Tập 1
Phong Trần bước ra cửa là đồng hồ trên tưòng chỉ bảy giờ kém mười lăm, chợt thấy lão Huỳnh quản gia đang ngồi chiểm chệ bên tay lái xe Hyundai màu xanh thẩm đỗ ngoài bậc tam cấp tự bao giờ. Đôi mày rậm nhăn lại và nói lớn:
- Hãy ở nhà chăm sóc ông. Tôi tự lái xe đi được rồi.
- Này! Không nên đâu. Ông chủ mà biết tôi để cậu đi một mình. Ông sẽ giận cho đó. Hay cậu chê tôi già. Xin lỗi nhé, năm chàng thanh niên cưòng tráng cũng khó lòng qua nổi tôi.
Lão Huỳnh hạ giọng:
- Tôi xin cậu. Giúp tôi làm tròn nhiệm vụ. Xong việc tôi quay về nhà ngay, chẳng để chậm trễ.
Phong Trần càu nhàu:
- Nhớ cha tôi thức giấc gọi chẳng có ai thi sao? Không muốn ông mang mặc cảm bệnh hoạn, chú hiểu chứ?
Lão Huỳnh xua tay:
- Cậu an tâm. Trước lúc ra xe, tôi có lên phòng thấy ông chủ còn ngủ say lắm. Với lại thời gian đi và về đâu lâu lắc gì.
Biết khó mà từ chối được sư quan tâm lo lắng đúng mực của người quản gia trung thành. Phong Trần đành gật đầu miễn cưởng. Anh giao hẹn:
- Nhưng chú nhớ cho là phải quay về ngay nhé.
Lão Huỳnh gật lialịa:
- Vâng. Tôixin hứa.
Loáng sau, xe đã bon nhanh đọc đại lộ Trần Hưng Đạo về phía trung tâm Quận I. Mở cặp da ra. Phong Trần lấy những giấy tờ cần giải quyết gấp trong ngày xem xét và ghi chú điều quan trọng. Xong, anh cho tất cả vào đại cặp da rồi ngã ra ghế dựa nghiền ngẫm về những đều đã ghi trong quãng đường còn lại.
Bảy giờ đúng, chiếc Huyndai dừng hẳn trước cổng công ty. Cjẳng xuống xe vội. Phong Trần chồm lên băng trước nói với lão Huỳnh:
- Nếu có gì, chú nhanh chóng điện thoại đến văn phòng công ty nhé.
Lão Huỳnh phật ý, kéo chiếc kính trên mũi xuống, lão nói bằng giọng hờn dỗi:
- Bữa nay cậu lạ lắm đấy. Thú thật, tôi chả hiểu sao cả. những gì tôi làm cho gia đình này từ trước tới giờ chưa đủ để cậu tin tưởng khi giao việc ư?
Cố nén tiếng thở dài, Phong Trần xua tay phân bua:
- Không phải vậy đâu. Chỉ vì khoảng tuần nay, sức khỏe của cha tôi yếu rất nhiếu, e rằng...
Phong Trần ngập ngừng. Anh không can đảm để nói lên điều đáng sợ đó.
Lão Huỳng lặng người, giương mặt tái hẳn đi.
- Có thể cậu đã được bác sĩ Phúc cho biết điều gì không?
Phong Trần buồn bã:
- Đây là cảm nhận của tôi thôi, còn chính thức nghe kết luận của bác sĩ thì chưa.
Dừng lại một chút, Phong Trần trầm giọng:
- Bác sĩ Phúc bảo. Muốn rõ chính xác về bệnh tật của ông của ông ấy, tốt hơn hết là cậu đưa ông đến bệnh viện, ở đó phương tiện đầy đủ hơn.
Lão Huỳnh ngạc nhiên:
- Thế sao cậu không chịu đưa ong chủ đến đấy?
Phong Trần thở dài:
- Cha tôi nhật dịnh cho rằng mình không có bệnh tật gì. Do tim hành thôi.
Phong Trần lại nhìn đồng hồ, anh hốt hoảng:
- Ôi! Gần tám giờ rồi. Chú về đi, có chuyện gì, trưa về tính sau vậy.
Lão Huỳnh khẻ gật đầu và nổ máy xe. Phong Trần nhìn theo lẩm bẩm:
Tội chú ấy thật. Suốt đời tận tụy hy sinh vì giòng họ Dương gia mà không hề nề hà, than vản dù chỉ một lời.
Cha Phong Trần rất quí và tin cẩn lão Huỳnh. Riêng anh, thưở nhỏ tha hồ mà làm nũng, làm yêu, làm sách, vui buồn thất thường quạu quọ, nóng nảy vô cớ..vân vân và vân vân. Thế nhưng lão Huỳnh vẫn vui vẻ chấp nhận tất cả. Đôi lúc nghĩ lại, anh cũng nghe ray rức, ân hận. Rồi chứng nào tật nấy. Phong Trần chẳng thay đổi được. Bướng bỉnh ngang tàn muôn thưở.
- Chào giám đốc.
- Chào giám đốc.
Mãi suy nghĩ vẫn vơ nên Phong trần đã đến trưóc cửa phòng giám đốc anh cũng không hay. Tiếng chào hỏi của nhân viên dưới quyền kéo anh về với thực tại. Sau những cái gật đầu đáp lễ, Phong Trần bước vội vào trong để che giấu sự bối rối của mình.
Vừa ngồi yên trên ghế bọc da quý. Phong Trần cầm ngay điện thoại lên bấm số.
- Cô Lan đấy à?
- Vâng tôi đây thưa giám đốc.
Phong Trần hỏi nhanh:
- Chuyện ngưòi thế nào rồi?
- Rất tốt ạ. - Cô Lan vui vẻ trả lời - Số nhân viên được tuyển trong đợt này thừa tiêu chuẩn yêu cầu của ta về số lượng lẫn chất lượng. Một trăm mười người nộp đơn, chọn năm mươi. Mười lăm bổ sung các bộ ban. Mười điều về các tỉnh. Số còn lại là tài xế. Giám đốc! Ông có ý kiến gì thêm về sự điều phối nhân viên này không?
- Như thế tạm ổn rồi. Bao giờ họ đến nhận việc?
- Sáng thứ hai tuần sau, thưa giám dốc. Hôm nay đã là thứ tư, còn sáu ngày để họ chuần bị.
- Vậy tốt. Cúp máy nhé.
Phong Trần lạ bấm sang số khác:
- Alô. Cho tôi gặp cậu Thắng.
- Alô. Tôi, Thắng đây. Xin lỗi, ai đầu dây đó?
- À, cậu Thắng đó hả? Nhờ cậu mang tất cả các bản báo cáo thành tích của từng cá nhân trong công ty lên tôi dùm.
- Ngay bây giờ ư?
- Ừm. Cậu tranh thủ cho. Rõ chứ?
- Vâng rõ, thưa giám đốc.
Phong Trần lại bấm sang số khác và cứ thế khoảng hai mươi phút sau, anh đã giải quyết xong tất cả các công việc thiết yếu trong ngày. Lúc này, anh mới nhớ đến tách càfê để sẳn trên bàn. Nhấp từng ngụm. Phong Trần nhăn mặt.
- Ôi! Nhạt nhẽo và nguội quá.
Vừa định gọi cô thư ký thay tách càfê khác, bỗng Phong Trần nghe tiếng cô Lý vang lên từ chiếc máy truyền âm:
- Thưa giám đốc.
- Gì đấy, cô Lý?
- Chú Huỳnh gọi cần gặp giám đốc.
Tách càfê rơi xuống đất vỡ toang.
Phong Trần ra lệnh, giọng khô khốc:
- Cô nối máy nhanh lên.
Điện thoại bên phải của Phong Trần reo vang:
- Chú Huỳnh! Phong Trần đây, chuyện gì thế?
Giọng lão Huỳnh gấp gáp:
- Ông không được khỏe.
Phong Trần lo lắng:
- Chú nói rõ ràng hơn đi.
- Lúc nãy khi về đến nhà, tôi vội vàng mang súp lên cho ông. Ông nằm im lìm hơi thở có phần mệt nhọc. Lấy làm lạ tôi bèn thử đánh thức và suốt mười phút rồi ông vẫn không tỉnh. Cậu Trần à! Sợ quá, nên tôi đã gọi xe cấp cứu.
Phong Trần đứng bật dậy:
- Tôi về ngay.
Đến bệnh viện, ông Phong vũ được chuyển ngay vào phòng cấp cứu. Theo lệnh bác sĩ trưởng khoa, mọi người đều phải ở ngoài.
Ngồi phịch xuống chiếc ghế trước phòng, Phong Trần ôm đầu suy nghĩ: Ngất đi đến mức như vậy, đâu phải là chuyện bình thường. Chắc chắn có nguyên nhân gì đó rất trầm trọng. Tim Phong Trần bổng se thắt, anh linh cảm một tai họa sắp giáng xuống nhà không thể nào ngăn được.
Thần kinh căng thẳng như sợi giây đàn. Nổi hoãng sợ trào lên trong tâm trí khiến cả người anh như phát rét. Hai đầu gối va vào nhau liên tục dù Phong Trần đang cố dùng hết sức lực để đè bẹp nó.
