Chương 161 Chương 161
Lưu Khải đứng ngây tại chỗ, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trương Dịch nhìn thấy, cười mỉm vươn tay vỗ vai hắn ta.
"Anh rể, anh ngẩn người ra làm gì vậy? Ha ha ha, tôi chỉ đùa với anh thôi."
"Dù sao thì, anh với chị gái tôi cũng đã có tình cảm mười mấy năm rồi, lại có hai đứa con. Cuộc sống vợ chồng như vậy rất ổn định, ngoài việc gia đình anh hơi phiền phức thì tôi thấy không có gì đáng chê trách cả."
Lưu Khải nuốt nước bọt, trái tim lơ lửng cũng buông xuống một chút.
Hắn ta vẫn không nói gì, vì không biết mình nên nói gì.
Lúc đầu đến đây, hắn ta tức giận lắm, muốn mắng cho Trương Dịch một trận!
Nhưng bây giờ hắn ta mới phát hiện ra, mình có tư cách gì để nổi giận trước mặt Trương Dịch?
Về thực lực, hai người chênh lệch quá lớn, về ăn nói, hắn ta cũng vụng về, bị Trương Dịch nói cho lạnh thấu tim.
Trương Dịch nhanh chóng hút hết điếu thuốc, lại châm một điếu nữa, thấy điếu thuốc kẹp trong tay Lưu Khải, hắnta đưa bật lửa qua.
Lưu Khải ngẩn người, vội đưa điếu thuốc lại gần cũng châm lửa.
Hai người cùng nhau hút một hơi thuốc, Trương Dịch thoải mái vô cùng, còn Lưu Khải thì căng thẳng và phức tạp hiện rõ trên mặt.
"Phù~"
Trương Dịch nhả ra một vòng khói, rồi vứt điếu thuốc chỉ mới hút một hơi xuống đất.
"Vài ngày nữa tôi sẽ đi mua khách sạn, còn nhà thì tôi đã mua rồi. Sau này các anh chị có thể ở trên thị trấn, không cần phải chạy về nhà thường xuyên nữa."
"Còn về thành phố Linh Quỳ, sau khi khách sạn xong xuôi thì các anh chị qua đó quản lý. Kiếm được tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là chị gái tôi vui!"
"Còn về gia đình anh, sau này nhà tôi và chị gái tôi về cơ bản là không muốn qua lại nữa. Anh tự xử lý đi, không vấn đề chứ?"
Trương Dịch quay đầu lại, nhìn Lưu Khải hỏi.
Lưu Khải nuốt nước bọt, biểu cảm bắt đầu có chút giãy giụa.
"Dù sao cũng là ba mẹ tôi, tôi..."
"Ha, yên tâm yên tâm! Ai cũng biết anh là người con có hiếu. Cho nên đến lễ tết gì đó, anh tự về mua chút đồ đến thăm họ, tôi không có ý kiến."
"Nhưng mà, anh nên biết rõ mình nên tiêu bao nhiêu tiền. Dù sao thì, tiền của tôi là để cho người nhà tôi sống tốt, chứ không phải để giúp đỡ người khác."
Trương Dịch cười nói.
Lúc này trong lòng Lưu Khải như có hàng chục cuộn len rối vào nhau, khiến hắn ta rối như tơ vò, không biết nên chọn thế nào.
Ba mẹ mình sao?
Thôi, ba mẹ đều thương em trai, thực ra không quan tâm đến hắn ta lắm. Lưu Khải tuy hiếu thuận nhưng không phải là đồ ngốc, hắn ta chỉ bị hạn chế bởi quan niệm đạo đức cá nhân nên vẫn luôn đối xử tốt với gia đình.
Còn vợ con thì sao?
Nửa đời sau của mình đều phải sống cùng họ, hơn nữa em rể lại lợi hại như vậy, sắp mua khách sạn lớn tặng họ rồi.
