, sắc mặt trắng bệch ghê người, suốt ngày cứng đờ không biểu lộ chút tình cảm nào, rất ít thay đổi.

Dường như một người như thế, nếu là người lạ, giữa đêm tối mà gặp y, sẽ không khó khăn gì mà cho rằng y là hồn ma tới từ cõi u minh.

Thật ra hành động của y cũng phiêu hốt như hồn ma, toàn thân trên dưới mường tượng như mang một không khí ma quái tối tăm lạnh lẽo.

Dường như y biết lúc nào chiếc xe ngựa sẽ về tới, nên Trương Thành Mạc Căn vừa dừng xe ở sân trang viện, y đã lặng lẽ xuất hiện cạnh xe, nói "Quan tài chở về rồi à?"

Trương Thành Mạc Căn không đề phòng bị y làm giật mình hoảng sợ nhảy dựng lên, Mạc Căn suýt nữa thì ngã lộn cổ xuống xe.

Họ quay lại nhìn thấy Quách Dược, liền vội vàng nhảy xuống xe.

Trương Thành nói "Chở về tới rồi".

Mạc Căn nói thêm "Tất cả có ba cái".

Quách Dược nói "Có phải là xác ba người Vô Ưu Tử, Vô Lạc Tử, Vô Hận Tử không?"

Trương Thành nói "Vâng".

Quách Dược cười nhạt nói "Quả nhiên cũng có vài chiêu".

Trương Thành nhận ra câu ấy là nói về Xích Yên Hà, bèn nói "Họ căn bản không phải là đối thủ của Xích đại gia".

Mạc Căn nói tiếp "Xích đại gia vừa vung kiếm lên, họ đã ngã xuống".

Quách Dược thản nhiên nói "Thật à?"

Y quay người bước tới sau xe, vén rèm xe lên, ngạc nhiên hỏi "Sao lại có tới bốn cái quan tài?"

Trương Thành nói "Trong đó có một cái là của ô lão bản".

Quách Dược nói "Ô lão bản?"

Trương Thành nói "Ô lão bản là một thương nhân buôn bán đường dài, giữa đường vợ chết, thấy bọn ta chở quan tài đi ngang, ở đây lại cách chỗ y không xa, nên nhờ bọn ta chở quan tài vợ y về giúp, bọn ta thấy tiện đường nên ưng thuận".

Quách Dược không hiểu, hỏi "Tại sao y lại đưa cả vợ ra ngoài làm ăn?"

Trương Thành nói "Vì vợ y là một bình giấm chua, không yên tâm để y một mình ở ngoài".

Quách Dược hỏi "Y có vì thế mà bực tức không?"

Trương Thành nói "Nghe lời lẽ của y thì dường như là có".

Quách Dược chợt thở dài một tiếng, nói "Thân trong cõi phúc không hay phúc, con người ta là như thế".

Trương Thành ngạc nhiên hỏi "Đó cũng là một loại phúc khí à?"

Quách Dược nói "Một nữ nhân nếu không ưa thích ngươi, thì tại sao phải ghen tuông vì ngươi?"

Trương Thành Mạc Căn ngẩn ra lắng nghe.

Quách Dược nói tiếp "Cho nên nếu các ngươi ở ngoài chơi bời mà vợ các ngươi lại như vô sự, thì trừ phi cô ta đặc biệt độ lượng, nếu không chắc chắn các ngươi sẽ bị cắm sừng".

Y cười cười nói tiếp "Nhưng theo chỗ ta biết, tất cả nữ nhân đều rất hẹp hòi".

Trương Thành Mạc Căn nhìn nhau một cái, Mạc Căn sờ lên đầu, nói "Xem ra chúng ta đều chưa bị cắm sừng".

Trương Thành cười ngờ nghệch gật đầu.

Quách Dược chợt thở dài một tiếng, nói "Kẻ tầm thường thì phúc lớn".

Trương Thành hỏi ngay "Câu ấy là có ý gì?"

Quách Dược nói "Đó là nói các ngươi đều có phúc".

Trương Thành nói "Vậy thì nhất định Quách thiếu gia còn có phúc hơn bọn ta".

Quách Dược cười nhạt một tiếng, nói qua chuyện khác "Các ngươi khiêng ba cái quan tài này lên tầng hai dược lâu giúp ta".

Trương Thành Mạc Căn nói "Dược lâu ở chỗ nào?"

Quách Dược nói "Đi theo ta".

Trương Thành Mạc Căn vội vàng khiêng một cái quan tài ra khỏi xe, rồi lấy dây thừng đòn khiêng trong xe ra.

Họ làm nghề ngỗ công, đương nhiên không thể thiếu được hai loại công cụ ấy.

Quách Dược chờ họ gánh quan tài lên xong mới xoay người nhấc chân, như một hồn ma bước đi.

Dược lâu cũng chính là nơi hàng ngày Quách Dược luyện thuốc, ở phía sau trang viện, là một ngôi lầu hai tầng.

