Chương Mười Bảy
Chương Mười Bảy
hấy vợ thất thần, đầu tóc rối bù xách cái túi từ ngoài đường đi vào, lão biết ngay âm mưu của mình đã hỏng nhưng không hiểu sao lão vẫn hỏi.
-Sao! Nó không đồng ý à.
Mụ vợ lắc đầu.
-Không những nó không đồng ý mà nó còn dò ra được âm mưu của mình để báo cho thằng Hải.
Nghe vợ nói mà lão phát điên. Lão gầm lên.
-Đồ ngu!. --Rồi cứ thế lão đập đầu vào tường nhà, miệng rên rỉ. --Trời ơi! Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại đi dính vào mụ đàn bà vừa ngu, vừa đen như chó thế này.
Nghe lão rên rỉ, bao nhiêu những uất ức bị dồn nén bấy lâu nay trong mụ chợt bùng lên như một thùng thuốc súng .
-Câm mẹ cái cái mồm thối của mày đi. Thằng khốn nạn! Bà có ngu thì bà mới nghe theo lời dụ dỗ ngon ngọt của mày mà phản bội chồng con để đến bây giờ mới lâm vào cảnh này. Không có bà liệu mày có được cái công ty này của chồng bà không?
Rồi mụ bật khóc. Mụ ân hận thực sự. Giá mà! Làm gì có từ giá mà trong cái cuộc đời đảo điên đầy dẫy những lừa lọc này.
-Con mặt dày! Cái đồ trốn chúa lộn chồng. Đến bây giờ mà mày vẫn còn dám nói từ “Chồng bà” ư! Mày đổi chồng mày, con mày lấy con C..của tao mày có nhớ không? Con đĩ.
Và cứ thế, bao nhiêu những xấu xa mà những năm qua hai kẻ khốn nạn cố gắng che dấu đi thì hôm nay họ thi nhau lôi ra ngoài ánh sáng.
Và cuối cùng chuyện gì tới rồi sẽ tới. Một tiếng “ xoảng” vang lên và tiếng mụ đàn bà chu chéo.
-Ối làng nước ơi! Thằng khốn nạn nó giết tôi
*
* *
Có tiếng chuông điện thoại, Hảo uể oải cầm điện thoại lên liếc nhìn. “Anh ta” con tim cô nhói lên một nhịp. Ngón tay cô gái nhanh chóng đặt vào nút “Nghe” Nhưng rồi nó cứng đờ nằm im tại đấy. Tiếng chuông điện thoại vang lên rất ngắn. Chỉ một lần reo ngắn, nó đã đột ngột tắt ngấm và đó cũng là lúc ngón tay Hảo nhấn xuống nhưng cô chỉ còn nghe được tiếng tút kéo dài. “Sao anh ta vội vã tắt ngay vậy nhỉ?” Hảo bâng khuâng tự hỏi. “Anh ta muốn gì đây?” Đàn bà lạ thế! Con tim và khối óc luôn là kẻ thù của nhau. Khối óc bảo đừng nghe! Còn con tim lại dục : Nghe đi! Còn chần chừ gì nữa.
Chính Hảo cũng không hiểu nổi tình cảm của mình. Nó là gì đây? Tình yêu? Không phải. Thù hận? Không phải. Xúc cảm đột ngột bùng lên và rồi bản năng không thể kìm nén. Cái lý trí tỉnh táo bảo cho cô gái biết : Không ai có lỗi nhưng con tim đàn bà vẫn cứ cho cô một cảm giác tổn thương.
Màn hình điện thoại sáng lên. Một tin nhắn vừa được gửi tới.
Lần này, con tim thương tổn của cô gái bảo : Đừng xem! Chiếc điện thoại nằm im trên gối.
Lần này, cái đầu tỉnh táo của cô nhắc nhở . Xem đi! Chiếc điện thoại được cầm lên tay nhưng màn hình vẫn tối đen. Cô chưa bấm máy.
