← Quay lại trang sách

Chương 3

Chương 3

guyên im lặng lắng nghe tiếng thở dài đè nén của người bạn mới quen. Có lẽ ánh mắt đầy hiền ngoan lẫn chút bất cần tiềm ẩn đã cuốn hút Nguyên khi Yên vừa đến. Cô cười thật vui, thật vang nhưng Nguyên lại nghe có chút gì đó như tự an ủi chính mình.

Thấy Nguyên im lặng. Yên cười vui:

- Lúc nãy anh hát hay thật đó. Tự nhiên ghê.

Cô lắc lư đầu:

- Yên chẳng hát được.

- Yên có hay hát với nhau không?

- Là sao? Yên chỉ đi hát karaoke với một vài người bạn gái thân thôi, hát trước nhiều người Yên hát không được.

Nguyên giải thích:

- Hát cho nhau nghe ở quán cà phê là hát với nhau đó, cũng là hát trước nhiều người, dần dần mình sẽ dạn dĩ hơn.

Yên lắc đầu

- Thế thì Yên chưa hát bao giờ. Yên chỉ đi hát cùng nhỏ bạn thân ở những chỗ bình dân cho sinh viên thôi.

Cô khoa tay:

- Bao giờ buồn, đến đó kêu mấy chai bia uống rồi hét cho thoả, bao giờ hả lòng thì về.

- Vậy cũng tốt.

Nguyên gật gù:

- Giải toả được stress là tốt, cách nào cũng thế, cứ giải toả được là tốt rồi, có thể như vậy hay tâm sự với bạn thân cũng được, cách nào cũng được.

Lời Nguyên nói chẳng khác nào mạch nước được khơi thông, Yên thổ lộ thật tự nhiên như quên mất Nguyên mới quen là con trai.

- Hồi học trên Sài Gòn, Yên có nhỏ bạn thân, nó hiểu Yên vô cùng, chỉ cần Yên nhăn mặt hay thở dài là nó biết Yên đang nghĩ gì, đang gặp phải chuyện gì. Thế là Thy, nhỏ đó tên Thy chở Yên tới Karaoke, gọi bia, bấm bài hát cho Yên mà chẳng nói năng hỏi han gì. Thy hiểu Yên đến cùng tận, hả lòng rồi là tự Yên sẽ nói. Còn nếu Yên khóc thì Thy ngồi nghe và bảo "khóc đi, khóc đi Thy coi cho".

Nói đến đó, Yên nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm bằng ánh mắt mơ màng, vừa thở ra vừa cười rất tình cảm:

- Khi tốt nghiệp về, nhiều khi nhớ Thy đến nỗi quay quắt, cuối tuần không lên được thì gọi điện. Ai cũng bảo tụi Yên bị đồng tính luyến ái. Thy cũng giống Yên, ít bữa gọi là bảo nhớ, kêu Yên lên chơi.

Rồi giọng Yên trĩu xuống:

- Giờ đi làm, Yên không dám để Thy biết mình buồn. Thy ngây thơ vô tư lắm, nhiều lúc gọi điện định tâm sự nhưng nghe tiếng Thy lại bỏ ý định.

Nguyên nghe Yên nói, nhìn ánh mắt cô mơ màng vui buồn xen lẫn khi kể về cô bạn thân, anh hiểu Duy Yên đang quá cô độc, nỗi lòng cô ngày này tháng nọ chất cao vời vợi.

- Có được người bạn thân như thế rất hay, hiểu được mình như vậy sẽ giúp giải toả nỗi lòng. Bạn bè bình thường mình cũng khá nhiều nhưng bạn thân hiện giờ cũng còn một thằng, chẳng biết lúc nào thì rụng...

Nguyên cố ý pha trò để Yên cười và thật, cô tròn mắt nhìn Nguyên cười

Anh vươn vai:

- Thật đó...giờ còn chơi được thì cứ chơi...chừng nào thôi thì thôi, mình là vậy.

