← Quay lại trang sách

Chương Mười Chín

Chương Mười Chín

ão chuyển cho Thủy tập hồ sơ dự thầu bảo cô ngày mai nộp lên ban đấu thầu rồi xoa hai bàn tay vào nhau hoan hỉ.

-Nhờ có thông tin của em mà công ty đã tiết kiệm được mấy tỷ. Anh quyết định tặng cho hai đứa mình một chuyến du lịch Trung quốc.

-Anh tuyệt vời. –Cô gái reo lên, rồi đu lên cổ lão hôn như mưa lên mặt, lên cổ nhân tình. –Đi đâu hả anh? Bắc kinh đi .

-Không! Công ty đang có một thương vụ ở Vân nam. Chúng ta sẽ kết hợp vừa đi du lịch vừa công tác ở đấy.

-Mua gì ở Vân nam hả anh?

-Mua nhựa đường . Có một công ty ở Vân nam có một lô nhựa đường đang muốn thanh lý. Với lại Vân nam phong cảnh mới đẹp đi Bắc kinh làm gì . Lần này anh sẽ dẫn em đi du lịch theo kiểu sinh thái. Chúng ta sẽ đi vào những vùng xa xôi ngắm phong cảnh và hưởng thụ những đặc sản . Thế được chưa ? Bé yêu.

Nói rồi hắn nắm lấy tay cô gái kéo về phía mình. Thủy nhào vào lòng lão. Một cuộc du lịch ngắn bắt đầu.

Xuống sân bay, lão gọi một chiếc taxi và đưa cho người lái xe một mảnh giấy viết toàn bằng chữ Trung quốc . Người lái xe đọc mảnh giấy rồi dơ tay ra hiệu là cách xa đây lắm. Lão gật đầu. Hình như lão đã biết rõ điều này. Hai người lên xe. Thủy hỏi.

-Ta đi đâu vậy hả anh?

-Đi đến chỗ công ty đối tác làm việc trước đã. Chỉ mất độ một ngày thôi. Xong việc chúng ta mới đi du lịch.

Nghe lão nói Thủy yên tâm hẳn. Cô ngả đầu vào vai lão mơ màng nghĩ đến một chuyến du lịch chỉ có hai người với những phong cảnh nên thơ đầy lãng mạn.

Chiếc xe rời đường cao tốc đi vào một con đường nhỏ . Không một bóng người, chỉ có những cánh đồng cao lương đã thu hoạch trải dài bất tận. Hoang vu, hẻo lánh và buồn thảm.

-Công ty gì mà đặt ở nơi heo hút vậy.

-Thì nó là một công ty địa phương ấy mà. Phải mua ở những công ty như thế này mới rẻ được.

-Anh cũng tài mò thật đấy.

Nghe Thủy khen, lão cười.

-Em còn chưa biết hết về anh đâu.

Sau hơn hai giờ đồng hồ, chiếc xe dừng lại một thị trấn nhỏ. Họ vào một khách sạn và chờ đợi. Sẩm tối, một chiếc xe hơi sang trọng đi đến khách sạn. Đoàn của đối tác gồm có ba người hai nam , một nữ. Vừa vào trong phòng, trông thấy Thủy, lão trưởng đoàn, một người đàn ông trạc ngoài sáu mươi tuổi đã thốt lên.

-Hảo lớ! Hảo lớ.

Người phụ nữ có lẽ là phiên dịch bảo với Thủy.

-Ông ta khen em đẹp quá.

Thủy sung sướng, mặt cô gái hồng lên. Họ trao đổi với nhau bằng tiếng Trung quốc rồi người phụ nữ bảo với Tuấn.

-Xếp của tôi đồng ý với những điều kiện mà ông đưa ra. Ông ấy bảo cái khách sạn này không xứng đáng với nhan sắc của quý cô đây. Ông ấy muốn mời hai người tối nay đến nghỉ tại tư dinh của ông ấy .

Thủy hãnh diện.

-Anh thấy chưa. Anh đang bám càng em đấy nhé.

Tất cả quay ra xe. Đêm đen kịt. Một vài ngọn đèn đường chiếu một thứ ánh sáng vàng ệch lên con đường không một bóng người. Chiếc xe lao đi trong đêm hoang vắng.