Anh ta không dám nói chuyện với mình. Cô thầm nghĩ. Con tim bị tổn thương của cô gái được cái ý nghĩ ấy ve vuốt. Nó mềm ra. Chắc có điều gì rất hệ trọng nên anh ta buộc phải gọi cho mình. Cô gái nhớ đến ánh mắt lúng túng của Hải lúc ban ngày. “Nhưng tôi vẫn không thể nghe lời chị tư vấn” đâu rồi ? Chắc hệ trọng lắm!. Con tim cô gái đang đánh lừa chính nó. Ngón tay Hảo nhấn xuống.
“Sao Việt quyết định không tham gia đấu thầu đường vành đai ba nữa. Chị có thể tùy ý sử dụng thông tin này
Hải”
Sao vậy nhỉ? Hảo thừ người ra suy nghĩ. Anh ta đã tốn bao nhiêu tiền của và công sức rồi đến phút cuối cùng lại ngừng lại và lại báo cái tin đó cho mình. Liệu có phải là vì mình không?
“ Sao vậy? Có phải là vì tôi không ? ” cô gửi đi một tin nhắn và lập tức có tin nhắn trả lời
“Không phải! Chị có thể yên tâm mà sử dụng thông tin đó! ”
“Có phải trả phí không?”
“Phí đã được trả rồi” Kèm theo là một cái mặt cười.
Cô gái mỉm cười khi đọc dòng tin đó.
*
* *
Tuấn cầm tập hồ sơ dự thầu đến nhà Hảo, lão lúng túng giải thích khi thấy cô nhìn vào cái đầu bị băng bó của mình.
-Tôi bị tai nạn xe máy.
-Thế à!
Hảo hờ hững, chẳng nói gì thêm đi vào nhà, lão theo sau. Đặt hồ sơ dự thầu lên bàn lão vào đề ngay. Thời gian đã rất gấp.
-Đây là hồ sơ dự thầu, tất nhiên chỉ là phác thảo những nét chính. Cô đọc đi rồi viết lại đưa cho tôi.
Hảo cầm tập hồ sơ lên , nhưng không xem mà lại im lặng nhìn lão rồi buông ra một câu lạnh băng .
-Tiền!
Mặt lão nhăn lại khi nghe đến cái từ khắc tinh của lão lúc này. Lão mở túi xếp tiền ra bàn.
-Tôi mới xoay được một tỷ. Một tỷ còn lại tôi hứa thắng thầu, tôi sẽ thanh toán ngay.
Hảo cầm tập hồ sơ ném trả lại phía lão lắc đầu.
- Chúng ta đã thỏa thuận rồi. Tiền trước. Anh về đi. Lúc nào đủ tiền thì đến tôi. Mà tôi cũng nhắc anh là thời gian không còn nhiều đâu.
Làm gì lão chẳng biết. Đến tận giờ lão mới mang hồ sơ thầu đến nhà Hảo đâu phải vì lão không xoay ra được tiền. Dù có bí về tài chính thì một công ty lớn như công ty của lão một vài tỷ lúc nào chẳng có, nhưng lão không có thói quen bị mất tiền. Phương án bị mất tiền, với lão bao giờ cũng là phương án cuối cùng. Lão đợi đến khi lợi dụng Vân không được, không còn con đường nào khác lão đành phải đến đây. Lão giả nghèo giả khổ chẳng qua là cố vớt vát với Hảo nhằm giảm được đồng nào hay đồng ấy.
-Mà tôi cũng phải báo cho cô biết là : Thằng Hải đã hạ đơn giá xuống tận âm bảy phần trăm đấy. Chúng tôi không thể chịu đựng nổi cái mức lỗ này đâu.
Nghe lão nói, Hảo giật mình. Hắn lấy đâu ra cái thông tin này nhỉ?. Có lẽ nào có kẻ nằm vùng trong công ty của anh ta. Tuy vậy mặt cô vẫn lạnh băng.
- Nếu anh ta thể chịu lỗ đến mười bảy phần trăm thì tôi mới chịu thua anh ta.
Mắt lão sáng lên.
-Có chắc không đấy?
-Sao không chắc.
-Vậy tôi sẽ cho chuyển tiền ngay
Lão rút điện thoại bấm số. Hình như đầu đằng kia có người đã đợi sẵn nên lập tức có người trả lời. Khi tiếng “Alô” vang lên, lão chỉ nói một câu gọn lỏn “Chuyển tiền đi” rồi tắt máy. Chỉ mấy phút sau, điện thoại của Hảo sáng lên. Có một tin nhắn gửi đến. Lão bảo cô.