Nguyên tưng tửng:

- Cũng như giờ cưới vợ cũng được, tháng sau cũng được, mình sao cũng được.

- Đâu dễ vậy. Gì mà nghe chán nản thế.

Trình Nguyên thở dài rồi gật gù

- Bạn nói đúng.Đâu có dễ vậy, con gái người ta đâu phải tượng mình rinh về lúc nào cũng được.

Duy Yên nhìn Nguyên rồi nói thật bình thản

- Yên từ giờ đến năm năm nữa, chẳng quan tâm đến yêu đương. Yên có kế hoạch trong năm năm nữa sẽ lấy được một bằng đại học nữa, học thêm Anh văn bằng C, vi tính bằng B. Làm những gì lúc nhỏ mình không được làm.

Ngừng chút, cô hít một hơi rồi nói tiếp:

- Đó là về học hành, còn về tài sản thì cố tự mua cho mình chiếc xe, máy vi tính, còn giải trí thì học aerobic, giờ thì thêm học bơi nữa.

Yên vẽ tay trong không khí mơ màng:

- Yên mê nước lắm, ngâm mình trong nước cả ngày Yên cũng chịu nổi. Yên nhất định sẽ học bơi, cuối tuần Yên sẽ đi bơi, ngâm mình trong nước loại bỏ hết những dồn nén để tuần sau...dồn nén tiếp.

Nguyên quay nhìn Yên khi cô vừa dứt lời, anh nói đồng tình:

- Học bơi cũng tốt, giải toả căng thẳng, bơi cũng là cách hay.

Nhưng Nguyên nhìn Yên hơi nghiêm:

- Có điều phải coi lại...phụ nữ phải chú ý đến tuổi tác, đến vấn đề gia đình nữa. Đến lúc đó lớn rồi...

Yên bật cười trước nét mặt hơi trang nghiêm của Nguyên:

- Yên nói với mẹ Yên là nếu trời bắt không chồng, có tìm kiếm ép buộc cũng chẳng được, bằng không chạy trời không khỏi nắng nên đừng hối thúc gì Yên cả. Yên dự định vậy, chẳng biết có gì thay đổi không?

Rồi cô tự trả lời

- Chắc là không, bởi giờ tên nào gọi đến Yên nghe cũng bảo Yên không có nhà, sao mà yêu đương gì được.

Nguyên cũng phì cười trước giọng nói đầy trẻ con của Duy Yên. Anh cười cười:

- không nên thế. Bạn bè rủ nhau đi chơi, có gì đâu.

Yên nhăn trán:

- Nhưng tính Yên là thế, không đi chơi với người mình không thích.Yên yêu ghét phân minh lắm.

Nguyên lắc đầu, Yên chu môi, cả hai tranh luận mãi, mỗi người cố bảo vệ ý mình. Không được họ lại chuyển đề tài về đủ thứ chuyện...Mãi đến lúc Nguyên che miệng ngáp, Yên kêu lên:

- Mấy giờ rồi anh?

- Sắp ba giờ sáng rồi.

Yên bật dậy:

- Thôi anh đi ngủ đi để không mai mệt, chơi không nổi đâu.

Nguyên vừa gật đầu vừa ngáp:

- Ừ, Yên cũng ngủ đi, ráng ngủ một chút cho có sức.

Yên gật đầu rồi bước đi trước. Cô sợ nhìn thấy dáng Nguyên đi qua mình khi ấy, Yên thấy như đánh mất thứ gì ngay trước mặt, bất lực đứng nhìn.

- Ngủ ngon!

- Cám ơn.

Yên đáp lại lời chúc của anh nhưng không quay lại. Cô khép cửa và tắt đèn ngay, Yên sợ ánh sáng thấy được sự xáo trộn mạnh mẽ trong lòng mình. Yên nhắm mắt và đọc lời tự hỏi...


Nguồn: http://vietmessenger.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 5 tháng 2 năm 2014