Tầng dưới khắp nơi đều là dược thảo, còn có các thứ lò vạc, ở giữa là một cái bàn Bát tiên, chung quanh có tám cái ghế, bên trái là một cái thang thông lên tầng trên.

Tầng trên là một gian thư phòng, phía trước thư phòng là hành lang rộng hơn một trượng.

Phía ngoài hành lang đều có lan can.

Quách Dược sai Trương Thành Mạc Căn đặt quan tài ở hai bên cửa thư phòng.

Trương Thành Mạc Căn tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng không hỏi han gì.

Họ hoàn toàn không quên thân phận của mình là ai.

Bốn phía dược lâu đều là trúc.

Thật ra toàn bộ ngôi dược lâu là xây dựng giữa một khoảnh rừng trúc.

Qua cánh cửa vòm, một con đường nhỏ xuyên qua khoảnh rừng trúc, tới thẳng dược lâu.

Gió thổi trúc động, sóng trúc từng trận từng trận rào rào, lẽ ra phải đưa tới cho người ta cảm giác u nhã, nhưng vì Quách Dược luyện thuốc ở đây, nên lại thành tối tăm lạnh lẽo.

Hiện tại còn thêm ba cái quan tài, lại càng tôi tăm lạnh lẽo.

Trương Thành Mạc Căn đã cảm nhận được sự tối tăm lạnh lẽo ấy.

Họ khiêng cái quan tài cuối cùng lên xong, hỏi kỹ đã có thể ra về chưa, rồi vội vàng rảo chân rời khỏi nơi đó.

Quách Dược đưa mắt nhìn theo bóng họ rời khỏi ngôi dược lâu, trên mặt không lộ vẻ gì.

Cho đến khi họ đã khuất hẳn, y mới nở một nụ cười.

Một nụ cười âm trầm, một nụ cười ngụy dị.

Ra khỏi cánh cửa vòm, Trương Thành Mạc Căn mới bước chậm lại.

Họ vừa thở phào một hơi, bên cạnh đã vang lên một tiếng "Này".

Tiếng gọi ấy vang lên vô cùng đột ngột, họ bất giác đều giật nảy mình.

Giọng nói ấy lập tức lại vang lên "Các ngươi nhìn đi đâu thế?"

Trương Thành Mạc Căn theo giọng nói nhìn qua, thì thấy một nữ nhân.

Một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Trương Thành lập tức cười ngờ nghệch nói "Té ra là Xích tiểu thư".

Mạc Căn nói tiếp "Không biết Xích tiểu thư gọi bọn ta là có chuyện gì?"

Có lẽ nữ nhân ấy không biết họ.

Nhưng họ biết nữ nhân ấy là Xích Tiên Oa con gái của Xích Yên Hà.

Xích Yên Hà có tám con trai, chỉ có Xích Tiên Oa là con gái.

Đối với đứa con gái này đương nhiên y vô cùng yêu thương.

Tám người con trai đều được y cho ra giang hồ học hỏi kinh nghiệm, còn đứa con gái này trước nay y vẫn giữ riết bên cạnh.

Cái tên Xích Tiên Oa cũng là do y đặt cho.

Cái tên ấy hoàn toàn không ăn khớp.

Xích Tiên Oa đúng là rất xinh đẹp, xinh đẹp tới mức không giống như người phàm, nhưng lại hoàn toàn không giống như thiên tiên hóa thân, mà lại giống thiên ma đầu thai.

Tướng mạo xinh đẹp, một câu nói tiếng cười, một cái cất tay nhấc chân của nàng không gì không chất chứa yêu khí, mang một ma lực hấp dẫn khiến người ta khó mà chống lại.

Xích Yên Hà tuy là cha nàng nhưng có lúc nhìn thấy nàng, cũng không tự chủ dược suy nghĩ vẩn vơ.

Những người khác thì càng không cần phải nói.

Xích Tiên Oa cười một tiếng, Trương Thành Mạc Căn cơ hồ hồn phách bay tan.

Nhưng tính ra họ vẫn còn đứng vững được.

Xích Tiên Oa hỏi "Các ngươi là ai?"

Trương Thành vội nói "Ta tên Trương Thành, y tên Mạc Căn, là hai ngỗ công".

Xích Tiên Oa nhăn nhăn mũi, nói "Mới rồi ta thấy các ngươi khiêng một cái quan tài vào dược lâu".

Trương Thành nói "Không phải một cái, mà là ba cái".

Xích Tiên Oa hỏi "Trong quan tài chứa cái gì thế?"

Trương Thành nói "Đương nhiên là người chết".

Mạc Căn nói "Quan tài vốn là cái dùng để chứa người chết".

Xích Tiên Oa đưa tay bịt miệng, giống như muốn nôn ọe.

Nhưng nàng không nôn mà chỉ nấc một cái, hỏi qua chuyện khác "Ai bảo các ngươi mang người chết về đây?"

Trương Thành nói "Xích đại gia".