"Phải bình tỉnh, thật bình tỉnh". Phong Trần nhủ thầm. Cha anh đã có những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện này chăm sóc. Anh cần tin tưởng ở họ và chớ nên làm cản trở hoặc trở hoặc khuấy động việc cứu chữa. cánh cửa phòng cấp cứu hé mở, từ trong bác sĩ Phúc bước ra. phong Trần hồi hộp sấn tới chộp lấy vai ông, hỏi dồn:
- Cha cháu có làm sao không hở bác sĩ?
Nét mặt bác sĩ căng thẳng:
- Phong Trần! Tôi mong cậu hãy bình tỉnh mà nhe tôi nói.
Bấy nhiêu lời nói ấy thôi cũng khiến Phong Trần chết điếng cả người. Tuy nhiên anh cố gượng gạo.
- Bác sĩ chứ ngại, cứ nói thật, cháu sẵn sàng chấp nhận tình huống xấu nhất.
Buồn bã, bác sĩ Phúc thở dài:
- Ông ấy đang mắc phải chứng bệnh nan y.
Phong Trần kinh hoàng lập lại:
- Bệnh nan y ư?
- Đúng vậy. Ông bị ung thư gan.
- Cháu...cháu chẳng thể nào tin được. bác Phúc! Cháu van bác. Bác chỉ đùa với cháu mà thôi.
- Rất tiếc Phong Trần ạ.
- Không. Cháu sẽ không chấp nhận điều khủng khiếp ấy. Bác cứu lấy cha cháu bằng mọi giá, bác có nghe rõ không?
Đặt bàn tay lên vai Phong Trần, bác sĩ Phúc nghiêm nghị:
- Đừng ảo tưởng nửa, vì tất cả đã muộn màng, chỉ còn là thời gian.
Mặt Phong Trần trắng bệch, mắt anh mờ đi như một màng sương mỏng. Từ đây, anh sẽ sống chuổi ngày dài cô độc lẽ loi ư? Không, không.
Bác sĩ Phúc lên tiếng:
- Cậu nên vào gặp ông ấy lần cuối.
Biết có nói thêm cũng bằng thừa. Phong Trần lê từng bước thiểu nảo. Phía sau anh là lão Huỳnh. lão không ngớt đưa tay lên chặm nước mắt.
Ông Phong Vũ nói trong hơi thở yếu ớt sau khi ngụ ý gọi Phong Trần tới gần:
- Cha có chuyện muốn nói với con.
Nuốt đau đớn vào lòng, Phong Trần đáp khẻ:
- Sau này hẳng nói cha à. Trước mắt, lo tịnh dưỡng đã.
- Sẽ chẳng còn dịp nữa đâu. Nếu con muốn cha nhắm mắt thanh nhàn, hãy để cha nói.
Hai giọt nước mắt trào hai khóe mắt. Ông Phong Vũ thiều thào:
- Phong Trần! Cha thành thật xin lỗi khi cho con biết điều này. Ta chẳng phải là cha ruột của con. Ta chỉ có duy nhất một đứa con gái tên Tiểu Giang, năm nay tròn hai mươi tuổi. Cha con ta vì hoàn cảnh khắc nghiệt nên đã xa cách ngần ấy năm trời. Nhớ đến Tiểu Giang, ta luôn sống trong khắc khoải, lo ấu. Ta và lão Huỳnh hết sức tìm kiếm con bé, nhưng chưa có kết quả nào gọi là khả quan. Từng tuổi này, chết đi, ta thấy tốt lắm rồi, ta chẳng có gì phải ân hận cả ngoài việc Tiểu Giang, thế nên ta tha thiết cầu xin con hãy nghĩ đến công lao ta nuôi nấng dạy dỗ con nên người mà tìm cho được Tiểu Giang về đây Trần nhé.
Lời ông Phong Vũ nhẹ như gió thoảng, nhưng Phong Trần tưởng như ngàn cân đè nặng. há hốc mồm, anh kêu lên:
- Cha! Có phải cha mê sảng không?
Khe khẻ lăc đầu, ông Phong Vũ nhìn Phong Trần bằng đôi mắt tha thiết lẫn tuyệt vọng.
- Đó là sự thật. Hãy hứa với cho ta an lòng nhắm mắt.
Phong Trần đáp như kẻ mộng du:
- Vâng. Vang. con xin hứa. Nhưng làm sao chứng minh đưọc đó là Tiểu Giang?
- Con cứ nhìn kỷ chiếc vòng đá màu huyết nằm trong tủ sắt. Tiểu Giang giữ một chiếc giống hệt, ngoài ra phía ngực phải con bé mang bớt đó hình đồng tiền. Tất cả những điều đó con nhớ rõ không?
- Vâng. Con xin nhớ.
- Trời hởi! Anh đang mê hay tỉnh đây? Bao nhiêu năm dài đăng đẳng trôi qua, Phong Trần sống giàu có, trong ngôi biệt thự đồ sộ này và chức giám đốc công ty du lịc Phong Nam mà anh từng tự hào giờ hiểu ra chỉ là tạm bợ vay mượn mà thôi sao? Và người đàn ông đang thiêm thiếp trên giường bệnh kia, người đàn ông đã hết lòng chăm sóc, dạy dỗ anh từ tấm bé, người đàn ông mà từ thưở ấu thơ cho đến lúc tưỏng thành anh gọi là cha, một người cha khả kính nhất trên đời dưới tầm mắt anh giờ lại là người xa lạ, một người dưng không hơn không kém. Ôi, phong Trần chẳng thể nào tin được cũng như chẳng thể nào chấp nhận được.
Khụy người xuống nền gạch. Phong Trần nhìn thẳng vào mắt cha. Tia mắt khuẩn cầu và những giọt lệ của ông Phong Vũ, thay lời chứng mình hùng hồn và chân thật nhất. Bàng hoàng, tê tái, hụt hẫng. Phong Trần cảm tưởng như đang rơi xuống chín tầng địa ngục. Giọng ông Phong Vũ ngắt quãng.
- Tìm Tiểu Giang...tờ di chúc...luật sư Phan và lão Huỳnh...
Đôi mắt ông Vũ khép kín. Anh sững người nhu hóa đá. Riêng lão Huỳnh cũng chẳng kém chi hơn bởi lão không lường được trước phút nhắm mắt, ông Vũ lại dám nói lên sự thật khá đau lòng mà cả hai người cùng dấu kín hai mươi mấy năm qua.
Quan tài đã được đưa vào lòng đất sau khi nhận lời chia buồn của các nhân viên và người thân, Phong Trần vội vã bước lên xe với cảm giác bỏ lại phía sau những ánh mắt thương hại xót xa lẫn dè bỉu:" Hắn ta chỉ là con nuôi". Đôi môi mím chặt lạnh lùng, cặp mắt sâu hun hút. Khuôn mặt kiên nghị đầy cao ngạo, bỗng dưng lạnh băng và không hề biểu lộ một cảm xúc nào.
Tối đó, Phong Trần đã tìm được tờ di chúc tạm thời.
"Tài sản của tôi, Phong Vũ chia làm hai cho hai người con:
Phong Trần: Con nuôi.
Dương Tiểu Giang: Con ruột.
Hiện Dương Tiểu Giang đang còn thất lạc. Trong thời gian này. Phong Trần được uỷ nhiệm quản lý toàn bộ tài sản (Số liệu cụ thể luật sư Phan giử) Cho đến khi tìm đưọc Tiểu Giang. Nếu quá mười năm không có tin tức gì về Tiẻu Giang thì Phong Trần sẽ được hưởng tất cả tài sản này.
Chuyện xãy ra dồn dập. Khiến Phong Trần điên cả đầu. Cái chết của ông Phong Vũ, chuyện anh là con nuôi và đặc biệt là cái tên Tiểu Giang lại xuất hiện một cách đột ngột. Tìm cô ta ư? Hay ta cứ giã vờ như không để mặc giòng đời trôi nhanh. Mười năm sau chỉ cần báo với luật sư là không tìm được thì tất cả sẽ vùi vào quên lãng. khi ấy, chẳng ai để đến thân thế Phong Trần và lúc đó, anh sẽ ôm trọn gia tài kết sù này.
Nhưng còn lão Huỳnh, liệu lão có đồng tình với hàn h động này chăng? Hay là ông ta là người đầu tiên tố cáo anh trưóc pháp luật. Chừng đó, anh sẽ mất trắng tất cả: Tiền tài lẫn nhân cách.
Phong Trần tự nhủ:
Phải điều đình trước với chú ấy. Hẳn chú sẽ thuận lòng thôi, dù là miển cưởng. Vì có bao giờ chú làm việc gì sai ý ta đâu.
Kể từ hôm đó, Phong Trần lao vào công việc với thái độ bất chấp tất cả. Anh tránh né không gặp luật sư Phan, nhưng anh có quên được những điều không muốn nhớ không? Và quyết tâm khia tử cô gái tên Tiểu Giang sẽ như thế nào?
- Cô Băng! Cô Băng! Dậy mau đi. Dậy chuẩn bị cho kịp kẻo trể giờ rồi.