-Cô kiểm tra đi. Tiền vào tài khoản của cô rồi đấy.
Hảo mở máy kiểm tra. Đúng là tin nhắn của ngân hàng báo tin một tỷ đã chuyển vào tài khoản của cô. Lão ẩn tập hồ sơ sang Hảo. Cô không giở ra xem mà lãnh đạm hỏi lão.
-Đơn giá dự thầu của anh là bao nhiêu?
-Khoảng một nghìn năm trăm tỷ.
-Với đơn giá ấy, công ty lãi được bao nhiêu phần trăm?
Đào đâu ra lãi! –Lão kêu lên. –Tôi biết là hắn sẽ nhận thầu dưới giá thành. Tôi dự đoán hắn sẽ chịu lỗ ba phần trăm nên cũng đề ra mức giá ấy. Nếu cùng một giá thì công ty tôi sẽ thắng thầu nhưng bây giờ nghe tin hắn chịu lỗ đến bảy phần trăm thì tôi chịu không thể xoay sở được.
- Làm sao anh có được thông tin Sao Việt chịu lỗ đến bảy phần trăm. Có chắc không? Khéo không anh lại ăn phải quả lừa.
Hảo kín đáo thăm dò, nhưng cô đã gặp ngay phải con cáo trong thương trường.
-Rất chắc chắn. Nên tôi cũng giao hẹn trước chúng tôi chỉ có thể chịu lỗ đến ba phần trăm thôi. Cô muốn làm thế nào thì làm, cô cũng phải chắc chắn là chúng tôi giành được hợp đồng. Còn nguồn tin tôi lấy được ở đâu thì cô không cần biết.
Hảo mỉm cười đứng dậy. Dù rất thất vọng vì đã không dò ra kẻ hai mang trong công ty của Hải nhưng cô biết : Không thể cố trước một kẻ đa nghi và nhạy cảm như lão. Cô có thể bị lộ. Ném trả lão tập hồ sơ cô lạnh đạm bảo.
-Anh về viết lại hồ sơ đi. Anh có thể tăng đơn giá lên làm sao cho mức lỗ của công ty khoảng hai phần trăm là đủ.
Lão không thể tin nổi ở tai mình. Miệng lão há ra lắp bắp.
-C…ô….bả…o s…ao?
Hảo điềm tĩnh nhắc lại
-Tôi bảo anh có thể tăng đơn giá lên thêm một phần trăm nữa.
-Chắc không đấy?
Hảo nhắc nhở.
-Câu này anh hỏi lần này là lần thứ hai rồi đấy.
-Cô đúng là cô gái bạc tỷ.
Lão thốt tên thán phục.
-Lẽ ra anh phải biết điều đó từ lâu rồi mới phải. Thế cô kế toán trưởng mới của anh chắc phải hơn tôi. Giá của cô ta bao nhiêu. Có đến một trăm tỷ không?
Cô hỏi kháy lão. Mặt lão sạm lại. Cái yết hầu ở cổ lão giật giật.
*
* *
Lão đi rồi, Hảo cũng đứng dậy xách xe phóng ra ngân hàng. Cô làm thủ tục chuyển vào tài khoản cá nhân của Hải một tỷ rồi gửi cho anh ta một tin nhắn.
“Thương vụ đã hoàn tất. Tổng cộng hai tỷ. Xin gửi anh một tỷ.
Xin cám ơn.
À quên! Công ty anh có nội gián. Tiếc rằng tôi chưa tìm hiểu được. Anh nên cẩn thận
Hảo ”
Hải nhận được tin nhắn, khi đọc đến câu « Công ty anh có nội gián » sống lưng Hải lạnh buốt. Một công ty lớn và có nhiều đối thủ cạnh tranh như công ty của anh mà có nội gián thì chết chắc. Anh biết chuyện này không thể nói qua điện thoại. Những băn khoăn, ngại ngần biến mất. Anh vội gửi đi một dòng tin nhắn.
« Tôi cần nói chuyện. Ngay bây giờ. Chỗ cũ ».
Hải.