Chiếc xe dừng lại ở một ngôi nhà kiểu cổ, bề thế . Cánh cổng được làm bằng những tấm gỗ lim dày nguyên khối với những nẹp bằng đồng. Đúng kiểu những cánh cổng thời xưa còn sót lại mà cô vẫn được xem trong các phim cổ trang của Trung quốc. Phòng khách rộng nhưng bài trí hơi nặng nề với phong cách trung hoa cổ. Không có bất cứ một đồ vật hiện đại nào, tất cả đều là đồ cổ. Chủ nhân của tòa dinh thự hình như là một người cực kì giầu có. Người phụ nữ biết tiếng việt bảo với hai người.

-Mời hai vị đi tắm rửa.

Thủy được dẫn vào phòng tắm. Ngược hẳn với phòng khách, phòng tắm lại vô cùng hiện đại. Một bồn tắm lớn, đã đổ đầy nước được rắc đầy những cánh hoa hồng Cô gái không ngờ rằng mình được hưởng những cảnh mà cô chỉ được thấy nó trong phim . Tắm xong , cô được dẫn đến phòng ăn. Một bữa tiệc thịnh soạn đã được bày ra đợi hai người.

*

* *

Nửa đêm, Thủy tỉnh giấc. Giật mình kinh hãi, cô thấy mình trần như nhộng đang nằm gọn trong vòng tay của một người đàn ông lạ đang ngủ say Nếu là một người đàn bà khác, chắc cô gái đã phải kêu rú lên sợ hãi nhưng cô không phải là loại đàn bà ấy.

Linh tính báo cho cô gái biết mình đã gặp nguy hiểm. “Bình tĩnh” Cô gái tự nhủ. Cô nằm im, tránh không làm cho người đàn ông thức giấc cô khẽ nghiêng người để quan sát được người đang nằm ôm mình. Lão giám đốc. Bây giờ thì cô hiểu: Có một thương vụ mua bán nhưng không phải là nhựa đường mà mặt hàng được mua bán chính là cô . “Thằng khốn nạn! Thế nào tao cũng thoát khỏi đây và lúc ấy mày sẽ biết tay tao” Răng cô gái nghiến lại. Chống lại lão bây giờ chắc là mình không thể chống lại. Chỉ còn cách làm sao phải lấy được tình cảm của lão. Bằng kinh nghiệm giường chiếu dày dạn, cô biết, đêm qua lão chưa làm gì mình.Chắc lão không phải là loại lưu manh, côn đồ vô học chỉ biết đến nhục dục. Vậy phải làm sao để tăng được giá trị của mình lên trong con mắt lão. Rất nhanh, một kế hoạch đã hình thành trong đầu cô gái.

Thủy rú lên một tiếng thất thanh, vùng ngồi dậy vớ lấy mảnh chăn quấn quanh người rồi ngồi chúi vào một góc xa của chiếc giường. Lão già cũng vùng dậy. miệng kêu lên.

-Hảo lớ! Hảo lớ.

Đèn bật sáng . Lão thò tay bấm một cái nút nhỏ đặt ngay đầu giường. Cửa mở, người đàn bà biết tiếng Việt đi vào. Lão chủ nói một tràng tiếng Trung quốc với mụ rồi khoác áo đi ra phòng ngoài. Trước khi đi, lão lấy tay nhẹ lau dòng nước mắt trên má Thủy rồi thân mật vỗ nhẹ vào má cô gái như có ý bảo “Đừng sợ”.

Lão đi rồi, người đàn bà đi lại chỗ Thủy thẽ thọt.

-Chắc em bây giờ đã biết là mình bị bán. Nhưng số em là rất may mắn. Ông chủ đây rất giàu có, nếu em làm cho ông ta say mê em.--Mụ cười nhìn Thủy. –Mà xinh và trẻ như em thì ai mà chẳng say mê, thì muốn gì em cũng có.

-Không! --Thủy gào Lên. –Cô giả vờ ngờ ngệch. –Mai tôi sẽ báo cho cảnh sát.

Mụ cười .

