← Quay lại trang sách

Chương 219 Chương 219

Chỉ là, nếu không có một trận đánh nhau trước đó, bây giờ hắn thực sự có thể lựa chọn cách khác để đối phó.

Nhưng vừa rồi sau khi thu dọn năm vệ sĩ trong cửa hàng, hắn kinh ngạc phát hiện ra một vấn đề!

Bây giờ chỉ xét về võ lực, người bình thường căn bản không có khả năng đến gần hắn!

Sau khi có hệ thống, thể lực của hắn đã được tăng cường rất nhiều, kết hợp với bát cực quyền cấp tông sư, khiến tốc độ ra tay của hắn vượt xa những cái gọi là cao thủ kia.

Mặc dù không thể làm được việc bắt đạn bằng tay không một cách khoa trương như vậy nhưng tốc độ ra tay trong phạm vi gần cũng đủ để sánh ngang với quả bóng tennis bay với tốc độ cao!

Cho nên chỉ cần hắn kiểm soát tốt lực đạo của mình, một kích trí mạng, không cho bọn chúng cơ hội bò dậy phản công, cho dù một mình đánh mấy chục người cũng có thể làm được!

"Hôm nay khách sạn coi như mới khai trương, làm sao tôi có thể nhìn người khác đến đây gây chuyện chứ?"

Khóe miệng Trương Dịch nở một nụ cười, trong ánh mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt.

Đàn ông dù ở độ tuổi nào, trong máu cũng luôn chảy nhân tử hiếu chiến!

Khi biết mình sở hữu sức chiến đấu mạnh mẽ, chắc chắn sẽ muốn thử sức mạnh này! Cho nên lúc này Trương Dịch tuy có chút căng thẳng nhưng càng nhiều hơn là sự phấn khích!

"Tiểu Dịch, em đừng có làm bậy được không? Nếu em ở đây mà xảy ra chuyện gì, chị biết ăn nói thế nào với ba mẹ đây!" Chị cả có chút tức giận nói.

Trương Dịch nói với Trần Lệ Hoa: "Gíam đốc Trần, còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau hộ tống tổng giám đốc của các người ra phía sau đi! Ở đây không cần các người quản, bảo vệ tốt tổng giám đốc là được!"

Nói xong, hắn liếc mắt ra hiệu với Trần Lệ Hoa.

Chị cả tức giận hét lên: "Tiểu Dịch, em còn như vậy nữa là chị giận đấy!"

Lời còn chưa dứt, Trần Lệ Hoa và mấy nhân viên nữ đã đi tới, dìu chị cả đi ra phía sau.

"Tổng giám đốc đừng trách chúng tôi! Đã có Trần tổng ra lệnh, chúng tôi là nhân viên đương nhiên phải nghe theo."

Vài nhân viên nữ không nói hai lời đã đưa chị cả ra phía sau.

Trương Dịch thở phào nhẹ nhõm, chị cả không ở đây, hắn có thể thoải mái ra tay.

Hắn không lo lắng cho sự an toàn của mình nhưng chị cả ở đây hắn không dám ra tay, vì sợ những tên côn đồ đó sẽ ra tay với chị cả.

Ờm... Còn những nhân viên khác, dù sao cũng là người được trả lương, nếu họ muốn ra tay giúp đỡ thì cứ ra tay.

Nếu không muốn giúp đỡ thì cho dù bị thương, Trương Dịch cũng không đau lòng, lắm thì đưa chút tiền thuốc men là được.

Cát Xung có chút mất kiên nhẫn: "Mày có nghe tao nói không hả? Đập cho tao!"

Nói xong, một đám côn đồ dưới trướng hắn ta cười lạnh cầm vũ khí trong tay lên: "Bốp!" một tiếng, một chiếc bàn pha lê trị giá hơn ba nghìn tệ đã bị đập tan tành!

"Ha ha ha, tốt lắm, đập hết cho tao!" Tưởng Ngọc Đình phấn khích chỉ tay vào mọi thứ trong khách sạn và hét lớn.

Những tên côn đồ rất thích cách phá hoại bạo lực này, vì như vậy có thể thể hiện được sự lợi hại của chúng!

"Bốp!" "Bốp!" "Bốp!"

Bàn ghế đều bị lật đổ, bình hoa lớn bên cạnh cột nhà bị đập tan tành, ngay cả đèn chùm trên đầu cũng bị người ta dùng gậy bóng chày đập vỡ, thủy tinh "Rầm rầm." rơi đầy đất!

"Ha ha ha! Cứ như vậy đi, đập cho tao thật mạnh vào!" Tưởng Ngọc Đình phấn khích tột độ, cô ta muốn nhìn thấy Trương Dịch hối hận khóc lóc, sau đó quỳ xuống trước mặt cô ta dập đầu cầu xin tha thứ!

"Trương Dịch, đắc tội với tao mà còn muốn mở khách sạn ở huyện Linh Quỳ, mày nằm mơ đi!" Cô ta nhìn Trương Dịch với vẻ mặt độc ác và chỉ tay nói.

Là đại ca, Cát Xung đương nhiên đứng ở giữa một cách ngạo mạn, nhìn Trương Dịch với vẻ khiêu khích.

"Lần này, tao cũng coi như trả được ơn cho Du Cường rồi." Hắn ta nói nhỏ.

Sau khi được hệ thống gia trì, thể lực của Trương Dịch đã được nâng cao toàn diện, thính lực rất tốt. Vì vậy, lập tức nghe thấy lời của hắn ta.

Lúc này, Trương Dịch cũng hiểu ra, lý do mà Cát Xung này dẫn nhiều người đến gây chuyện như vậy, đằng sau cũng có yếu tố của tên Du Cường kia.

Bị cướp mất khách sạn, Đổng Lập Văn vẫn luôn che chở cho hắn ta cũng từ bỏ hắn ta. Du Cường vừa tức vừa giận đã chọn cách trả đũa, cho người đến phá hoại!

Nếu không chỉ có một mình Tưởng Ngọc Đình ra mặt, Cát Xung chưa chắc đã điều động nhiều đàn em đến như vậy!

"Bây giờ tao cho mày một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống bò đến đây xin lỗi em yêu của tao! Sau đó trả lại khách sạn, hôm nay tao sẽ tha cho mày!"

Cát Xung ngạo mạn nói với Trương Dịch.

Trên mặt đất đã đầy những mảnh thủy tinh vỡ, Tưởng Ngọc Đình nhìn vẫn chưa thấy thỏa mãn, nhìn xung quanh, lại nhặt một chai rượu vang trên mặt đất: "Bốp!" một tiếng đập vỡ trước mặt Trương Dịch.

Rượu vang nổ tung ngay trên mặt đất, mảnh thủy tinh và rượu đỏ bắn tung tóe khắp nơi. Những mảnh chai thủy tinh sắc nhọn nằm trong vũng máu, trông rất đáng sợ! Còn sắc hơn cả dao!

"Đúng, quỳ xuống bò đến đây cho tao!"

Cô ta cười lạnh đầy độc ác và ngạo mạn nói.

Phía sau Trương Dịch, các nhân viên trong khách sạn đều sợ hãi tột độ.