← Quay lại trang sách

Chương 492 Chương 492

Tiền của một người kiếm được nhiều rồi, tiền không còn là tiền nữa, mà là trách nhiệm! Bây giờ mỗi ngày tôi đều nghĩ cách dùng tiền của mình để đóng góp cho đất nước và xã hội! Ngày đêm suy nghĩ, có khi mất ăn mất ngủ!"

Trương Dịch xúc động nói.

Nghe Trương Dịch nói ra những lời này, rõ ràng là đã chạm đến tâm sự của Viên Chí Quốc!

Ông ta say mê với công việc, những năm gần đây, tâm sự lớn nhất chính là phát triển kinh tế khu vực, cải thiện đời sống nhân dân, nâng cao GDP!

Hôm nay, người đứng đầu doanh nghiệp số một thành phố Thiên Hải nói với ông ta những lời này, khiến ông ta cảm thấy mình đã gặp được tri kỷ!

"Nói hay lắm! Nếu tất cả các doanh nhân ở thành phố Thiên Hải của chúng ta đều có thể giống như cậu thì sự phát triển trong tương lai của thành phố Thiên Hải sẽ không thể nào đong đếm được!"

Viên Chí Quốc và Trương Dịch cùng nhau ngồi vào chiếc bàn ở vị trí đầu tiên trong hội trường.

Những người ngồi ở chiếc bàn này đều không phải là người tầm thường, ngoài Viên Chí Quốc và Trương Dịch, Tô Minh Ngọc, Hàn Vũ Nặc, còn có hai vị bộ trưởng và ba người đứng đầu các doanh nghiệp lớn.

Đây là lần đầu tiên Trương Dịch tham gia một buổi tụ họp của những người cấp cao trong một sự kiện lớn như thế này.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc bản thân mình đã là người đứng đầu ở thành phố Thiên Hải rồi nên không cần phải cố tình nói gì hay làm gì cả. Vì vậy, hắn chỉ úp mở đưa ra một vài ý kiến về vấn đề phát triển thương mại.

Thật khéo, vấn đề chính được thảo luận trong năm nay chính là làm thế nào để tận dụng mô hình mới của Taobao và Meituan để thúc đẩy nền kinh tế của thành phố Thiên Hải.

Vì vậy, những gì Trương Dịch nói đều rất có lý.

Tất nhiên, hắn đã giấu đi không ít thứ thực sự có giá trị, không đến mức tiết lộ con đường làm giàu.

Bữa tiệc rượu này kéo dài hơn hai giờ.

Tửu lượng Viên Chí Quốc không tệ, nhưng là cũng không có uống quá nhiều.

Bởi vì dựa theo lời ông nói, tối về còn có hai cái văn kiện cần xem xét.

Bởi như vậy, mọi người cũng không tiện mời uống thêm.

Bản thân Trương Dịch không thích uống rượu cùng người không quen, cũng liền lười uống.

Đợi đến tiệc rượu náo nhiệt, ngược lại là có mấy ông chủ có quan hệ thân thiết với tập đoàn Thịnh Thế tới mời rượu.

"Tôi đủ rồi. Mọi người tùy ý đi!"

Nội tâm những ông chủ kia đều biết chừng mực, làm sao dám mời rượu Trương thật?

Bình thường bọn họ đều tự rót một ly đầy, uống một hơn hết sạch, sau đó Trương Dịch tượng trưng uống một chút là xong.

Hôm nay uống rượu đều là lấy cớ, chủ yếu là cho mọi người một cơ hội trao đổi, nói chuyện làm ăn.

Tuy nhiên Trương Dịch cũng không có gì hứng thú đối loại chuyện này, bởi vậy đợi đến sau khi Viên Chí Quốc rời đi bèn gọi Tô Minh Ngọc, dự định rút lui.

Đi vào bên trong gara, lên xe.

Lúc này chung quanh đã không có những người khác, Tô Minh Ngọc mới đột nhiên chủ động đưa tay ôm cổ Trương Dịch.

Sau đó, cắn một cái lỗ tai của hắn!

"Úi chà!"

Cô dùng sức vừa vặn, không phải quá mạnh nhưng cũng không nhẹ, hiển nhiên là muốn trừng phạt Trương Dịch nhưng lại không nỡ!

Trương Dịch bị đau, tuy nhiên cũng không đau quá, lại cố ý giả vờ như rất đau, kêu to lên: "Ôi ôi, đau chết mất! Nhẹ thôi em!"

Tô Minh Ngọc thấy thế ánh mắt lộ một tia hưng phấn, hàm răng cắn nhẹ lên vành tai Trương Dịch, đắc ý nói: "Hừ, ai bảo anh hôm nay dám dụ dỗ những cô gái khác trước mặt em!"