-Em ngây thơ quá! Chỗ hẻo lánh này làm gì có cảnh sát. Mà ai cho em ra khỏi nhà để mà đi báo. --Đột ngột mụ không cười nữa, mặt mụ đanh lại, mụ bắt đầu dở giọng đe dọa. –Em mà làm ông ấy chán, ông ấy bán em lại cho bọn nhà chứa thì em hết đời.

Thủy rùng mình. Cô gái bắt đầu thấy sợ thực sự. Ở Việt nam đọc báo, cô biết những gì sẽ xảy ra với những cô gái bị bọn ma cô dắt sang bán ở biên giới Trung quốc. Nhìn ánh mắt sợ hãi của cô gái, mụ biết đã có kết quả. Mụ lại khẽ khàng.

-Ông ta lại không có con trai. Nếu em mà sinh được cho ông ta một thằng con trai thì mọi của cải trong nhà này sẽ thuộc về em .

Tâm hồn cô gái hình như rất mẫn cảm với chữ tiền. Câu cuối cùng của mụ đã thuyết phục được Thủy. Tái ông thất mã, chắc gì đây đã là họa !

-Thế ông ấy có cưới em làm vợ không ?

Mụ lắc đầu.

-Không được ! không thể cưới em làm vợ được. Ông ấy đã có vợ. Nhưng em yên tâm, bà ấy ở trên thành phố chứ không ở đây.

Biết là không mặc cả gì được thêm cô thầm nghĩ « Thế đã ! Đ êm nay hãy cho lão hưởng một tý đã rồi mai sẽ tính. » Cô lại khóc dấm dứt. Mụ dỗ dành.

-Thôi nào ! Ông ta cũng là người tốt. Em một bước lên bà không phải chịu cảnh như những cô gái bị bán khác là tốt lắm rồi.

Cô dúi vào lòng mụ, nước mắt như mưa.

-Em đành phải chịu chứ biết làm sao.

Mụ cười đắc thắng.

*

* *

Chiếc xe đưa Tiến quay lại thành phố lúc trời tang tảng sáng. Suốt một ngày một đêm không ngủ khiến cho đôi mắt lão cứng đờ. Tối hôm qua, lúc Thủy trúng thuốc mê gục xuống , lão vội vàng nhận tiền rồi quay ngược trở lại ngay không dám ở lại. Phải vào khách sạn ngủ một giấc đã. Lão nhủ thầm. Tạt vào một khách sạn nhỏ, lão thuê một phòng rồi nhanh chóng đi nằm.

Ngồi trên xe, hai mắt lão díu lại. Cứ nghĩ là chỉ cần nằm lên trên một chiếc giường là lão sẽ ngủ như chết, nhưng không phải ! Lão trằn trọc không thể ngủ được. Từ đâu đó trong một góc khuất tối om của con người lão , một đốm sáng le lói làm cho lão không thể ngủ.

Cái đầu tiên lão nhận thấy là một sự trống trải mơ hồ. Có lẽ là vì thiếu đàn bà, lão nghĩ. Lão đi ra phòng lễ tân vẫy tay nhân viên lại và sau một hồi ra hiệu, hắn ta cũng hiểu lão muốn cái gì. Lão quay về phòng chờ đợi. Một lúc sau tay nhân viên lễ tân dẫn một cô gái vào phòng lão.

-Ní hảo !

Đợi cho người nhân viên khách sạn ra khỏi, lão chào cô gái bằng cái vốn tiếng tàu bập bõm của mình.

-Hảo hảo cái con khỉ. Anh sang đây du lịch hay đi công tác?

Cô gái nói bằng tiếng Việt. Hắn ngạc nhiên.

-Thế ra em là người việt à ?

-Chứ còn gì nữa.

Cô gái vừa nói vừa cởi quần áo. Lão ngăn lại.

-Từ từ đã. Chúng ta ngồi nói chuyện một lúc rồi sau hãy làm chuyện ấy.

-Em làm việc theo giờ đấy.

Cô gái nhắc nhở . Lão gật đầu.

-Anh biết rồi. --Thấy cô gái ngước lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường, lão nói ngay. --Được rồi ! Bây giờ là ba giờ được chưa ?