Nhận được tin nhắn , Hảo nhìn đồng hồ. Giờ này mà anh ta còn định bắt mình đi Bắc ninh sao ? Cô quay về nhà cất xe máy rồi vẫy một chiếc taxi đi Bắc ninh. Lên xe, đi được một đoạn , cô còn cẩn thận nhìn lại đằng sau xem có chiếc xe nào bám theo không. Không có.
Họ gặp nhau ở quán chim xanh. Vừa thấy Hảo, Hải đã sốt ruộ hỏi ngay t
-Làm sao mà chị biết công ty tôi có nội gián ?
Sự lo lắng và căng thẳng của Hải khiến cho cái cảnh ngượng ngùng, e ngại đã không xảy ra như hình dung của Hảo khi ngồi trên xe đi đến đây. Hảo thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi xuống ghế vớ lấy cốc cà phê của Hải đang uống để trên bàn nhấp một ngụm cười bảo anh.
-Thứ nhất anh phải cho tôi uống ngụm nước đã chứ. Tôi khát khô cổ chạy đến đây mà anh chỉ nghĩ đến công việc thôi à. Thứ hai . –Cô gái nháy mắt một cách tự nhiên và tinh quái. Về sau này Hải mới nhận ra cô gái cố đã tình làm thế để lấy lại cái không khí bình thường giữa hai người. --Phải bao nhiêu tiền đã chứ. Xem ra cả đời này anh không thoát khỏi tay tôi đâu. Lúc nào anh cũng phải mua thông tin từ tôi.
Nói rồi cô xòe bàn tay mình ra. Hải cũng cười. Anh biết cô gái nói đùa. Anh vẫy cô bé phục vụ bàn lại, chỉ tay vào Hảo bảo.
-Em cho vị « Phật tổ” này ly sinh tố bơ. Nhanh lên nhé không phật tổ đây mà tức giận nắm tay lại thì tôi nát bét đấy.
Cô bé phục vụ Vâng một tiếng rồi chạy đi. Đợi cô ta đi khỏi Hải mới hỏi.
-Chị nói đi ! Sao chị biết ? Tôi sốt ruột quá.
-Tay trợ lý của anh có tin được không đấy ?
Hải trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi dè dặt trả lời.
-Sau vụ bị lão Tuấn phản bội, tôi khó lòng có thể nói với chị là tôi có thể tin ai.
-Kể cả tôi ?
Hảo đay. Hải nhăn nhó như bị sâu răng.
-Thôi mà ! tôi xin chị. Nhưng sao chị lại nghi anh ta ?
-Tại vì khi anh nói với tôi giảm giá thêm hai phần trăm nữa thì trong phòng chỉ có tôi, anh và anh ta thế nhưng lúc nãy lão Tuấn vừa đến nhà tôi, lão đã biết bên anh chịu lỗ bảy phần trăm. Vậy còn ai vào đây nữa ?
Nghe Hảo nói Hải nhẹ cả người. Chính anh đã bảo người trợ lý bắn tin đi. Không muốn làm cho Hảo thất vọng, Hải nhăn mặt giả vờ suy nghĩ. Đột nhiên anh ta vỗ mạnh vào đầu một cái.
-Tôi nhớ ra rồi. Lúc chị đi ra cửa tôi mới nói câu « Tôi sẽ cho giảm hai phần trăm nữa » đúng không ? .--Hảo gật đầu. – Lúc ấy cửa đã mở, ở phòng ngoài có thể có người đã nghe thấy. Lúc chị đi ra phòng thư kí có ai không ?
Hảo lắc đầu .
-Không ! Trong phòng có mỗi cô thư kí.
-Tức là thêm một người nữa đặt trong vòng nghi vấn. Tôi sẽ để ý. Mà sao chị lại chuyển cho tôi một tỷ ?
-Trước khi trả lời câu hỏi đó tôi muốn anh trả lời tôi một câu hỏi và tôi muốn anh nói thật. Tại sao anh hủy bỏ kế hoạch trả thù ?