Tiếng gọi chủa chị bếp thật khẽ, nhưng cũng để Khánh băng choàng người thức giấc. Bật người như lò xo cực nhạy. Cô đưa tay dụi mắt lia lịa, làm cho người tỉnh táo hơn. Xong, cô chạy bay vào phòng tắm, loáng sau, cô đã đến bên giá áo, kê sát tường gọi là giá áo cho sang, chứ thật ra chỉ là hai thanh gỗ ghép lại do Khánh Băng nhặt được trong lúc dọn dẹp cái nhà kho bẩn thiểu của ngôi biệt thự sang trọng này thành nơi ăn chốn ở và chổ ngủ mà do cô "làm chù". Lúc cô bị đuổi từ nhà trên xuống sau một tháng được tin cha mẹ cô qua đời.
Đôi mày thanh mảnh nhíu lại, chọn bộ nào đây? Bộ này ư? Khong, Trẻ con quá. hay bộ này? lại càng không được. Nó đã củ kỷ lắm rồi. Bộ kia thì trông ngổ ngáo làm sao. Bộ này...Cuối cùng Khánh Băng đành nhắm mắt chọ đại cá bộ Jean màu xám xanh, tóc buộc đôi gà, Khánh Băng đến bên chiếc giương ngắm ngía "dung nhan của hạ" của mình khá lâu bỗng cô bật cười khanh khách. Mới nghe qua cứ ngở Khánh Băng là cô tiểu thư đài các trâm anh, quần lắm áo nhiều, nào ngờ đâu đây chỉ là một cô gái lọ lem chưa kịp lột xác với vỏn vẹn bốn bộ đại lễ chẳng ra hồn.
Nghĩ đến đây, Khánh Băng bỗng nghe mắt mi cay xè. nỗi tủi thân tràn ngập. Khi còn cha mẹ. Khánh Băng chưa hề thiếu đủ là gì, tiền dư bạc thừa, xe cộ bạn bè...đầy ắp, dư dã. Thế mà hai năm nay, trở nên túng thiếu, bạn bè không có, người thân bạc đãi.
Ba mẹ! Ba mẹ có biết hiện nay con gái của ba mẹ sống khổ sờ nư thế nào không? tại sao ba mẹ chẳng suy nghĩ cạn cùng để rồi phải nhận lấy kết cuộc bi thảm, cả gia đình vùi thân, dưới lòng biển lạnh lẽo không một nấn mồ, chẳng có nén nhang, không một giọt tiển đưa và cũng chẳng có nữa lời vĩnh biệt.
Có điều khiến Khánh Băng thắc mắc, tại sao ba mẹ cô không cho cô đi cùng chuyến vượt biên ấy, hay có gì uẩn khúc bên trong mà ba mẹ cô không muốn cho cô hay?
Vẳng từ phòng khách vọng đến bảy tiếng thánh thót của chuông đồng hồ đã làm Khánh Băng giật mình.
- Ôi! Trể mất rồi.
Lo sợ đến run cả tay chân và mếu xệch cả miệng. khánh Băng "xách" chiếc xe đạp cà tàng lao nhanh ra cửa suýt nữa đâm sầm vào người của mợ. bà Hoa trợn tròn đôi mắt.
- Nè nè! con gái con lứa gì mà sáng sớm đã mất nết thế? Đi ăn cướp hay chạy giặc vậy?
Mặc tiếng mắn mỏ, chưởi rủa cùng ánh mắt hậm hực của bà, khánh Băng phóng lên xe đạp lấy đạp để.
Mồ hôi bắt đầu tuôn nhể nhại. Khánh Băng chẳng buồn lau. Điều tối kỵ của giám đốc Trần là ăn mặc thiếu tơm tất và giờ giấc chểnh mảng. lời bà Lan trưởng phòng tổ chức vang bên tai, át cả mệt nhoài và đôi chân sắp rời ra khỏi thân thể vì " long đền tuột vít".
Vừa đạp vừa tranh thủ "đá long nheo với các bảng tên đưòng. Khánh Băng chợt sáng mắt khi nhận ra chỉ còn một ngã tư đèn xanh đỏ nữa là tới nơi cô cần đến. Nhưng Khánh Băng chưa kịp thở phào thì đã có tiếng "rèn rẹt", vang lên từ phía dưới. nhảy phóc xuống đất, Khánh Băng xem xét lại cái xe, chợt cô kêu lên:
- Quái quỷ gì nữa đây? Hết lúc tuột sên rồi sao mà lại ngay vào lúc này? Quả là "người định không bằng trời định".
Ngó trước ngó sau, ngó phải ngó trái mà chẳng thấy đâu ra một tiệm sửa xe. Khánh Băng cuốn cuồn lên, cuối cùng cô chỉ còn cách là đẩy xe chạy bộ.
Rốt cuộc thì cổng công ty cũng xuất hiện kia rồi. Quẳng chiếc xe đạp vào góc tường. Khánh Băng giơ tay chào bác bảo vệ.
- Cháu gởi tí nhé.
Bác bảo vệ há hốc gọi với theo:
- Ợ..cô gì đó ơi! Đây đâu phải là nhà giử xe.
Không quay lại, Khánh Băng nói to.
- Cháu biết rồi. Nhưng cháu hết tiền gởi xe, bác thông cảm cho cháu lần thứ nhất.
Rồi thì cửa phòng giám đốc cũng ló dạng, bao nhiêu "hùng khí" biến mất. Cô đưa tay len gõ nhè nhẹ.
Bằng những bước chân nặng nề, Kháng Băng mở cửa bước vào, cô ngượng đến đỏ cả mặt mày khi bắt gặp những cái nhìn không mấy thiện cảm của những người đang có mặt trong phòng và nhất là tia nhìn xét nét, bực dọc, khinh khỉnh phát ra từ nhân vật đang ngồi đường bệ nơi giữa phòng.
Dù cố dặn lòng cóc sợ, nhưng giọng cô vẫn run run:
- Dạ, xin lỗi. Tôi đã không đến đúng giờ.
Gã đàn ông với khuôn mặt rắn rõi, trán cương nghị, mắt sáng mà theo Khánh Băng đoán đấy chính là giám đốc Trần.
Tiếng giám đốc Trần vang lên một cách lạnh lùng:
- Cô có dự định suốt thời gian làm việc ở đây cô sẽ có bao nhiêu lần nói lời xin lỗi như hôm nay không?
+A! tay giám đốc trông mặt mày cũng dể nhìn, nhưng lại có kiểu nói khó nuốt thế cơ". Khánh Băng nhủ thầm. Vài giọt mồ hôi bắt đầu tuôn trên má đang đỏ bừng, cô lắp bắp:
- Tôi...tôi hy vọng lần này là duy nhất ạ. Tôi sẽ sữa đổi.
- Hừ! Cô tự tin đến thế vậy à? Nhưng cô nghĩ mình còn có cơ hội để sữa chửa sao?
Khánh Băng bối rối:
- Tôi chưa kịp hiểu ạ.
Người đàn ông sầm mặt:
- Tôi xin gìới thiệu, tôi là giám đốc Trần và tôi nghĩ có lẽ cô đã doán ra. Tôi tuyệt đối không muốn và không thích nhân viên của tôi còn sữ dụng "giờ dây thun".
Vô cùng bẻ mặt, nhưng Khánh Băng cố nhẫn nhịn:
- Tôi xin ông bỏ qua cho. Thật ra thì tôi đâu muốn trể nãi, nhưng vì chiếc xẹ..
Khánh Băng xoè bàn tay ra.
Mọi người và Phong Trần đều sững sờ trước đôi tay nhỏ nhắn nhưng nhem nhuốc dầu mở xe đạp.
- Ồ!
Phong Trần thoáng khựng người xót xa, nhưng rồi anh lấy lại bình thản thật nhanh:
- Thôi, bỏ qua việc ấy đi. Tôi mong rằng cô thật tâm.
Xoay qua cô Lan, Phong Trần tiếp lời:
- Nhờ cô tuyển lại trong số người này một thư ký riêng và một tài xế riêng còn lại phân công theo kế hoạch.
Thấy cô Lan cứ nhìn mình hoài và chẳng làm theo lời mình, Phong Trần lên tiếng:
- Có trở ngại à '
Cô Lan vội lên tiếng:
- Tài xế thì được, nhưng thư ký phải đạt tiêu chuẩn nào thưa giám đốc?
Phong Trần cao giọng:
- Giỏi vi tính và ngoại ngữ. Nam hay nữ cũng được.
Cô Lan nhanh nhẹn lật lại bảng danh sách nhân viên mới, chăm chú rà sát theo cột dọc và cột ngang. Cuối cùng, cô reo lên hài lòng.
- Có rồi. Có rồi. Người này có bằng vi tính vừa biết đọc và viết ba loại ngoại ngữ: Anh, Pháp, Hoa.
Gật gù, Phong Trần phán:
- Tốt. Vậy cô hãy xem đó là ai?
Ngón tay sơn đỏ chót của cô Lan động chầm chậm và dừng hẳn lại ở mục mưòi ba. Phong Trần nhăn mặt giục:
- Nhanh lên! Tôi còn phải họp ban lãnh đạo nữa. Cô không nhớ sao?
Không nghe cô Lan trả lời gì cả, Phong Trần càu nhàu:
- Chưa tìm ra tên ư?
Dường như không chờ được nữa, Phong Trần bước tới, mắt lướt nhanh và gọi lớn:
Đoàn Nguyển Khánh Băng.