Mạc Căn nói "Chẳng lẽ Xích đại gia chưa nói chuyện này với tiểu thư sao?"

Xích Tiên Oa ngẫm nghĩ rồi nói "Có nói rồi, nhưng không ngờ lại làm thật thế này". Kế đó nàng lập tức xua tay nói "Không còn chuyện gì của các ngươi ở đây nữa đâu".

Trương Thành Mạc Căn chỉ đành bước đi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn trộm.

Xích Tiên Oa rốt lại là một nữ nhân rất hấp dẫn.

Xích Tiên Oa không đếm xỉa gì tới Trương Thành Mạc Căn nữa, nàng nhìn trộm qua đường trúc kính trong cánh cửa vòm, nói "Y lại có chủ ý ma quỷ gì thế?"

Chữ "y" này đương nhiên chỉ Quách Dược.

Người thị tỳ thân cận tên Tiểu Hương đứng cạnh nàng nói "Tiểu thư có cần qua đó xem xem không?"

Xích Tiên Oa nói "Người chết thì có gì hay mà xem".

Tiểu Hương nói "Loại thuốc ấy quả thật có thể làm người chết sống lại, khiến xương khô mọc thịt à?"

Xích Tiên Oa nói "Khó nói lắm, y suốt ngày cắm đầu vào dược thảo sách thuốc, trong mấy năm nay, y quả thật đã chế ra được loại thuốc có thể làm người chết sống lại, khiến xương khô mọc thịt cũng chưa biết chừng".

Tiểu Hương nói "Nghe nói lúc lão gia về sẽ thử một lần, lúc ấy tiểu thư có tới xem xem không?"

Xích Tiên Oa gật đầu nói "Con người thì ai cũng tò mò".

Tiểu Hương nói "Nhưng quang cảnh ấy có thể rất đáng sợ, chỉ sợ tiểu thư chịu không nổi".

Xích Tiên Oa thở dài nói "Ngươi yên tâm, lúc ấy người có mặt nhất định không ít, có đông người thì tự nhiên ta cũng to gan hơn".

Nàng đưa tay vịn vào vai Tiểu Hương, nói "Ta hơi mệt, ngươi đưa ta về phòng nghỉ ngơi".

Tiểu Hương đương nhiên gật đầu.

Xích Tiên Oa vịn vào vai Tiểu Hương đi về phía dó, dáng vẻ yếu ớt như không chịu nổi gió.

Nàng dung mạo tuy xinh đẹp, nhưng thân thể hoàn toàn không khỏe lắm.

Xích Yên Hà gả nàng cho Quách Dược, một nửa lý do nghe nói cũng vì nàng yếu ớt nhiều bệnh, quả thật rất cần có một người tinh thâm y học hết lòng chăm sóc.

Một cuộc hôn nhân như thế chưa chắc đã tốt đẹp.

Trương Thành Mạc Căn tiếp tục đi về phía đông.

Sau hai giờ, họ đã nhìn thấy một tiểu trấn xa xa.

Cạnh đó có núi Thanh Long, nên tiểu trấn ấy được gọi là trấn Thanh Long.

Một con đường lớn thông tới trấn Thanh Long, bên trái là một khu rừng cây rậm rạp.

Vừa tới khu rừng cây ấy, Trương Thành Mạc Căn đã nhìn thấy Ô Nha.

Bên cạnh Ô Nha là một chiếc xe song mã.

Y đứng chờ cạnh chiếc xe ngựa, mặt mày rạng rỡ, trên người vẫn mặc chiếc áo gấm, cái lồng quạ treo trên càng xe.

Y lập tức chào một tiếng.

Trương Thành Mạc Căn lúc ấy mới phát hiện ra Ô Nha ở đó, nhất tề trố mắt.

Họ vội vàng dừng xe lại, dừng lại cạnh Ô Nha.

Trương Thành soạt một tiếng nhảy xuống đất, hỏi "Sao ngươi lại ở đây?"

Ô Nha nói "Các ngươi đi rồi, thì hôm sau ta thu xếp xong hết mọi việc".

Trương Thành nói "Nhanh thế à?"

Ô Nha nói "Ta cũng không ngờ là nhanh như thế, thấy không còn việc gì nữa, nên giong xe về đây, để tiện thu xếp hậu sự cho vợ ta".

Trương Thành nói "Ngươi đi còn mau hơn cả bọn ta".

Ô Nha nói "Vì xe của ta nhẹ hơn xe của các ngươi nhiều".

Trương Thành nói "Xe của bọn ta chở bốn cái quan tài, quả thật rất nặng".

Mạc Căn chen vào "Nhưng tại sao ngươi biết lúc này bọn ta tới đây?"

Ô Nha nói "Ta hoàn toàn không có ý chờ các ngươi ở dây, chỉ là quả thật mệt quá, không thể không ngừng lại nghỉ một lúc, ai ngờ các ngươi lại tới lúc này".

Y cười nói tiếp "Thế cũng hay, đỡ cho các ngươi khỏi phải đi thêm một đoạn đường, mang c?