Hỏi rồi, cô gái nhìn xoáy vào mắt Hải như có ý nhắc nhở. « Anh không lừa được tôi đâu. ». Anh cũng không muốn dấu. Tốt nhất hãy cho cô ta biết mình đã có người yêu nếu muốn giải tỏa đi những gì đã xảy ra giữa mình và cô ta. Một chuyên gia cỡ này mà không tìm cách thu phục được để cùng làm việc thì mình là một thằng đại ngốc. Nghĩ vậy nên Hải thành thực.
-Không dấu gì chị, đến phút cuối cùng thì người yêu tôi ngăn cản mà tôi thì không muốn mất cô ta.
Vừa nói Hải vừa kín đáo quan sát cô gái . Không thấy Hảo có biểu hiện gì. Anh thấy an tâm. Hảo lắc đầu. Trong con mắt Hảo , anh nhận ra một nét hoài nghi.
-Tôi không nghĩ anh là loại người có thể để cho đàn bà can thiệp vào chuyện làm ăn của mình.
-Đúng vậy ! Nhưng cô gái ấy nhân danh tình yêu cầu xin tôi dừng tay nhưng lại không phải vì mình mà vì con gái tôi thì tôi phải làm sao đây ?
Rồi Hải từ từ kể cho Hảo nghe về Vân, về mối tình đơn phương của mình, kể về nụ hôn đầu tiên mà anh vừa được ban tặng. Hảo ngồi im lắng nghe anh kể và bây giờ thì cô hiểu tại sao anh ta bỏ chạy.
-Bây giờ đến lượt chị. Tôi không hiểu tại sao chị lại chuyển cho tôi một tỷ.
-Thì tôi cũng phải mua thông tin chứ. Nếu không có cái tin nhắn của anh thì thú thật tôi cũng không có cách nào để giải quyết được vấn đề. Lão Tuấn không thể chịu nổi mức lỗ bảy phần trăm của anh. Vả lại khoản tiền đó cũng chỉ đủ bù cho chi phí của anh trong chiến dịch này.
Hảo thành thật.
-Không cần đâu. Tôi sẽ gửi trả cho chị nhưng tôi đề nghị chị về công ty tôi làm kế toán trưởng như chúng ta đã thỏa thuận.
Hảo trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu từ từ nói.
-Với những gì đã xảy ra giữa chúng ta, tôi nghĩ rằng tôi không thể về công ty anh . Nhưng nếu anh có khó khăn gì cần tôi giúp đỡ thì tôi luôn sẵn lòng.
Hảo đứng dậy, chìa tay ra cho Hải. Anh nắm lấy bàn tay Hảo , giữ lại rất lâu rồi nhìn thẳng vào mắt cô gái .
-Chị không còn giận tôi đấy chứ ?
Hảo lắc đầu.
-Không hề !
-Vậy chị có thể cho tôi ôm chị để chứng tỏ tình bạn giữa chúng ta ?
Hảo cười, cô chủ động ôm lấy anh.
*
* *
Khi phát hiện ra nhân tình của mình ăn nằm với một người khác, nếu là những người bình thường thì sự việc đã được giải quyết nhanh gọn nhưng lão không như vậy. Vốn là người thầm trầm, lão cứ vờ như không biết và bí mật tìm hiểu về tình địch của mình. Chẳng khó khăn gì, lão phát hiện ra ngay tay tình địch trẻ tuổi ấy chính là người đang đào một nấm mồ để chuẩn bị chôn lão. Lão mừng như bắt được vàng. Nếu biết được giá bỏ thầu của Sao Việt thì chẳng việc gì phải tốn hai tỷ cho Hảo. Lão chỉ cần tăng đơn giá lên thêm một triệu đồng là lão đã thắng thầu. Mà một giám đốc tuy chỉ là một công ty con của Sao Việt nhưng lại là công ty trực tiếp tham gia đấu thầu chắn chắn anh ta phải biết giá bỏ thầu. Lão lập tức gọi nhân tình lên phòng giám đốc.
Vừa thấy Thủy bước vào, lão đã bảo ngay.
-Em khóa cửa vào! Anh có việc quan trọng muốn bàn với em.
Thúy chúm chím nhìn hắn cười.
-Em biết cái chuyện quan trọng mà anh muốn bàn rồi.