Không nghĩ rằng mình được giám đốc chiếu cố, nên vừa nghe gọi tên, Khánh Băng giật nẩy người ngơ ngác.
- Tôi?
Phong Trần kinh ngạc chẳng kém gì cô. Bỏ điếu thuốc đang hút dơ xuống anh nhếch môi cười, trong khi ánh mắt anh lại ngỡ ngàng, thất vọng. Anh lại phát họa trong đầu một hình ảnh ông giám đốc đường bệ, sang trọng, đứng đắn, mghiêm trang đi ssau là cô thư ký riêng nghẻo nàn, lôi thôi lếch thếch xuề xòa thế kia thì còn ra thể thống gì nữa.
Khánh Băng rất nhạy cảm nên khi bắt gặp ánh mắt Phong Trần, cô sầm mặt giọng khô ran:
- Tôi sẽ không nhận chức vụ ấy đâu.
Anh nhổm ngồi dậy, nhìn sững vào Khánh Băng khó chịu:
- Cô nói sao?
Khánh Băng giử cho giọng tự nhiên rành rọt:
- Tôi không thích làm thư ký riêng.
Phong Trần tái mặt. Cô Lan trố mắt nhìn chằm chằm vào mặt Khánh Băng cưòi nhạt:
- Thế cô muốn làm gì?
Băng mím môi:
- Nguyện vọng xin việc đã ghi rõ trong hồ sơ của tôi. Chẳng hợp, chẳng đúng khả năng thì công việc khó đạt kết quả tốt được. Mọi người ai cũng thừa hiểu chuyện đơn giản kia mà.
Chứng kiến cuộc đối thoại một già một trẻ, một cũ, một mới, một khuôn phép một tự do, Phong Trần phát hiện dường thâm tâm anh hơi bất bình trước cử chỉ và lời nói hách dịch của cô Lan và thấy nét cứng rắn, ngổ ngáo gan góc của Khánh Băng nên khi cô vừa đưa tay lên nắm cửa, Phong Trần đã gọi gật lại:
- Khoan đã!
Cơn tức giận vẫn còn ứ lại cho nên Khánh Băng chẳng quay lại và không màng bước thêm. Cô chờ đợi Phong Trần một cách khó chịu.
- Ngồi vào ghế đi.
Lại mệnh lệnh, Khánh Băng xoay người tực lưng vào cửa kính, lạnh lùng:
- Tôi nghĩ chẳng có gì để nói, thưa giám đốc. Bao nhiêu đó cũng đủ rồi.
Tựa lưng vào ghế, Phong Trần lơ đểnh hỏi cắc cớ:
Mục đích của cô đến để xin việc hay để gây sự?
Cười gằn một tiếng vừa khô khốc, vừa sắc Khánh Băng hậm hực:
- Thật lạ! Chả lẽ một ông giám đốc tài trí song toàn như ông lại chả biết đánh giá và nhìn nhận một con người sao? Nếu thật sự tôi muố gây sư....- Cô bĩu môi dài giọng - Ngoài đường phố thừa khối ra đấy.
Phong Trần gõ tay xuống bàn, thản nhiên:
- Vậy sao cô lại bỏ đi? Tự ái to bằng núi à?
Khánh Băng cứng họng, cô tức đến run lên. giương mặt đanh lại rồi hất về phía khác, Phong Trần đổi giọng ngiêm nghị:
- Cô thích làm việc gì, nói đi, tôi sẽ sắp sếp cho.
Cô Lan kêu lên:
- Kìa, giám đốc!
Phong Trần điềm nhiên:
- Hãy mặc tôi.
Hơi chồn về phía trước, mắt Phong Trần nhìn chằm chằm vào Khánh Băng:
- Nào, cô muốn làm nhiệm vụ gì trong công ty chúng tôi?
Thái độ nhủn nhặn của Phong Trần làm Khánh Băng mất tự nhiên, cô trả lời cộc lốc:
- Chẳng ai đồng ý đâu.
Phong Trần hừ nhẹ:
- Tôi không phải là "ai" Nói nhanh đi.
Khánh Băng buông gọn:
- Lái xe!
Bỗng nổi lên những tiếng cười khúc khích. Suýt tí nữa Phong Trần đã nhảy nhỏm. Như không tin vào thính giác của mình, anh hỏi giặng lại lần nữa:
- Lái xe? Làm tài xế là cực khổ trăm bề cô biết không? Bất kể là nắng hay mưa, co khi là phải xa nhà cả tháng trời để theo các đoàn du lịch tham quan. Như thế là cực kỳ bất tiện cho phái nữ. vả lại, làm tài xế cô phải có bằng lái hẳn hoi. Đâu cứ ai muốn hoặc thích là được.
Nghe Phong Trần "Thuyết pháp" một mạch dài thường thượt, cô xụ mặt ngơ ngác.
- Vậy giám đốc không duyệt qua hồ sơ của tôi?
Câu hỏi của Khánh Băng khiến Phong Trần vô cùng bất ngờ. Anh tin tưởng ở khả năng làm việc và sự trung thực của cô Lan, nên giao khoán cho cô việc tuyển người. Anh chỉ nhận bản báo cáo trích ngang tổng số danh sách nhân viên từng đợt. Con bé này ghê thật. Chống tay dưới cằm, anh giượng gạo:
- Cô hỏi thế với ý gì?
Giọng Khánh Băng ấm ức:
- Tôi ghi rõ nguyện vọng xin lái xe và hồ sơ đính kèm có tấm bằng lái.
Giám đốc Trần ngẩn người:
- Cô Lan, thật chứ?
Nét quạu quọ của giám đốc khiến cô Lan lo lắng. Cô ấp úng phân bua.
- Vâng. Cô ấy nói đúng. Nhưng từ trước đến nay, công ty du lịch ta chỉ tuyển nam tài xế chứ chưa tuyển nữ bao giờ.
Khánh Băng kêu lên khó chịu:
- Nữ thì đã sao?
Ngẫn nghĩ một hồi rồi Phong Trần nghiêm giọng:
- Thôi được. tôi chấp nhận yêu cầu của cô, nhưng chỉ làm tài xế kiêm thư ký riêng cho tôi. Thế nào?
Khánh Băng ngần ngừ, ngó lại dáng dấp bê bối của mình, cô lắc đầu lúng túng:
- Tôi rất tiếc, tôi không thể.
Cô Lan chợt cười khan, xen vào:
- Cô rắc rối nhiều rồi đó. đến xin việc mà như bà giám đốc đầy quyền uy trong tay, hể mở miệng ra là tôi không thích cái này, tôi ghét cái kia, nghe chẳng vào tai đâu.
Giọng châm biếm lẫn mỉa mai của bà trưởng phòng tổ chức lại vang lên lần nữa khiến Khánh Băng tức nghẹn, cô mở to mắt:
- Tôi hỏi bà nhé, khi bà ngán món gì đến tận cổ, người ta cứ mang chúng đến ép bà ăn mãi, bà có vui lòng nhận không?
Câu ví von trẻ con của Băng đã làm những người có mặt trong phòng bật cười. Cô Lan vừa giận vừa quê đến tím mặt mày, cô ta rắn giọng:
- Đây chẳng phải chổ để cô tự do thoải mái phát biểu lung tung đâu nhé.
Vừa nói, đôi mắt sắc như dao cạo của cô Lan vừa chiếu thẳng vào Khánh Băng như sắp sửa nuốt chửng lấy cô.
Phong Trần xua tay ngăn:
- Thôi, đủ rồi. các người đừng đôi co với nhau nữa. Còn cô Băng, tôi nhắc cô một điều. Xã hội không đơn giản như đang sống bên mẹ hay ở nhà trường. Phải biết sống bằng cái đầu chứ không vì con tim mẫn cảm và điều cần thiết nhất là nên đặt tự ái đúng chổ hơn.
Đúng sai gì cũng mặc, Khánh Băng chỉ biết hơi nóng bốc lên nghẹn cổ.
- Chân thành cám ơn lời dạy dổ chân thành của ông. Tôi xin phép được chứ?
Khánh Băng dằn mạnh gót giày, trước khi rời phòng cô còn bắt được nụ cười khinh khỉnh của cô Lan và vẻ mặt đáng ghét của tên giám đốc khó ưa.
- Hừ! Quỷ tha ma bắt cái công ty du lịch của mấy người đi.
Những tưởng công việc đùn đống sẽ cuốn hút Phong Trần giúp anh quên hết mọi việc, nhưng anh đã nhầm, nhất là mỗi khi tan sở trở về ngôi biệt thự hoang vắng, anh dờ đẩn như cổ máy sắp sửa bị liệt và mắt anh như không còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì chung quanh.
Phong Trần bắt đầu cảm thấy mình có tội.
Đã bao ngày trôi qua, Phong Trần chưa hề đặt chân vào phòng ông Phong Vũ để thắp cho người nén nhang hoặc đi thăm viếng mộ phần.
Anh không can đảm đối mặt cùng cha. Anh sợ ánh mắt cương nghị ẩn chứa tia trách móc lẫn căm hờn của người đã chết.
- Cha ơi! Mong cha hiểu và tha thứ cho con.
