← Quay lại trang sách

Chương 557 Chương 557

Nghe thấy mấy cô gái bàn tán xôn xao, trong lòng Trương Dịch bất đắc dĩ thở dài.

Haizz, đẹp trai quá cũng khổ, con trai ra ngoài cũng nguy hiểm lắm chứ bộ, lỡ đâu gặp phải fan cuồng thì sao?

“Chắc lần sau phải đeo khẩu trang ra đường thôi!”

Trương Dịch bất đắc dĩ thầm nghĩ.

Dọc theo con đường rộng rãi bước vào trường, mọi thứ so với năm năm trước khi cậu tốt nghiệp không khác biệt lắm.

Vừa vào cổng là hành lang rộng thênh thang dài ba bốn trăm mét, ở giữa lát một con đường cao hơn hai mươi phân bằng đá cẩm thạch. Hai bên cách ba mét lại dựng một cây cột thủy tinh màu trắng sữa trong suốt, mỗi khi màn đêm buông xuống, nơi đây sẽ sáng lên những ánh đèn dịu nhẹ.

Tuy nhiên, trong những năm gần đây, nó đã trở thành khu vực nhảy đầm dành riêng cho các bà cô gần đó và giáo viên đã nghỉ hưu của trường.

Hai bên đường là rừng cây nhỏ và hồ nước, và một số vọng lâu để các cặp đôi tâm tình.

Đi sâu hơn nữa là thánh địa hẹn hò của trường Đại học Bách Khoa Thiên Hải.

Thông thường, những cặp đôi không có tiền mua nhà sẽ đến đây thử sức vào buổi tối. Bạn có thể tìm thấy bao cao su đã qua sử dụng ở mọi nơi bạn đến.

Đại học Bách Khoa Thiên Hải ở thành phố Thiên Hải không phải là trường đại học tốt, nhưng cũng không thể nói là quá tệ, ít nhất cũng là trường loại hai.

Vì vậy, môi trường và các tòa nhà trong trường đều khá đẹp, thêm vào đó là khu trường học mới, nên nhìn qua cũng chẳng kém cạnh gì so với những trường đại học hạng nhất như Đại học Hải Phong.

Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ là bề ngoài mà thôi.

Nếu so sánh kỹ lưỡng về cơ sở vật chất bên trong thư viện, nhà thi đấu hay đội ngũ giáo viên thì chỉ có nước bị người ta cho hít khói.

Mấy năm rồi chưa về thăm trường cũ, Trương Dịch thong thả dạo bước trong khuôn viên trường, nhìn khung cảnh quen thuộc, lòng không khỏi bồi hồi xúc động.

Sau nhiều năm bôn ba ngoài xã hội, trở về mảnh đất yên bình này khiến lòng người ta cảm thấy vui vẻ và thanh thản lạ thường.

Chỉ là, vì hắn quá nổi bật nên dù đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.

Chẳng mấy chốc, số lượng các cô gái đến xin Wechat đã hơn mười người.

“Chào anh, bọn em là câu lạc bộ nhiếp ảnh. Không biết anh có thể làm người mẫu ảnh cho bọn em được không ạ?”

Mấy cô gái cầm máy ảnh, hai má ửng hồng, rụt rè bước tới, tha thiết nói với Trương Dịch.

Trương Dịch mỉm cười lắc đầu, từ chối khéo léo.

Hắn biết, một khi đã bắt đầu chuyện này thì ít nhất cũng phải mất nửa ngày mới xong.

Xét đến vẻ ngoài tuấn tú của mình, hắn đoán chắc họ sẽ bận rộn đến tận nửa đêm!

Cô gái có chút tiếc nuối cầm máy ảnh bỏ đi.

Trương Dịch đi ngang qua quảng trường lớp học hình vòng cung, ở dưới lầu có thể nghe thấy tiếng giảng bài bên trong.

Hắn dừng lại xem một lúc rồi tiếp tục đi vào trong trường.

Trường học rất rộng, đi hơn nửa tiếng đồng hồ mà chưa đi hết một nửa.

Trương Dịch lại lần lượt đến thư viện và nhà thi đấu xem, quan sát một hồi thấy không có gì thú vị liền đi đến trung tâm sinh hoạt đại học.

Hầu như ngày nào ở đây cũng có các hoạt động do các khoa tổ chức.

Tuy nhiên, đối tượng tham gia chủ yếu là sinh viên năm nhất.

Bởi vì chỉ có họ mới có tinh thần hăng hái nhất để tham gia các hoạt động, còn đến năm hai trở đi, hầu hết sinh viên đều trở nên lười biếng.

Con gái rảnh rỗi là rủ nhau đi mua sắm, du lịch, con trai thì tụ tập trong ký túc xá chơi game.

Trương Dịch lặng lẽ bước vào, bên trong đang diễn ra cuộc thi hát của trường.

Ánh đèn sân khấu rất sáng nhưng bên dưới lại rất tối, điều này vừa hay có thể che giấu bóng dáng của Trương Dịch.

Các thí sinh tham gia đều là sinh viên năm nhất, có cô gái trẻ trung, năng động, hát rất tự tin. Vừa hát, cô nàng còn vừa nhảy một đoạn!

Cũng có người hát khiến người ta không dám khen, giọng hát run rẩy, lạc nhịp. Nhưng đáng khen là rất dũng cảm, bất chấp biểu cảm chán ghét của các bạn học bên dưới, vẫn kiên trì hát xong mới chịu xuống.

Nghe bọn họ hát một lúc, để tránh gây náo loạn, hắn rời khỏi trung tâm sinh hoạt của trường đại học sớm hơn dự định.

Sau đó, hắn đi về phía sân vận động ở phía tây trường.

Phía tây trường có một sân vận động rất lớn, chủ yếu là sân bóng rổ và sân bóng đá, xung quanh còn có sân tennis, bóng chuyền và bóng bàn.

Trước đây, khi còn đi học, hắn khá thích đến đây chạy bộ.

Sân cỏ xanh mướt rất sạch sẽ và đẹp mắt, sau khi chạy bộ mệt mỏi, nằm xuống đó, rất thoải mái.

Thời đại học, hắn thích dẫn bạn gái đến đây, sau khi chạy bộ đêm khuya, hai người ngồi trên sân cỏ.

Hắn ngồi trên mặt đất, bạn gái ngồi trong vòng tay hắn, hai người âu yếm một lúc, sau đó phát triển thành nụ hôn nồng nàn và sờ soạng.

Tuy nhiên, quy trình tiếp theo phải được giải quyết trong khu rừng nhỏ.

Thổi làn gió se lạnh của mùa thu, hai tay đút túi, hắn vừa ngân nga giai điệu vừa đi về phía sân vận động.

Đến sân vận động, hắn lập tức nhìn thấy rất nhiều bóng người.

Bất kể khi nào, những người yêu thích thể thao luôn là dòng chính trong sinh viên đại học.

Họ có nhiều thời gian để theo đuổi sở thích của mình, hoặc một số người độc thân không có nơi nào để giải phóng năng lượng dư thừa, chỉ có thể hoàn thành việc đó bằng cách đổ mồ hôi.

Nhưng điều này chắc chắn là rất quý giá, bởi vì sau khi họ tốt nghiệp, vóc dáng đẹp sẽ dần dần biến mất, thời gian để tập thể dục cũng không còn nhiều nữa.

"Vạn trượng cao lâu bằng phẳng, huy hoàng chỉ có thể dựa vào bản thân! Xã hội rất đơn giản, phức tạp chính là con người~"