Nói rồi cô gái khóa trái cửa, tiến về chỗ lão với một cái vẻ “Em đã sẵn sàng”. Thực ra lúc này lão không có hứng. Đầu lão đang sắp vỡ tung vì lo lắng, nhưng nhìn cái dáng đi gợi tình của cô gái, lão nhủ thầm “Tội gì! Phải tận thu những khoản đã đầu tư”, thế là lão vươn tay kéo cô gái vào lòng.
Hình như họ là một “Cặp đôi hoàn hảo” luôn luôn biết đối tác của mình thích gì, muốn gì. Bàn tay của cô gái luồn nhanh xuống dưới, kéo cái khóa quần của lão xuống, lôi thằng bé vẫn còn nhũn nhèo của gã ra ngoài. Thủy ngạc nhiên.
-Không nứng thì gọi em sang đây làm gì?
-Thực ra anh có việc muốn bàn với em. Nhưng để sau đi! Đ….một cái cho đầu óc tỉnh táo rồi hãy làm việc. Em đánh thức nó dậy đi.
Nói rồi lão đặt hai tay lên vai cô gái ấn cô ngồi xuống sàn nhà còn lão hơi ngửa người ra chiếc ghế chĩa thẳng thằng bé vào giữa mặt cô gái.
-Mút đi!
Vừa nói, lão vừa dùng hai tay ấn mạnh đầu cô gái về phía trước còn nửa thân dưới của lão lại cong lên tọng sâu cái của quý của mình vào tận họng Thủy. Mặt cô gái nhăn lại bực bội.
-Sao anh ăn nói thô bỉ thế!
Lão cười hềnh hệch.
Thành thạo đến cái mức chuyên nghiệp, chỉ ít phút sau Thủy đã làm cho cái cổ con gà trống của lão hung dũng vươn cao. Bây giờ chỉ còn những tiếng rên khoái cảm đầy nhục dục . Tiếng thở gấp và đôi con mắt lạc đi ngây dại.
Chỉ mười lăm phút sau cuộc mây mưa của lão với cô kế toán trưởng kết thúc. Sau cuộc truy hoan, tinh thần lão phấn chấn hẳn lên hẳn. Lão rút ngăn kéo lấy ra hai tấm ảnh đưa cho Thủy. Nhìn bức ảnh , cô gái tái mặt. Một trong hai bức ảnh đó chính là ảnh người trợ lý giám đốc bên Sao Việt. Chẳng lẽ con cáo già này vẫn theo dõi mình. Cô gái nghĩ nhanh. Nhưng với bản lĩnh của một kẻ sành sỏi trong tình trường, cô vẫn im lặng xem thử lão nói gì.
-Em phải nhớ kĩ mặt hai người này!
Lão bảo nhân tình. Thủy thở phào nhẹ nhõm. Thoát rồi! Lão chưa biết gì. Cô gái dương cặp mắt nai ngơ ngác hỏi lão.
-Ai vậy?
“Con điếm” lão cười khảy một cái trong đầu. Rồi tao sẽ cho mày biết thủ đoạn của tao. Tuy nghĩ thế, nhưng ngoài mặt lão vẫn bình thản.
-Đây là thằng giám đốc và con kế toán trưởng của một công ty con của Sao Việt. Nó chính là đối thủ cạnh tranh của chúng ta trong dự án đường vành đai ba. Em xem có cách nào moi được giá bỏ thầu của Sao Việt không? Nếu em moi được thông tin này anh sẽ cho em một trăm triệu.
Nghe lão nói, cô gái sướng rơn. Đúng là vừa sướng vừa được tiền. Sướng hai lần sướng. Cô nghĩ thầm , thế nhưng ngoài mặt Thủy lại hầm hầm nổi giận. Cô vớ lấy cốc nước để trên bàn hắt thẳng vào mặt lão.
-Đồ khốn nạn! Anh định bảo tôi lên giường với thằng ấy à ? Tôi không phải là con điếm!
Nói rồi Thủy đứng lên , quay người giả bộ bỏ đi.
“Giỏi!” Lão khen thầm trong đầu. Đúng là “Mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường”. Lão đứng bật dậy kép cô gái vào trong lòng ôm chặt lấy cô ta miệng nựng.