Trong những ngày tháng sau này, có một chỗ dựa như vậy thì hoàn toàn có thể nói lời tạm biệt với những ngày tháng khổ cực mấy chục năm qua!
Nên chọn thế nào, còn phải chọn sao?
Lưu Khải vội vàng nói: "Tiểu Dịch, xin lỗi, hôm nay là do tôi nhất thời bốc đồng. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau này sẽ làm theo lời cậu!"
Trương Dịch hài lòng gật đầu.
Diễn biến sự việc nằm trong tầm kiểm soát của hắnh ta, chỉ cần anh rể không quá ngu ngốc thì hẳn sẽ hiểu được mối quan hệ lợi hại trong đó.
Bây giờ không còn như trước nữa, nếu đổi lại là mấy tháng trước, hắn ta còn có thể vì chuyện ba mẹ mà cãi nhau ầm ĩ với chị gái.
Nhưng hôm nay Trương Dịch đến đây chính là để cảnh tỉnh hắn, từ hôm nay trở đi, hắn chính là thằng ăn bám! Nhưng hắn phải ăn bám cho khéo, phải hiểu rõ vị trí của mình trong gia đình.
Thấy Lưu Khải nhận lỗi, Trương Dịch cũng cười, đưa tay nhét một bao thuốc lá Hoàng Hạc trong túi mình vào túi hắn ta.
Lưu Khải giật mình, vội vàng nói: "Thuốc đắt thế này không hợp đâu! Tôi không hút được!"
"Cứ cầm lấy đi, anh là chủ nhà hàng, sau này gặp khách quý thì mang ra tiếp khách cũng được." Trương Dịch cười nói: "Hơn nữa sau này quản lý khách sạn lớn, anh phải thường xuyên hút loại thuốc này!"
Lưu Khải lúc này mới cất thuốc đi.
Trương Dịch vỗ vai hắn ta: "Thế là xong rồi! Sau này về nhà sống cho tốt, chỉ cần chị gái tôi vui vẻ hạnh phúc, sau này có gì cần cứ việc nói với tôi."
Hắn ta không quên nhắc nhở: "Nhưng nhất định không được chọc chị gái tôi không vui! Đây là yêu cầu duy nhất của tôi."
Đối mặt với lời cảnh cáo của Trương Dịch, Lưu Khải liên tục gật đầu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng nói: "Được được được, tôi nhất định sẽ nghe lời cậu!"
Lưu Khải bị Trương Dịch phân tích tình hình một cách trực tiếp, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra.
Từ nay về sau, quan hệ giữa hắn ta và Trương Tư Viện không còn như trước nữa là chung sống với nhau, mà là hắn ta phải xem sắc mặt của Trương Tư Viện mà sống.
Trương Dịch nói không sai, chỉ bằng bản lĩnh của Trương Dịch, đàn ông giỏi hơn hắn ta gấp trăm lần cũng tranh nhau giành giật cưới Trương Tư Viện!
Nếu không phải vì tình cảm vợ chồng mười mấy năm, còn có hai đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn, có lẽ Trương Dịch đã trực tiếp bảo Trương Tư Viện lựa chọn ly hôn rồi!
Đến lúc đó, hắn ta còn có gì để nói nữa? Còn nổi nóng, hắn ta không hiểu rõ địa vị của mình trong gia đình!
Sau khi giải quyết xong Lưu Khải, Trương Dịch kéo cửa xe: "Đi thôi! Tôi đưa anh về. Quay về nói rõ mọi chuyện với người nhà anh, đừng có làm bậy nữa!"
Da đầu Lưu Khải hơi cứng, vì lúc này mẹ già và em trai hắn ta đang chờ hắn ta về trong tiệm.
Tuy nhiên, dù có thế nào, hắn ta cũng phải nhẫn tâm nói rõ với mẹ già. Dù sao thì con người đều phải suy nghĩ cho bản thân mình.