Chương 356 Chương 356
Người có thể thành lập nên C tụ Bảo Bồn, một mình khuất phục được Lam Áo, cướp đi một lượng lớn thị trường của Amazon, có thể là một kẻ ngốc sao?
Bây giờ khách sáo với cô ta thì không sai nhưng không biết sau này sẽ thế nào!
Đều là những kẻ già đời trong chốn công sở, từng người đều là hồ ly đội lốt người.
Trước mặt cô ta nói cười vui vẻ, biết đâu ngày mai lại vì cô ta bước chân trái vào cửa trước mà đuổi việc cô ta!
Cô ta rất chân thành nói với Trương Dịch: "Tổng giám đốc Trương, thật sự vô cùng xin lỗi! Là tôi không quản lý tốt cấp dưới của mình, xin ngài nhất định phải trách phạt tôi!"
Trách phạt đều là chuyện nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ là trừ một ít tiền lương, cô ta ngược lại thấy an tâm.
Nếu không phạt cô ta, cả ngày Lưu Huệ Văn sẽ thấy trong lòng có gai.
Nói xong, cô ta quay người lại, nhìn Thành Tân Mai và Hứa Khiết với vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ.
"Thành Tân Mai, Hứa Khiết! Các người mau qua đây xin lỗi tổng giám đốc Trương!"
Lúc này Thành Tân Mai và Hứa Khiết sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, mặc dù ở phòng tài chính bọn họ có chút địa vị nhưng trước mặt Trương Dịch thì chẳng là cái thá gì!
Trương Dịch chỉ cần một câu, là có thể đuổi việc bọn họ!
Nếu bị Tập đoàn Thịnh Thế đuổi việc thì tương lai sự nghiệp của bọn họ sẽ sụp đổ hơn một nửa!
Muốn tìm việc ở một tập đoàn lớn gần như là không thể!
Đặc biệt là Thành Tân Mai, trong lòng cô ta sợ hãi nhất!
Hứa Khiết dù sao cũng còn có chồng nuôi nhưng Thành Tân Mai thì chưa kết hôn, chỉ là một kẻ cô đơn lẻ bóng. Việc cô ta tự hào nhất, chính là thân phận là chủ nhiệm phòng tài chính của Tập đoàn Thịnh Thế! Đây là vinh quang ít ỏi chống đỡ cho cô ta sống kiêu hãnh!
Nếu bị đuổi việc thì cuộc đời cô ta sẽ hoàn toàn trở nên xám xịt, trở thành trò cười cho những người xung quanh!
Thành Tân Mai nghĩ đến đây thì thấy trong lòng lạnh lẽo, cô ta vội vàng chạy đến trước mặt Trương Dịch, cúi người thật sâu, suýt nữa thì chôn đầu vào trong quần!
"Xin lỗi tổng giám đốc Trương! Tôi không biết thực sự là ngài đến, xin lỗi xin lỗi! Xin ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho sự vô lễ lần này của tôi! Sau này Thành Tân Mai nhất định sẽ nỗ lực làm việc vì ngài, tuyệt đối sẽ không để tổng giám đốc Trương và tập đoàn thất vọng!"
Nhìn thấy Thành Tân Mai nịnh nọt như vậy, Trương Dịch thấy rất buồn cười.
Người phụ nữ này khiến hắn ta nhớ đến người quản lý cũ của mình, quản lý Cẩu. Ông ta cũng giống như vậy, không làm người mà làm chó, cũng giống như vậy, bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.
Bắt nạt cấp dưới để thỏa mãn thú vui biến thái trong lòng mình, sau đó trước mặt cấp trên có thể không biết xấu hổ mà làm chó!
Trước mặt cả văn phòng mà lộ ra bộ dạng xấu xí như vậy, thật sự là khó coi!
Hứa Khiết cũng căng thẳng chạy đến, cả người sợ đến mức khóc òa lên.
"Tổng giám đốc Trương... Tôi, tôi thực sự không biết là ngài! Ngài trông trẻ trung đẹp trai như vậy, tôi còn tưởng là minh tinh thần tượng nào đến đây! Xin lỗi, hu hu hu..."
Tất cả mọi người đều nhìn Trương Dịch với vẻ mặt mong chờ.
Sự đảo ngược tình thế như vậy, mặc dù bọn họ không phải là nhân vật chính nhưng xem cũng rất sảng khoái.
Bởi vì Thành Tân Mai không được lòng mọi người trong văn phòng, Hứa Khiết là kẻ già đời, ngày nào cũng nói xấu sau lưng người khác, cũng rất đáng ghét.
Nếu hai người bọn họ bị đuổi việc, chắc chắn mọi người sẽ không thấy luyến tiếc, thậm chí còn có thể nâng ly chúc mừng trong bữa tiệc liên hoan!
Trương Dịch nhìn hai người sợ đến chết khiếp, đột nhiên cười.
"Ha ha ha, cũng không phải chuyện gì to tát! Nói ra thì là lỗi của tôi, nhậm chức lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên đến thăm mọi người. Không nhận ra tôi cũng là bình thường thôi!"
"Đừng sợ, ai kia cũng đừng khóc nữa! Tôi sẽ không vì chuyện nhỏ này mà trách mắng mọi người đâu."
"Dù sao thì tôi cũng không phải là ác quỷ mà!"
Hắn ta cười tươi như hoa, ra vẻ rất hiểu chuyện.
Vu Hội Đào và Trương Quyên thì có chút ngây người.
Nói cái gì vậy?
Anh có biết bình thường bọn họ bắt nạt em gái anh như thế nào không, cứ thế mà tha cho bọn họ sao?
Nhưng Trương Giai Giai lại mỉm cười, ra vẻ đang xem kịch vui.
Tính tình của anh trai mình, cô hiểu rõ nhất.
Hồi nhỏ, có mấy đứa trẻ trong làng ném đá cô.
Sau đó Trương Dịch cười tươi đi tìm mấy đứa trẻ đó, ôn tồn giảng đạo lý cho chúng. Mỗi lần giảng một câu đạo lý, hắn ta lại tát một cái thật mạnh, còn hỏi chúng: "Các em nói xem anh đánh các em đúng không?"
Thói quen của Trương Dịch là, nổi giận là hành vi của kẻ hèn.
Vì vậy, hắn ta càng ôn hòa thì ngược lại càng chứng tỏ tiếp theo sẽ ra tay càng tàn nhẫn.
Thành Tân Mai và Hứa Khiết nghe vậy thì trong lòng mừng thầm.
Nhưng hai người đều rất hiểu chuyện, tiếp tục giả vờ.
Thành Tân Mai nói: "Không không không, là cấp dưới của ngài, bất kể là cố ý hay không, chỉ cần xúc phạm đến ngài thì đó là tội lớn! Xin ngài nhất định phải trừng phạt chúng tôi!"
Cô ta cúi đầu càng sâu, khiến người ta nghi ngờ cô ta có phải đã tập yoga không, vì đầu cô ta sắp chui vào trong quần rồi.
Hứa Khiết cũng vừa xoa đôi mắt đỏ hoe, vừa nghẹn ngào nói: "Tổng giám đốc Trương xin lỗi, ngài đại nhân đại lượng, bụng dạ của tể tướng có thể chứa được thuyền, xin hãy tha thứ cho tôi lần này!"