-Thôi nào em yêu! Đừng hiểu nhầm ý anh! Anh điên à mà lại dâng của quý như em cho hắn. Ý anh là em tìm cách làm thân với con kế toán trưởng bên ấy để lấy thông tin chứ có bảo em tiếp cận thằng giám đốc đâu. Chỉ cần em cười với thằng giám đốc ấy một lần là anh bóp cổ em chết đấy. -- Lão buông cô gái ra, hai tay nắm lấy cổ cô gái hơi bóp vào cho cô ngửa mặt nhìn vào đôi mắt long lên song sọc của lão.—Em chưa biết khi anh ghen sẽ thế nào đâu.
Lão buông tay, Thủy lại dúi vào người lão thút thít khóc.
-Thế thì anh đưa ảnh của hắn cho em làm gì?
Lão không hề lúng túng.
-Bảo em đi lấy thông tin thì cũng phải cho em biết những nhân vật trọng yếu ở bên ấy chứ. Chẳng lẽ lại đưa cho em xem ảnh của thằng bảo vệ? Thôi nào! Nín đi! Anh thương!
Lão ngửa mặt cô gái lên cúi xuống hôn cô. Cái lưỡi dài , nhẽo của lão luồn sâu vào miệng cô gái. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau như đôi rắn đang giao hợp.
Thủy đi rồi, còn lại một mình trong phòng những lo lắng lại kéo đến hành hạ lão. Cùng một lúc lão đã tiến hành ba phương án khác nhau để giành bằng được cái hợp đồng này. Phương án dùng nhân tình làm mồi nhử chắc chắn sẽ thành công. Lão biết vậy. Lão không ghen mà lão tiếc. Dù sao thì con điếm này đã thơm thịt lại còn rẻ tiền mà lại là loại rau sạch. Tuy trả lương nó cao gấp đôi người khác nhưng có phải toàn bộ là tiền của lão đâu. Bốn năm thằng cổ đông góp tiền lại cho lão chơi gái đấy chứ. Quá rẻ!. Mà con này trên giường mới tuyệt vời làm sao . Cái lưỡi của nó sao mà điêu luyện thế! Sướng đến rủn người. Mất nó cũng tiếc.
Không biết thằng Hải bỏ thầu bao nhiêu? Chắc là nó sẽ chịu lỗ để chơi mình. Nhưng nếu nó chỉ bỏ thầu ở mức hòa vốn thì sao? Con lạy giời cho nó bỏ ở mức hòa vốn, lời khấn buột ra khỏi miệng thành lời. Vẫn không yên tâm gã đi lại cái ban thờ đặt trong phòng giám đốc châm một nén hương rồi chắp tay lầm rầm khấn vái.
-Con xin các ngài phù hộ cho con giành được cái hợp đồng này. Nếu thành công thì rằm mồng một nào con cũng xin sửa lễ để tạ ơn các ngài.
Cũng chẳng rõ là lão đang cầu xin hay đang làm ăn với thánh thần.
*
* *
Chẳng lâu la gì, chỉ hai ngày sau lão đã có kết quả. Thủy báo tin.
-Em biết được giá bỏ thầu của Sao Việt rồi!
Lão mừng quýnh.
-Thế à! Bao nhiêu? Mà có chắc chắn không đấy ?
Cô gái cười tươi như hoa.
-Chắc chắn một trăm linh một phần trăm.
-Bao nhiêu ?
Lão hỏi lại một lần nữa. Còn cô gái, cô không cười nữa mà nét mặt trở nên nghiêm chỉnh.
-Tiền đã chứ ! Anh hứa với em một trăm triệu nhớ không ?
Nhìn cái mặt thẳng tưng của cô gái, lão lộn ruột. « Con điếm » mày lên giường hú hí với giai, lấy được tiền của nó, lấy được tin của nó rồi về đây bán lại cho người yêu của mình.
-Vội gì ? Tiền ở phòng kế toán của em, lúc nào em lấy mà chẳng được. Mà em không nghĩ gì đến tình nghĩa của chúng ta hơn một năm nay ư ? Chẳng lẽ giữa chúng ta chỉ là « Tiền nghĩa ».
-« Tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát » mà anh. Thôi anh cứ đưa cho em tiền mặt tại đây. Em không muốn phiền phức.