Cô gái có vẻ thỏa mãn. Cô đã lãi được gần một tiếng đồng hồ. Lão cũng chẳng hiểu tại sao hôm nay lão lại hào phóng thế với cô gái bán hoa này. Đời lão đi chơi gái nhiều không thể đếm được đã bao giờ lão hòa phóng đến thế với gái bán hoa.

-Anh ga lăng thật đấy. Anh sang đây công tác hay đi du lịch?

Lòng lão hơi nhói lên một cái khi nghe cô gái hỏi.

-Anh đi du lịch. Mà sao em sang tận đây làm cái nghề này ?

-Em bị thằng người yêu khốn nạn lừa bán sang đây.

Lòng lão lại nhói thêm cái nữa.

-Thế bọn Tàu đối xử với em thế nào ?

Nghe lão hỏi, nước mắt cô gái trào ra.

-Khốn nạn lắm anh ơi. Lũ chúng nó đứa nào cũng to, cũng khỏe, chơi dai như chão thế mà có ngày em phải đi với mười đứa.

Lão hơi rùng mình. « Chắc lão già ấy mua cô ta về cho mình chứ không phải để bán » lão tự đánh lừa mình.

-Thế có ai mua bọn em về làm vợ không ?

Lão dò hỏi.

-Cũng có ! Nhưng đấy phải là những cô gái vừa trẻ, vừa xinh.

-May quá.

Lão buột mồm thốt lên. Cô gái ngạc nhiên hỏi.

-May cái gì ?

-À không ! Những cô như thế chắc là sướng hơn bọn em nhỉ ?

-Cũng chưa chắc ! Vớ vào bọn nghèo quá không đủ tiền lấy người Hoa phải mua gái Việt về làm vợ thì toàn ở vùng sâu vùng xa cày cuốc bục mặt còn khổ hơn cả ở nhà. Vớ được thằng giàu có mua mình làm đồ chơi riêng thì một thời gian sau, chơi chán, nó lại bán mình cho bọn nhà thổ để đi mua một con mới. Lúc ấy còn khốn nạn hơn nhiều.

Mặt lão hơi biến sắc. Niềm an ủi cuối cùng của chút lương tâm le lói bị cô gái dập tắt.

-Thế nếu trốn được về Việt nam thì em sẽ làm gì ?

-Em đã tìm mua được một quả lựu đạn, Đợi đến đúng bữa cơm, em sẽ quăng quả lựu đạn giết chết cả nhà thằng khốn nạn đó.

Nhìn bộ mặt sắt đanh của cô gái khi nói câu đó bỗng nhiên lão thấy sợ.

-Thôi ! Chơi đi anh.

Cô gái cởi áo. Lão hấp tấp rút tiền dúi vào tay cô gái.

-Hôm nay anh mệt không muốn chơi. Tiền của em đây.

Cô gái ngạc nhiên nhìn lão. Chưa bao giờ cô gặp! Vừa đi ra cửa cô gái vừa lẩm bẩm.

-Lão điên !

Cô gái đi rồi, lão nằm vật ra giường. Đầu óc lão mung lung. Những ý nghĩ không rõ nét cứ lởn vởn, lúc đến, lúc đi mà không hình thành được một cái gì rõ ràng trong đầu . Người mệt bã, lão nằm trong trạng thái lơ mơ không ra thức mà cũng chẳng ra ngủ. Lúc thì lão thấy mình đứng chênh vênh trên miệng vực, bên dưới là địa ngục toàn lửa, những lưỡi lửa đỏ rực cuốn lấy nhau như đang chờ để nuốt chửng lão. Lúc thì lão lại thấy mình ở trong một căn phòng, giữa phòng là một chảo dầu đang sôi sùng sục , Thủy, Hảo mỗi người túm một cánh tay lão còn Hải cầm chân đang chuẩn bị thả lão vào chảo dầu đang sôi . Hải đang chầm chậm đếm: Một , hai , ba, cả ba người buông tay. Lão thét lên một tiếng . “K….H….Ô….NG”!

Lão chồm dậy, toàn thân lão mồ hôi đổ ra như tắm.


Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 1 năm 2015