Phong Trần bắt đầu tìm quên bên ly rượu. từ nhạt đến đậm, từ nhẹ đến nặng, từ ít đến nhiều và rồi anh không còn ôm đầu bó gối cô độc khổ sở dằn vặt bên những chai rượu quý giá có từ hầm rưọu ở nhà mà là vũ trường và hàng tá gái đẹp sắc nước hương trời.
Nhác thấy bóng anh, bà Ly Ly, chủ quán đoan đã bước tới, môi nở nụ cười thật tươi.
- Cậu Trần! Vào đi. Mấy bữa nay trông cậu mãi. Có một em xinh lắm.
Với dáng điệu của kẻ sành sỏi. Phong Trần thản nhiên tựa lưng ra ghế lơ đãng:
- Thôi đi bà ơi. Tôi chưa hứng thú mấy đâu. Nhờ bà vào gọi tiếp viên mang ra cho tôi những thứ thường lệ.
Giơ tay vuốt nhẹ má Phong Trần, bà Ly Ly giã lả:
- Cậu không thích thì thôi, chỉ vì tôi thấy tiếc một bông hoa quý hiếm như vậy để người khác thưởng thức trước thì uổng. Tôi thật tình quý cậu mà.
- Qúy tôi hay quý tiền?
Phong Trần bỗng bật cười khan, nụ cười riêng anh hiểu.
- Cũng phải thôi. Đã sinh ra là con người, mấy chẳng cần tiền, vì tiền đôi khi những kẻ trung thực chân chính nhất còn dám bán rẽ lương tâm để mua sự độc đấy.
Bà Ly Ly như người từ trên trời rơi xuống. Bà ngơ ngác:
- Cậu nói gì tôi chưa hiểu nổi?
Phong Trần ném mạnh chiếc ly óng ánh rượu xuống đất:
- Tôi còn chưa hiểu nổi mình muốn gì và đang làm gì thì làm sao người khác hiểu chớ - Anh xuy tay - Nhờ bà biến đi giùm cho. Bà nghe rõ chưa?
Giấu cái nguýt dài sắc lẻm, bà Ly Ly đứng lên ngọt ngào:
- Được rồi. Tôi chẳng phải làm phiền cậu nữa đâu giám đốc Trần ạ.
Phong Trần làm thinh, môi nhếch nụ cười chua chát. Không hiểu mai này khi mọi người biết ra Phong Trần là một người không gốc tích...Buông một tiếng thở dài nhè nhẹ. Phong Trần tự nhủ lòng: Hãy quên đi đã, cố tình không muốn nhớ, quên tất cả đi mà sống mà hưởng trọn vẹn những ưu đãi của gia đình và của cuộc đời này...dù là tạm bợ.
- Ông à! ông cần tôi giúp gì nữa không?
Chẳng cần ngẩn lên xem người đối diện đẹp hay xấu, quen hay lạ, Phong Trần đáp cộc lốc:
- Khỏi. Bao giờ cần tôi gọi.
Cô gái thoáng khựng lại, vần trán thanh tú nhăn tít. Ai thế nhỉ? Giọng nói quàu quạu này dường như cô đã nghe qua. trời ạ! Đừng để con lở khóc lở cười vì gặp người quen ở nơi này. Điều lo sợ của cô gái trở nên vô ích khi người đàn ông ngồi đó ngẩn mặt lên.
- Ối!
Và cốc rượu màu hổ phách trên tay rơi nhanh xuống tấm thảm hoa vỡ toang.
- Đoàng Nguyễn Khánh Băng.
Phong Trần như bật người khỏi ghế. Phải, cô gái ấy là Khánh Băng. Trởi hỡi! Sao lại trờ trêu thế này?
Hôm ấy, sau khi rời khỏi công ty du lịch Phong Vũ, Khánh Băng hoang mang rầu rỉ. Đến lúc tỉnh trí, định thần nhìn lại thì thấy mình chơ vơ một mình giữa phố xá đông người. Bụng đói meo, chân rã rời, cô thất thiểu kéo lê bước chân trong đôi giày há mỏm về nhà cô đã tự mắng mình hàng ngàn lần thậm tệ. Đầu cua tai nheo cũng tại cái tính khí nóng nảy, tự ái vặt mà ra. chẳng biết người biết ta, luôn nằng nặc đưa cái tôi lên tận đỉnh đầu đi xin việc mà cứ ngở mình là cháu ông này, bà nọ, chưa chi đã vội "kênh xì po" bà trưởng phòng, "hắt xì xằng"ông giám đốc giờ lang thang thế kia cũng tội lắm rồi.
Về đến cổng biệt thự, định giơ tay lên bấm chuông, nhưng nhớ lại ánh mắt đanh lạnh miệt thị của mợ Hoa nếu biết cô chưa tìm được việc làm. Bất giác Khánh Băng sờ sợ. Buông thoảng cánh tay, cô ngồi thừ xuống đất thở ra. Chưa có bao giờ cô nghe chán nản và tuyệt vọng như lúc này. Không tìm ra việc làm là đồng nghĩa với không nhà ở, không cơm ăn.
Đưa tay quẹt mồ hôi trên trán, trên má Khánh Băng đứng lên..Tiếp tục những bưóc chân vô định và chính những bưóc chân đó đã đưa cô đến trước nhà hàng "Sao đêm" lúc nào chẳng hay. Ngẩng mặt lên, cô thấy tấm bảng đen với hàng chử trắng nổi bật "Cần tuyển nữ tiếp viên, tuổi từ mười lăm đến hai mươi lăm. ngoại hình đẹp".
Khánh Băng nhăn mặt, miệng lẩm bẩm và bỏ đi một cách hối hả. và rồi không biết Khánh Băng đi qua bao nhiêu cái ngã tư và bao nhiêu con đường mà nơi dừng chân cuối cùng của cô cũng lại từ cái nhà hàng sang trọng lấp lánh đền hoa lúc nãy.
- Ngẫu nhiên hay là định số?
Và thế kể từ hôm ấy Khánh Băng đã có mặt trong nhà hàng hằng đêm. Công việc mỗi ngày của cô là mang rượu đến cho khách, nhưng không phải tiếp họ. Vậy mà chiều naỵ..
- Khánh Băng à! Em ra bàn số hai tiếp hộ chị một ông khách nhé - Bà Ly Ly dỗ dành.
Khánh Băng tròn mắt, ấp úng:
- Không. không được đâu chị ạ.
Bà Ly Ly cười ngọt:
- Có gì lại chẳng được.
- Em không quen - Khánh Băng chối - Nhớ ho....
Cô bỏ lửng câu nói.
Săm soi đôi bàn tay đầy trang sức quý giá của mình, bà Ly Ly thản nhiên:
- Chưa quen thì tập cho quen. Chỉ cần em rót rượu mời ông ta thôi. Còn chuyện đã có người khác.
Khánh Băng nhăn mặt:
- Nhưng em sợ lắm.
- Khánh Băng này! Sao em ngu ngốc thế nhỉ. tốt xấu, hư nên do mình thôi mà. Vả lại, chị bảo đảm với em sẽ chẳng mất mát hoặc thiệt thòi gì đâu. Nếu em cứ mãi bướng bỉnh như thế này, chị không giúp gì cho em được nữa đấy. Em hiểu chớ?
Ngốc đến độ nào đi nữa, Khánh Băng cũng thấu suốt hàm ý trong câu đe dọa nhẹ nhàng của bà Ly Ly. Chẳng tuân lời bà ta tất nhiên chấp nhận nghĩ việc thôi thì ba liều bảy cũng liều. Khánh Băng buồn bả đi ra và giờ đây trước mặt cô, người khách mà bà Ly Ly luôn miệng khen nức nở là ông ta giàu có, phong lưu, học cao hiểu rộng, tế nhị lịch sư....vung tiền như nước lại là Phong Trần, tên giám đốc đáng ghét nhất trên đời mà cô đã gặp.
Phong Trần nhún vai, nói với Khánh Băng:
- Hôm ấy khi cô bỏ đi rồi, tôi thăc mắc mãi tại sao cô cương quyết từ chối chức vụ thư ký riêng, đến nay tôi mới thật sự hiểu ra.
Trần nhếch mép với nụ cười khó hiểu:
- Dù sao "riêng rẽ" cũng dể chịu hơn chứ chung thiên hạ đấy cô Băng ạ.
Phong Trần gõ gõ điếu thuốc xuống cái gạt tàn, cười nhởn nhơ trong lúc mặt Khánh Băng tái xanh vì uất nghẹn. Nhìn sững Phong Trần, cô tức tối:
- Ông im đi. Tôi cấm ông không được xúc phạm đến tôi, ông nghe rõ chưa?
Phong Trần nheo nheo mắt nhìn Khánh Băng vẻ khiêu khích:
- Chả lẽ cô còn biết tự trọng nữa ư? Nếu thế, sao cô lại tự cho phép mình có mặt ở đây hở? Đừng làm màu cô bé ạ. Tôi không phải là đứa trẻ con vừa tập tểnh vào đời đâu mà hòng qua mặt.