Trương Dịch oan ức nói: "Trời đất chứng giám! Rõ ràng đều là những cô gái khác khác đang dụ dỗ anh, có bao giờ cần anh chủ động đâu?"

Tô Minh Ngọc tức giận nói: "Anh còn giả vờ! Đừng tưởng em không biết, hôm nay anh còn chạy vào nhà vệ sinh nữ!"

"À... bị em phát hiện rồi à?"

"Không chỉ có mình em đâu! Rất nhiều người đều nhìn thấy! Hừ, danh tiếng của Trương Dịch, tổng giám đốc Trương của anh coi như nổi tiếng rồi! Vậy mà lại vào nhà vệ sinh nữ trong một hội nghị thương mại quan trọng như thế này, nguyên một tiếng đồng hồ mới đi ra!"

Vừa nãy ở trong hội trường, Tô Minh Ngọc không tiện nhắc đến những chuyện này, để lại chút thể diện cho Trương Dịch.

Bây giờ cô không nương tay nữa rồi!

Trương Dịch sờ cằm: "Thì ra là vậy, chẳng trách những người đàn ông khác nhìn thấy anh đều đầy vẻ kính nể, còn phụ nữ thì thèm khát anh!"

"Em giận rồi!"

Tô Minh Ngọc lại nói như một đứa trẻ con đang giận dỗi.

Nhưng với sự hiểu biết của Trương Dịch về Tô Minh Ngọc, nếu cô thực sự tức giận thì tuyệt đối sẽ không như thế này.

Mà là sẽ không nói một lời, không thèm để ý đến hắn!

Khóe miệng Trương Dịch hơi cong lên, nếu như vậy thì tốt quá rồi!

Hắn quay lại ôm Tô Minh Ngọc: "A Ngọc, em đừng nghi ngờ anh! Tất cả đều là vì công việc, vì tương lai của tập đoàn! Em yêu công việc như vậy, hẳn là có thể hiểu cho anh chứ!"

"Vì công việc mà có thể vào nhà vệ sinh trong một sự kiện quan trọng như vậy với Hàn Vũ Nặc sao? Ôi, sao anh lại ở đây thế?"

Tô Minh Ngọc đang muốn trút giận, đột nhiên phát hiện đôi bàn tay to lớn của Trương Dịch đã luồn vào trong váy cô, ngay lập tức hét lên một tiếng!

Lưu Tử Hào đang lái xe không nói một lời, mở cửa bước xuống, sau đó tận tụy đặt hai tay ra trước, cảnh giới cho hai người.

Có câu nói hay, không có người phụ nữ nào mà không thể dùng vũ lực khuất phục. Nếu không được thì làm nhiều lần!

Trải qua một trận chiến gian khổ, cuối cùng Trương Dịch cũng khiến Tô Minh Ngọc khuất phục.

Điều này khiến hắn vô cùng cảm thán, cuốn "Thuần Dương Tâm Kinh." mà hệ thống ban cho mình quả thực có chút tác dụng!

Cuốn bí kíp của Đạo gia này có thể khiến người ta tràn đầy năng lượng, hơn nữa khi chiến đấu không những không tổn hại đến cơ thể mà còn có thể kéo dài tuổi thọ. Thật sự là phúc âm cho đàn ông!

Thực ra Tô Minh Ngọc đã sớm biết, Trương Dịch là một kẻ trăng hoa.

Chỉ là đến bây giờ, cô đã hoàn toàn bị tài năng kinh doanh của Trương Dịch chinh phục, vì vậy mặc nhiên chấp nhận sự trăng hoa của hắn.

Không còn cách nào khác, đàn ông có tiền thì có mấy ai không trăng hoa?

Cho dù là gay thì bên cạnh cũng phải có vài người bạn trai.

Chỉ cần trong lòng Trương Dịch vẫn còn cô, địa vị của cô vẫn vững chắc, Tô Minh Ngọc sẽ nhắm một mắt mở một mắt.

Sau khi xong việc, Trương Dịch hạ cửa sổ xe: "Tử Hào, lái xe!"

Lưu Tử Hào nhìn Trương Dịch bằng ánh mắt ngưỡng mộ, giơ ngón tay cái với anh, sau đó mới chạy về xe, khởi động xe.

Rời khỏi bãi đậu xe, lên đường.

Lúc này, rất nhiều người đã lần lượt rời đi.

Hôm nay đến đây, hầu hết các ông chủ đều đã say. Không còn cách nào khác, chuyện trên thương trường đều được bàn bạc trên bàn nhậu.