Chẳng còn cách nào khác, lão mở két đưa cho cô gái hai tập tiền năm trăm nghìn đồng.
-Tiền đây !Nhưng có chắc không ? Làm sao em lấy được thông tin này ?
Thủy cầm hai tập tiền đút vào xắc, kéo khóa sắc lại rồi mới thủng thẳng trả lời lão.
-Sao không chắc ! Tin này do chính miệng thằng giám đốc nói ra.
-Cô!.....
Lão giả bộ ghen tuông, Thủy dơ tay ngăn lão lại.
-Thôi đi! Chính anh bảo em dùng mĩ nhân kế anh còn ghen nỗi gì? Nhưng yên tâm đi Em chưa lên giường với hắn đâu. Mới chỉ lẳng cho hắn vài quả tình thôi.
“Con đĩ” lão rủa thầm trong đầu. Mày tưởng vẫn bịp được tao chắc. Lão giả vờ hùng hổ.
-Tôi bảo cô dùng mĩ nhân kế khi nào?
Thủy bỗng nhiên nổi cáu. Mặt cô gái đanh lại.
-Thôi đi! Anh đừng có mà giả vờ. Anh không định dùng em làm mồi nhử thì anh đưa cho em ảnh thằng giám đốc làm gì? Chẳng qua là anh không dám nói ra mồm “Em tìm cách lên giường với nó và moi tin cho anh” thôi. Kế toán trưởng bên ấy cũng là nữ, muốn kết thân được với cô ta đến cái mức moi được loại tin quan trọng như thế này nhanh cũng phải mất nửa năm. Anh đợi được chắc. Làm gì em chẳng hiểu điều đó. Em đã phải vì anh mà tìm cách tiếp cận nó anh đã không biết ơn thì chớ lại còn ghen với chả tuông.
Lão cứng họng, tìm cách xoa dịu cô gái.
-Anh xin lỗi! Nhưng anh không thể chịu nổi khi nghĩ đến cái cảnh em ôm ấp hắn.
“Thằng khốn! Chỉ cần vài tỷ thì đến mả bố mày, mày cũng có thể đào lên đem bán chứ bà đây đã là cái gì. Mày tưởng bà là con nai chắc! bây giờ bà còn chưa tìm được mối nào chắc chắn nên bà vẫn còn phải bám lấy mày. Nhưng hãy đợi đấy! rồi sẽ đến lúc con nai này dùng cái sừng bé tý của nó húc lòi ruột mày cho mà xem.” Nghĩ vậy ả tươi cười.
-Anh nghĩ em ngốc thế à? Ôm thì đi ôm những ông chủ như anh chứ ai thèm đi ôm cái thằng làm thuê ấy. Nó có là giám đốc thì cũng chỉ là cái thằng làm thuê cho Sao Việt. Loại dê non mới lớn ấy chưa cần phải dùng những chiêu sát thủ như thế. Mới chỉ cho nó cầm bàn tay thôi là người nó đã đờ ra hỏi gì khai nấy rồi.
-Em giỏi thật đấy. Thế cái của quý của anh vẫn còn nguyên đấy chứ? Để anh kiểm tra xem nào.
Miệng lão cười đểu giả. Cô gái cười lả lơi cầm bàn tay lão dí ngay vào khu tam giác vàng của mình.
-Anh kiểm ta đi
Ngón tay lão móc sâu vào trong nhưng miệng thì lại hỏi.
-Đơn giá của Sao Việt là bao nhiêu?
-Âm bảy phần trăm.
“Phựt” ! Tiếng dây chun của cái quần lót cô gái bật lên khô khốc. Lão ngồi phịch xuống ghé miệng lắp bắp hỏi lại.
-B….a…o nh…i…ê….u?
-Âm bảy phần trăm
Cô gái nhắc lại.Thế là toi mất một trăm triệu. Đầu lão nghĩ nhanh. Âm bảy phần trăm nghĩa là lỗ vài chục tỷ. Công ty của lão không thể kham nổi một khoản lỗ lớn đến thế trong hoàn cảnh này. Thông tin này biết cũng vô tích sự. Mình phải tìm cách lấy lại khoản tiền này.
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 1 năm 2015