Tiếng cười của Phong Trần như xoáy vào màng nhỉ của Khánh Băng, cô quắt mắt, vụt đứng lên hét vang:
- Ông hãy dẹp cái lối nói khó nghe đó đi. Bộ Ông tưởng tôi thích vào làm nơi này lắm hả? Ông thử nghĩ có ai khùng điên vậy không chớ? Ông đã quen sống trong cảnh giàu sang sung sướng được người khác dọn sẳn chỉ cần lên bàn ăn là có tất cả thì làm sao ông hiểu được cái cái sở của một người con gái không cha, không mẹ, chẳng lấy người thân, vác bằng cấp chạy hết xí nghiệp này công ty nọ để xin việc trong lúc bụng đói lả mà có ai nhận cho đâu. Đã vậy, còn mỉa mai, châm biếm khinh thị nữa là khác. lẽ ra, tôi phải tát vào mặt những người như thế đó thì cần chi phải làm màu cho mệt xác hở ông giám đốc?
Giọng hằn học nửa oán trách, nửa đau khổ của Khánh Băng khiến Phong Trần sững sờ. Quả thật là tội. Bấy lâu nay, anh không hề hiểu hết cuộc sống vất vả của những người chung quanh. Anh đã được ba anh "dọn sẵn" tất cả, vì thế nên khi cha anh định tước đi mân cơm ê hề rượu thịt ấy, anh đau đớn tuyệt vọng chán chường. Sánh với cô gái đang đứng trước mặt, đúng là anh chẳng ra gì cả, lại dám "dạy khuôn" người ta chớ.
Đôi mày Phong Trần cau tít lại. Giả dụ Tiểu Giang rơi vào hoàn cảnh đau thương hơn cô gái này thì sao? Nếu thế, đối với cha anh, chắc hẳn ông sẽ đau lòng và oán hận anh đời đời kiếp kiếp. Phong Trần chợt nghe tim mình quặn thắt không thể được. Bằng mọi giá anh phải đi tìm Tiểu Giang. Trể một ngày, cô ấy thêm một bước dấn sâu vào chốn chông gai, trể một phút Phong Trần càng lún sâu vào tội lỗi. Tội lỗi với cha anh, với Tiểu Giang và nhất là đối với lương tâm con người đang từng hồi hối thúc. Hốt hoảng với ý nghĩ của mình, phong Trần đứng phắt lên, gọi lớn giuọng gấp rút:
- Tính tiền! Tính tiền!
Sau khi tính tiền xong, Phong Trần quay sang Khánh Băng, gằn từng tiếng:
- Cô hãy nhanh chóng xin nghĩ việc ở đây ngay. Sáng thứ hai, đến gặp tôi ở công ty. chào!
Phong Trần quày quả tuôn ra cửa Khánh Băng thở dài nảo nuột. Ôi! Chẳng gì chán ngán bbằng phải gặp mãi người mà mình không muốn gặp. Thôi thì ráng vậy.
Khánh Băng đứng lên, bỗng cô phát hiện gót giày vương vướng, cô cúi người xuống.
- Ôi! Chiếc ví da của hắn ta.
Khánh Băng chạy vụt ra chổ để xe, mắt ngó giáo dác, Bóng Phong Trần mất hút. Cô làu bàu:
- Của nợ nữa rồi. Thật là oan gia!
Nhìn chai rượu đắt tiền còn nguyên, Khánh Băng lắc đầu chịu thua vì chăảng hiểu sao anh ta lại bỏ đi một cách vội vã như thế. phải chăng vì những lời nói trong lúc nóng giận của cô hay bởi nguyên nhân nào khác. Ôi! Mặc kệ Ông ta, hơi sức đâu mà quan tâm đến việc tái tính trái nết của con nhà giàu. Yên tâm với ý nghĩ ấy, nên Khánh Băng định trở vào phòng bỗng cô gái giật mình vì tiếng cười khúc khích của Minh Anh bên tai:
- Nè! Trúng phải tiếng sét ái tình phải không?
Hất mấy lọn tóc lòa xòa trên trán lên, Khánh Băng cau mặt cự nự:
- Dẹp đi! Chớ suy bụng ta ra bụng người. Hắn ta là cái thá gì chứ?
Minh Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Khánh Băng, ngơ ngác:
- Ê! Khi không sao lại đổ quạu lên vậy. Ông ấy đã làm gì mi? Ồ! Đừng treo giá ngọc mãi thế? Muốn lọt vào cặp mắt xang của ông ta, chẳng phải dể đâu. Đó là điều vinh hạnh mà bọn con gái chúng ta đều mơ ước.
Trợn mắt, Khánh Băng xẳng giọng:
- Nhưng trong số đó, không bao giờ có ta. Hừ! Bản mặt khó ưa, cứ ngỡ vung tiền ra là có thể mua được tất cả mọi thứ trên đời, lầm đấy!
Minh Anh bĩu môi thật dài:
- Xí! Đã bước chân vào chốn này còn giã vờ con gái nhà lành chì thế hở? Chẳng đán giá bao nhiêu xu đâu. rách nát cũng không chừng.
Khánh Băng tím mặt trừng mắt:
- Mỗi người có mỗi suy nghĩ riêng, lối sống riêng, mi không được nói năng lộn xộn kiểu đó.
Chẳng chờ cho Minh Anh nói lời nào nữa, Khánh Băng mở cửa bước ra, điểm đầu tiên đập vào mắt Khánh Băng là vẻ mặt đăm đăm của bà Ly ly.
- Sao không ở ngoài tiếp khách mà trở vào đây? Giám đốc Trần đâu?
Khánh Băng ấp úng.
- Ông tạ..ông ta đã về rồi chị ạ.
Bà Ly Ly nhảy nhổm lên:
- Hả? Em nói gì? tại sao ông ta lại về? Có phải em không khéo léo khiến ông ta phật ý? - Bà ta tru tréo lên - Cô có biết là từ ngày cô vào làm việc ở đây đến nay, tôi đã mất nhiều khách vì cô không?
Rồi chẳng thèm úp mở, bà ta tu một hơi:
- Thôi được rồi, đã đóng góp cô nhiều lần, cô vẫn chẳng thay đổi gì cả. Lúc nào cũng cau có, gây khó khăn với khách. Cô phải biết, người ta bỏ công sức, tiền bạc đếm để tìm những giây phút sảng khoái chớ không phải mua bộ mặt đưa đám của cô đâu. Tôi thấy không khí nơi đây không hợp với cô, vậy cô cầm tạm số tiền này, kể như tôi bồi thường thiệt hại và từ mai, chúng tôi sẽ không làm phiền cô nữa.
"Chẳng làm phiền cô nữa". Khánh Băng toát sống lưng. lại thất nghiệp. lại lang thang, lại đói lả...Cô run giọng:
- Nhu vậy nghĩa là sao hở chị?
Khánh Băng hỏi với một phầm trăm huy vọng. bà Ly Ly cười nhạt:
- Là tôi đuổi cô đó. Cô chưa hiểu ư? Giám đốc Trần là khách quý của nhà hàng chúng tôi.Cô đã không biết cách làm vui lòng ông ta thì tôi giữ cô lại ích gì và điều đó chắc chắn sự có mặt của cô ở đây sẽ khiến cho ông Trần khó chịu nếu đến...
"Giám đốc Trần. hởi con người quái quỷ kia! Tôi với ông có nợ nần gì đi đến đâu mà hể gặp ông là ông gieo điều rắc rối cho tôi. Lần trước ở công ty, giá ra ông đừng bày ra chức vụ riêng tư, nếu lúc nãy ông không tự dưng mây mưa bỏ đi đột ngột thì tôi đâu phải mấy lần thất ngiệp. Giám đốc Trần à! Tôi căm thù ông".
Khánh Băng tê tái cả lòng. Áng mây đen khổng lồ đang phủ xuống đầu cô. khẻ thở dài như muốn xua đuổi nổi thất vọng, Khánh Băng quay gót lầm lủi đi về.
Bà Hoa đang chống hông đứng ngang cửa phòng với cái chau mày khó chịu:
- Con không quên hôm nay là cuối tháng chứ Khánh Băng.
"Trời hỡi! Lại chuyện gì nữa đây?" Khánh Băng mím môi:
- Mợ nán cho con vài hôm mợ ạ.
Bà nhìn Khánh Băng bằng cái nhìn xét nét thật lâu, bà nói gằng từng tiếng:
- Cô nói gì lạ thế? Thiếu nợ người ta chỉ cần nói khuất lại vài hôm là xong ư? - Bà rít giọng - Cô có thể trở mặt chai mày đá trả lời với tôi như thế chứ.Tôi không can đảm nói câu đó với nhà đèn đâu nhé. Nếu không có tiền kể từ hôm nay điện nước tôi sẽ cắt hết.
Khánh Băng hốt hoảng thật sự. Cô nói tiếp bằng giọng yếu ớt:
- Mợ giúp con lần này thôi mợ Hoa.
Bà Hoa bĩu môi thật dài:
- Tôi chứ đâu phải cậu Nam của cô đâu, đừng giở giọng khổ sở, không có à? Tôi chẳng tin nổi. Mới trưa này, tôi còn thấy cô ăn phở ngoài đường và trên tay là một bọc quần áo kia mà - Bà Hoa xòe tay nhẩm tính - Ít nhất cũng phải ba bộ.
