Chương 221 Chương 221
Ai ngờ đám côn đồ kia trợn mắt, hoàn toàn không thèm để ý đến lời cô ta.
Đùa gì thế, chỉ là một con xe buýt thôi mà, thực sự tưởng mình là đại tỷ sao?
Trương Dịch cười lạnh một tiếng, đi tới giơ tay trực tiếp túm lấy tóc Tưởng Ngọc Đình!
"Á á á!!!"
Tưởng Ngọc Đình đau đớn hét lên, cảm thấy da đầu mình sắp bị lột ra!
"Trà xanh đúng không?"
"Giả vờ trong sáng đúng không?"
"Ngọc nữ lạnh lùng đúng không?"
"Sao cô không giả vờ nữa đi, hả?"
Trương Dịch hỏi một câu là tát một cái, cả khách sạn vang lên tiếng "Chát chát chát!" dồn dập.
Không một ai dám tiến lên hỏi han, những tên côn đồ ban đầu ngông cuồng vô cùng đều vây quanh Cát Xung, coi như Trương Dịch và Tưởng Ngọc Đình không tồn tại.
Hả? Tưởng Ngọc Đình là ai? Xin lỗi, chúng tôi không quen! Cô cứ tự nhiên!
Tưởng Ngọc Đình bị đánh đến mức kêu khóc thảm thiết, nước mắt chảy xuống làm nhòe cả lớp trang điểm trên mặt. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn ban đầu sưng vù lên, trông giống như hai cái mông, lúc này trông thật khó coi!
Sau khi tát liên tiếp hơn chục cái, Trương Dịch cau mày nhìn bàn tay phải của mình.
"TMD, dùng sức quá, kết quả là tay đau quá!"
Hắn trừng mắt nhìn Tưởng Ngọc Đình và mắng: "Con đĩ này đúng là không biết xấu hổ! Làm hại tay tao đau quá!"
Tưởng Ngọc Đình nước mắt giàn giụa: "Hu hu hu... hu hu hu..."
Mặt cô ta sưng đến mức không nói nên lời.
Trương Dịch cau mày, quát lớn với hai tên côn đồ đang đứng một bên cẩn thận hóng hớt: "Hai người kia! Đúng đúng đúng, nói chính là hai tên tay sai các người đấy, chết tiệt đến đây cho tao!"
Hai tên đàn em nghe vậy, rất ấm ức nói nhỏ: "Chúng tôi không phải tay sai!"
"Làm ơn đi soi gương rồi hãy nói câu đó!" Trương Dịch giơ tay ném Tưởng Ngọc Đình xuống chân chúng.
"Tay tao đau rồi, các người tiếp tục đánh! Đánh đến khi nào rụng hết răng thì thôi!"
Tưởng Ngọc Đình sợ đến nỗi mắt trợn tròn: "Hu hu hu... hu hu hu..."
Hai tên côn đồ nhìn nhau, bất phục hỏi Trương Dịch: "Anh là ai? Tại sao chúng tôi phải nghe anh?"
"Ồ, vậy sao?"
Trương Dịch cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng bóp ngón tay mình, lập tức vang lên một tràng âm thanh như rang đậu!
Hai tên côn đồ đồng tử co lại, như nhớ đến một cường giả Đấu Tôn khủng khiếp nào đó, trong lòng lập tức lạnh toát!
"Hừ, chúng tôi không phải vì anh mới ra tay! Thực sự là nhìn con đàn bà đê tiện này không vừa mắt từ lâu rồi!"
Hai người vừa nói vừa túm lấy Tưởng Ngọc Đình, tạo thành một màn đánh đôi kinh điển!
Trương Dịch khoanh tay xem kịch, cười tủm tỉm nói nhỏ: "Ban đầu định tìm vài người xử lý mày nhưng loại xe buýt như mày, làm thế chẳng khác gì hạ mình xuống.
Thôi, vậy thì xé rách cái miệng mày, để sau này mày không thể lừa đảo nữa! Như vậy, dù có muốn lừa gạt người lương thiện cũng khó lắm nhỉ! Tao cũng coi như trừ hại cho dân, đóng góp cho xã hội rồi!"
"Hai người đàn ông cùng lên, như vậy chắc có thể thỏa mãn mày rồi nhỉ?"
Trương Dịch thấy hài lòng với cách làm của mình, như vậy là cứu được bao nhiêu người lương thiện vô tội đáng thương chứ!
Nghĩ đến nếu không phải mình làm vậy, sau này những người lương thiện làm việc vất vả kiếm tiền lại phải cưới loại hàng này, nuôi con của người khác, còn phải chịu đựng cảnh vợ mình thỉnh thoảng đi làm thêm xe buýt (là xe buýt chứ không phải tài xế).
Trương Dịch cảm thấy mình thật vĩ đại!
Bên kia, Cát Xung bị đánh đến nửa chết.
Nhưng vì Trương Dịch nương tay nên chỉ bị thương nội tạng rất nghiêm trọng, không tĩnh dưỡng một năm rưỡi thì không khỏi được. Hơn nữa sau này cứ mưa gió là ngực lại đau, mùa đông chỉ có thể trùm chăn nằm trong ổ chăn.
Nhưng ít nhất thì hắn ta vẫn sống.
Nhìn Trương Dịch ngông cuồng đến cực điểm, ngọn lửa giận trong lòng hắn ta không thể nào nhịn được, nói với tên đàn em bên cạnh: "Gọi điện thoại cho tao, gọi chú tao đến đây!"
Tên đàn em nghe lời Cát Xung nói mà trong lòng run lên, chú của Cát Xung? Đó chính là người mà loại người như bọn chúng sợ nhất!
Nhưng bây giờ đúng là chỉ có thể nhờ chú của hắn ta đến, vì nhìn vào thân thủ của Trương Dịch thì dù có gọi thêm hai ba chục người đến cũng vô ích!
Vì vậy, tên đàn em đó liền lén chạy ra ngoài, cầm điện thoại lên gọi điện.
Mãi đến lúc này, Tạ Vĩnh Xuân mới vừa băng qua đường chạy vào khách sạn.
Vừa nhìn thấy khách sạn bị đập phá tan hoang, lòng hắn ta liền chùng xuống.
Nhưng lại thấy Trương Dịch vẫn đứng đó bình an vô sự, hai tên côn đồ đang đánh một người phụ nữ túi bụi. Cát Xung nằm trên đất nửa sống nửa chết, máu chảy lênh láng, lúc đầu hắn ta vô cùng kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy đầu bắt đầu đau.
May là Trương Dịch không sao!
Nhưng tệ là Cát Xung bị đánh thành thế này, chú của hắn ta có thể đồng ý không?
Trong tình huống này, chỉ có thể trông chờ Phượng Cử nhanh chóng đến giải quyết vấn đề!
"Này, mọi người nghe tôi nói! Hãy bình tĩnh, đừng xung đột!"
Tạ Vĩnh Xuân dũng cảm bước tới, nói với mọi người.
Ban đầu ở đây chỉ có hai bên, kết quả đột nhiên xuất hiện một chàng trai trẻ không có gì nổi bật nên mọi người đều không nhịn được mà nhìn sang.