Nghe mợ Hoa phán, mà Khánh Băng ngớ người. Mợ Hoa nói chẳng sai chút nào. Khánh Băng có ăn phở, nhưng ăn phở ở quán cóc với giá hai ngàn một tôi và ba bộ đồ đầm để đi làm là hàng "sida" hạ giá. tại sao mợ Hoa quên đi điều này chứ? Thấy Khánh Băng lặng thinh cúi mặt, cho rằng cô đã hết đường chối cải, nên bà cười dắc ý:
- Đấy! Chớ hòng qua mắt được tôi. Không dể dàng đâu nhé.
Chen qua Khánh Băng, bà Hoa đi vô trong nhìn lên tường, bà ta xuýt xoa.
- Ôi `Đẹp thật! Sang thật phải không Khánh Băng? Rẽ nhất cũng trên năm trăm ngàn một bộ - Bà khịt mũi cười nhạt - Vậy mà cứ than thở mãi.
- Những thứ ấy là hàng sida đấy.
Bà Hoa cười khì, vẻ nghi hoặc:
- Con gạt mợ làm gì hả? Mợ không phải loại người dễ tin đâu.
Khánh Băng tiếp tục phân trần một cách khổ sở:
- Con nói thật, con không nói dối bao giờ cả.
Bà Hoa sầm mặt:
- Thôi được. Cô muốn giấu cũng chả sao. Giờ đưa đây đi - bà Hoa xòe tay.
Khánh băng chưng hửng:
- Đưa, mà đưa gì cơ?
- Tiền! - Bà Hoa hậm hực - Tiền hoặc là sáng mai cô phải ra khỏi nhà tôi.
Vừ nói, bà Hoa vừa chộp cái sắt tay trên bàn. Không thể dằn lòng được nữa. khánh Băng xô tới giựt lại. Chiếc xắc rời khỏi tay mợ Hoa rơi xuống đất, đồ đạc tung té trong số đó có cái ví da của Phong Trần. Đôi mày Khánh Băng nhăn tít:
- Trong ấy, chắc hẳn có tiền, sao ta chẳng mượn đỡ một ít đưa mợ Hoa, cứ xem như cô mượn tạm sau này sẽ hoàn trả lại.
Nghĩ thế, nên Khánh Băng bật bí ra. Thoáng lặng người trước cộc tiền giấy mới toanh còn chưa gấp nếp, chần chờ một giây, khánh Băng run run rồi rút nhẹ ra rồi đếm nhanh đưa cho mợ Hoa.
- Đây, mợ câm lấy đi.
Mắt sáng rỡ, bà Hoa kêu lên sững sốt:
- Nhỏ này ghê gướm thật, dám giấu mợ há.
Khánh Băng nhếch môi khó chiu:
- Chẳng phải tiền của con đâu.
Bà Hoa cười lớn, môi dưới trề ra:
- Không lẽ của rơi con nhặt được?
Khánh Băng thẳng thừng:
- Đúng đấy mợ ạ. Nhưng con sẽ trả lại cho người ta.
Bà Hoa nhảy nhổm lên, ngó Băng trân trối như gặp phải người hành tinh khác tới:
- Ngốc ơi là ngốc. Nhặt chớ phải lấy cắp đâu mà sợ - Bà gục gặt đầu - Giữ lấy tiêu xài cho sướng tay, con ạ.
Khánh Băng kêu lên:
- Con cảm thấy xấu hổ lắm. Không được đâu.
Bà Hoa mím môi:
- Hay mợ cất hộ con nhé. Và xem như con chưa hề thấy qua.
"Hừ" Đúng là lòng tham không đáy".
Khánh Băng ngắt lời thuyết giáo của bà Hoa bằng giọng ngao ngán:
- Phần mợ con đã lo xong. Giờ con mệt quá, con muốn nghĩ sớm.
Sầm mặt giận dỗi, bà Hoa đứng lên:
- Hứ! Mới rủng rỉnh ít tiền đã lên mặt lên mày. Chắc không nhờ vào tôi nữa à?
Chẳng hiểu sao cách kết thúc của Khánh Băng và mợ Hoa từ trước đến nay luôn ở trình trạng xấu tệ. Đôi khi Khánh Băng cũng cố nhẫn nhịn, nhưng chẳng thay đổi được gì cả. Thường thì mợ Hoa bỏ đi trong nỗi hậm hực và Khánh Băng lại thở dài trong sự sợ và chán chường.
Nhớ lúc Khánh Băng mới đổ đại học được ba mẹ đưa vào Sàigòn gởi gắm cho cậu mợ Nam, cô thật sự xúc động trước sự tiếp đãi hết sức ấn cần của hai người. Mặc dù lần đâu tiên xa nhà, nhưng cô vẫn thấy ấm cúng làm sao.
Sau bữa cơm thân mật, mợ Hoa nắm tay Khánh Băng trìu mến:
- Con càng lớn càng xinh đẹp ra đấy, Khánh Băng ạ. Ước gì cậu mợ có một đứa con gái như con để sớm hôm kề cận cũng đỡ hiu quạnh tuổi già. Con thấy đó, nhà rộng, người ít, tối ngày chẳng nghe thấy tiếng cười. Bởi thế mới buốn, đi chơi bị cậu cằn nhằn hoài.
Ông Nam cười lớn:
- Bà la tôi thì có. Chớ nói oan cho người khác bà ạ.
Mẹ Khánh Băng nữa đùa nữa thật.
- Tụi này đông con, nếu anh chị thích sẵn sàng nhượng con bé lại đó.
Khánh Băng nhăn mặt:
- Me....Con không đồng ý đâu.
Bà Hoa bật cười:
- Con gái lớn rồi mà vẫn còn làm nũng với mẹ đến thế cơ à? Kiểu này, mai mốt cậu nào với phải, tha hồ năn nỉ nhé.
Xấu hổ đến đỏ cà màng tai xinh xinh, khánh Băng phụng phịu:
- Con xí như mèo, có ma nào mà thèm tiớ chớ.
Ba mẹ cười ấu yếm:
- Ai dám chê con gái cưng của ba mẹ đâu nào. Đẹp người, đẹp nết, học giõi lại nhõng nhẻo có tiếng nữa.
- Ứ hự! Ba mẹ kỳ ghê nơi. Lúc nào cũng trêu con - Khánh Băng phụng phịu.
Tiếng cười vui vẻ, sảng khoái vang lên làm ấm cúng cả ngôi biệt thự vốn thiếu vắng vẻ từ trước đến nay.
Mợ Hoa vui vẻ:
- Anh chị Ở lại chơi với cháu vài hôm cho đở buồn, anh chị mà bỏ về ngay bây giờ chắc cả thành phố này sẽ ngập nước đấy.
Rồi thì tiệc vui nào cũng tàn. Sau ba ngày lưu lại Sài gòn để cho Khánh Băng giảm bớt cơn buồn. Đến lúc tiển ba mẹ ra bến xe. Khánh Băng nghẹn ngào:
- Con không muốn học đại học, con nhớ nhà quá. Con muốn theo ba mẹ về ngoài ấy.
Ba Khánh Băng chưng hửng, ông trợn mắt gắt:
- Con sao thế Băng? Con có biết là năm nay con bao nhiêu tuổi rồi không? Nói và làm việc gì cũng phải cẩn thận đâu phải nay này mai khác được. Ba mẹ bỏ hết công việc để cất công đưa con vào đây, con hiểu chớ?
Mẹ Khánh Băng quay mặt đi giấu giọt lệ xúc động, bà dỗ dành con gái:
- Đừng vậy. Khánh băng. Con chỉ đi học thôi mà. ba mẹ sẽ thăm con thường xuyên. Chịu chưa hở?
Ba năm trôi qua, ba năm Khánh Băng miệt mài học tập. Với số tiền ba mẹ gởi vào, cô đã đăng ký học thêm vi tính, ngoại ngữ Anh, Pháp,Hoa va đặc biệt là cô lấy được bằng lái xe bốn bánh. Mơ ước đi khắp mọi miền đất nước. Nhưng đôi khi sự đời không đơn giản như con người ta mơ ước hoài vọng. Khánh Băng đang sống êm đềm với chuổi ngày hoa mộng, hồn nhiên tuổi học trò bỗng đâu tai họa khủng khiếp ập xuống bất ngờ.
Chiều hôm ấy, vừa ở trường về, Khánh Băng đã thấy cậu mợ Nam ngồi ở phòng khách vẻ mặt căng thẳng, dường như họ có ý chờ đợi ai. một thoáng lo sợ vu vơ. Khánh Băng bước thật nhẹ đến bên mợ Hoa, cô sà xuống hỏi nhỏ:
- Nhà ta gặp chuyện không vui hả mợ?
Bà Hoa lặng thinh, đưa mắt nhìn chồng. Ông Nam lắc đầu buồn bã. Thái độ lạ lùng của hai người khiến Khánh Băng nghe lòng sờ sợ. Chồm người tới, cô nắm lấy tay ông Nam, hỏi dồn:
- Chuyện có liên quan đến con phải không cậu?
Ông Nam tiếp tục lắc đầu, đôi mắt hiền hòa thường ngày bây giờ như đỏ lên, ông nhìn sững vào Khánh Băng, ấp úng:
- Tạ..có nên nói cho con nghe không?
Vẻ chần chừ của ông Nam, khiến bà Hoa bực dọc, bà cao giọng:
- Chẳng lẽ ông giấu mãi được sao chứ? Tôi nghĩ, cứ tỏ thật với con bé để nó sớm định liệu.
Hoang mang tột độ. Khánh Băng nói bằng giọng vam lơn:
- Cậu hãy cho con biết, việc gì đã xãy ra '
Bà Hoa cũng giục:
- Ông à, chần chừ chi nữa vậy chẳng biết.
Cuối cùng ông Nam đành gạt lệ nói rõ cho Khánh Băng biết sự thật rất đau lòng.
- Băng này! Con hãy bình tỉnh mà nghe cậu nói nhé. Cậu mới nhận được tin từ Nha Trang.
Nghe nhắc đến Nha Trang, Khánh Băng nhảy nhổn lên hỏi nhanh:
- Tin ba mẹ con?
Đến lúc này, bà Hoa mới xen vào bằng giọng lạnh lùng:
- Còn ai nữa bây giờ. - Trao cho Khánh Băng tờ giấy mõng, bà nói tiếp - Này! Đọc đi rồi sẽ rõ.
Khánh Băng đọc ngấu nghiến, sắc mặt cô từ hồng chuyển sang đỏ rồi trắng bệt ra. Nước mắt rơi rơi theo từng dòng chữ, cô kêu lên trong tiếng nấc.
- Ba mẹ Ơi! Tại sao ba mẹ nở đằng lòng bỏ con bơ vơ cô độc trên cuộc đời này chớ? Rồi con biết làm sao đây khi con chẳng còn một ai thân thích?
Đau đớn, bàng hoàng, hoảng loạn và cảm giác như đang rơi xuống vực sâu, rồi hình ảnh ba mẹ và những đứa em ngoan hiền, dể yêu của Khánh Băng bổng chốc chìm sâu dưới lòng biển cả bởi tai nạn tàu biển. Khánh Băng tưởng mình có thể chết đi được nếu không nhờ sự an ủi của cậu Nam thì chẳng hiểu giờ này, cô sẽ ra sao? liệu cô còn có đủ nghị lực để sống trên đời này nữa hay không?
Từ đó, thái độ của mợ Hoa cũng thay đổi đến chóng mặt, sự hằn học, cáu kỉnh, ghẻ lạnh từ phía bà Hoa ngày một nhân lên.
- Dường như có hai mợ Hoa chứ không phải là một. Nếu mợ ngày xưa thương yêu lo lắng cho cô bao nhiêu thì mợ hôm nay trái ngược bấy nhiêu. nguyên nhân nào thì Khánh Băng chịu thôi, chả hiểu nổi.
Khi Khánh Băng đang ngồi học bài trong phòng với cái bụng lép xẹp muôn thưở, mợ Hoa bước vào, liếc đôi mắt săc như dao, bà dài giọng:
- Sướng nhỉ! Trong lúc cả sắp đói đến nơi, con thì lại thản nhiên đọc sách hoặc rong chơi thoải mái. Không chừng,mai mốt đây mợ phải bán nhà nuôi con ăn học quá.
Tuy rất buồn lòng, nhưng Khánh Băng cũng cố nhỏ nhẹ:
- Sắp thi tốt nghiệp, bài vở hơi nhiều nên con tranh thủ thôi mợ ạ.
Bà Hoa bĩu môi:
- Con tranh thủ học hành, mợ tranh thủ mang đồ đạc trong nhà đem bán. Nghĩ cũng lạ, bỗng nhiên đem phần phiền toái về cho chính mình.
Khánh Băng sững sờ:
- Mợ Hoa! Thật sự con không muốn làm phiền cậu mợ đâu. Nhưng hiện tại con không còn nơi nào để bám víu nương tựa cả. Nghĩa ơn cậu mợ, con nguyện không bao giờ quên. Xin cậu mợ cố gắng giúp con lấy được mãnh bằng đại học sau này ra đời chẳng thua kém một ai, trước đây chính mợ cũng từng khuyên con điều đó kia mà.
Bà Hoa xua tay gạt phắt:
- Ôi! Trước và nay sao giống nhau mãi được. Con thử nghĩ xem, thời buổi bây giờ cầm mãnh bằng trên tay chưa hẳn đã có an no mặc đẹp, thiếu nó cũng đâu đói khát nghèo hèn - Bà Hoa ngập ngừng - Vả lại, lúc này, mợ chẳng còn khá giã như xưa. Mợ e rằng không đủ khả năng giúp con theo đuổi việc học đến nơi đến chốn nữa.
Một chút xíu nữa thôi là Khánh Băng đã buột miệng mai mỉa: "Ba mẹ tôi không còn nữa nên bà hao hụt nguồn chi chứ gì".
- Con đừng trách mợ. Đây là việc ngoài ý muốn đành phải nói thật cho con biết, để con liệu cách toan tính.
Liếm đôi môi khô khốc, Khánh Băng lạc giọng:
- Con chưa hiểu ý của mợ.
Liếc nhìn Khánh Băng một cái, bà cao giọng:
- Con chưa hiểu sao?
Mặt lạnh như băng, bà Hoa tiếp lời:
- Đừng để cậu mợ phải nhọc lòng vì con hơn nữa. Con thử nghĩ chính ba mẹ con còn chẳng nghĩ đến con thì cớ gì chúng tôi là người dưng nước lã phải gánh lấy phần trách nhiệm nặng nề này chứ.
- Đủ rồi. Đủ rồi. Con sẽ làm theo yêu cầu của cậu mợ ngay tức khắc. Mợ an tâm đi.
Bịt hai tai lại, nước mắt Khánh Băng chảy dài, tâm tư cô tan nát. Cuộc sống nhung gấm trong vòng tay người thân của cô từ nay sẽ thực sự chấm dứt. Nếu ngày xưa Khánh Băng là một cô bé hồn nhiên, vô tư chưa no lo chưa tới, thì bây giờ Khánh Băng đã hoàn toàn khác hẳn. Đôi mắt buồn càng buồn hơn. Nụ cười trong trắng, ngây thơ tắt hẳn trên môi và điều đau lòng hơn hết là nữa năm nay, Khánh Băng chưa được một bữa ăn nào tạm gọi là "hết đói".
(Sao trên đời này có những người trở mặt như vậy, thật là thế gian sự tình, tội ngiệp Khánh Băng quá đi:- ( )
Và giờ đây, trên chiếc giường, cơn đói đã theo cô vào giấc ngủ nặng nề không mộng mi.
Lại một đêm nữa, Phong Trần bị mất ngũ đi ra đi vào khắp ngôi biệt thự, trên tay là điếu thuốc luôn ánh lửa. Dù đã quyết tâm tìm được Tiểu Giang, nhưng bao ngày trôi qua, anh vẫn chưa nghĩ ra phương pháp tốt và ngắn nhất cho cuộc kiếm tìm. Không một chi tiết nào có thể giúp anh dò la tung tích Tiểu Giang cả. Thất vọng, Phong Trầm lê chân về phòng lại tìm bên men nồng và khói thuốc.
Thời gian trôi vẫn trôi. Càng ngày Phong Trần càng trở nên bẳn gắt khó chịu hơn xưa. Anh thường đóng kín cửa phòng làm việc và ai muốn ra vào đều phải có sự đồng ý của anh, kể cả Bích Tâm, cô bạn gái thân nhất mà theo ước đoán của đoàn công ty du lịch thì đó là tổng giám đốc tương lai trong một ngày gần đây.
Cũng như mọi khi, sáng sớm vừa đặt châm vào văn phòng công ty, Phong Trần cho gọi quản lý Chiêu:
- Cậu "gác cửa" và trông chừng điện thoại cho tôi nhé. Tôi chẳng muốn tiếp một ai cũng như chẳng thích nghe một cú điện thoại nào cả.
Không khí trong phòng thật yên tỉnh chỉ nghe tiếng rù rì của chiếc máy lạnh trên tường đã làm Phong Trần hài lòng. Ngã người ra ghế, đôi mắt lướt qua căn phòng...Rồi một ngày nào đó, nơi này sẽ sang cho chủ khác, anh sẽ chẳng còn ngôn chánh danh thuận để giữ chiếc ghế giám đốc nếu Tiểu Giang còn sống trên quả đất này. Nhưng... Phong Trần thừ người. Có lẽ thà thế còn hay hơn là ngày từng ngày anh sống trong nổ phập phòng lo âu ray rức đè nặng trong lòng.
Đèn hiệu nhấp nháy, tiếng gõ cửa khe khẻ. Trợ lý Chiêu rụt rè:
- Thưa giám đốc có khách ạ.
Ngẩng phắt lên. phong Trần sầm mặt:
- Tôi dặn thế nào, cậu quên rồi hả?
Trợ lý Chiêu lúng túng:
- Da....không. Bởi cô ta bảo giám đốc có hẹn trước.
Phong Trần kêu lên:
- Vậy là cậu tin ngay? Nè! Chớ rắc rối nữa. Ra bảo cô ta về đi, mai đến.
Trợ lý Chiêu đưa tay gãi gãi đầu:
- Tôi có nói, nhưng cô ta cương quyết chẳng chịu về. Cô ấy còn kêu là không có thì giờ đi tới đi lui làm việ